Chương 18: Đón Anh Tan Làm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18: Đón Anh Tan Làm

Vào đoàn phim vài ngày, quá trình quay phim diễn ra rất thuận lợi, ăn ở có trợ lý lo, những người khác trong đoàn phim cũng rất thân thiện và nhiệt tình, ngay cả người từng đoạt giải Kim Hoa cho Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, diễn viên đóng vai nam chính Triệu Anh Nam, cũng cố ý dặn trợ lý của mình nói với Lê Chiêu, nếu có chỗ nào không hiểu trong kịch bản, cứ tìm anh để thảo luận, cùng nhau tiến bộ, hai chữ "chỉ dạy", cũng cố ý không dùng tới.

Nữ diễn viên chính Lưu Phân người từng đoạt giải Phi Hạc cho Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, cũng tự mình tới gặp Lê Chiêu, cổ vũ cậu một phen.

"Thầy Lê ơi, thầy là trọng tâm của cảnh này, phải cố gắng thể hiện nét phóng khoáng, nhã nhặn và anh tuấn của nhân vật, khi camera chạy tới đây, sẽ quay cận cảnh đôi mắt của thầy. Giờ thử quay theo kiểu one-shot* trước, đương nhiên, không được cũng không sao, quay kiểu này đúng là rất khó, nhiều người dù làm nghề nhiều năm cũng chưa chắc quay được." Đạo diễn giải thích cho Lê Chiêu: "Chúng ta quay thử hai lần trước, nếu không được, sẽ đổi sang cách quay khác nhé?"

*: Quay one-shot hay one-take là kỹ thuật quay phim chỉ dùng một máy quay và quay một lần liên tục không cắt ghép để bắt trọn mọi khoảnh khắc, là một kỹ thuật quay phim rất khó

"Được." Lê Chiêu mặc áo gấm, đầu đội mũ ngọc, chân mang giày gấm thêu thủ công, khi có gió lạnh thổi qua, không nhịn được rùng mình một cái. Nhân viên công tác gần đó thấy vậy, nhanh tay đặt một túi giữ ấm vào trong tay Lê Chiêu.

Trước khi quay Lê Chiêu được dây cáp móc lên, đạo diễn đứng dưới đất cầm loa nói: "Thầy Lê ơi, giờ thầy phải diễn nét anh tuấn nhã nhặn kiểu tràn ra khỏi màn hình, phải cực kỳ đẹp, đẹp tới mức khán giả nữ vừa thấy cậu, sẽ không kìm nổi tim đập thình thịch, muốn chiếm lấy cậu á, hiểu chưa?"

Vai diễn của Lê Chiêu, ý nghĩa tồn tại lớn nhất chính là, để lấy lòng những khán giả yêu cái đẹp, thật ra cậu còn một vai trò ẩn nữa, đó là vai phản diện lớn nhất trong phim này, nhưng kịch bản chỉ có những chi tiết mang tính ám chỉ, tới cuối phim, cũng không xác nhận trực tiếp.

Lê Chiêu: "........"

Nói thật lòng, cậu không hiểu cho lắm. Bất quá treo cũng treo rồi, gió cũng thổi hù hù, cậu cũng chỉ có thể cố gắng hiểu mà thôi.

Cuối cùng quay liên tục mấy lần, mới xem như đạt chuẩn, lúc Lê Chiêu được thả xuống khỏi dây cáp, cả người đã lạnh cứng ngắc. Run tay nhận trà nóng do Đại Khả bưng tới, hai hàm răng của Lê Chiêu run cầm cập, uống liên tục vài hớp.

"Vất vả cho thầy Lê rồi, kết quả thực sự rất tốt." Đạo diễn đi xuyên qua những nhân viên công tác đang vây quanh Lê Chiêu, khen Lê Chiêu một tràng, sau đó mới nói: "Bất quá bọn tôi muốn quay thêm một cảnh góc bên nữa, thầy có thể vất vả thêm một chút được không."

Lê Chiêu phát hiện, vị đạo diễn này tuy hay nói ngọt, nhưng những chuyện cậu phải làm, một cái cũng không bỏ sót. Cậu để chuyên viên trang điểm dặm lại phần môi cho mình, bắt đầu quay bổ sung từng cảnh camera bên sườn.

"Chị Lưu ơi, cậu diễn viên phía đầu tư nhét lại đây, có vẻ cũng ổn, ha?" Diễn viên đóng vai nữ hai trong phim, là sư muội của Lưu Phân, phong cách và hướng đi của hai người không giống nhau, nên mấy năm gần đây quan hệ vẫn luôn khá tốt.

"Em thấy diễn xuất của cậu ta ổn, hay là ngoại hình ổn?" Lưu Phân chia một ly trà gừng cho sư muội của mình, nói chậm rãi: "Nhìn khả năng diễn xuất có thể đoán được là tự học, nhưng lại rất sống động, cộng thêm ưu điểm ngoại hình, diễn vai này, dư sức. Dù sao cũng là tân binh công ty chúng ta muốn nâng đỡ, phải có chút tài năng."

Ngày Lê Chiêu tới đoàn phim, cấp trên trong công ty còn cố ý gọi tới, hi vọng những lúc cô có thời gian, có thể giúp tân binh này một chút.

"Trong showbiz, kiểu bé trai trong sáng được người khác yêu thích như này, đúng là càng nhìn càng thấy vui." Sư muội uống một ngụm từ ly trà nóng, nhìn cậu tân binh để có một cảnh quay hoàn hảo, lặp đi lặp lại từng cái phẩy quạt, cảm khái: "May mắn cậu ấy ký hợp đồng với Dâu Tây Entertainment, chứ không tuyệt sắc ngon miệng cỡ này, chỉ sợ có không ít người thèm nhỏ dãi."

"À." Lưu Phân cười một tiếng: "Người có thể khiến cấp trên đích thân dặn dò, dặn tôi phải quan tâm một chút, người biết suy nghĩ, ai dám thèm nhỏ dãi cậu ta?"

Sư muội sửng sốt, sau đó bật cười: "Chị nói phải."

Cô cúi đầu uống trà nóng trong hụt hẫng, vứt bỏ mấy suy nghĩ trong lòng. Đàn ông tuyệt sắc tuy khó tìm, nhưng tiền tài và sự nghiệp càng quan trọng hơn nha.

"Được rồi, cảnh này qua." Trong lúc hai người nói chuyện phiếm, Lê Chiêu đã hoàn thành cảnh quay của mình.

"Thầy Lê ơi, thầy chỉ còn một phân đoạn cuối cùng chưa quay thôi, quay xong đoạn này nữa, là thầy xong phần diễn của mình rồi." Đạo diễn kéo Lê Chiêu qua ngồi cạnh lò sưởi điện: "Cảnh quay tiếp theo, ánh mắt chính là quan trọng nhất. Chính là kiểu ánh mắt mà sẽ khiến khán giả mê mang với những gì cốt truyện đang che giấu, giống thật nhưng lại là giả, cậu hiểu không?"

Lê Chiêu hỏi lại: "Chính là khiến cho một số khán giả cảm giác, có khả năng vai của tôi chính là hung thủ thực sự đứng sau mọi việc, lại khiến một số khán giả cho rằng, tôi chỉ ngẫu nhiên quay đầu lại mỉm cười nhìn thoáng qua thôi phải không?"

"Đúng đúng đúng, thầy Lê tuy còn trẻ, khả năng thấu hiểu lại rất xuất sắc." Đạo diễn kích động vỗ tay bộp bộp vào kịch bản: "Đó chính là cảm giác tôi muốn."

Bản thân là một đạo diễn lâu năm, lúc biết được bên đầu tư muốn nhét một tân binh vào đoàn phim, ông cũng không có mâu thuẫn gì quá lớn, dù sao cũng chỉ là một vai nhỏ không có sức nặng gì, đưa ai diễn cũng được, ít ra người được nhét tới lần này, bề ngoài trông cũng đẹp.

Nhưng sau mấy ngày quay phim, ông lại có chút thiện cảm với Lê Chiêu, có thể do vốn không có kỳ vọng gì, nên khi phát hiện người ta tốt hơn so với trong tưởng tượng của mình rất nhiều, trong lòng khó tránh khỏi sinh ra thiện cảm. Vốn cảnh quay ánh mắt này, ông đã định hủy, vì diễn viên tân binh chắc chắn không thể hiện được cảm giác mà ông muốn, nhưng giờ ông muốn thử một lần.

Nếu thành công, nó sẽ thành một điểm sáng lớn trong bộ phim này, nếu không làm được, cũng không ảnh hưởng tới mặt bằng chung của phim.

"Giờ cậu đi lấy tâm trạng trước đi, ba mươi phút sau chúng ta bắt đầu quay, nhé?"

Lê Chiêu gật đầu, bọc đồ giữ ấm, ngồi một mình trong góc điều chỉnh tâm trạng. Đại Khả không dám tới làm phiền Lê Chiêu, chạy đi ôm một cái lò sưởi điện để bên chân cậu, rồi tay chân nhẹ nhàng trốn qua một bên khác.

Quay phim suốt mấy ngày, trong đầu Lê Chiêu đã có một hình tượng hoàn chỉnh cho nhân vật, nên cảm giác đạo diễn muốn, cậu cũng có thể cảm nhận được đại khái.

Người ta thường nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, diễn xuất bằng mắt đối với phim điện ảnh càng khắt khe hơn. Diễn viên đẹp cỡ nào, nếu đôi mắt nhạt nhòa, vẻ đẹp tổng thể sẽ giảm đi rất nhiều, còn có thể bị khán giả mỉa mai chế giễu.

Ngay lúc Lê Chiêu định đưa điện thoại cho trợ lý để bắt đầu quay, đột nhiên tiếng chuông di động vang lên, trên màn hình hiển thị số lạ. Cậu cúp máy hai lần, bên kia vẫn không từ bỏ tiếp tục gọi tới.

Nhíu mày, bấm nhận cuộc gọi, di động truyền ra âm thanh của Diêu Toa Toa. Mười mấy ngày không gặp, giọng của Diêu Toa Toa nghe có hơi lạ, Lê Chiêu nghe cô than khóc ỉ ôi bên đầu kia điện thoại, đợi chừng hai ba phút, mới từ từ nói: "Chị Toa Toa, tôi chỉ là một tân binh mà thôi, chuyện của chị tôi không giúp được."

"Chỉ có cậu mới giúp được tôi thôi, Lê Chiêu......."

"Chị Toa Toa." Lê Chiêu cắt ngang lời nói của cô: "Chị đánh giá tôi cao quá rồi, tôi không làm được, xin lỗi."

Cúp điện thoại, Lê Chiêu ngẩng đầu đã thấy gương mặt to của Đại Khả: "Đại Khả, cậu làm gì đó?"

"Chiêu Chiêu, Diêu Toa Toa mò tới tìm cậu phải không?" Đại Khả nhận di động từ tay Lê Chiêu, không hề che giấu sự khinh thường đối với Diêu Toa Toa trong giọng nói: "Không biết cô ta nghe ở đâu, biết tôi làm trợ lý cho cậu, lúc nãy cậu đang đóng phim, gọi tôi mười mấy cuộc. Loại người như vậy, tốt nhất là đừng quan tâm tới, lúc trước ỷ vào nghề lâu hơn, dính vào để lăng xê, cô ta cũng đâu có thèm quan tâm tới cậu. Giờ mới biết trước khi làm gì phải bàn bạc trước? Xin lỗi nha, muộn rồi!"

Lê Chiêu thấy linh hồn thái giám lại bám vào người cậu ta, nhanh chân chạy đi tìm đạo diễn, bắt đầu quay phân đoạn cuối cùng.

Diêu Toa Toa bị Lê Chiêu cúp máy, ngồi trên mặt đất chất đầy vỏ chai rượu, trong lòng cực kỳ hối hận. Nếu lúc trước không gây sự với Lê Chiêu, tốt với cậu ta hơn một chút, thì tốt biết bao nhiêu?

Nếu cô biết trước "Nữ Giám Đốc" sẽ nổi tiếng, Lê Chiêu sẽ ký hợp đồng với Dâu Tây Entertainment, sao có thể làm ra những việc như lúc trước.

Nhưng mà trên đời, đâu có nhiều chữ nếu như vậy?

Cảnh quay đôi mắt diễn ra rất suôn sẻ, sau khi quay thêm vài góc, Lê Chiêu thuận lợi hoàn thành suất diễn. Nhân viên công tác trong đoàn phim ôm bó hoa tươi đã chuẩn bị sẵn cho cậu ra, chụp chung một tấm ảnh tập thể. Đạo diễn duỗi tay khoác vai cậu, cười cực kỳ hiền từ.

Từ chối lời mời tổ chức tiệc đóng máy cho cậu của đoàn phim, Lê Chiêu trả phòng khách sạn trước, dẫn Đại Khả đi dạo phố, mua ít món ăn đặc sản cùng mấy món quà lưu niệm độc đáo.

Thấy dáng vẻ chọn lựa cực kỳ nghiêm túc của Lê Chiêu, Đại Khả có hơi lo lắng, có thể khiến một trai thẳng chọn quà nghiêm túc cỡ này, chứng tỏ người này rất quan trọng, không lẽ là người yêu?

Sau khi lên máy bay, Đại Khả làm bộ hỏi trong ngẫu nhiên: "Chiêu Chiêu, cậu mua nhiều quà lưu niệm quá, muốn tặng tất cả cho bà con bạn bè hả?"

"Không phải, tôi mua cho quản lý và một người anh em tốt, tôi không biết họ thích cái nào, nên mua mỗi thứ một chút luôn." Lê Chiêu cúi đầu xem kịch bản mới mà công ty gửi, nói mà không ngẩng đầu lên: "Nếu đã là quà, cũng nên tặng những món mà họ thích."

"Ồ." Đại Khả thở phào, không yêu đương thì tốt. Hai nghệ sĩ trước kia cậu theo, cả hai đều vì yêu mà không tái ký hợp đồng với công ty, cậu sợ vía bà mai trên người, sẽ khiến Lê Chiêu đi lên con đường của hai nghệ sĩ đó.

Mùa đông ngày ngắn đêm dài, chưa tới 6 giờ chiều, bầu trời đã dần ảm đạm xuống. Yến Đình đứng trước cửa sổ sát đất, cúi đầu nhìn thế giới bên ngoài cửa sổ, bước về phía trước một bước.

Tiếng chuông di động vang lên, ngón trỏ anh nhẹ nhàng nhúc nhích, cúi đầu nhìn di động, hai chữ Lê Chiêu, nhảy tới nhảy lui trên màn hình di động, đợi chủ của chiếc điện thoại trò chuyện với nó.

Yến Đình nhìn hai chữ này, như thấy được Lê Chiêu đang đứng trước mặt anh cười tủm tỉm mà phất tay.

Anh bấm nhận cuộc gọi thật chậm rãi.

"Đình Đình, tôi về rồi nè, mang nhiều quà lưu niệm cho anh lắm á, anh đang ở đâu vậy, tôi mang tới cho anh!"

Âm thanh vui vẻ, vang lên quanh quẩn trong văn phòng yên tĩnh, mỗi tiếng vang đều kèm theo sự vui sướng.

"Tôi đang ở....." Yến Đình ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn đường trên phố đã sáng lên, giống như từng vệt màu sáng, vẽ ra một bức tranh tuyệt đẹp trên mặt đất.

"Tôi ở công ty."

"Anh tìm được công việc rồi sao?!"

"Ừm." Yến Đình kéo màn lại, mở đèn trong văn phòng lên: "Việc mới."

"Thật tốt quá, anh đợi tôi một lát, tôi tới đón anh tan làm nha."

Yến Đình vươn tay ra, nhẹ tay vuốt ve món đồ trang trí lạnh lẽo trên bàn: "Ừm."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net