Chương 20: Tặng Tiền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20: Tặng Tiền

Gió lạnh gào thét, ô tô vội vã cắt xuyên màn đêm, ngừng trước cửa biệt thự.

"Bác sĩ Chu, bên này." Quản gia mặc vest, đón người trong xe vào cửa chính trong vội vã, nói nhỏ: "Khoảng 12 giờ khuya, nhiệt độ cơ thể cậu ấy bắt đầu hơi nóng, trong chừng nửa tiếng, đã lên tới 39 độ 3."

"Sao lại nghiêm trọng vậy?" Bác sĩ Chu vừa đi về phía cầu thang, vừa tròng bao tay y tế vào: "Gần đây cậu ấy cải thiện việc ăn uống chưa?"

Vẻ mặt quản gia hơi kì lạ: "Dạo gần đây, cậu chủ thường đi ra ngoài, còn kêu người tới dọn dẹp căn nhà sát vách."

Bước chân vội vã lên lầu của bác sĩ Chu khựng lại, quay đầu nhìn quản gia: "Ông nói, cậu ấy chủ động tiếp xúc với người khác?!"

"Ông cũng biết, thường cậu chủ không thích nói chuyện, lại càng không thích chia sẻ những việc trong cuộc sống với bọn tôi." Quản gia thở dài: "Nhưng trợ lý Tần có lén cho tôi biết, đầu năm tới nay trạng thái tinh thần cậu ấy không ổn cho lắm....."

Hai người cùng im lặng, mấy năm nay càng ngày cậu Đình càng ít nói, cũng ngày càng thiếu sự vui vẻ, giờ miếng ăn giấc ngủ hằng ngày cũng bị ảnh hưởng, tuy có thuốc bổ được điều chế riêng để bổ sung dinh dưỡng, nhưng cơ thể vẫn ngày càng suy nhược.

Bác sĩ Chu tới trước cửa phòng, nhẹ tay gõ cửa, mở cửa phòng ra. Khung cảnh trong phòng, không phải bóng tối như ông nghĩ, mà đèn đuốc sáng trưng. Yến Đình mặc áo lông mỏng ngồi dựa trên đầu giường, tay cầm sách, trên má có hơi đỏ ửng không giống bình thường, thấy ông bước vào, còn quay sang nhìn ông một cái.

"Giờ trong người cậu thấy thế nào?" Bác sĩ Chu đặt hòm thuốc xuống, lấy nhiệt kế ra đo nhiệt độ cho Yến Đình: "39 độ 5, phải uống thuốc hạ sốt thôi."

"Trước khi trời sáng, tôi phải đi ra ngoài." Yến Đình đặt sách qua một bên, đưa tay ra: "Truyền dịch."

"Thưa cậu, truyền dịch nhiều không tốt cho cơ thể....." Bác sĩ Chu còn muốn khuyên thêm vài câu, nhưng thấy đôi mắt bình tĩnh của Yến Đình, ông biết ngay mình nói gì cũng không có tác dụng: "Dù có truyền dịch, thì với tình trạng hiện nay của cậu, vẫn nên lấy nghỉ ngơi làm chủ."

Yến Đình không nói gì, anh cúi đầu nhìn bác sĩ Chu đâm kim tiêm lạnh lẽo vào mạch máu của mình, dòng máu đỏ thẳm lan nhanh vào ống truyền dịch, như cực kỳ vui sướng.

Dù dòng máu dơ bẩn thế nào, rời khỏi cơ thể, đều có màu đỏ tươi.

Dòng thuốc lạnh chảy xuống, đẩy dòng máu đỏ vừa xuất hiện quay về nơi của nó.

"Thưa cậu." Để ý ánh mắt của Yến Đình có hơi không đúng, bác sĩ Chu dán băng dính cố định kim tiêm lên mu bàn tay của Yến Đình, nhắc nhở: "Cậu đã hẹn với bác sĩ Tôn, là chiều ngày mai, xin đừng quên buổi hẹn."

"Ngày mai tôi bận." Ánh mắt Yến Đình lơi khỏi ống truyền dịch: "Hẹn giúp tôi sang ngày mốt."

"Được." Bác sĩ Chu thở hắt một hơi, ông không sợ Yến Đình dời lại một ngày, ông chỉ sợ cậu không chịu đi. Lúc trước để khuyên Yến Đình đi gặp bác sĩ Tôn, ông cũng vắt hết sức lực, lần này dễ như vậy, đã là niềm vui bất ngờ: "Tôi sẽ dặn bên bác sĩ Tôn sắp xếp lịch sẵn."

Yến Đình không nói câu nào, anh nâng tay kia lên nhìn thời gian, đã 1 giờ sáng, còn cách bình minh năm tiếng đồng hồ.

Trời chưa sáng, Trương Tiểu Nguyên và Đại Khả đã tới giúp Lê Chiêu thu dọn hành lý.

"Cái này, cái này với cái này nữa, sau này em không được mặc." Trương Tiểu Nguyên chọn lựa quần áo của Lê Chiêu, biết Lê Chiêu tiếc mấy món này, giải thích cho cậu: "Giờ khác xưa rồi, em còn dùng đồ mấy chục NDT một cái, sẽ bị người ta chụp đăng lên mạng, rồi rất nhiều người sẽ chế nhạo em."

"Anh Trương nói phải, Chiêu Chiêu, công ty đang sắp xếp cho cậu đánh vào giới thời trang, những thứ cậu mặc sau này sẽ có đội ngũ chuyên nghiệp phối cho cậu." Đại Khả không dám nói quá thẳng như Trương Tiểu Nguyên: "Đương nhiên, mấy món này của cậu rất thoải mải, mặc thường ngày ở nhà không có vấn đề gì hết."

"Tôi hiểu, lỡ có lùm xùm gì, công ty sẽ tốn càng nhiều tiền hơn để giải quyết, không thể vì chuyện nhỏ mà hỏng chuyện to được." Lê Chiêu lấy lại quần áo chất lượng còn tốt, xếp lại bỏ vào một cái vali: "Mấy cái này em làm áo ngủ."

Biết trong lòng nhóc con nhà mình đã hiểu, Trương Tiểu Nguyên không nói thêm gì nữa, tiếp tục giúp Lê Chiêu thu dọn hành lý.

"Này là gì vậy?" Trương Tiểu Nguyên lấy một hộp sắt đựng bánh trung thu xuống từ trên đầu tủ, không biết bên trong đựng thứ gì, cũng khá là nặng.

"Thư mà hồi đó anh Tiểu Nguyên viết cho em á, với cây bút máy anh tặng em nữa." Lê Chiêu cầm hộp sắt thật cẩn thận, đặt vào trong vali quần áo.

Trương Tiểu Nguyên ngẩn ra, mười năm trước, Lê Chiêu cũng mới vừa tròn mười tuổi. Hồi đó anh viết thư cho Lê Chiêu, chỉ do có chút đồng cảm mà thôi.

Năm đó mới tốt nghiệp đại học, tương lai phía trước cũng rất mịt mờ, chỉ có viết thư cho cậu bé đó, mới xem như có chút cảm nhận về ý nghĩa tồn tại của mình. Thay vì nói anh lương thiện, chẳng thà nói thẳng anh cần chút cảm giác lương thiện đó để làm động lực cho chính mình.

Nội dung mấy lá thư, phần lớn anh cũng không nhớ rõ, đơn giản là mấy lời động viên này nọ thôi. Anh không ngờ Lê Chiêu vẫn giữ những lá thư này, bỗng nhiên trong lòng có chút bâng khuâng.

"Lúc đó bạn của anh Tiểu Nguyên cũng có viết thư động viên em nữa." Lê Chiêu suy nghĩ, lại lấy hộp sắt từ trong vali ra, bao một lớp khăn lông bên ngoài, tránh trong lúc vận chuyển, cái hộp bị đè bẹp: "Trung thu năm đó, anh với bạn gửi cho mấy đứa tụi em trong trại trẻ, mỗi người một hộp bánh trung thu, nhân lòng đỏ trứng gà, ăn ngon lắm."

Thì ra, cả hộp bánh trung thu để đựng thư này, cũng là do bọn họ mua vào năm đó.

"Mấy dì trong trại trẻ nói em hên lắm, năm đầu tiên tới, đã có nhà hảo tâm tặng bánh trung thu xịn quá vậy." Lê Chiêu cười cực kỳ vui vẻ, đặt hộp sắt đã bọc kĩ bằng khăn lông vào lại vali: "Hé hé hé, thời tới, ai cũng không cản nổi."

Cổ họng Trương Tiểu Nguyên hơi nghèn nghẹn, bị cha mẹ nuôi ngược đãi tới nỗi bị thương khắp người, còn lên cả tin tức, mà may mắn cái gì?

"Đừng nói nữa, dọn đồ nhanh lên." Gõ tay lên trán Lê Chiêu, Trương Tiểu Nguyên vờ ho hai cái, che đậy cảm xúc của mình: "Ừm ừm ừm, em hên nhất được chưa, được bạn đại gia cho ở miễn phí, ai hên được như em?"

Lê Chiêu lấy tay che chỗ bị gõ, nhảy về phía sau: "Anh Tiểu Nguyên, đầu của đàn ông con trai không được gõ."

"Đàn ông?" Trương Tiểu Nguyên nhướng mày, liếc nhìn chỗ dưới bụng Lê Chiêu, ám chỉ: "Nhóc con không lông, đàn ông cái gì?"

"Anh Trương, nói chuyện mười tám cộng sẽ bị người ta tố cáo đó." Đại Khả hơi bất ngờ Trương Tiểu Nguyên và Lê Chiêu đã biết nhau từ rất lâu, cười nói: "Anh Trương, năm nào rồi, anh với Chiêu Chiêu còn viết thư nữa?"

Trương Tiểu Nguyên vẫy tay: "Xùy xùy xùy, nhóc con như cậu mà biết cái gì, viết thư mãi mãi là cách giao lưu tốt nhất đó."

"Cốc cốc cốc."

Tiếng gõ vang lên, Lê Chiêu nhìn về phía cửa, Yến Đình mặc vest khoác áo mang giày da đang đứng trước cửa, sắc mặt có vẻ còn nhợt nhạt hơn cả hôm qua, phong thái thanh lịch không đồng điệu với hành lang cũ kĩ.

"Đình Đình, anh tới sớm vậy?" Lê Chiêu nhìn ngôi nhà còn đang lộn xộn: "Trong phòng nhiều bụi lắm, giờ anh khoan vào."

Xách một cái ghế nhỏ lại chỗ cửa, Lê Chiêu lấy một túi hoa quả từ trong tủ lạnh đem đi rửa sạch sẽ, để lên đĩa đưa cho Yến Đình: "Anh ngồi đợi tôi một chút, sắp xong rồi."

Yến Đình nâng đĩa cherry to còn dính bọt nước, đột nhiên không biết nên ngồi xuống, hay nên đứng. Đây là lần đầu tiên anh thấy ngôi nhà Lê Chiêu đang ở, diện tích hơn mười mét vuông, bày các vật dụng cần cho sinh hoạt hằng ngày, ngột ngạt tới mức khiến người ta hơi khó thở.

"Mấy người này là anh đưa tới hả?" Giờ Lê Chiêu mới thấy, sau lưng Yến Đình còn mấy người lạ. Cậu lén nhìn đĩa cherry, chút xíu cherry này.... Hình như không đủ để chia.

Mùa đông giá cherry rất cao, bình thường cậu còn không dám ăn, tối qua quyết tâm mua một hộp. Một nửa chia cho hai người sáng sớm đã tới giúp cậu là Đại Khả và anh Tiểu Nguyên, còn một nửa để cho Đình Đình.

"Trong tủ lạnh tôi còn một ít táo nữa....."

"Họ là công ty chuyển nhà." Yến Đình ho nhẹ hai cái: "Cứ nói với họ, đồ đạc phải sắp xếp như thế nào, giao cho bọn họ làm là được."

"Không cần phiền vậy đâu....."

"Đã thanh toán rồi."

"Các anh em, mấy thùng trong đó đều phải dọn đi á." Nuốt ngược câu từ chối vào trong, Lê Chiêu lanh lẹ dẫn mấy nhân viên của công ty chuyển nhà vào trong làm việc.

Người tiết kiệm từ trong trứng như cậu, không chịu nổi việc để phí tiền đã tiêu.

Người của công ty chuyển nhà làm việc rất nhanh, chưa đầy một giờ đã dọn xong tất cả đồ dùng lên xe. Mọi việc đều rất thuận lợi, cho tới lúc Lê Chiêu thấy căn nhà hiện đang bỏ trống trong miệng của Yến Đình.

"Đình Đình, đây là..... căn nhà nhỏ mà anh nói đó hả?" Lê Chiêu nhìn căn biệt thự trước có vườn hoa sau có bể bơi này, lần đầu tiên nhận ra giá trị quan của cậu và Yến Đình cách xa nhau cỡ nào.

"Cậu không thích?" Yến Đình hỏi Lê Chiêu.

"Thì có thích....." Lê Chiêu nuốt nước miếng, ngôi nhà cậu tưởng, là kiểu nhà có hai hoặc ba phòng ở như bình thường, chứ không phải cả căn biệt thự to đùng như thế này.

"Thích là được rồi." Ánh mắt Yến Đình nhìn về một căn biệt thự khác gần đó: "Tôi ở căn bên trái, khu này phong cảnh yên tĩnh, an ninh cũng nghiêm ngặt. Trừ hai căn của chúng ta sát nhau ra, những gia đình khác đều cách rất xa. Cậu là diễn viên, sự an toàn và bảo mật nơi ở rất quan trọng."

"Giờ ai biết tôi là ai đâu....." Lê Chiêu vò đầu ngại ngùng: "Lúc ra ngoài, cũng không có bao nhiêu người nhận ra tôi."

"Sau này bọn họ đều sẽ nhận ra cậu." Yến Đình đưa thẻ nhà cho Lê Chiêu: "Vào xem đi."

Từ lúc qua cánh cổng vào khu biệt thự, Đại Khả đã kích động trong lòng. Vốn là người địa phương, cậu từ rất lâu đã nghe về danh tiếng của khu biệt thự này, người có nhà ở đây, ai cũng tai to mặt lớn. Rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng, dù muốn mua một căn nhà nhỏ trong khu, cũng tốn không ít tiền và quan hệ, không ngờ bạn tốt của Lê Chiêu, tiện tay đã đưa cả căn biệt thự ra cho Lê Chiêu mượn ở.

Đây là kiểu tình anh em thời đại mới cảm động cỡ nào!

Qua cổng chính, mọi chi tiết bên trong, từng cành hoa ngọn cỏ đều được chăm sóc chỉnh tề. Tất cả thảm và màn đều là đồ mới, tới cả hoa cắm trong bình, cũng là loại còn dính vài giọt sương sớm ở trên.

"Chào cậu Lê." Một người đàn ông trung niên mặc vest đi xuống từ trên lầu, chào Lê Chiêu theo kiểu quý ông: "Tôi là quản gia gia đình của cậu Đình, thời gian tới, tôi cũng sẽ đảm nhiệm vai trò quản gia căn biệt thự này của cậu, nếu cần, xin cậu cứ nói với tôi."

Nói xong, ông lấy một danh sách mạ vàng ra từ xấp tài liệu đang cầm trên tay: "Đây là danh sách và phương thức liên hệ của những người phụ trách từng mảng công việc, xin cậu hãy nhận cho."

Lê Chiêu nhìn quản gia ăn mặc như đang làm việc trong lâu đài thời trung cổ này, quay đầu sang phía Yến Đình, bị kiểu nghênh đón hơi quý tộc này làm cho mê mang.

"Nhận đi." Yến Đình nói nhỏ bên tai cậu: "Lương của bọn họ cao lắm, không làm việc vẫn được nhận lương."

Hơi thở của Yến Đình hơi nóng, Lê Chiêu không nhận danh sách, mà duỗi tay sờ lên trán của Yến Đình.

"Đình Đình, anh bị sốt?!"

Quản gia vốn đang giữ nụ cười thanh lịch, giống như nghe một điều cực kỳ khủng khiếp, nụ cười trên mặt nháy mắt biến mất không còn thấy tăm hơi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net