Chương 23: Thật Trùng Hợp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 23: Thật Trùng Hợp

Yến Đình cúi đầu ăn quýt Lê Chiêu đút, lập tức toàn bộ vị giác bị vị chua áp đảo, anh nuốt mà mặt không biểu cảm.

"Anh nuốt luôn hả?" Lê Chiêu thấy Yến Đình còn không nhíu mày, nhanh tay lấy một viên kẹo từ trong túi đưa Yến Đình: "Tôi giỡn á, trái này chua muốn rụng răng."

Ăn kiểu quýt xấu xa này giống như chơi xổ số, có ngọt mọng nước, có chua rơi nước mắt. Lê Chiêu không ngờ quýt chua vậy Yến Đình vẫn có thể nuốt mà mặt lạnh tanh, lập tức cực kỳ ngưỡng mộ anh: "Anh hay ghê."

"Trái này ngon." Yến Đình bốc thêm một quả quýt vàng da mỏng, để vào tay Lê Chiêu.

"Trái này nhìn là biết ngọt rồi." Lê Chiêu lột một múi ra ăn trước, rồi chia một múi cho Yến Đình: "Này ngọt thật, anh thử xem."

Thấy Yến Đình không hề suy nghĩ đã ăn hết quýt mình đưa, Lê Chiêu ôm gối ngồi xếp bằng trên sô pha: "Đình Đình, anh thật thà quá, lỡ tôi gạt anh nữa thì sao?"

"Không sao." Yến Đình lựa thêm hai quả quýt vàng để trước mặt Lê Chiêu.

"Thôi xong, ức hiếp người thật thà lương tâm tôi cắn rứt quá." Lê Chiêu dựa cả người lên Yến Đình, lời nói thấm thía: "Đình Đình, sau này làm bạn với người khác không được thật thà vậy, không tốt."

Lê Chiêu mở lớp học phòng lừa phòng trộm.

Kể mấy câu chuyện người bị bạn bè lừa gạt cho Yến Đình, Lê Chiêu uống hai ngụm nước đỡ khát: "Mấy chuyện hồi nãy là thật hết, anh phải cẩn thận hơn, biết chưa?"

"Biết."

"Vậy thì được." Lê Chiêu vỗ vai anh thật vừa lòng: "Anh ngồi đây, tôi vào bếp xem nồi canh."

Đợi Lê Chiêu vào bếp, Yến Đình cầm viên kẹo Lê Chiêu đưa đặt trên bàn, lột giấy gói cho kẹo vào miệng.

Kẹo rất ngọt.

Cơm tối chỉ có hai người ăn, Lê Chiêu xào đơn giản vài món, bất quá Yến Đình rất nể mặt, ăn sạch một chén cơm vào bụng.

Cơm nước xong, Yến Đình đưa ra lời tạm biệt, Lê Chiêu tiễn anh ra cửa.

Yến Đình đứng trong bóng tối, gió đêm thổi bay áo khoác ngoài. Anh dừng bước, quay đầu nhìn Lê Chiêu đứng trong ánh sáng: "Chừng nào về?"

"Trước Tết âm lịch." Lê Chiêu cười cong mắt: "Tới đó mình ăn Tết cùng nhau, nha?"

Tròng mắt sâu thẳm, chứa vô vàn bóng tối. Yến Đình cho tay vào túi áo khoác, gật đầu chậm rãi: "Được." Anh xoay người đi ra cổng chính, mỗi bước đều đạp lên bóng tối không có đèn đường.

"Đợi chút!" Bỗng Lê Chiêu gọi anh lại, quay vào nhà lấy một đệm dựa eo mềm rất đáng yêu chạy tới trước mặt Yến Đình: "Cái này ban tổ chức tặng tôi lúc tham gia chương trình, ngày nào anh cũng ngồi văn phòng, dựa cái này sẽ thoải mái hơn."

Yến Đình nhìn gối dựa eo thêu mặt cười chibi, đưa tay nhận: "Cảm ơn."

"Anh em với nhau mà cảm ơn cái gì." Lê Chiêu vẫy vẫy tay: "Về ngủ sớm đi, một tháng tiếp theo, mình liên lạc bằng di động."

"Ừm." Yến Đình đi về một tay cầm gối.

"Đừng đi chỗ không có đèn, cẩn thận dưới chân." Lê Chiêu đứng sau gân cổ nhắc nhở.

Yến Đình dừng chân lại, anh nhìn nơi chỉ cách hai bước xa, được đèn đường chiếu sáng, quay đầu nhìn Lê Chiêu một cái.

Lê Chiêu đứng dưới ánh đèn từ cổng chính, quan tâm nhìn anh.

Anh dừng một lát, bước chậm rãi tới nơi ánh đèn chiếu rọi. Ánh đèn hơi chói mắt, anh không thích, nhưng vẫn có thể chịu được.

Sáng sớm hôm sau, Lê Chiêu kéo vali, ngồi xe ra sân bay. Chờ cậu lên máy bay, không hẹn mà gặp Tống Dụ ở khoang hạng nhất.

"Anh Tống, trùng hợp quá ha." Lê Chiêu cười xán lạn với Tống Dụ.

Tới rồi, tới rồi, anh Tống kèm với bữa khuya thơm phức và trà sữa đi tới.

Đối diện đôi mắt đầy nhiệt tình của Lê Chiêu, Tống Dụ cảm giác trong lòng hơi mệt, tuy cậu vẫn chưa hiểu được lý do.

Hay tại nhìn Lê Chiêu ngứa mắt quá.

Tới đoàn phim "Thiên Ca", Lê Chiêu lần nữa chịu sự tiếp đón nhiệt tình của nhân viên đoàn phim, tuy thái độ không bay bổng như đoàn phim lần trước, nhưng Lê Chiêu vẫn cảm nhận được sức ảnh hưởng của đồng tiền.

"Thầy Lê, đoàn phim xếp phòng nghỉ cho thầy chung với thầy Tống. Điều kiện đoàn phim có hạn, nên đành để thầy chịu thiệt dùng chung một phòng nghỉ với thầy Tống." Nhân viên đoàn phim dẫn Lê Chiêu tới phòng nghỉ riêng của cậu và Tống Dụ: "Thầy xem có cần yêu cầu gì thêm không, tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp hậu cần."

"Tốt lắm rồi, không cần phiền thêm mọi người." Lê Chiêu thấy phòng nghỉ đầy đủ thiết bị, thậm chí có hai máy tính, biết ngay đoàn phim tốn không ít công sức để tiếp đãi cậu và Tống Dụ.

Thấy Lê Chiêu dễ nói chuyện, nhân viên thầm thở phào nhẹ nhõm. Đây đều là diễn viên được bên đầu tư nhét vào, là thần tài của đoàn phim, cái gì được thì cố gắng đừng làm phật lòng.

Lúc Tống Dụ vào phòng nghỉ, thấy Lê Chiêu ngồi bên trong, nụ cười trên mặt suy xụp xuống.

Nhân viên sau lưng còn đang nhiệt tình giải thích: "Đoàn phim nghe nói thầy Tống và thầy Lê là bạn tốt, nên cố ý sắp xếp hai thầy chung với nhau....."

Cậu không muốn nói nữa, cậu muốn im lặng.

Cùng ngày lễ khởi quay của "Thiên Ca", Lê Chiêu đăng ký tài khoản Weibo, chia sẻ bài đăng tuyên truyền của đoàn phim. Các fan luôn ngóng Lê Chiêu tạo tài khoản, kích động thiếu chút nữa khóc ngay tại chỗ.

"Bà nội ơi, ra mà xem, idol của nội có Weibo rồi."

"Nhóc con nhà tôi cuối cùng cũng biết, có thứ phần mềm tên Weibo sao? Mẹ khóc ầm cả lên rồi."

"Nhóc con, có bản lĩnh tạo Weibo, thì có bản lĩnh đăng ảnh selfie!"

"A a a a, nhóc nhà tôi vậy mà vào đoàn "Thiên Ca"!!"

"Nhóc, cố gắng đóng phim, chúng tôi chờ phim mới của cậu."

Lượt xem của "Nữ Giám Đốc" trên mạng ngày càng cao, Lê Chiêu cũng dần nổi tiếng, không nhờ Dâu Tây Entertainment kiểm soát quảng cáo thật nghiêm khắc, chỉ sợ từ sớm đã có rất nhiều thương nhân tìm tới.

Tống Dụ trộm vào Weibo, nhìn bài chia sẻ của Lê Chiêu, còn nhiều bình luận hơn bài đăng của mình, trong lòng lập tức chua lòm, chua từ đầu tới chân.

Giữa trưa quản lý gọi tới, khen ngợi: "Cuối cùng em cũng biết hiểu, biết duy trì hình tượng bạn tốt, like bài đăng Weibo đầu tiên của Lê Chiêu."

Like? Like cái gì?

Tống Dụ vừa mở Weibo, khu bình luận đã có rất nhiều fan thảo luận tình bạn giữa cậu và Lê Chiêu. Còn nói sau khi Lê Chiêu đăng bài, người đầu tiên trong đoàn phim "Nữ Giám Đốc" chủ động chú ý Lê Chiêu và thả like, là Tống Dụ.

Cậu không, cậu không có, cậu trượt tay thôi.

Lại nhìn danh sách chú ý, Lê Chiêu vậy mà không chú ý ngược lại? Dù cậu chỉ trượt tay bấm nhầm, Lê Chiêu cũng nên chú ý lại ngay, chứ không mặt mũi của cậu bỏ đâu?

"Mau đi nói với Lê Chiêu, bảo cậu ta nhanh chú ý lại tôi." Tống Dụ kêu trợ lý: "Hình tượng bạn tốt là cậu ta dựng trước, đừng để người khác chế giễu."

Trợ lý không còn gì để nói, hồi trước Lê Chiêu người ta nhận là bạn tốt, không phải để giải vây cho cậu sao?

Bất quá cậu không dám nói vậy, cậu mà nói, với tính cách thúi của Tống Dụ, chắc chắn sẽ lật tung cả phòng trang điểm.

Lúc trợ lý của Tống Dụ đi tìm Lê Chiêu, Lê Chiêu đang tập diễn với một diễn viên gạo cội. Diễn viên đó tuy mỗi năm không đóng nhiều phim, nhưng lại là diễn viên hàng đầu trong nước, kỹ thuật diễn xuất cực tinh vi.

Lê Chiêu có một gương mặt được người già và phụ nữ yêu thích, cho nên từ xa Tống Dụ đã thấy diễn viên gạo cội mặt tươi cười truyền thụ kinh nghiệm cho Lê Chiêu. Lê Chiêu lắng nghe rất nghiêm túc, có thể nhờ sự nghiêm túc này, mới lấy lòng diễn viên gạo cội, mãi lúc trợ lý tới trước mặt Lê Chiêu, diễn viên gạo cội mới dừng nói.

"Cảnh này cậu cân nhắc thêm, có vấn đề cứ tới tìm tôi." Diễn viên gạo cội chắp tay sau lưng, rời đi trong mỹ mãn.

Trước kia diễn viên gạo cội có một tật xấu, đó là hễ thấy diễn viên trẻ có tiềm năng, sẽ muốn họ diễn càng tốt. Vì chuyện đó, dẫn tới một ít diễn viên trẻ ở sau lưng nói ông thích lên mặt dạy đời.

Mấy năm nay ông kiềm lại không ít, thẳng tới lúc gặp Lê Chiêu. Từ góc nhìn của ông, kỹ thuật diễn của Lê Chiêu là tự học, rất nhiều chỗ không đủ chi tiết. Nhưng kỹ xảo đóng phim có thể học, tiềm năng tự có của diễn viên lại khó tìm, lòng ông vừa kích động, đã phạm vào bệnh cũ.

May Lê Chiêu chịu học, hai người hợp rơ nhau, ở đoàn phim mấy ngày, lại có mấy phần giống bạn vong niên.

Chờ diễn viên gạo cội đi xa, trợ lý của Tống Dụ cười gượng hỏi: "Thầy Lê, anh Tống bảo tôi đi mua trà sữa, anh muốn uống gì không, tôi mua luôn cho."

"Vậy thì ngại lắm ha?" Lê Chiêu lịch sự từ chối một chút, trong lòng đã chọn sẵn vị trà sữa.

"Tiện đường thôi mà, không thì mua vị hương thảo trước kia anh thích nhé?"

"Ừm." Lê Chiêu gật đầu: "Vị hương thảo là được."

"Vâng." Nụ cười của trợ lý hơi mất tự nhiên: "Thầy Lê, nghe nói thầy tạo tài khoản Weibo, anh Tống rất vui, lúc nãy đã chú ý tài khoản của cậu."

Nên cậu nhanh chú ý lại đi, còn không chú ý, tính cách thúi của anh Tống sẽ bùng nổ đó!

"Tài khoản nhờ trợ lý tôi tạo giúp, chút nữa tôi đi đọc bình luận của fan." Lê Chiêu ngẩng đầu nhìn trời: "Sắp tối rồi, cậu đi sớm về sớm."

Trợ lý cảm giác, Lê Chiêu có thể vốn không hiểu ám chỉ của cậu.....

Khoảng cách xa nhất trên đời không phải sống hay chết, mà là cậu muốn Lê Chiêu chú ý tài khoản của anh Tống, trong đầu Lê Chiêu lại chỉ có ly trà sữa chưa mua về.

"Vâng. Lúc thầy xem bình luận của fan, nhớ chú ý người của đoàn phim chúng ta." Trợ lý của Tống Dụ vẫn chưa bỏ cuộc: "Mọi người làm việc với nhau hai ba tháng, nếu không chú ý qua lại, người ngoài sẽ nghĩ giữa diễn viên có mâu thuẫn."

"Được, cảm ơn nhắc nhở."

Nên cậu đi mua trà sữa đi.

Ánh mắt của hai người, giao nhau trong chạng vạng, lộ ra nụ cười thỏa mãn, còn cho rằng người kia đã hiểu ý của mình.

Chờ trợ lý của Tống Dụ đi, Lê Chiêu lấy di động từ bên Đại Khả, phát hiện fan của mình đã hơn 50 vạn: "Tôi nổi vậy sao, tạo Weibo chưa được một ngày, đã có 50 vạn fan rồi?"

"Ừm, giờ mua fan rẻ lắm, để fan không nghi ngờ, công ty chỉ mua 40 vạn thôi, có 10 vạn là fan thật á." Đại Khả rất hài lòng với lượng fan của Lê Chiêu.

Lê Chiêu: "........"

Thì ra chỉ có một phần năm fan là thật, còn lại là fan giả?

"Đừng nản, sau 8 giờ tối là giờ cao điểm của Weibo, công ty nâng đỡ một chút, có thể tăng không ít fan người thật." Đại Khả lật bảng giờ giấc đóng phim: "Tối nay cậu có cảnh đêm, đợi diễn xong tôi chụp cho cậu một tấm đăng Weibo."

"Quay xong tôi phải nói chuyện phiếm với bạn." Lê Chiêu cầm di động quay về mặt mình, chụp một tấm, bắt đầu soạn Weibo: "Giờ đăng luôn cũng được."

Ông cố! Vì hình tượng của cậu, dừng tay!

Đó là góc chết, cậu còn không bật filter, không chỉnh ảnh!

Đừng up!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net