Chương 3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7.

Asa hạnh phúc bán thân lấp bụng, ăn tới thơm ngào ngạt.

Cứ thế chiến sĩ và pháp sư cùng nhau nắm tay vượt qua nghìn trùng trắc trở đi đến lâu đài của Ác Long, đại lục Thất Lạc.

Lâu đài của Ác Long nằm trong khe núi, xung quanh mọc đầy hoa thơm cỏ dại, chim hót líu lo, lâu đài tráng lệ, dùng cẩm thạch trắng để xây, dưói ánh mặt trời lập lòe những tia sáng thánh khiết.

Hai người đứng trước cửa lâu đài.

Asa đần thối chọt Carter: "Anh dẫn tôi đi nhầm chỗ à?"

Carter trợn ngược mắt: "Không nhầm. Tôi chứ có phải em đâu."

Asa ngượng ngùng cất hai thanh rìu chiến: "Cái phong cách này sao nó kỳ kỳ, tại tôi tính cầm rìu bổ cửa xông vào cơ, mà giờ thì ngại quá."

Carter lạnh lùng ừ.

Asa lễ phép gõ cửa: "Xin chào, cho hỏi anh Ác Long có ở nhà không?"

Carter nhìn cậu như thiểu năng: ....

Lúc này, cửa lâu đài mở bật, một thanh niên mảnh khảnh xinh đẹp như đạn lao thẳng vào người Asa, nhìn Asa với ánh mắt cứu tinh mừng rỡ hét: "Mấy người dũng sĩ của Tinh linh quốc đúng không? Dẫn tôi đi với!"

Asa thân sĩ lùi về một bước, cúc cung nói: "Vương tử điện hạ, xin đừng hoảng sợ, chúng thần sẽ đưa ngài về Tinh linh quốc ngay."

Carter: "Em đần thật à? Cậu ta không phải vương tử."

Asa xoa mắt: "Không phải á? Tôi cũng thấy không giống, tưởng đâu do mắt cận chứ."

Carter quay về phía thanh niên đang trần truồng: "Còn cậu đây có thể mang quần áo vào không?"

Thiếu niên buồn muốn khóc: "Hắn không cho tôi mang."

Asa giận dữ nói: "Tôi biết rồi. Cậu cũng bị Ác Long bắt lại đây chứ gì. Đừng lo, chúng tôi sẽ đánh bại ác long, cứu cậu và vương tử ra ngay."

Mặt mày thiếu niên như đưa đám: "Tôi là rồng mà! Tôi có ác đâu! Tại sao ai cũng đòi đánh tôi hết!"

Asa: "... Gì nói lại nghe?"

Carter vẫn bình tĩnh lạnh lùng, không hề bất ngờ.

Thiếu niên sầu gần chết: cục cưng đau trong tim nè QAQ.

Asa quay qua Carter: "Cậu ta nói mình là ác long?"

Carter: "Ừ."

Asa: "Sao anh bình tĩnh quá vậy!"

Carter: "Ấy cha bất ngờ quá."

Thiếu niên lại quăng thêm quả bom: "Mấy người đem tên vương tử đó về mau đi! Tự nhiên xông vào nhà tôi, bắt nạt tôi, còn nói tôi bắt cóc hắn!"

Đột nhiên, một bàn tay vươn ra, kéo thanh niên về lồng ngực, vương tử tinh linh Ley anh tuấn bước ra từ bóng tối, y có chút tức giận dùng áo choàng bọc thiếu niên lại: "Golan, đừng để bất kỳ kẻ nào trừ anh nhìn thấy thân thể em."

Carter hành lễ với Ley, giọng nói vô cảm như đọc thoại: "Điện hạ, chúng thần đến cứu ngài."

Ley đạm mạc nói: "Không cần, quay về đi."

Carter: "Tuân lệnh."

Ley: "Tạm biệt."

Carter: "Tạm biệt, thưa điện hạ."

Ley ôm thiếu niên rồng Golan quay lại, Carter duỗi tay đóng cửa giúp.

Golan nức nở, túm quần Asa không buông: "Cứu người đi!"

Asa nắm chặt đai lưng quần phòng rách, kinh ngạc hỏi: "Cứ thế tạm biệt! Ngài đang đùa à?"

Ley đảo mắt nhìn Asa và Carter, hỏi: "Hai người còn chưa làm gì à? Chậm thế."

Asa đỏ mặt: "Nói vậy là sao?"

Carter nâng cằm Asa: "Quy tắc cũ, hôn đi rồi tôi nói cho em."

Asa lão luyện rướn qua, kỹ năng vô cùng thành thạo, có thể thấy dạo này luyện rất chăm chỉ.

Carter vừa lòng vỗ nhẹ mặt Asa: "Nghe nhé, tôi giải thích cho em."

-----------------

8.

Một ngày đẹp trời ba tháng trước, vương tử tinh linh Ley chạy vọt vào tháp Pháp Sư, ánh mắt rạng rỡ: "Carter! Tôi muốn yêu đương!"

Carter ghét bỏ cài cao cúc áo, lạnh lùng: "Xin lỗi điện hạ, lòng thần chỉ có Asa."

Mặt mày Ley cũng nhăn nhó: "Làm như lòng tôi có cậu."

Carter đẩy Ley ra ngoài: "Mời ngài đi thong thả."

Ley sống chết ôm cửa: "Chờ chút! Cho tôi mượn cái ma kính đã!"

Carter: "Xin hỏi thần có được lợi gì không?"

Ley cười nham hiểm: "Chuyện với Asa, tôi giúp cậu."

Carter gật gật đầu, kéo tấm màn chống bụi trên kính xuống: "Vương tử muốn biết điều gì?"

Hai con mắt Ley lập lòe lấp lóe ánh sáng: "Cậu đoán đi."

Carter nghiêm túc khinh bỉ y, hỏi ma kính: "Ma Kính hỡi Ma Kính, nói cho ta ai là người đẹp nhất trên đời."

Ley nhấn mạnh: "Không phải người, đàn ông."

Carter: "Yên tâm, tấm gương này có ma pháp, ngài không cần nói nó vẫn có thể dò được khát vọng sâu trong lòng ngài."

Mặt gương dần dần hiện lên một chú rồng nhỏ màu bạc, rồng nhỏ bay tới bay lui trong hẻm núi hoa thơm chim hót, nhìn rất vui vẻ."

Carter sợn da gà: "Thì ra trong lòng điện hạ có cái loại đam mê này!"

Ley cười hí hí lắc đầu: "Không không không. Tôi không thích chơi nhân thú, không thích tí nào hết."

Carter: "... Sao thần có cảm giác ngài ghiền lắm."

Đột nhiên rồng nhỏ trong kính biến thành một thanh niên tóc bạc xinh đẹp.

Carter thở phào: "Thì ra là vậy."

Ley điên hẳn: "Úi á há éc éc éc!"

Carter khuyên bảo ngay: "Điện hạ, chúng ta là tộc tinh linh cao quý tao nhã, phải có khí chất. Giờ ngài trông hệt như bọn người sói, còn là cái bọn trong kỳ rụng lông."

Ley liếm môi: "Ừ hứ hứ hứ."

Carter thở dài: "Không khác gì nhau hết."

Xung quanh Ley bốc lên bong bóng hồng: "Tôi thích em ấy! Yêu em ấy!"

Carter vung ma trượng, một cánh cổng thời không xuất hiện: "Điện hạ, cánh cổng này nối thẳng tới phòng ngủ của cậu ấy."

Vương tử nhanh chóng đạp chân vào: "Thế chào nhé."

Carter đóng luôn cổng lại: "Đứng đó. Sẵn cho ngài đi ấy."

Ley xoa mũi chân đáng thương: "Cậu đóng cửa dập chân tôi rồi."

--------------

Không chuyển ver. Muốn repost phải hỏi xin editor và đăng kèm link wattpad gốc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net