Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên ngoài trời mưa như trút nước, trong lòng Yến Hảo nở đầy hoa nhỏ không ngừng đung đưa theo làn gió xuân, cậu vén rèm cửa sổ ban công, nhanh tay đóng cửa sổ thủy tinh lại, bị xối một tay đầy nước mưa.

"Trời mưa lớn thật."

Giang Mộ Hành đi tới ban công ngắm mưa.

Đôi mắt Yến Hảo dính vào trên lưng hắn: "Lớp trưởng, hay cậu dứt khoát đừng về nhà nữa, ở chỗ này của tớ một đêm đi."

Giang Mộ Hành nhìn nước mưa uốn lượn chảy xuống trên cửa kiếng, ngữ khí có mấy phần bình thản, không nghe ra ý tứ gì: "Ở chỗ này của cậu?"

"Ừm." Yến Hảo cố gắng hết sức làm cho bộ dáng của mình thoạt nhìn không quá mức háo hức, "Nhà tớ đây có ba phòng, ba mẹ tớ ở phòng ngủ phụ phía Bắc, thời điểm họ về nước sẽ đến thăm tớ, phòng cạnh cửa kia là phòng cho khách, chỉ có Dương Tùng từng ở qua, chăn bao gối các thứ đều sạch sẽ."

Giang Mộ Hành không phản ứng.

Nỗi thất vọng của Yến Hảo cũng không lớn, dự liệu được kết quả này, cậu cúi đầu, một giây sau liền nghe thấy trên đỉnh đầu vang lên một câu: "Vậy thì ở chỗ này của cậu một đêm đi."

Trong nháy mắt đó, Yến Hảo đứng đần người giống như chết máy.

Giang Mộ Hành xoay người.

Một đường màu trắng chói mắt đột nhiên xuất hiện ở phía chân trời, giống như một thanh kiếm sắc bén chém vào cửa sổ thủy tinh, ánh điện kia chợt lóe lên trong con ngươi đen kịt của hắn, quầng sáng nhạt quét về phía Yến Hảo.

Theo sát là một tiếng sấm rền vang.

Yến Hảo như bị người gào thét bên tai, cậu đột nhiên bừng tỉnh, gãi gãi lỗ tai che giấu sự ngạc nhiên vui mừng: "Ừm được, đi nào, tớ dẫn cậu đi xem phòng."

"Không vội." Lời nói trước sau của Giang Mộ Hành chẳng khớp nhau, "Cậu làm xong hết bài tập rồi?"

Thần kinh Yến Hảo trì độn: "Ban ngày mới giao, sao bây giờ có thể có người làm xong được."

Giang Mộ Hành liếc cậu: "Tôi làm xong."

Yến Hảo: "..."

"Cậu là lớp trưởng, cậu không giống"

Mắt Giang Mộ Hành nhìn xuống cậu, thờ ơ mở miệng: "Có gì không giống?"

Yến Hảo hé miệng: "Lớp trưởng không gì không làm được."

Hình như Giang Mộ Hành nhếch khóe môi tự giễu, hắn rời khỏi ban công, bóng lưng có sự trầm ổn không phù hợp với độ tuổi.

Sự trầm ổn ấy bị tôi luyện bởi cuộc sống áp bức và bước chân vào xã hội quá sớm.

——

Yến Hảo bước đi hơi lắc lư như uống say: "Lớp trưởng, cậu muốn phụ đạo tớ làm bài tập hả?"

"Muộn lắm rồi, " Giang Mộ Hành nhìn đồng hồ trên tay một chút, "Ngày mai nói sau đi."

Yến Hảo "À" lên một tiếng: "Vậy tớ vào phòng tìm xem có bộ quần áo nào cậu có thể mặc hay không."

Vào phòng, Yến Hảo hoảng hốt quăng mình lên giường, không hề động đậy mà nằm úp sấp một lát, cậu trở mình, đối mắt với đèn treo trên trần nhà.

Ngoài cửa sổ tiếng sấm liên tiếp truyền tới, có một tiếng nổ vang như đạn pháo, chấn động đến mức làm màng nhĩ đau đớn. Yến Hảo mò tìm con thỏ Bonnie màu xám cũ ở đầu giường, ôm nó vào trong lồng ngực, giật đôi tai dài tiu nghỉu rủ xuống của nó.

Yến Hảo nằm ở trên giường nghịch lỗ tai thỏ Bonnie, trong lòng suy nghĩ chuyện gì đó, không biết qua bao lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, cậu theo phản xạ có điều kiện đáp lại: "Vào đi."

Giang Mộ Hành vào phòng liền thấy tình cảnh như vậy.

Yến Hảo đối mặt với hắn, một tiếng "rầm" vang lên, mang đến ảo giác như sấm sét nổ trong đầu.

Trong phòng rơi vào sự yên tĩnh quái dị.

Yến Hảo luống cuống tay chân từ trên giường ngồi dậy, vứt thỏ Bonnie trong tay sang một bên, lại kiếm về, làm bộ bình tĩnh nói giỡn: "Lớp trưởng, cái này là thỏ, thỏ Bonnie, khi còn bé tớ hay khóc nhè, mẹ liền mua cho tớ bé thỏ này, tớ vẫn luôn mang nó theo, đi đâu chơi cũng bỏ vào trong hành lý, nó giống như người nhà của tớ vậy, lông nó rất mềm, bụng cũng mềm, lỗ tai siêu dài..."

"Chính là..." Dừng một chút, cậu giơ thỏ Bonnie lên che mặt, nhỏ giọng nói, "Rất đáng yêu."

Giang Mộ Hành nhìn cậu: "Ừm."

Yến Hảo theo bản năng thả thỏ Bonnie xuống, ngẩng đầu lên nhìn Giang Mộ Hành, không nhìn thấy chút mảy may cười nhạo trên mặt hắn.

Ngay cả Dương Tùng cũng đùa rằng chưa từng thấy thằng con trai nào ngoài cậu đặt thú bông trên giường, còn xem nó như một người bạn chơi.

Giang Mộ Hành thì không như thế.

Hình như hắn cảm thấy đây không phải là vấn đề gì lớn, rất bình thường.

Yến Hảo mãi mới phát hiện ra mình nhìn chằm chằm Giang Mộ Hành, cậu cuống quít dời tầm mắt, có chút luống cuống xoa nhẹ tóc: "Lớp trưởng, cậu vào có chuyện gì không?"

Giang Mộ Hành hỏi ngược lại: "Không phải nói tìm quần áo cho tôi à?"

"Tìm quần áo, đúng rồi. " Yến Hảo bước từ trên giường xuống, "Cậu chờ tớ tí."

Không lâu sau khi Giang Mộ Hành rời phòng, Yến Hảo đưa cho hắn một cái túi: "Bên trong có bàn chải đánh răng, khăn mặt, đều mới cả, còn có quần áo, áo ngủ tớ mua cỡ lớn hơn, kiểu tay ngắn kẻ ô vuông xanh, quần cộc, vẫn luôn giữ sạch cất trong tủ."

"Tớ tìm cho cậu một cái quần lót." Yến Hảo nói, "Của Dương Tùng để quên ở đây, cậu ấy chưa mặc qua, tớ tin nhắn hỏi nó rồi, cậu mặc đi."

Nhưng thật ra là cậu đặc biệt mua, size XL theo số đo đồng phục học sinh của Giang Mộ Hành.

Dù sao thì Giang Mộ Hành sẽ không hỏi Dương Tùng để xác nhận lại.

Áo ngủ cũng là Yến Hảo đi trung tâm thương mại mua vào ngày hôm trước sau khi tan học, lựa màu Giang Mộ Hành thích nhất, cậu mua về rồi tự vắt nước phơi nắng, tự tay gấp lại, không để dì giúp việc làm gì cả.

Yến Hảo đã sớm chuẩn bị để ngày nào đó Giang Mộ Hành ở nhà cậu qua đêm, không nghĩ tới buổi học bù đầu tiên đã dùng.

"Vậy là đủ đồ rồi, trong phòng tắm đều có sữa tắm dầu gội đầu, cậu cứ dùng tự nhiên, còn có yêu cầu gì thì nói với tớ."

Giang Mộ Hành cầm túi đi vào phòng vệ sinh.

Yến Hảo khẽ hé môi, toàn thân khô nóng khó nhịn nhìn cánh cửa chằm chằm, nhìn mãi đến khi đôi mắt mỏi tới mức đỏ cả lên mới cúi đầu trở về phòng.

——

Sau khi bình tĩnh lại, Yến Hảo ngồi trước bàn đọc sách, cầm lên một chiếc gương soi nhỏ, một tay cầm kéo, tay kia túm tóc mái lại, định cắt một tí đuôi tóc chọc vào mắt.

Dương Tùng gọi điện thoại, Yến Hảo mở loa ngoài.

"Còn thấy phiền lòng không anh trai tốt ơi?"

Dương Tùng đáng thương nói, "Một mình tao chán muốn chết, thật sự, thật sự là hết cách mới tìm mày, nếu mày còn thấy hơi hơi phiền thì cứ nghe lải nhải vài câu đi."

Một nhúm tóc nhỏ lia qua lưỡi kéo rơi trên mảnh giấy trải trên bàn, Yến Hảo ghé vào trước gương kiểm tra xem kéo cắt có lệch không.

"Không rảnh, tìm bạn gái mày mà lải nhải."

"Không lải nhải được." Dương Tùng nói, "Linh Linh nhà tao là học sinh ba tốt, cô ấy có rất nhiều bài tập phải làm, tao không thể làm phiền cổ được."

Yến Hảo: "..."

"Cũng có thể tìm người khác, nhưng quan trọng là không đủ thân, nói mấy chuyện xấu hổ chỉ có thể tìm mày."

Dương Tùng cảm giác cảm xúc của anh em mình không tồi, liền biến trở về đức hạnh cười toe toét, "Mày đang làm gì thế?"

Yến Hảo cầm kéo hướng trong đuôi tóc cắt, trông cũng ra dáng lắm: "Cắt tóc."

"Tao chỉ thắc mắc thôi." Dương Tùng chậc lưỡi, "Một thằng phú nhị đại hàng thật giá thật như mày, giàu nứt vách đổ tường mà luôn tự mình cắt tóc, nói đúng không?

Yến Hảo nghiêm túc tỉa tóc mái: "Biến."

Dương Tùng giống như thằng cu chưa cai sữa la oai oái: "Đừng mà, đừng, nói tiếp đi, tao rảnh rỗi muốn đánh rắm luôn."

Yến Hảo không quan tâm.

Dương Tùng đột ngột hỏi: "Tiểu Hảo, mày xem phim chưa?"

Yến Hảo run tay một cái, không cầm chắc cây kéo, mém nữa đâm kéo vào trán: "Chưa từng xem."

Tuy rằng cậu có hai cái đĩa tài nguyên, nhưng đều là phim gei, không phải loại Dương Tùng hỏi nên không tính là nói dối.

Dương Tùng cười khà khà: "Tao có, mày có muốn xem không?"

Yến Hảo nhíu mày: "Không muốn."

"Tao cũng trưởng thành rồi. " Dương Tùng ý vị sâu xa, "Tao mười chín, mày mười tám, vậy là trưởng thành rồi, mày nói coi đúng không?"

Yến Hảo qua loa dùng mũi phát ra tiếng: "Ò."

"Thế thì xem phim cũng giống xem chim thôi, muốn xem thì xem, không việc gì phải xấu hổ."

Cuối cùng Dương Tùng còn ra vẻ nho nhã mà thở dài: "Người xưa nói, thực sắc tính dã." (1)

(1) "Thực sắc, tính dã" nghĩa là chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người.

Yến Hảo không biết cậu ta lên cơn điên gì: "Mày đang xem à?"

"Tao đang xem mà còn có thể gọi điện thoại cho mày?" Dương Tùng nói, "Tao trâu bò vậy sao?"

Yến Hảo thường vừa xem phim vừa làm bài tập giữ yên lặng.

Dương Tùng ho khan hai tiếng: "Khụ khụ, chuyện là vầy, tao đây, buổi tối nhấp vào cái trang web, một anh trai trong nhóm gửi cho tao, tao không muốn mà ổng cứ đòi gửi cho bằng được, còn đưa tao một mã danh sách nữa, mày nói xem thói đời ngày nay sao còn có người khách sáo vậy chứ?"

Yến Hảo cắt xong tóc mái, giũ giũ vụn tóc vào giữa tờ giấy: "Phí lời vô nghĩa quá anh hai."

"Em trai à, anh đây nói với em lời từ tận đáy lòng nhé, trong cái trang web kia có rất nhiều hàng."

Giọng Dương Tùng đột nhiên dừng lại, không nói tiếp nữa.

Yến Hảo cảm giác cậu sắp đón lấy một luồng gió độc.

"Tao với Linh Linh gần một năm mà còn dừng lại ở giai đoạn nắm tay nhau."

Dương Tùng chép miệng cười cà lơ phất phơ, "Con gái biết giữ mình là chuyện tốt, nên giữ mình như vậy, vẫn còn học cấp ba, không thể xằng bậy được, mày nói coi đúng không, tao là đàn ông phải tôn trọng suy nghĩ của người ta."

"Nói sao đây nhỉ, có mấy lúc cảm xúc dâng trào, mày biết mà, trong đầu thật sự muốn làm như vậy, không có suy nghĩ những thứ lộn xộn kia, chỉ đơn giản nghĩ là hôn cô ấy một cái, nhưng hôn mặt hay trán thì cổ cũng không đồng ý."

Yến Hảo cảm giác đầu bên kia điện thoại có một dòng nước đắng, cảm xúc tiêu cực chảy vào trong tai cậu, cậu dùng túi giấy gói tóc vụn lại ném vào thùng rác: "Sao mày nói nhiều thế? Tính ngược chó độc thân à?"

"Tao không nhận cái tội danh này, tao muốn ngược chó thật thì mày bị ngược chết lâu rồi." Dương Tùng xì khẽ, "Tao mắc bệnh chung của mấy người đang yêu, lo được lo mất."

Yến Hảo nhếch miệng, hóa ra không phải gió độc mà là lửa độc, xem phim xong không có chỗ xả nên tìm cậu đùa giỡn nói nhảm, tuổi trẻ lắm phiền não.

Không nói chuyện yêu đương thì đâu có đánh rắm.

Nhưng Yến Hảo ước ao mấy chuyện rắm thối đó, cậu cũng muốn nói chuyện yêu đương, nói với Giang Mộ Hành.

"Ngày kỷ niệm một năm của tụi mày, mày dự định làm gì?"

Yến Hảo tìm đề tài giết thời gian, chờ Giang Mộ Hành tắm chờ mãi chờ mãi cậu cũng nổi lửa, "Nói nghe chút coi."

Dương Tùng, một thằng con trai to con cao mét tám ngượng ngùng nói: "Thì chuyện đó, chuyện là tao đang luyện đàn ghi ta, lúc ấy hát cho cô ấy nghe, mày đừng nói gì nhá."

Yến Hảo hỏi: "Còn gì nữa không?"

"Còn cái gì nữa?" Dương Tùng cười giễu, "Tao tự đàn tự hát, lần đầu tiên trong đời hát cho con gái nghe, hơn nữa lời ca cũng là tao viết, tao đem tình yêu của tao với cô ấy viết thành bài hát hát cho cổ nghe, tự soạn lời tự đàn tự hát, ý nghĩa kỷ niệm bùng cháy, vậy còn chưa được?"

Yến Hảo không để tâm: "Tao cảm thấy chẳng bằng mày mua cho cô ấy một cái vòng đeo tay."

"Vậy thì có ý nghĩa gì."

Dương Tùng nói, "Tao tìm Hạ Thủy hỏi cảm nghĩ, để một cô gái như cô ấy giải đáp giúp, nếu như chúc mừng kỷ niệm tròn một năm, cô ấy cảm thấy bạn trai vì cổ mà viết bài hát thì anh ta rất dụng tâm, cô ấy sẽ rất cảm động."

Hạ Thủy ngồi trước Yến Hảo, cô nàng cộng thêm hai người bọn họ chính là tổ ba người mua chỗ vào lớp 1, bối cảnh trưởng thành trong cùng một vòng tròn, mọi người thống nhất dùng cái gọi là "Sinh ra ở La Mã" để miêu tả họ.

Yến Hảo bỏ cây kéo và gương vào trong ngăn kéo: "Đại ca à, không phải đứa con gái nào cũng giống Hạ Thủy, đáp án mà mày hỏi chỉ có thể dùng để tham khảo thôi."

"Xàm xí!" Dương Tùng liền nhăn nhó, "Thật ra tao chuẩn bị một đôi dây chuyền đặt làm riêng có khắc tên lên, chỉ là không nghĩ sẽ đưa vào ngày hôm đó, tao sợ lúc đó cô ấy chú ý sai trọng điểm, không quan tâm tao hát."

Yến Hảo thực sự không chịu nổi cậu ta quanh co như thế: "Cho nên mày muốn thế nào?"

Dương Tùng rít gào bên kia đầu dây: "Đệt mợ, chê tao phiền đúng không? Đây là chuyện mà con người làm hả? Quay đầu lại chờ tới lúc mày nói chuyện yêu đương, mẹ nó loại người như mày đừng tìm tao lải nhải!"

Yến Hảo: "..."

"Tiên sư nó, phiền chết rồi, không nói nữa." Dương Tùng văng tục, "Tiểu Hảo, chơi game đi, tao đang online, tụi mình đánh phó bản."

Yến Hảo bị cậu ta làm phiền một trận, đau đầu: "Không đánh, ngủ."

"Ngày mai không phải đi học, mày ngủ sớm vậy?"

Dương Tùng hồi đầy máu sống lại như ma quỷ, "Không lẽ muốn lén lút lên mạng tìm phim hả? Mày tuyệt đối đừng làm vậy, internet có rất nhiều virus, mày muốn xem thì anh em có đây này, nói cho anh em biết thì chút nữa sẽ gửi trang web cho mày..."

"Tự chơi." Yến Hảo bấm ngắt điện thoại.

——

Thời điểm Yến Hảo đi ra ngoài thì cửa phòng vệ sinh đã mở, bên trong không có ai, hơi nóng tản đi gần hết, không biết Giang Mộ Hành đã tắm xong rời đi vào lúc nào, cậu bước tới dựa vào cánh cửa ngoài phòng, lúc ẩn lúc hiện.

Cửa phòng bỗng mở ra từ bên trong, Yến Hảo đột nhiên không kịp chuẩn bị cùng Giang Mộ Hành đối mặt.

Tóc tai Giang Mộ Hành ẩm ướt, chẳng hề chải vuốt, mấy lọn tóc lộn xộn tùy tiện xõa trên trán. Dường như góc cạnh của hắn cũng bị rửa trôi đi một ít, phối hợp với một thân áo ngủ bông kiểu dáng đơn giản ấm áp, trông có vẻ khá dịu dàng và vẫn đẹp trai đòi mạng như cũ.

Yến Hảo nhìn đến mất hồn.

Giang Mộ Hành khẽ cúi đầu, đuôi mắt nhướng lên: "Làm sao vậy?"

Yến Hảo cúi mắt, kìm lòng không đặng nở nụ cười, hoàn toàn không biết bộ dạng mình như đang tỏa sáng, cậu chỉ biết cao hứng, thậm chí hưng phấn đến mức hô hấp cũng run lên.

Người này mặc quần áo cùng dép lê do cậu chọn, vắt mảnh khăn tắm màu xanh trên cổ, cả người đều vươn mùi sữa tắm của cậu, ngủ ở nhà cậu, thật giống như trở thành vật riêng tư của cậu.

Giang Mộ Hành nhìn đỉnh đầu màu đen ngay dưới mắt: "Yến Hảo?"

"Hả? À ừa..." Độ cong bên môi Yến Hảo thu lại, mu bàn tay co quắp cọ chóp mũi một cái, "Tớ muốn nói với cậu là máy giặt ở trên ban công, quần áo vắt nước xong là sáng mai có thể mặc được, nếu không yên tâm có thể dùng máy sấy khô trong phòng vệ sinh, tớ sợ cậu không nhìn thấy."

Giang Mộ Hành dùng khăn tắm lau đầu: "Tôi biết rồi."

Yến Hảo chờ nửa ngày cũng không chờ được câu nào nữa, những đốm sáng đủ mọi màu sắc trong thế giới của cậu biến mất từng cái một đến khi tối hẳn.

Giang Mộ Hành sẽ phát hiện sữa tắm trong phòng tắm có cùng mùi hương với xà phòng hắn dùng, hết thảy đồ dùng đều là màu hắn thích.

Tùy tiện chọn một trong hai cái đề tài này đều có thể tán gẫu, bàn luận rằng gu của tụi mình giống nhau.

Nhưng Giang Mộ Hành không nói.

Trái tim Yến Hảo bị ngâm trong sự mất mát chua xót, nghĩ đến Giang Mộ Hành là người tính tình lãnh đạm, đối với ai cũng đều như vậy, trong lòng cậu mới dễ chịu hơn chút.

"Vậy tớ trở về phòng, lớp trưởng cậu đi ngủ sớm một chút."

Yến Hảo vừa mới quay đầu liền nghe thấy Giang Mộ Hành gọi cậu: "Yến Hảo."

Giọng nói Giang Mộ Hành trầm thấp, có hơi khàn, cảm giác mơ hồ nghe thấy âm cuối như mang theo ý cười, khắp sống lưng Yến Hảo đều ngứa ngáy.

"Ừm..."

"Cậu đi ngược đường."

"..."

Yến Hảo lúng túng, trên mặt nóng cháy: "Tớ đi kéo cửa chống trộm lên!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net