Chương 78: Chi nhánh Châu Á, năm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Đang edit)

NGOÀI HIỆN THỰC

Tác giả: Dạ Dực (Tương Chí Dạ)

Người edit và beta: Cà phê hòa tan

Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan. Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit. Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều.

—————————————————————————————————————————–

Chương 78: Chi nhánh Châu Á, năm.

"Cậu đã suy nghĩ kĩ chưa?", Maya hỏi như thế.

Cả một buổi chiều, Nhiễm Văn Ninh vẫn luôn phải suy tư và đắn đo mãi về chuyện này, thế nhưng dòng tin nhắn kia từ Hạng Cảnh Trung cũng đã tiếp thêm một ít động lực cho cậu. Dù gì nguyên đội trưởng đội thứ hai vẫn luôn âm thầm giúp đỡ cậu rất nhiều lần, thậm chí anh ta còn nắm được cả một nùi chuyện thầm kín của cậu kia mà.

Rốt cuộc, Nhiễm Văn Ninh vẫn quyết định gạt đi những âu lo trong lòng, sau đó đưa ra một câu trả lời chắc nịch: "Tôi muốn đi gặp 'Thiên sứ', tôi cần phải vào được Cung điện."

"Nhưng tôi muốn để một người đi cùng mình."

Nhiễm Văn Ninh muốn nhắc đến Yuuya. Trực giác mách bảo cậu rằng nếu chuyến này chỉ có một mình cậu đi gặp mặt "Thiên sứ" thì chắc chắn sẽ có chuyện gì đó không hay xảy ra.

"Cậu đang nhắc tới cái cậu khai thác bên Nhật Bản đúng không nhỉ? Nếu là cậu ấy thì không thành vấn đề ha, cậu ta vừa mới gặp 'Thiên sứ' hôm qua mà."

Maya đáp như vậy.

Theo lời cấp dưới của bà ta, cái cậu Yuuya Kojika thường thấy đi chung với Nhiễm Văn Ninh này vốn dĩ đã hoàn toàn thuộc về chi nhánh Châu Á, hơn nữa hắn cũng là một kẻ khai thác có cấp bậc rất cao, vậy nên yêu cầu kia của cậu cũng thật sự không có vấn đề gì quá lớn.

Xong xuôi, Maya mới mời hai anh em Nhiễm Văn Ninh và Yuuya cùng đi tham quan dự án "Thiên sứ". Cậu cứ nghĩ rằng người ta cùng lắm sẽ dắt mình đi vào sâu hơn thôi, thế nhưng bất ngờ thay, mấy người bọn họ lại phải sử dụng thang máy để đi xuống rất nhiều tầng lầu.

Cả một chi nhánh Châu Á đều được xây nổi ở trên biển, vậy nên nếu cứ đi xuống hoài như vậy thì bọn họ thật sự đang phải chìm hẳn vào lòng biển sâu. Nhiễm Văn Ninh cũng không thể nào ngờ được rằng nơi cất chứa dự án quan trọng nhất của cả một chi nhánh châu lục lại được giấu hẳn vào dưới đáy biển như thế này.

Trước khi vào tham quan, Nhiễm Văn Ninh và những người còn lại bắt buộc phải thay một bộ quần áo chuyên dụng, đồng thời cũng phải trải qua một vài bước kiểm tra và xác minh thân phận cần thiết.

"Nếu mọi thứ đều ổn thì cậu có thể vào mộng ngay trong chiều nay. Chúng tôi không yêu cầu cậu phải thăm dò cái mộng cảnh đó, cậu chỉ cần thành công đặt chân vào đấy là được rồi, lúc ấy cậu tỉnh là được ha."

Maya dặn Nhiễm Văn Ninh như thế.

Nghe xong, Nhiễm Văn Ninh mới nhẹ nhàng gật đầu. Với cậu, thứ đáng lo nhất hiện giờ cũng không phải là Cung điện, mà là "Thiên sứ". Đó là một loài sinh vật bí ẩn và nguy hiểm đang thật sự tồn tại ngoài hiện thực. Trước mặt thứ ấy, cậu hoàn toàn không thể sử dụng năng lực từ mộng cảnh của chính bản thân mình.

Nhiễm Văn Ninh vội lia mắt nhìn sang Yuuya. Tuy đây có thể được xem như lần thứ hai hắn tham quan dự án này, thế nhưng thoạt trông hắn còn căng thẳng hơn cả cậu nữa cơ.

"Tôi có hơi lo cho cậu."

Cảm nhận được ánh nhìn từ Nhiễm Văn Ninh, Yuuya mới nói với cậu một câu như vậy.

Căn cứ vào mấy câu nhắc nhở từ Trì Thác cũng như những gì tự thân Yuuya đã chiêm nghiệm về dự án "Thiên sứ", hắn đoán chắc rằng Nhiễm Văn Ninh trước sau gì cũng sẽ gặp chuyện. Có thể nói Trì Thác đã đưa ra một quyết định cực kì đúng đắn khi nhờ hắn trông nom cậu trai trẻ này giùm mình.

Do Nhiễm Văn Ninh vẫn luôn được đám người bên chi nhánh đội thứ hai bảo bọc và che giấu rất kĩ, chi nhánh chính có lẽ cũng khó có thể hiểu được tường tận mọi chuyện. Nhiễm Văn Ninh là tông đồ của Dear Anna, đúng vậy, thế nhưng đây chỉ là bề nổi của một tảng băng chìm mà thôi.

Mối dây liên kết giữa mộng cảnh và cái cậu Nhiễm Văn Ninh này chắc chắn không hề tầm thường.

"Nhiễm Văn Ninh, cậu nên chuẩn bị tinh thần sẵn sàng là vừa. Lỡ đâu cậu gặp chuyện gì đấy trong mộng, tôi sẽ xin bên trên cho vào đấy để giúp cậu một tay."

Yuuya lên tiếng về quyết định của mình.

Nghe vậy, Maya mới cười an ủi hắn: "Nhiễm Văn Ninh rất có tiềm năng phát triển, cậu không cần phải lo lắng quá ha. Đương nhiên nếu có một ai đó ở cấp bậc như cậu chịu vào mộng để hết lòng hỗ trợ thì chúng tôi cũng sẽ cực kì biết ơn."

Đến tận khi hai người bọn họ trò chuyện xong xuôi, Nhiễm Văn Ninh vẫn hoàn toàn chưa hiểu được chốc nữa mình phải đối mặt với thứ gì. Ý Yuuya là cậu hẳn sẽ gặp phải chuyện gì đấy, thế nhưng Maya lại tỏ vẻ không có gì cần phải lo lắng cả.

Sau khi đi qua một hành lang dài, bọn họ mới dừng chân trước một cánh cửa. Khi cánh cửa kia mở ra, trải rộng trước mắt Nhiễm Văn Ninh là một khu vực có hình trụ tròn với gam màu trắng làm chủ đạo.

Khu vực hình trụ tròn này rất rộng lớn, đường kính của nó gần như phải đến năm mươi mét, chiều cao cũng gần mấy mươi mét có hơn, Nhiễm Văn Ninh cũng không tài nào đoán chính xác được mấy trị số đo lường cụ thể trên thực tế. Nơi bọn họ đang đứng chỉ là một tầng lầu của nó mà thôi, bên trên lẫn bên dưới tầng này vẫn còn rất nhiều tầng lầu nữa.

Nhiễm Văn Ninh có thể loáng thoáng trông thấy bóng dáng của những nghiên cứu viên đang mải miết qua lại trên hành lang của những tầng khác, xung quanh mấy vị nhân viên ấy là rất nhiều các trang thiết bị chuyên dụng. Ngược lại, tầng lầu nơi họ đang đứng lại khá trống trải và quang đãng, thoạt trông cứ như chuyên được sử dụng để đón khách vào tham quan vậy.

Phóng tầm mắt nhìn về phía chính giữa hình trụ tròn đồ sộ này, người ta có thể bắt gặp một hình trụ tròn khác cũng có kích thước khổng lồ giống hệt như vậy. Nó được bao phủ bởi một lớp chất liệu có màu xám nhạt, tổng thể trông khá giống một cây cột xi măng thông thường. Mỗi một tầng lầu ở nơi đây đều được xây cách cây cột vĩ đại ở chính giữa một khoảng cách khá đều nhau.

Nhiễm Văn Ninh cũng chẳng hiểu vì sao mấy người bên chi nhánh chính lại phải xây một thứ như vậy ở giữa khu vực này làm chi.

"Vậy 'Thiên sứ' của mấy người nằm ở đâu thế?"

Sau một hồi ngó nghiêng, Nhiễm Văn Ninh vẫn chưa trông thấy được bất kì thứ gì kì lạ cả.

Maya vẫn dán mắt về phía cây cột tầm thường kia. Nghe xong câu hỏi của cậu, bà ta mới đáp: "Nó ở ngay đây mà, trước mặt cậu đấy thôi."

Sau khi bà ta dứt lời, lớp vỏ bọc bên ngoài của cây cột đã bắt đầu thay đổi. Vốn dĩ lớp vỏ của thứ ấy có một màu xám đục ngầu, thế nhưng hiện giờ nó lại dần dần trở nên trong suốt.

Trong lúc quan sát sự thay đổi rõ rệt của bức tường trước mắt, Nhiễm Văn Ninh có thể loáng thoáng thấy được một cái bóng đen kì lạ. Thứ này đang lơ lửng trong một loại dung dịch không rõ ở sâu bên trong cây cột khổng lồ ấy, hơn nữa lại còn sở hữu một kích thước rất đồ sộ.

Sau khi lớp vỏ bên ngoài chiếc bình thí nghiệm vĩ đại này đã hoàn toàn trở nên trong suốt, người ta mới có thể nhìn rõ được hình dáng thật sự của loài sinh vật được ngâm bên trong. Thứ ấy cao đến mười mấy mét có hơn, hình dạng của nó cũng mang theo rất nhiều đặc điểm của một số ít các loài sinh vật trên Trái Đất, trong đó bao gồm một vài loài có vú cũng như các loài cá.

Bộ phận có kích thước lớn nhất trên người thứ sinh vật này là phần trên, có vẻ như đây chính là phần đầu của nó. Thoạt nhìn, lớp bên ngoài của cả phần đầu nó gập ghềnh giống hệt như phần đầu của một cây bông cải xanh.

Thêm vào đó, có rất nhiều thứ trông giống với san hô được cài lên đầu của thứ sinh vật này. Những rặng san hô ấy đan cả vào nhau tạo nên một chiếc lưới khá lớn, sau đó lại dàn đều về phía hai bên đối xứng sau lưng nó cứ như thể một đôi cánh. Ngoài ra, phần thân dưới của nó lại có thêm rất nhiều xúc tu kéo dài đến tận đáy bình chứa, thoạt trông hệt như nửa người dưới của một con mực vậy.

Cả cơ thể của thứ sinh vật kia bị cắm hàng loạt các loại dây nhợ và ống dẫn chi chít, chính những thứ này đã tô điểm thêm một vài dấu tích của khoa học viễn tưởng lên cho nó.

Tuy vậy, đây vẫn là một con quái vật rất đỗi kinh tởm.

Maya vẫn nhìn chăm chú vào cái bình chứa to tướng trước mắt, dịu dàng và từ ái hệt như thứ sinh vật ở bên trong chính là con ruột, là mong đợi và hi vọng của bà ta vậy.

"Đây là 'Thiên sứ' của chi nhánh Châu Á..."

Thế nhưng còn chưa kịp nói cho hết câu, Maya lại đột nhiên bị cậu trai trẻ đứng bên cạnh mình ngắt lời bằng một chất giọng run rẩy đến kì cục.

"Cuối cùng mấy người đang làm cái gì vậy..."

Ngay đúng giây phút trông thấy "Thiên sứ", đầu óc của Nhiễm Văn Ninh đã vang lên ong ong. Đối với cậu, sự tồn tại của thứ này là một điều cực kì điên rồ, chi nhánh chính đã thật sự bỏ công bỏ sức sáng tạo ra một cái bình chỉ để chứa đựng một thứ sinh vật đến từ mộng cảnh.

"Thiên sứ" của mấy người đó là một sinh vật còn sống sờ sờ trong một cái bình thí nghiệm khổng lồ ngoài hiện thực, hơn nữa hình hài của nó cũng sở hữu gần một nửa đặc điểm giống hệt Dear Anna.

Nhờ vào sự biến mất của bức tường chắn bên ngoài, Nhiễm Văn Ninh và "Thiên sứ" có thể cẩn thận quan sát và đánh giá lẫn nhau. Cậu không biết con "Thiên sứ" này có thị giác hay không, thế nhưng cậu rõ ràng trông thấy cả người nó bỗng dưng nhúc nhích rất nhẹ nhàng, thân xác của con quái vật này đang dần dần di chuyển đến gần cậu.

Đến cả Maya cũng có thể phát hiện được sự dị thường của "Thiên sứ". Vì thế, bà ta lấy làm lạ: "Sao hôm nay nó lại vui vẻ thế nhỉ?"

Tuy nhiên, Nhiễm Văn Ninh đã không thể nghe thấy giọng nói của bất kì một ai được nữa. Giác quan thứ sáu của cậu đang réo vang mãnh liệt để cảnh báo cậu rằng sinh vật kia đang dõi theo cậu một cách rất chuyên chú. Rất nhanh sau đó, những âm thanh ong ong rời rạc trong đầu cậu đã chuyển thành một chuỗi các tiếng rít the thé, man rợ đến ù cả tai.

Nhiễm Văn Ninh chực che lại cả hai bên tai mình, thế nhưng cả người cậu cứ như đã bị đóng đinh tại chỗ, cậu không tài nào động đậy được. Hãy còn chưa được bao lâu, cảm giác ù tai khủng khiếp kia đã hoàn toàn hoá thành một cơn đau đầu cực kì dữ dội.

Gần như ngay sau đó, Nhiễm Văn Ninh đột nhiên cảm thấy buồn nôn khủng khiếp. Cậu lập tức cúi người xuống nôn khan, thế nhưng lại chẳng nôn ra được gì cả, cũng may cữ trưa cậu cũng chẳng ăn nổi thứ gì.

Chuyện này đã vượt xa dự đoán của tất cả những người đang có mặt ở đây, phản ứng của Nhiễm Văn Ninh dữ dội cực kì. Cậu trực tiếp nôn khan mấy lần trước mặt Yuuya, sau đó lại khó mà giữ được thăng bằng rồi đột nhiên ngã quỵ trên mặt đất. Đến cả một việc đơn giản là quỳ gối mà cậu cũng khó lòng làm được, vậy nên cậu suýt nữa đã phải gục thẳng xuống sàn.

Yuuya phản ứng rất nhanh, hắn vội vã ôm ghì lấy cả người Nhiễm Văn Ninh. Trực tiếp lơ đẹp một chuỗi các phản xạ tự nhiên của cậu, hắn dứt khoát bế thẳng cậu lên rồi nhanh chóng đưa cậu rời khỏi phạm vi ảnh hưởng của "Thiên sứ".

Hắn đánh giá cao Nhiễm Văn Ninh quá rồi. Còn chưa kịp bước chân vào mộng cảnh mà cậu đã phải dừng lại ở ngay bước chào hỏi "Thiên sứ".

Maya vốn đã cao tuổi, phản xạ tự nhiên của bà cũng không thể sánh bằng mấy người trẻ tuổi như họ cho được. Bà ta bị một loạt những chuyện xảy ra trước mắt doạ đến ngây người cả một lúc, đến khi hoàn hồn lại thì lại chẳng thấy bóng dáng hai cậu trai trẻ kia đâu nữa.

Maya nhìn cửa ra vào một hồi, sau đó lại quay đầu lại ngắm nhìn "Thiên sứ". Cuối cùng, bà ta lại đột nhiên bật cười.

"Mối quan hệ giữa cậu ta và cái mộng cảnh này thật sự rất chặt chẽ, có khi còn vượt mặt cả Hạng Cảnh Trung nữa đấy."

Đôi mắt của Maya bỗng dưng trở nên có thần cực kì. Có không ít nhân viên đến gần bà ta để hỏi thăm tình hình, thế nhưng Maya vẫn cứ ra lệnh cho họ lùi về làm việc tiếp. Trong lúc ấy, bà ta vẫn luôn dán ánh nhìn của mình vào "Thiên sứ".

"Ngài có nghĩ như thế không, Thiên sứ Ánh trăng của chi nhánh Châu Á- Dear Anna."

Lúc được Yuuya bế trên tay, Nhiễm Văn Ninh vẫn còn có thể duy trì sự tỉnh táo của mình. Bóng dáng của cái bình thí nghiệm khổng lồ ấy càng ngày càng nhỏ đi trong mắt cậu, và con "Thiên sứ" quái dị kia cũng thế.

"Nó...", Nhiễm Văn Ninh ngập ngừng không thể thốt lên được một câu hoàn chỉnh, tâm trí cậu hiện giờ đã mấp mé bên bờ vực tan vỡ.

Ngay khi nghe thấy tiếng nói thều thào của Nhiễm Văn Ninh, Yuuya đã vội vàng ngắt lời cậu: "Nhiễm Văn Ninh, đừng nhìn nó nữa, cậu đã dính líu quá sâu tới nó rồi."

Sinh vật mang tên "Thiên sứ" này đã gây ra một sức ảnh hưởng vô cùng tồi tệ đến Nhiễm Văn Ninh nói chung và trạng thái ý thức của cậu nói riêng.

Ôi... Nhiễm Văn Ninh lại bắt đầu cảm thấy buồn nôn đến khủng khiếp, tầm nhìn của cậu cũng bỗng dưng tối sầm cả đi chỉ trong một chớp mắt.

Trong lúc Nhiễm Văn Ninh cố gắng hít thở thật sâu để triệt tiêu cơn sốc và chứng đau đầu của mình, trí óc của cậu bỗng dưng trở nên trống rỗng, sau đó lại tự động tua lại một vài hình ảnh xa xưa nào đấy trong quá khứ.

Nhiễm Văn Ninh đã không thể gắng gượng được lâu hơn nữa, tâm trí cậu cũng mụ mị cả đi rồi. Cậu ngả đầu lên bả vai Yuuya, cuối cùng mới bất lực chìm vào cơn mê. 

Trước khi hoàn toàn ngất xỉu, cậu đột nhiên nhớ lại một vài chuyện. Những sự kiện này là một trong những hồi ức bị cậu đánh rơi từ rất lâu khi trước rồi, chúng có liên quan đến mẹ cậu và Yến Lân.

Hôm ấy trời mưa. Tiếng mưa rơi đều đều vốn dĩ sẽ dễ khiến con người ta lim dim chực ngủ, thế nhưng cơn mưa của hôm đó lại quá dồn dập, quá ồn ã.

Nhiễm Văn Ninh chẳng biết vì sao mình lại đứng yên trong căn nhà khi trước của mình nữa, và mẹ cậu lại đang ôm cậu rất chặt. Cậu muốn vùng khỏi vòng tay của mẹ mình, lí trí vẫn luôn kêu gào cậu bám víu lấy một chấp niệm dai dẳng, cậu cần phải mở cánh cửa này, cậu cần phải xông ra ngoài.

Đến cả bản thân Nhiễm Văn Ninh cũng chẳng biết vì sao mình lại đột nhiên muốn chạy ra khỏi nhà. Cậu chỉ biết bản thân mình đã thành công thoát khỏi mẹ, sau đó vội vã chạy xuống thang bộ. Nhà cậu hồi ấy ở tầng chín, cậu rõ ràng có thể đi thang máy, thế nhưng cậu lại cảm thấy đi thang bộ sẽ nhanh hơn một chút.

Đáng nể thật, nhưng cũng thật ngu ngốc.

Nhiễm Văn Ninh có thể nghe thấy tiếng mẹ cậu gọi với theo ở phía sau, thế nhưng Ninh Hiểu rõ ràng không thể bắt kịp con mình. Cậu cũng không biết cậu của bấy giờ đã được bao tuổi, chắc hẳn chỉ mới khoảng mười tuổi mà thôi. Theo từng bước chạy vội vàng, đứa nhỏ hậu đậu ấy đã leo xuống thang bộ từng bậc một.

Sau khi đẩy ra cánh cửa chính ở tầng trệt, Nhiễm Văn Ninh vẫn luôn hấp tấp nện bước trong màn mưa, chẳng hay biết mình đang chạy đi đâu cả, thế nhưng lí trí mách bảo cậu phải chạy về phía cánh cổng lớn của khu chung cư này.

Có vẻ như người Nhiễm Văn Ninh muốn gặp cũng không hề đứng ở nơi ấy, vậy nên cậu quyết định đổi hướng rồi lại tiếp tục chạy. Sau khi rẽ sang một khúc cua, cậu cuối cùng cũng có thể trông thấy người kia.

Đứa trẻ ấy trạc tuổi Nhiễm Văn Ninh. Cậu ta đang che dù, thong thả dạo bước trên vỉa hè. Ngay khi nghe thấy cậu cất tiếng gọi mình, cậu ta đã xoay người lại rồi nhìn thẳng về phía cậu.

Nhiễm Văn Ninh cứ thế dầm mưa rồi ùa vào lòng người ta, thậm chí còn khiến người ta đánh rơi cả cây dù trên tay. Cậu níu chặt lấy cậu bé kia mãi, cứ như thể đang sợ mất đi cậu ta vậy.

Chẳng bao lâu sau, Ninh Hiểu đã bắt kịp con trai mình. Vì phải chạy một quãng đường dưới màn mưa, mái tóc suông dài vốn dĩ của cô đã rối tung cả lên rồi.

Ngay sau đó, Ninh Hiểu đã kéo lấy tay Nhiễm Văn Ninh. Cô ngồi xổm xuống, hết lời khuyên bảo cậu: "Văn Ninh, để Yến Lân đi đi con."

"Con không muốn ạ."

Nhiễm Văn Ninh vừa nức nở vừa trả lời mẹ như vậy.

Đến cả bản thân Nhiễm Văn Ninh cũng chẳng nhớ rõ vì sao Yến Lân lại phải ra đi vào hôm ấy, thế nhưng rất nhanh sau đó, một chuyện thậm chí còn khó hiểu hơn như thế lại diễn ra trước mắt cậu.

Nhiễm Văn Ninh vẫn nhớ ánh nhìn đau đáu khi ấy của mẹ. Mẹ vừa nhìn thẳng vào mắt cậu, vừa thốt lên những câu chữ rất tàn nhẫn. Ninh Hiểu đã ép một đứa con nít như cậu lựa chọn giữa tình thân và tình bạn.

"Văn Ninh, con chỉ có thể chọn một người thôi, một là mẹ, hai là Yến Lân!"

"Con chọn ngay bây giờ cho mẹ!"

"Con chỉ được phép chọn một thôi!"

Mẹ cậu rõ ràng không phải là một người như vậy, mẹ sẽ không bắt ép cậu làm những việc cậu không muốn. Vì sao mẹ lại nỡ nói ra những câu như thế?

"Mẹ ơi..."

Tiếng khóc của cậu vang vọng cả không gian.

Ninh Hiểu nhìn thẳng vào Yến Lân. Ánh nhìn ấy của mẹ cậu cũng chẳng phải là ánh mắt của một người lớn đang nhìn một đứa con nít, đó là loại ánh nhìn đặc biệt chỉ dành cho kẻ thù thôi. Trái ngược với hai mẹ con, Yến Lân vẫn giữ im lặng suốt cả buổi, cậu ta cứ lặng lẽ đứng nhìn bọn họ giằng co như thế mãi.

"Văn Ninh, con nói cho mẹ nghe xem, con muốn chọn ai?"

Khi ấy, Nhiễm Văn Ninh cảm thấy căng thẳng đến tột cùng. Trên khuôn mặt lấm lem của cậu, nước mưa vẫn chảy xuôi, hoà lẫn cùng nước mắt.

Với một đứa trẻ, tình bạn làm sao có thể qua mặt tình thân cho được. Như một lẽ dĩ nhiên, cậu nghe thấy bản thân nghẹn ngào lên tiếng, cậu đã chọn mẹ mình. Dưới tán dù đen âm u, Yến Lân chỉ nhẹ nhàng xoay người bước đi, cũng chẳng buồn nói năng gì cả.

"Văn Ninh, mẹ sẽ không để thằng bé ấy cướp con đi."

"Mẹ sẽ bảo vệ con, cả ngoài đời lẫn trong mơ đều như thế."

Trong đoạn hồi ức này, đây là câu nói cuối cùng được mẹ thủ thỉ bên tai cậu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net