Chương 92: Maria.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Đang edit)

NGOÀI HIỆN THỰC

Tác giả: Dạ Dực (Tương Chí Dạ)

Người edit và beta: Cà phê hòa tan

Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan. Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit. Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều.

—————————————————————————————————————————–

Chương 92: Maria.

Trụ sở của chi nhánh Châu Mĩ nằm ở Mĩ. Chỉ vừa mới bước khỏi máy bay, Trì Thác đã được Trì Hướng Dương tiếp đón, anh thậm chí còn chưa kịp đặt chân ra khỏi cửa sân bay nữa.

Sau đó, Trì Hướng Dương dẫn Trì Thác đến một nơi thích hợp để hai cha con có thể tâm sự. Ông ta chìa một li cà phê cho anh, thế nhưng thoạt trông anh cũng chẳng muốn nhận lấy cho lắm.

"Lúc đến đó thì con còn cần phải điền thông tin vào hợp đồng bảo mật, vậy nên ba muốn dặn con một vài chuyện trước đã. Con cần phải hỗ trợ điều chỉnh dự án này ngoài hiện thực ha."

Trong lúc nói câu này, Trì Hướng Dương cũng không nhìn về phía con mình mà lại đưa mắt ngắm nhìn khung cảnh đường phố tấp nập trước mắt.

Chỉ từ một bên mặt, Trì Thác cũng khó có thể trông rõ được nét mặt hiện giờ của ba mình, thế nhưng anh có thể cảm nhận được đôi phần cảm xúc nôn nóng từ ông ta. Nghe đến đấy, anh mới thắc mắc: "Mình không cần vào mộng sao?"

"Mộng cảnh của con luôn luôn không được ổn định, so với những thành quả có thể gặt hái được từ mộng cảnh thì bên ba sợ mất đi con hơn."

Trì Hướng Dương quay đầu lại, sau đó mới giải thích cho con trai nghe đôi câu.

Sau khi nghe thấy một câu trả lời như thế, Trì Thác đột nhiên chẳng muốn nói chuyện với ba ruột mình nữa. Anh cảm thấy mình chẳng khác nào một thứ công cụ trong tay ông ta cả, tình thân giữa hai người họ hiện giờ đã trở nên nhạt như nước ốc.

Khi xưa ba anh cũng không như thế. Sau khi mẹ anh nhắm mắt xuôi tay, ba mới bỗng dưng hoá thành một kẻ cuồng công việc, lúc nào ông cũng nhốt mình trong phòng nghiên cứu, thậm chí đến cả con ruột mình còn chẳng thèm quan tâm.

Sau đó thì chị anh cũng sang làm việc bên Trung Quốc. Trong suốt quãng thời gian ấy, gần như lúc nào Trì Thác cũng đều phải lủi thủi đi về một mình. Chính anh cũng hiểu dường như sự quan tâm anh dành cho Yuuya đã phần nào phản ánh được tình cảnh thiếu hụt tình thân từ người nhà của bản thân mình.

Việc anh vẫn luôn nhắn tin chào buổi sáng với Yuuya đều đều không sót ngày nào trong suốt khoảng thời gian năm năm hơn đằng đẵng kia dường như cũng đã thể hiện được sự kiên trì của Trì Thác, cứ như thể anh đang cố để níu giữ một niềm tin nào đấy của mình vậy.

"Sự tiến bộ vượt bậc của dự án này hẳn sẽ khiến con cảm thấy rất kinh ngạc đấy. Bên ba đang lợi dụng nó để giải quyết những ảnh hưởng từ mộng cảnh lên hiện thực."

Sau khi dứt lời, Trì Hướng Dương chợt ngập ngừng trong giây lát, sau đó mới tiếp tục dặn dò con trai mình như sau: "Trì Thác, ba mong con sẽ chuẩn bị tâm lí cho thật tốt."

Nghe vậy, Trì Thác mới ngẩng đầu lên nhìn ba mình. Anh lạnh lùng hỏi: "Ba à, có bao giờ ba suy nghĩ cho con chưa?"

Có hai bóng người hiện đang ngồi đối mặt nhau ở nơi đấy. Sau khi câu nói này vang lên, bầu không khí xung quanh họ dường như cũng đã ngưng đọng hẳn lại, trở nên rét lạnh căm căm.

Như một lẽ thường tình, đôi nét ngạc nhiên và sững sờ bất chợt xuất hiện trên gương mặt phong sương của Trì Hướng Dương. Từ xưa đến nay, ông ta chưa bao giờ nghe thấy con mình bình tĩnh gọi mình một tiếng ba ơi cả. Hơn nữa, câu hỏi tiếp theo của Trì Thác lại còn khiến ông ta cảm thấy cực kì khó xử.

"Trì Thác à, con đã leo lên được một vị trí như thế này rồi thì con chỉ có thể tiến về phía trước mà thôi, con không được lùi bước nữa. Ba khuyên như vậy chỉ là vì ba muốn tốt cho con thế thôi."

"Hình như con còn chưa hiểu rõ cho lắm, bên mình đã phải hi sinh thật nhiều, thật nhiều thứ."

"Con cứ cho rằng ba vô tâm, nhưng con nào hay thật ra thứ chúng ta cần phải đối mặt là..."

Trì Hướng Dương ngập ngừng bỏ ngang nửa câu nói tiếp theo. Sau khi cúi đầu nhìn xuống đất một lúc lâu, ông ta mới tiếp tục quay về với đề tài ban nãy – khái quát cho Trì Thác nghe một vài chuyện cần được lưu ý.

Trong lúc ấy, nét mặt của Trì Thác đã đông cứng cả lại, trông anh hiện giờ chẳng khác nào một con rô bốt cả. Thấy vậy, Trì Hướng Dương mới thuận thế nhắc đến Yuuya. Ông ta lên tiếng hỏi: "Con quen cái cậu bạn bên Châu Á đấy từ lâu lắm rồi phải không?"

"Tôi quen anh ấy sắp được năm năm rồi, còn ông lại không biết một tí gì về vòng tròn bạn bè của con trai mình hết."

Trì Thác lạnh nhạt đáp lời.

Nghe thế, Trì Hướng Dương cảm thấy có hơi xấu hổ. Ông ta ho khan một tiếng, sau đó mới ậm ừ: "Nếu cậu ấy không sao thì con mời cậu ấy về nhà mình chơi một chuyến đi."

"Rất có khả năng anh ấy đã qua đời rồi, nhưng hễ còn hi vọng thì tôi còn sẽ cố gắng nắm lấy." – Lúc nói câu này, Trì Thác chợt nghĩ đến một việc. Lỡ đâu anh mất đi Yuuya thì hẳn một vài thứ cảm tình bên lề của anh sẽ chẳng bao giờ lộ mặt được nữa.

Anh không muốn lại phải tiếp tục nhìn ảnh để nhớ người nữa. Chị anh đi rồi, mẹ anh cũng đi rồi, ba anh thây kệ anh, rồi đến cả người anh trai luôn quan tâm chăm sóc anh cũng sắp sửa bỏ anh mà đi mất.

Trì Thác cảm thấy rất đỗi mệt mỏi.

"Ông nghĩ giữa tôi và anh ấy chỉ có tình bạn thôi à, không, anh ấy cứ như một người thân của tôi vậy, tôi nghĩ rằng mối quan hệ này cũng không đơn thuần chỉ là tình bạn đâu."

Trì Thác cúi đầu rồi bình tĩnh giải thích như vậy.

Sau khi dứt lời, anh mới ngẩng đầu lên. Mãi suy nghĩ những chuyện ở đâu đó, ba anh vẫn đang đăm chiêu dán mắt vào mặt bàn, ông ta cũng chẳng thèm nhìn anh lấy một cái.

Dường như đã cảm nhận được ánh nhìn của Trì Thác, Trì Hướng Dương mới chợt giật mình nhìn về phía anh. Kìm lòng không đặng, ông ta lại vô thức dặn anh một vài câu ngắn ngủi: "Trì Thác, cũng không phải ba không thèm quan tâm đến con đâu, trong số tất cả mọi người thì con là người quan trọng nhất."

"Con còn chưa thấy được những gì chúng ta đang phải đối mặt."

"Nó cách mình gần, gần lắm."

Cuối cùng, Trì Hướng Dương chỉ buông một tiếng thở dài thườn thượt để kết thúc cuộc hội thoại ngắn ngủi này. Ông ta đứng dậy, bảo Trì Thác rằng họ có thể đi về rồi, và tiếp theo sau đó, ông ta đã tự mình lái xe đưa con trai về chi nhánh chính. Đoạn đường này gần như phải ngốn đến nửa tiếng đồng hồ, thế nhưng trong khoảng thời gian không ngắn không dài này, cả hai cha con đều chẳng còn gì để nói với nhau nữa.

Chi nhánh Châu Mĩ được xây dựng ở khu vực ngoại ô thành phố, hơn nữa cũng nằm trên một con đường khá quang đãng và thuận lợi cho việc đi lại. Diện tích của chi nhánh bên đây cực kì đồ sộ, từ ngoài nhìn vào, nó thoại trông khá giống một khu công nghiệp lớn. Khuôn viên của nó bao gồm lớp lớp các nhà xưởng và cao ốc được xây xen kẽ nhau, tất cả đều được phủ lên một lớp sơn ngoài màu xám trắng lạnh lẽo.

Trì Thác đã thật sự quay về chi nhánh châu lục rồi. Khác với mấy lần bị ép ghé thăm khu hành chính của khi xưa, hôm nay anh chỉ cần đi theo Trì Hướng Dương vào thẳng khu nghiên cứu mà thôi.

Những nhân viên chuyên làm việc trong mộng cảnh cũng hiếm khi ghé thăm khu nghiên cứu của một chi nhánh địa phương nào đấy. Lẽ dĩ nhiên là họ chỉ cần nhận nhiệm vụ rồi vùi đầu làm nhiệm vụ mà thôi, hiếm lắm mới có dịp được mấy nghiên cứu viên ở địa phương réo tên lên làm kiểm tra các thứ.

Còn việc ghé thăm khu nghiên cứu của một chi nhánh châu lục ấy à, người ta còn phải viết đơn xin đi nữa mới được, quy trình xét duyệt tờ đơn này cũng cực kì lê thê và phức tạp, đấy là còn chưa nhắc đến hàng tá những trang thiết bị lẫn nhân viên cần phải chuẩn bị trước nữa. Vì thế, đa số các nhân viên chuyên làm việc trong mộng cảnh cũng chẳng thèm quan tâm đến mấy dự án nghiên cứu dưới trướng chi nhánh châu lục làm gì.

Lẽ dĩ nhiên là Trì Thác cũng không đụng phải mấy thứ rườm rà đến mức ấy, có vẻ như chi nhánh Châu Mĩ đã cố tình nới lỏng những quy tắc riêng của họ chỉ vì anh.

Đã có một ai đấy đứng chờ Trì Thác sẵn bên khu nghiên cứu. Cũng may cho chi nhánh chính là vụ cần người hỗ trợ của bên họ lại trùng với lúc Yuuya gặp chuyện đấy, anh thầm nghĩ, nếu không thì còn khuya anh mới giúp cái đám người này.

Có một người đàn ông trung niên đang đứng im lìm trước cửa phòng nghiên cứu. Người này mang giày da bóng loáng, đóng vest lịch sự, trông như đã đứng đợi họ từ lâu lắm rồi. Sau khi người nọ trông thấy Trì Thác, đôi con ngươi xanh biếc của ông ta chợt toát lên một nét suy tư nào đấy khá sâu xa.

"Cháu trưởng thành rồi nhỉ."

Người đàn ông kia bắt chuyện với Trì Thác như thế.

Trì Thác chẳng nhớ người này là ai hết, anh đoán rằng ông ta là một trong những người anh đã gặp vào rất nhiều năm về trước. Khi anh chỉ là một đứa nhóc mới chập chững vào nghề, có một đợt anh đã bị ép đi một vòng để bắt tay xã giao với tất cả những nhân viên bên chi nhánh châu lục.

Anh vẫn còn nhớ như in khi xưa người ta đã trông đợi vào năng lực của anh đến mức nào. Vì cả chị lẫn mẹ anh đều là những tư chất giả nổi tiếng xuất sắc, ai ai cũng đều đặt kì vọng rất lớn lên người anh.

Đúng thật là năng lực trong mộng của anh cũng không hề khiến họ bẽ mặt, thế nhưng thái độ của anh ở ngoài đời lại khiến ai ai cũng phải thất vọng cực kì.

"Tôi rất vui khi cháu chịu quay về nơi này. Rõ ràng cháu là viên ngọc quý của cả Châu Mĩ, thế nhưng cháu lại quyết định đi đầu quân cho một bên khác."

Sau khi đùa một câu như thế, người nọ mới vươn tay làm một động tác để mời họ vào trong: "Vào đấy rồi mình nói tiếp ha."

Sau đó, Trì Thác có trao đổi một số chuyện với người đại diện bên chi nhánh chính. Hiếm khi có dịp anh chịu quay về hỗ trợ, vậy nên anh mong rằng họ có thể để anh gặp gỡ "Thiên sứ".

"Thật ra thì chúng tôi gọi cháu về đây cũng là vì dự án 'Thiên sứ' đấy."

Người nọ đánh một ánh nhìn sang cho Trì Hướng Dương. Trì Hướng Dương lập tức hiểu ý ngay, ông ta bắt đầu từ tốn giải thích: "Trì Thác, con cần phải trực tiếp tham gia hỗ trợ điều chỉnh dự án 'Thiên sứ' ha, nếu thấy được thì con có thể kí tên vào hợp đồng rồi đấy. Trong khoảng thời gian này, cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì con cũng cần phải nghe theo sự sắp xếp của bên chi nhánh châu lục."

Một nhân viên đứng chờ ở bên cạnh chợt rút ra một xấp hợp đồng. Sau khi nhận lấy chúng rồi đọc sơ qua một chút, Trì Thác mới đặt bút kí tên ở tờ cuối.

Sau khi thoả thuận xong xuôi, anh mới được người đàn ông ban nãy và ba mình dắt vào thật sâu trong khu nghiên cứu, theo sau họ còn có thêm hai vị nghiên cứu viên khác nữa. Đây là lần đầu tiên anh vào khu vực tuyệt mật nhất của ban nghiên cứu, anh cứ đinh ninh rằng mình sẽ được dắt đến một phòng thí nghiệm nho nhỏ nào đấy, thế nhưng đám người này lại dắt anh vào một toà nhà cực kì khổng lồ.

Sau khi phải trải qua vô số các bước xác minh danh tính, họ rốt cuộc cũng đã đặt chân đến khu vực trung tâm của ban nghiên cứu. Nơi này sở hữu một diện tích cực kì lớn, thoạt trông cứ như một nhà xưởng rỗng vĩ đại.

Nói nhà xưởng rỗng cũng là có lí do, ngoại trừ những viên gạch trắng phau đến loá mắt được ốp đều trên tường nhà, nền nhà và trần nhà, dường như nơi đây cũng không hề có bất kì một thứ gì khác nữa, nó chẳng khác nào một căn phòng rỗng tuếch cả.

"Các dây chuyền thiết bị đều được giấu bên trong tường cả rồi, vậy nên chỗ này mới trống trải đến vậy."

Trì Hướng Dương lên tiếng giải thích.

Người đàn ông phụ trách tiếp đón hai cha con Trì Thác chợt thực hiện một động tác tay với một nhân viên bên cạnh mình. Thấy vậy, vị nhân viên kia mới rời đi trong chốc lát. Sau khi quay về, người nọ đã ôm theo một chiếc hộp trong suốt.

Trì Thác có thể nhìn rõ được thứ đang thoi thóp trong chiếc hộp kia, rõ ràng đó là một con chuột bạch. Cả bốn móng vuốt của con chuột này đã cứng đờ cả lại, đến cả hai mắt nó cũng đã đục ngầu cả đi. Nó đang hấp hối, nó sắp chết rồi.

Vào đúng lúc Trì Thác tin chắc rằng con chuột này sẽ tắt thở, nó lại bắt đầu thực hiện một loạt các hành vi cực kì khó tin, cứ như thể nó đã giành giật lại được sự sống từ tay thần Chết vậy. Bốn chân nó bắt đầu run lên, thậm chí nó còn có thể bò dậy để lết đi một chút. Thế nhưng rất nhanh sau đó, con chuột kia cũng đã trút hơi thở cuối cùng.

"Đây là năng lực của 'Thiên sứ' bên chi nhánh Châu Mĩ của mình, nhưng nó còn chưa thể hoàn toàn hồi sinh các sinh vật đang thoi thóp sắp chết cho được."

Người đàn ông kia vừa quan sát thi thể của con chuột trong hộp thuỷ tinh, vừa lên tiếng giải thích.

Sau khi sững người ra trong chốc lát, Trì Thác mới đột nhiên tỉnh lại. Vừa nhìn về phía người kia đăm đăm, anh vừa kinh ngạc hỏi: "Mấy người đang cố gắng để tạo ra một vị chủ toạ ngoài đời thật đấy ư?"

"Cũng không phải ha."

Người kia đáp lời Trì Thác rất nhanh. Đôi con ngươi xanh biếc của ông ta chợt trở nên sâu thẳm, cứ như thể đang ẩn giấu rất nhiều điều bí ẩn. Một cách từ tốn, ông ta tiếp lời: "Chỉ hai chữ 'chủ toạ' thôi thì vẫn khó có thể nói lên được ý nghĩa của nó ha, nó vẫn đang ở đây đấy thôi, và tên của nó là 'Thiên sứ'."

"Tôi chẳng thấy cái gì ở đây hết."

Sau khi nói ra câu nói ấy, Trì Thác mới nhìn về phía ông ta. Anh cũng không hiểu được ý tại lời của người đàn ông nọ, không lẽ có thứ gì đấy trong căn phòng này có thể khiến con chuột kia sống lại được như thế hay sao.

Nghe vậy, người đàn ông trước mặt anh lại phất tay một cái. Tiếp theo sau đó, vô số những viên gạch ốp sàn của nơi này đã đột ngột chuyển động, chúng từ từ rút về tất cả các góc phòng, lộ ra một khu vực hình vuông có kích thước vĩ đại đến trông cứ như bốn sân bóng rổ gộp lại ở phía dưới chân họ.

Bên trên chiếc hộp khổng lồ này là một tầng lá chắn trong suốt, còn phía bên dưới nó ấy à, Trì Thác chỉ biết đấy là một... đống, đúng rồi, một đống đồ vật nào đấy khó có thể miêu tả được bằng lời.

Dưới chân họ hiện giờ là một tổ hợp trông hệt như một đám rễ cây khổng lồ đang xoắn cả vào nhau, từng nhánh rễ của nó đều có đường kính khoảng một mét. Tuy vậy, có vẻ như thứ sinh vật khổng lồ ấy cũng không hoàn toàn là thực vật mà lại là một con vật nào đấy thì phải, những bộ rễ lộn xộn của nó sở hữu một lớp da màu xám trắng đã khô quắt cả lại, mấy tầng da này đang uốn thành hình dạng cong queo như càng cua rồi cứ thế bò loe ngoe dưới mặt đất.

Có một thứ khá giống với một cái túi đang được treo lủng lẳng ở chính giữa của đám rễ bất quy tắc ấy, thoạt trông khá giống như một trái tim, nhưng ai biết được, đấy cũng có thể là trung tâm não bộ của nó cũng nên. Thứ này có hình lục giác, bên trong chia ra làm nhiều ô lục bát lỗ chỗ hệt như tổ ong, mỗi một ô trong chiếc tổ ấy đều được ngăn cách bởi một lớp màng cực kì mỏng.

Ai ai cũng có thể dễ dàng nhận ra được tầm quan trọng của đống rễ lúc nhúc này.

Khi quan sát kĩ hơn một chút, Trì Thác có thể trông thấy rõ sự phập phồng đều đều của đám rễ cây trước mắt, thậm chí dường như chiếc túi đang treo lủng lẳng ở nơi đấy cũng đang nhẹ nhàng nhấp nhô, cách ít phút lại chuyển động một lần.

Cái "con" này mà là "Thiên sứ" đấy ư?

"Tôi mong cháu có thể chấp nhận sự tồn tại của nó. Đây là một chiếc lọ chứa được bên mình tạo ra để cất giữ một thứ ý thức cực kì mạnh mẽ."

"Thoạt trông nó khá giống một con quái vật nhỉ, nhưng cháu đừng sợ."

"Chúng tôi đã cố gắng giữ nó ở một trạng thái khá ổn định rồi."

Trong lúc giải thích, người đàn ông kia có quan sát Trì Thác trong chốc lát. Nhác thấy anh vẫn đang đơ mặt nhìn đăm đăm vào con "Thiên sứ" lạ lẫm dưới chân mình, ông ta mới tiếp lời: "Bên mình muốn cháu quay về là vì cháu có một mối quan hệ rất chặt chẽ với nó."

"Nếu có thể vượt qua được cửa ải mấu chốt này, bên mình sẽ tránh được rất nhiều mất mát."

"Năng lực của 'Thiên sứ' thuộc Châu Mĩ có một ý nghĩa cực kì quan trọng, không có bất kì một thứ gì có thể thay thế nó được cả."

Mấy câu lải nhải của người đàn ông kia cũng chẳng hoàn toàn lọt hết vào tai Trì Thác. Trong lúc quan sát "Thiên sứ", anh chợt hoảng hốt tự hỏi có phải mình đã trông thấy ảo giác hay không, vì sao anh lại có thể trông thấy được một người đang đứng yên dưới cái túi tổ ong khổng lồ kia nhỉ.

Người kia sở hữu một vóc người nhỏ nhắn đến nỗi thoạt trông có hơi gầy gò. Nước da của cô có màu trắng, trắng vô cùng, cứ như thể đang phát sáng vậy. Cô có một mái tóc xoăn nhẹ màu đen tuyền đang rũ xuống ngang hông, chính những lọn tóc xoăn này đã tô điểm thêm đôi phần dịu dàng và đằm thắm cho cô.

Khác với vẻ ngoài bình thường, cảm giác mà cô gái này mang đến cho người ta lại rất đỗi khác biệt. Đôi con ngươi của cô sở hữu một màu xanh trong veo của đá cẩm thạch, chúng vẫn đang nhấp nháy, loé sáng từng hồi.

Người con gái này đang mặc một chiếc đầm đen liền thân dài chấm đất, vạt váy có hơi dài của cô nhẹ nhàng rũ xuống, vắt vẻo trên những nhánh rễ cây lộn xộn xung quanh mình. Vốn dĩ cô đang lạnh lùng nhìn về một nơi nào đấy xa xăm, thế nhưng sau khi cảm nhận được ánh nhìn của Trì Thác, cô mới dứt khoát ngẩng đầu lên rồi nhìn thẳng về phía anh.

Tầm mắt của họ bỗng dưng va vào nhau. Đúng trong giây phút ấy, cả người Trì Thác đều khựng cả lại. Đầu óc của anh chợt trở nên trống rỗng, cứ như đã bị ai đó tạm thời đánh cắp khả năng tư duy vậy.

Chị? Từng sợi tơ máu đang mon men phủ kín đáy mắt Trì Thác, anh đột nhiên cảm thấy chóng mặt vô cùng. Sau một cái chớp mắt, người con gái kia đã biến mất khỏi tầm mắt anh.

Trên đám rễ cây lộn xộn kia chẳng có một ai cả, thậm chí đến cả vị trí của chúng cũng chưa hề thay đổi dù chỉ là một chút.

Người đàn ông đại diện cho chi nhánh Châu Mĩ đứng cạnh Trì Thác vẫn còn đang luyên thuyên không ngơi nghỉ. Còn chưa kịp hoàn hồn khỏi cơn sốc khi phải gặp "Thiên sứ" lần đầu, Trì Thác đã bị thứ ảo giác mơ hồ đội lốt chị mình huých thêm cho một cú đau điếng.

Đôi mắt của anh bất chợt tối sầm cả lại. Trước khi hoàn toàn ngất đi, Trì Thác vẫn còn có thể nghe thấy hai câu nói cuối cùng của gã đàn ông kia. Ông ta vẫn đang tự hào giới thiệu:

"Đây chính là 'Thiên sứ' của chi nhánh Châu Mĩ, nó đến từ 'Vườn Eden'."

"Nó là Maria, là Thiên sứ Đất Mẹ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net