Chương 95: Vườn Eden, hai.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Đang edit)

NGOÀI HIỆN THỰC

Tác giả: Dạ Dực (Tương Chí Dạ)

Người edit và beta: Cà phê hòa tan

Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan. Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit. Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều.

—————————————————————————————————————————–

Chương 95: Vườn Eden, hai.

Tại "Vườn Eden".

Khụ khụ.

Chỉ vừa mới lấy lại tri giác, Nhiễm Văn Ninh đã thấy miệng mũi mình ngập ngụa đầy chất lỏng, cậu bị sặc phải ho khan mấy tiếng.

Khi mở choàng mắt ra, Nhiễm Văn Ninh mới biết mình đang nằm lọt thỏm trong một cái ao, nước ao khá nông, mực nước chỉ đến ngực cậu là cùng. Nơi này là một cái ao trũng ngập nước có diện tích khá nhỏ, bên trong có rất nhiều cỏ dại. Vì ngâm nước quá lâu, phần rễ của mấy thứ thực vật mọc dại này đều được phủ lên một màu vàng úa hơi ngả sang nâu.

Xung quanh Nhiễm Văn Ninh hiện giờ là hằng hà sa số những lùm cây um tùm, cậu cũng chẳng nhìn ra được chúng rốt cuộc là loại cây cỏ nào cả, vì chúng trông giống một đống thực vật khác nhau pha trộn lại rồi bị đặt ở cùng một chỗ hơn. Tuy rằng xanh lá là sắc độ chính của khung cảnh này, thế nhưng sắc xanh của nó là một loại xanh non khá trầm và âm u, cứ như màu nước của một đầm lầy đang độ tờ mờ sáng vậy.

Nhiễm Văn Ninh đang bị vùi xuống đáy ao bởi một nùi cây cỏ và rong rêu. Không biết tự bao giờ, mấy thứ thực vật trông như dây leo này đã quện cả vào nhau, đan thành một chiếc lưới lớn rồi cứ thế úp cả lên người cậu. Lúc nhấc người ngồi dậy, cậu không chỉ kéo theo nguyên một thảm thực vật dưới nước mà còn bị một nùi thân leo quấn lấy tay chân nữa chứ.

Nơi những cành dây leo này rẽ nhánh có lác đác mấy bông hoa nhỏ nhắn có màu đỏ rực, chúng phân bố rải rác trên người Nhiễm Văn Ninh, khiến cậu trông như đang diện một bộ cánh mới hoàn toàn vậy.

Nhiễm Văn Ninh chả biết đồng đội mình đang ở nơi nào nữa. Đần mặt ra chưa được bao lâu, cậu đột nhiên lại bị hù bởi một con kanko trắng bóc nhảy xổ ra từ trong bụi cây. Như một thói quen, cu cậu cứ ung dung nhảy thót trên mặt ao mãi cho đến khi đứng được trên vai cậu mới thôi.

"Cậu làm tiên tử coi bộ vui dữ ha?"

Sau khi Arashi đẩy ra mấy tán lá xum xuê, đập vào mắt y là hình ảnh Nhiễm Văn Ninh toàn thân ướt như chuột lột ngồi ngây ra giữa ao, cả người mọc đầy dây leo và hoa đỏ chi chít, thậm chí trên mặt còn đang mang theo đôi nét khờ dại và ngây thơ nữa chứ.

"Anh khoan qua đây đã."

Nhiễm Văn Ninh đột nhiên ngăn cản Arashi lại gần mình.

Sau khi dứt lời, cậu vội túm lấy một nhánh dây leo. Quái thật, mấy cái loại thực vật này trông cứ dị dị như nào đấy, cậu nhíu mày thầm nghĩ. Thế nhưng cậu hãy còn chưa nghĩ ra được chỗ kì lạ của chúng, cây dây leo trong tay cậu đã nhanh chóng lủi đi mất.

Tiếp theo đó, đám dây leo nở hoa này đã đột nhiên phồng ra thật lớn, trông xa cứ như một đám tóc siêu to đang xù cả lên vậy, đến cả trọng lượng của chúng cũng chợt gia tăng rất nhiều.

Hãy còn chưa kịp chít lên tiếng nào, Nhiễm Văn Ninh đã bị đám dây dị hợm này hùa nhau chôn xuống dưới nước, mấy bông hoa đỏ rực lạ kì ấy còn bắt đầu mặc sức bung xoè và nở rộ trên khắp người cậu, trông như mấy chùm pháo hoa tí hon vậy.

Về phần Trì Thác, anh đang đứng ở cách đấy khá xa. Anh mở linh thị để tìm kiếm ý thức của đồng đội, thế nhưng còn chưa kịp trông thấy bóng dáng của hai người kia đâu, anh đã trông thấy một chỗ đang đổ mưa ào ào rồi.

Mãi cho đến khi Trì Thác đi được đến đó, mọi chuyện đã hạ màn, Nhiễm Văn Ninh đang được Arashi kéo ra khỏi cái ao ban nãy. Cả người cái tên đội viên nhà anh đang bị vây kín bởi một đống thực vật không tên, thậm chí đến cả quần áo của cậu cũng đang nở hoa chi chít nữa.

Thấy Trì Thác, Nhiễm Văn Ninh mới buột miệng hỏi: "Thác Thác à, mấy cái dây này là cây cỏ bình thường thôi hay là một trong mấy loại sinh vật của cái mộng cảnh này thế?"

"Cái này không phải sinh vật của nó ha, linh thị của tôi không trông thấy ý thức nào ở đây hết."

Trì Thác đáp lời.

Nghe anh nói xong, Nhiễm Văn Ninh cũng chả biết nên nói gì nữa. Chỉ đối mặt một đống cỏ cây mang theo thuộc tính của mộng cảnh thôi mà cậu đã phải sử dụng năng lực của mình rồi, nếu lỡ đâu đụng phải sinh vật của nó thì cậu phải làm sao bây giờ?

Vừa đưa mắt nhìn ngắm mấy thứ dây leo còn sót lại trên người Nhiễm Văn Ninh, Trì Thác vừa lên tiếng nhắc nhở: "Gặp phải thứ gì còn sống thì phải cố hết sức để né chúng nó nhé, trong đó bao gồm mấy thứ nhỏ lẻ này nữa. Sự tồn tại của mình sẽ kích thích chúng đấy."

Ngoại trừ thứ thuộc tính đáng sợ của mộng cảnh này, điều khiến Nhiễm Văn Ninh cảm thấy hoảng hốt hơn cả chính là việc cậu không nhìn thấy được hai trị số từ "Linh thị", chuyện này cũng đồng nghĩa với việc "Vườn Eden" có cấp bậc tương đương với "Con mắt của Thượng Đế", hoặc cũng có thể nói rằng cấp bậc của nó còn cao gấp mấy lần "Linh thị".

Với mấy người bọn họ, thứ hữu dụng duy nhất hiện giờ là năng lực linh thị sẵn có của Trì Thác, mấy thứ số liệu còn lại đều đã bị vô hiệu hoá mất rồi.

"Tầng thứ nhất là một khu vườn bỏ hoang, mình đi tìm lối vào tầng tiếp theo thôi."

Trì Thác có kiến thức khá rộng rãi về mộng cảnh của bản thân mình, vậy nên anh đã xung phong dẫn đầu.

Nhiễm Văn Ninh có hỏi lối vào tầng tiếp theo ở đâu, nhưng Trì Thác lại lắc đầu đáp: "Cụ thể ở đâu thì cũng tuỳ lúc, phải xem nó muốn như nào mới được, có khi nó sẽ không muốn thả mình đi đâu."

"Cơ mà dù sao tôi vẫn là tông đồ của 'Vườn Eden', việc kích hoạt lối vào cũng sẽ dễ dàng hơn khá nhiều."

Dứt lời, Trì Thác lại tiếp tục chăm chú dẫn đường.

Trong lúc theo chân anh, cả hai người bọn họ đều có thể nhận thấy được những sự thay đổi rõ rệt của khung cảnh xung quanh.

Những bụi rậm ven đường vốn đã có mấy nụ hoa màu đỏ li ti, khi Trì Thác đi ngang qua chúng, chúng đã lột xác, trở nên nhạt màu hẳn đi, cuối cùng đã hoá thành trắng tinh khôi rồi từ từ nở rộ.

Dường như tông đồ của "Vườn Eden" có thể kiềm chế thuộc tính của chính nó. So với sự sinh trưởng dã man của những nhánh dây leo ban nãy trên người Nhiễm Văn Ninh, sự thay đổi mà Trì Thác mang đến cho khung cảnh xung quanh có vẻ tinh tế và dịu dàng hơn rất nhiều.

Khi đã đi khỏi nơi tràn ngập bụi rậm và cỏ dại ban nãy, Nhiễm Văn Ninh mới hiểu vì sao nơi đây lại được Trì Thác gọi là một "khu vườn bỏ hoang", chỗ này rộng lớn vô cùng, có thể gọi nó là cả một "thành phố bỏ hoang" luôn cũng được ấy chứ.

"Thành phố" này cũng rất đặc biệt, kích thước của nó khá đồ sộ, bên trong lại không có bất kì một ngôi nhà nào, chỉ có hằng hà sa số các vật dụng và kiến trúc thường thấy trong mấy mảnh vườn hoa nhà trồng mà thôi. Trong số những thứ đó, có rất nhiều ao nước bỏ hoang nằm ngổn ngang ở khắp nơi, đa số đều có hình vuông và có kích thước khá lớn.

Nước trong ao không đục cho lắm, thế nhưng người ta chỉ có thể nhìn thấy mấy mét dưới mặt ao là cùng, vì đáy ao vẫn luôn được phủ kín bởi một sắc nước có màu vàng khè pha lẫn đen ngòm, thoạt trông không mấy thuận mắt. Nhiễm Văn Ninh thậm chí còn có thể trông thấy hình ảnh phản chiếu méo mó của mình trên mặt ao.

Có thể dễ dàng nhận ra rằng tất cả những loài thực vật của "khu vườn bỏ hoang" này đã từng được chăm chút khá kĩ lưỡng dưới bàn tay của một ai đó, mấy bụi cây cỏ thấp bé xung quanh họ đều được cắt tỉa theo hình tròn gọn gàng, xếp thành từng vòng, từng vòng hoa văn vĩ đại và khá phức tạp. Nếu nhìn xuống từ trên cao, hẳn người ta sẽ trông thấy một mê cung khổng lồ cấu thành từ hằng hà sa số các bụi cây đang uốn lượn thành từng vòng dưới mặt đất.

Tuy nhiên, thảm thực vật của nơi này hiện giờ lại mang một sắc độ khô khốc và u ám cứ như trời đang vào đông vậy. Mấy nhánh cây nhỏ xung quanh đã gầy đét lại còn hay rẽ nhánh lung tung, lâu lâu chúng lại móc vào trên quần áo của bọn họ, ngăn cản họ tiếp tục bước đi. Thứ duy nhất khiến người ta cảm thấy việc này cũng không tệ đến ngần ấy chính là những bông hoa li ti đang bung xoè và nở rộ trên từng cành cây nhỏ.

Cũng không biết vì đâu mà những chùm hoa của mộng cảnh này lại sở hữu một sắc độ tươi tắn đến như thế, mặc dù chúng rất đỗi nhỏ bé. Nhắc đến đây, Nhiễm Văn Ninh lại nhớ tới thảm thực vật tại "Biệt thự trong rừng", chúng cũng là những đoá hoa trắng tinh mộc mạc hệt như vậy.

Mấy tán cây cao xa xa đã che lấp khu vực tiếp theo của mảnh vườn bỏ hoang này mất rồi. Ngoại trừ những lùm cây hình vòm to lớn đã chia tách từng không gian, Nhiễm Văn Ninh cũng chẳng thể nhìn rõ được mấy khu vực còn lại trông như nào nữa. Cậu có hơi tò mò liệu rằng khi họ đi đến một nơi nào đấy sâu hơn, tầng mộng cảnh này có thể lột xác rồi hoá thành một hình dạng khác được hay chăng.

Nhìn chung thì tầng thứ nhất của "Vườn Eden" mang lại một cảm giác khá cổ điển theo kiểu phương Tây, nó khá giống mấy khu vườn xưa cũ tại nước Pháp thơ mộng. Hồi xưa người ta cũng thích trang trí vườn tược kiểu đấy, thường thấy nhất là những thảm cỏ xanh um đi cùng những bụi cây được cắt tỉa theo hình vòm xếp thành mê cung.

Khung cảnh này đã phần nào khiến Nhiễm Văn Ninh nhớ đến công viên của Cung điện Versailles[*], nhưng "Vườn Eden" lại hoang vắng và hiu quạnh hơn thế rất nhiều, lối đi của nó chất đống đầy cỏ dại lẫn đá vụn bất quy tắc, hơn nữa còn chẳng có lấy một chỗ nào gọn gàng và ngăn nắp cả.

Ngoài ra, sắc trời trĩu nặng và âm u đến kì cục trên đầu bọn họ hiện giờ cũng đã điểm tô thêm đôi phần hoang tàn và tiêu điều cho cả khu vườn này. Nhìn chung, cảnh vật xung quanh khiến Nhiễm Văn Ninh cảm thấy rất đỗi ngột ngạt.

Trong số ba người bọn họ, chỉ có mỗi Trì Thác là trông hoà hợp với "Vườn Eden" được một tí mà thôi. Nhiễm Văn Ninh là một người Châu Á điển hình, còn Arashi thì không cần phải nói nữa, cả người cái ông này lúc nào cũng mang theo đôi phần cảm giác mềm mại và yêu dị đậm chất phương Đông, hai tên như vậy đứng im trong đây trông cực kì lạc quẻ, chả ăn nhập gì sất.

Thật ra Trì Thác vốn dĩ đã là con lai và trông khá ưa nhìn, thế nhưng loại trường năng lượng u uất xung quanh anh hiện giờ rất dễ khiến người ta ái ngại đến chẳng dám mở lời làm quen nữa, đúng thật là phí cả một gương mặt xinh trai trời sinh mà.

Nhiễm Văn Ninh thật sự không biết Trì Thác đã phải trải qua những gì khi quay về chi nhánh Châu Mĩ, dường như anh đã trở nên trầm tĩnh và ít nói hơn xưa rất nhiều. Dù mắt thường khó có thể trông thấy được thứ áp lực vô hình nào đấy mà anh phải gồng gánh trên vai, thế nhưng cậu cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó rất rõ ràng.

Vì sao đúng ngay khi đã quay về chi nhánh chính bên đấy, Trì Thác lại muốn trở thành một chủ toạ? Vì sao anh lại cho rằng khi làm chủ toạ rồi thì anh có thể nắm giữ khả năng cải tử hoàn sinh?

Nhiễm Văn Ninh cứ thế ngây người ra rồi ngắm nhìn bóng lưng của Trì Thác mãi. Hãy còn chưa kịp nghĩ được thêm chuyện gì, cậu đã nghe thấy tiếng gọi của đội trưởng nhà mình ở tít đằng trước: "Hôm nay chúng nó có hơi ít đi một chút."

Trì Thác quỳ một chân xuống trước một bụi cây, xong xuôi mới cho tay vào đấy để tìm kiếm thứ gì đó. Khi chạm được đến ý thức của anh, mấy nụ hoa nhỏ kì lạ kia lại bắt đầu dè dặt bung nở.

Trông thấy sự thay đổi rõ rệt này, Arashi mới than một tiếng: "Hình như cái mộng cảnh cao cấp của Châu Mĩ này thích cậu lắm, ai mà ngờ được cậu lại chạy sang làm việc cho Châu Á lâu đến thế đâu."

"Hồi tôi mới sang Châu Á thì mấy người đó vẫn chưa biết rõ mộng cảnh nhà tôi ra sao hết."

Vừa cắm cúi tìm kiếm, Trì Thác vừa đáp lời Arashi như thế.

Mãi đến một lúc sau, Trì Thác mới ngồi dậy, có một thứ gì đó đang nằm gọn lỏn trong lòng bàn tay phải của anh. Anh chìa ra cho đồng đội xem, thì ra đó là một chùm quả dại không tên.

Thứ quả này trông khá giống mâm xôi, có màu đỏ ngả sang đen. Tuy Trì Thác chỉ vừa mới hái chúng xuống thôi nhưng trông chúng đã có hơi xỉn màu rồi, da quả trông khô quắt cả lại, cứ như đã chín rục từ lâu vậy.

Nhiễm Văn Ninh và Arashi nhìn chòng chọc vào chùm quả này đến mấy giây, sau đó mới đồng thời ngước lên nhìn chòng chọc vào Trì Thác.

Trì Thác chỉ bình tĩnh nói: "Ăn đi."

"Làm như vậy thì thuộc tính của nó mới dễ ảnh hưởng lên mình thêm chút ít."

Arashi nhướn một bên mày lên cao vút. Cũng không phải y chê cái thức quả này hay gì, y chỉ cảm thấy cách làm đó sẽ dẫn đến một hậu quả không mấy khả quan mà thôi.

"Thuộc tính của cái mộng cảnh này không chỉ là mỗi tăng trưởng thôi đâu, nếu mấy anh muốn được nó giúp sức ở những tầng sâu hơn, mấy anh cần phải hỏi xin sự đồng ý của nó nữa."

Lúc nói câu này, Trì Thác còn cố ý nhìn về phía Nhiễm Văn Ninh rồi dặn dò cậu như sau: "Đặc biệt là cậu đấy, thuộc tính của mộng cảnh nhà cậu trái ngược hoàn toàn so với 'Vườn Eden', có thể nó sẽ không để cậu yên đâu."

Trì Thác chỉ vừa dứt lời, Nhiễm Văn Ninh đã vươn tay nhận lấy một quả dại trên tay anh rồi ăn luôn chẳng buồn do dự. Thấy thế, Arashi cũng làm theo, y cũng ăn một quả.

Tiếp theo đó, hai người bọn họ đồng thời nhăn mặt lại, nét mặt của họ mang theo đôi chút kinh ngạc, cái thứ quả dại trong cái mộng cảnh này thế mà lại có mùi vị đàng hoàng cơ.

"Sao rồi?"

Vì là tông đồ của "Vườn Eden" nên lẽ dĩ nhiên là Trì Thác cũng chẳng cần ăn thứ quả dại này làm gì, thế nhưng nét mặt của mấy tên đồng đội nhà anh nom có hơi bị là lạ sao đó.

"Ngọt thế nhỉ."

"Sao lại hư hết rồi."

Dứt lời, Nhiễm Văn Ninh và Arashi đều đồng thời liếc nhìn nhau một cái, họ cũng chẳng hiểu vì sao vị của từng quả lại khác nhau đến thế nữa.

"Không lẽ mỗi quả mỗi vị hở anh?"

Nhiễm Văn Ninh cảm thấy thứ trái cây kia có vị ngọt lịm hệt như nho khô vậy.

Nghe xong, Trì Thác cũng hơi sững người ra trong chốc lát. Sau một hồi suy ngẫm, anh mới trả lời: "Chắc là do thuộc tính mộng cảnh của mấy anh đó, nhưng mà sao cậu lại nếm ra vị ngọt cho được?"

"Chả biết nữa, tôi cũng nghĩ đáng lẽ mình phải nếm được vị cay hay vị đắng gì đấy mới phải."

Nhiễm Văn Ninh lắc đầu.

Nói đi cũng phải nói lại, hương vị của một thứ nào đấy trong mộng cảnh đặc thù thường chỉ thể hiện mỗi cảm nhận chủ quan của một cá nhân mà thôi, nó cũng không đại diện cho thái độ của mộng cảnh với người đó.

Trì Thác cũng không thể phí hoài thời gian để suy ngẫm về chuyện này mãi được, anh tiếp tục dẫn hai người còn lại đi vào sâu hơn trong vườn hoang. Có rất nhiều pho tượng cổ kính làm từ đá cẩm thạch đang đứng sừng sững ở hai bên đường đi, xen kẽ trong đó là những chậu hoa đã khô quắt và héo úa theo thời gian.

Tuy toàn bộ con đường này đều thẳng tắp, thế nhưng lâu lâu họ lại có thể bắt gặp những lối rẽ uốn cong được thiết kế khá tròn trịa và uyển chuyển. Sau một hồi đi lại vòng vèo, rốt cuộc họ cũng đã đặt chân đến một khu công trình trên mặt nước cực kì đồ sộ.

Trải rộng trước mắt Nhiễm Văn Ninh hiện giờ là một "quảng trường chìm" cực kì rộng lớn. Quảng trường vĩ đại này có hình tròn, tất cả các công trình kiến trúc của nó đều chìm hẳn vào trong nước. Trước mắt họ là một chiếc thang dẫn xuống sâu trong lòng hồ, thế nhưng khi phóng tầm mắt nhìn xuống khoảng mười mấy bậc thang đó, họ chỉ trông thấy được một mặt nước tờ mờ mà thôi. Bao vây bên ngoài quảng trường trũng hình tròn này là một tầng ao nông khác được đẽo gọt khá vuông vức, kéo dài ra xa tít tắp.

Phía cuối của những công trình nước vĩ đại này là một căn nhà được xây bằng kính thuỷ tinh trong suốt có mái vòm, nóc nhà còn được phủ kín bởi cây leo, trông xa khá giống một nhà kính. Tuy vậy, vì đang đứng cách đấy xa quá, Nhiễm Văn Ninh cũng chẳng thể khẳng định được đến tột cùng nó là thứ gì cả.

"Dưới đó là tầng tiếp theo của mộng cảnh này đấy, sinh vật của nó cũng sẽ xuất hiện sớm thôi, bọn mình cố gắng né tránh chúng nó là được."

Trì Thác trực tiếp nhảy ùm xuống hồ, làm lơ cả một chiếc thang bộ vĩ đại trước mặt. Thấy vậy, Nhiễm Văn Ninh và Arashi chỉ còn mỗi nước nhanh chân làm theo anh mà thôi.

Trước khi đặt chân vào khu công trình nước huyền bí này, họ có thể trông rõ được màu nước âm u và tối đen dưới chân, thậm chí còn có vô số những tạp chất đang trôi lơ lửng trong nước nữa chứ, ai cũng chẳng biết dưới nước cất giấu những gì.

Nhiễm Văn Ninh cứ đinh ninh rằng họ chắc chắn sẽ không thấy được gì lúc nhảy ùm vào hồ đâu, thế nhưng ngạc nhiên thay, nước hồ bỗng dưng lại trở nên trong suốt, cậu còn có thể trông thấy từng vòng sáng lấp lánh đang đong đưa trên đôi cánh tay mình.

Bọn họ đáp xuống một thảm thực vật xanh non tươi tốt, rong rêu xung quanh đang chập chờn bay múa dưới từng mảng ánh sáng vụn vỡ. Phóng tầm mắt nhìn lên trên, họ có thể trông thấy một bầu trời xanh thăm thẳm và sáng trong như ngọc, từng tia sáng gấp khúc ánh xuống đáy hồ đều uyển chuyển và mềm mại cứ như những dải lụa đào. Nơi đây hoàn toàn khác xa với nơi sở hữu một bầu trời u uất như tầng thứ nhất.

Trải rộng trước mắt họ hiện giờ là một hành lang vĩ đại, hai bên hành lang là những bức tường cao chót vót được cấu thành từ những tảng đá rất lớn. Dưới chân họ là một thảm thực vật thuỷ sinh mềm mại đang uốn mình theo dòng nước, trên đầu lại là vô vàn những tia sáng lúc mờ lúc tỏ, khung cảnh quanh họ đẹp khôn kể, cứ như thể họ đã đặt chân vào lãnh địa của loài tinh linh trong truyền thuyết vậy.

Đây mới là bộ mặt thật của "Vườn Eden".

—————————————————————————————————————————–

Chú thích:

[*] Cung điện Versailles: Toạ lạc tại phía Tây của Paris, Cung điện Versailles là một trong những lâu đài đẹp nhất và lớn nhất Châu Âu cũng như toàn cầu, đồng thời cũng đã trở thành một di sản văn hoá thế giới được UNESCO công nhận. Mọi người có thể tìm hiểu thêm thông tin về cung điện Versailles tại trang web chính thức ha: en.chateauversailles.fr

Còn đây là hình công viên Versailles, khu vườn trong truyện cũng na ná như thế:


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net