Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Hữu Minh đáp xuống đất, thấy Lạc Vô Yến đi chân đất ngồi dưới mái hiên, ánh mắt hơi khựng lại.

Cam Nhị cùng đám người hầu lập tức lui xuống, Lạc Vô Yến bèn giả vờ ngu ngốc, nhìn sang chỗ khác.

Từ Hữu Minh tiến lên phía trước, ngồi xổm xuống trước mặt y, một tay nắm lấy bàn chân y, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lạc Vô Yến, hắn nhặt đôi giày bị y đá sang một bên lên, giúp y đi vào.

Lạc Vô Yến: "Tiên Tôn tự hạ thấp địa vị như vậy, truyền ra ngoài chẳng phải sẽ khiến người ta chê cười sao?"

Từ Hữu Minh cụp mắt xuống, cẩn thận giúp y đi giày xong, thản nhiên nói: "Hai ta đã là đạo lữ ký khế ước, ai dám chê cười."

Lạc Vô Yến nghẹn lời, trong lòng cũng không vui vẻ.

Yêu Yêu của y trước kia cũng từng đối xử với y như vậy, dỗ dành y đến mức đầu óc mụ mị, móc tim móc phổi ra cho hắn. Thật ra trong mắt vị Tiên Tôn đại nhân này, đối tượng là ai cũng không quan trọng, chỉ cần là người mang thân phận đạo lữ của hắn, hắn sẽ có thể diễn xuất hoàn hảo vai diễn dịu dàng săn sóc, tình thâm nghĩa trọng nhỉ? Còn chuyện chờ đến thời cơ thích hợp rồi trở mặt không nhận người, hắn làm vậy chắc cũng chẳng có chút gánh nặng tâm lý nào đâu.

Xem ra vẫn là đạo hạnh bản thân quá kém, không chơi lại hắn.

Lạc Vô Yến đang miên man suy nghĩ, Từ Hữu Minh đã lên tiếng nhắc nhở: "Sắp sang thu rồi, không khí trên núi rất lạnh, ngươi còn chưa Trúc Cơ, thân thể chẳng khác gì người thường, phải chú ý một chút, đừng ham mát quá."

Bàn chân chưa kịp đi giày của Lạc Vô Yến đá về phía hắn, bị Từ Hữu Minh một tay bắt được.

Từ Hữu Minh ngẩng đầu, liếc nhìn y một cái, tay hơi dùng sức bóp nhẹ lòng bàn chân y, Lạc Vô Yến khẽ "hít" một tiếng, Từ Hữu Minh đã nhanh chóng đi giày xong cho y.

Hắn đứng dậy lui về sau một bước, vẫn là dáng vẻ mây trôi nước chảy kia.

Lạc Vô Yến thầm hừ một tiếng, lạnh lùng nói: "Chim chóc ở chỗ ngươi ồn ào quá, ta muốn nướng hết chúng nó."

Từ Hữu Minh: "Không được."

Y biết ngay mà.

Từ Hữu Minh nói: "Đây đều là linh điểu, không thể tùy tiện sát hại."

Hắn nói xong, đổ túi hạt giống Tiền Linh Thảo trong tay ra, giơ tay lên gieo theo chiều gió, hạt giống bay khắp bốn phương tám hướng. Sau đó hắn lại ôn hòa nói với Lạc Vô Yến: "Qua hai hôm nữa, khi những cây Tiền Linh Thảo này mọc lên, nơi đây sẽ không còn nhiều linh điểu như vậy nữa."

Lạc Vô Yến bực bội nói: "Vẫn còn tận hai ngày nữa, cái nơi quỷ quái này ồn ào đến mức ta không thể ở nổi một ngày nào nữa."

Từ Hữu Minh: "Ta có thể thiết lập kết giới cho ngươi."

"Không cần đâu." Lạc Vô Yến từ chối thẳng, kết giới của Từ Hữu Minh, ai biết là để phòng chim hay là để giám sát y.

Nghĩ đến đây, y lại hỏi Từ Hữu Minh: "Tông chủ của các ngươi gọi ngươi đi làm gì vậy?"

"Vài ngày trước sư huynh bế quan tu luyện, vừa mới ra ngoài, chỉ hỏi thăm một chút chuyện trong môn phái thôi." Từ Hữu Minh không giải thích nhiều.

Nhưng Lạc Vô Yến lại không tin, ngày đó ở đại điển ký khế ước, nhiều người nhìn thấy dung mạo của y như vậy, chuyện này chắc chắn đã truyền ra ngoài rồi, Từ Hữu Minh bị gọi đi là bởi vì chuyện này chứ gì? Nhưng nhìn dáng vẻ bình tĩnh của hắn, chắc là chuyện đã được giải quyết rồi.

Muốn nghe được hắn nói một câu thật lòng thật khó.

Lạc Vô Yến hừ hừ: "Nghe nói tu vi của Tông chủ các ngươi chỉ ở Đại Thừa kỳ, còn không bằng ngươi, tại sao ngươi không phải là Tông chủ? Lại cam tâm đứng dưới trướng người khác? Một tiên môn to lớn như Thái Ất Tiên Tông đây, phân biệt đối xử cũng nên dựa vào tu vi chứ không phải tuổi tác chứ nhỉ? Nếu không thì làm sao có thể phục chúng?"

Từ Hữu Minh yên lặng nghe xong, nhìn y: "Cho nên?"

Lạc Vô Yến nghẹn họng, phản ứng của người này cũng quá bình thản, y nói như đàn gảy tai trâu.

"Cho nên ta muốn làm Tông chủ phu nhân, chứ không phải Tiên Tôn phu nhân, Tiên Tôn có thể thành toàn cho ta không?" Lạc Vô Yến vẫn giữ tướng ngồi không đứng đắn dưới mái hiên, ngẩng đầu nhìn Từ Hữu Minh cười.

Tốt nhất là có thể châm ngòi ly gián khiến Từ Hữu Minh đánh nhau với vị Tông chủ kia, đánh càng dữ dội càng tốt, lưỡng bại câu thương, Thái Ất Tiên Tông chia năm xẻ bảy, y mới dễ báo đại thù.

Sắc mặt Từ Hữu Minh không hề thay đổi, ánh mắt đen láy cứ bình tĩnh nhìn y chằm chằm như vậy.

Bị nhìn đến mức hơi không được tự nhiên, Lạc Vô Yến khẽ ho một tiếng: "Ngươi không muốn thì thôi vậy, coi như ta chưa nói gì."

"Nếu ngươi muốn làm Tông chủ phu nhân, bây giờ không được, chờ sư huynh phi thăng, ta sẽ đi tranh thủ." Từ Hữu Minh nói.

Lạc Vô Yến: "..."

Cảm ơn ngươi nha.

Lạc Vô Yến đứng dậy trở về phòng, khi vào cửa mới đột nhiên nhớ ra, không đúng, tu vi của Từ Hữu Minh còn cao hơn vị Tông chủ kia, nếu phi thăng thì phải là hắn phi thăng trước chứ?

Dùng sức đẩy cửa sổ ra, y hỏi Từ Hữu Minh đang ở ngoài cửa: "Tiên Tôn đang lừa ta đấy à?"

Từ Hữu Minh: "Sao lại nói vậy?"

Lạc Vô Yến: "Ngươi tài năng như vậy, mới ba trăm tuổi đã là cường giả Độ Kiếp kỳ rồi, sao có thể phi thăng sau sư huynh của ngươi được?"

Trong mắt Từ Hữu Minh hiện lên một tia cảm xúc khó hiểu: "Sao lại không thể?"

Lạc Vô Yến sững sờ, thầm nghĩ kỳ quái, sao lại không thể?

"Rầm" một tiếng, y đóng cửa sổ lại.

Từ Hữu Minh đẩy cửa bước vào, Lạc Vô Yến cảnh giác nhìn hắn: "Làm gì?"

Từ Hữu Minh: "Mấy hôm nay ngươi tu luyện thế nào, có tiến triển gì không?"

Lạc Vô Yến suy nghĩ một chút, duỗi tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên, quả cầu lửa bốc lên trông có vẻ rắn chắc hơn so với mấy hôm trước, y nói: "Cũng tạm được."

Từ Hữu Minh nhắc nhở y: "Có lẽ rất nhanh ngươi sẽ Trúc Cơ, thời gian này cần phải chú ý nhiều hơn."

Lạc Vô Yến không muốn nghe hắn nói nhảm: "Nếu Tiên Tôn không còn việc gì thì đừng lãng phí thời gian với ta nữa, ngươi vẫn nên tranh thủ tu luyện đi, miễn cho thật sự bị Tông chủ của các ngươi vượt mặt phi thăng trước."

Lạc Vô Yến nói xong rồi không để ý đến hắn nữa, nằm vật xuống giường, suy nghĩ xem lát nữa sẽ ăn gì. Từ Hữu Minh đột nhiên gọi y một tiếng: "Thanh Tước."

Lạc Vô Yến khựng lại, lật người ngồi dậy: "Ngươi gọi ta?"

Từ Hữu Minh nhìn y nói: "Thanh Tước, tên của ngươi."

Lạc Vô Yến cau mày, Thanh Tước Hồng Tước gì đấy, cái tên gì mà quê mùa vậy không biết.

Cũng chưa từng thấy tên khốn kiếp này lúc trước gọi y dịu dàng như vậy bao giờ?

Lạc Vô Yến: "Làm gì?"

Từ Hữu Minh: "Tháng sau tông môn tuyển chọn đệ tử, ngươi có muốn tham gia không?"

Lạc Vô Yến: "Hả?"

Đường đường Ma Tôn y, gia nhập đệ nhất đại phái chính đạo làm đệ tử, nói ra chẳng phải sẽ khiến người ta cười rụng răng sao?

Từ Hữu Minh nói: "Tông môn chỉ tuyển chọn đệ tử mới là tu sĩ dưới Trúc Cơ kỳ, chỉ cần vượt qua thử thách, là có thể trở thành đệ tử ngoại môn của bản tông. Các vị tu sĩ Hóa Thần kỳ trở lên trong môn đều có thể thu đồ đệ, nếu được bọn họ chọn trúng, là có thể vào nội môn."

Lạc Vô Yến chỉ vào bản thân: "Ta là Tiên Tôn phu nhân, không tiện đi làm đệ tử của người khác đâu ha? Làm đệ tử của ngươi thì càng không ra thể thống gì, hơn nữa chẳng phải ngươi không thu đồ đệ sao?"

"Không cần." Từ Hữu Minh nói: "Tu sĩ ngoại tông kết đạo lữ với tu sĩ bản tông, chỉ cần vượt qua thử thách, đều có thể gia nhập bản tông, đãi ngộ ngang bằng với tu sĩ bản tông, bái sư hay không là tùy ý. Ngươi còn chưa Trúc Cơ, thử thách cũng giống như tuyển chọn đệ tử."

Lạc Vô Yến nghe hiểu, nhưng vẫn không hiểu: "Tại sao nhất định phải gia nhập tông môn? Có lợi ích gì?"

"Nếu ngươi không gia nhập tông môn, sẽ không thể nhận tài nguyên tu luyện của bản tông, chỉ có thể chia sẻ từ chỗ ta." Từ Hữu Minh giải thích.

Lạc Vô Yến không nói gì nữa.

Không gia nhập tông môn, hiện tại y nghèo rớt mùng tơi, trên người không có gì cả, chỉ có thể dựa vào Từ Hữu Minh nuôi. Gia nhập tông môn rồi, ít nhất y cũng có thể tự mình nhận một phần tài nguyên tu luyện. Nói đi cũng phải nói lại, ít nhiều gì y cũng là tu sĩ Luyện Khí kỳ đỉnh phong, không nói đến thiên tài địa bảo gì, trên người y thế mà lại không có lấy một khối linh thạch, nghèo đến mức này, chẳng lẽ đồ tốt đều bị Tứ Phương Môn gì kia nuốt hết rồi sao?

Từ Hữu Minh hỏi: "Đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Lạc Vô Yến: "Thử thách là thử thách cái gì?"

"Đến lúc đó ngươi sẽ biết." Từ Hữu Minh không muốn nói nhiều.

Lạc Vô Yến bất mãn: "Không thể cho ta biết trước sao? Tốt xấu ta cũng là Tiên Tôn phu nhân, nếu không vượt qua được, chẳng phải sẽ làm mất mặt ngươi sao?"

Nhưng Từ Hữu Minh không nói gì nữa.

Lạc Vô Yến khinh thường, y thật sự không nên hỏi, Tiên Tôn đại nhân là tấm gương chính đạo, sao có thể làm ra việc thiên vị một người mà hủy hoại thanh danh của bản thân chứ.

Y duỗi lưng đứng dậy, đang nghĩ xem nên đuổi khách thế nào, Từ Hữu Minh lại gọi tên y: "Thanh Tước, ngươi có muốn xuống núi không?"

Lạc Vô Yến: "Xuống núi?"

"Nếu ngươi cảm thấy đám linh điểu kia ồn ào, hai hôm nay ta dẫn ngươi ra ngoài tông môn, đến thị trấn dưới chân núi dạo chơi một vòng." Từ Hữu Minh đề nghị với y.

Điều này ngược lại mới mẻ, tuy rằng phải ra ngoài cùng Từ Hữu Minh, nhưng vẫn hơn là ở trên núi hoang này buồn chán muốn chết.

Lạc Vô Yến suy nghĩ xong lập tức đồng ý: "Nhưng mà ta không có linh thạch, ăn uống vui chơi đều là ngươi trả tiền... Cùng lắm sau này ta sẽ trả lại ngươi."

Từ Hữu Minh nói: "Không cần trả, đi thôi."

Hắn xoay người đi ra ngoài trước, Lạc Vô Yến bĩu môi, chậm rì rì đi theo sau.

Trước khi xuống núi, Từ Hữu Minh gọi tất cả người hầu đến, dặn dò bọn họ một số việc.

Lạc Vô Yến ngồi dưới mái hiên chờ, từ xa nhìn Từ Hữu Minh nói chuyện với Cam Nhị bọn họ. Đám tiểu yêu kia đứng trước mặt Từ Hữu Minh có chút sợ hãi, không dám ngẩng đầu lên, Từ Hữu Minh vẫn là vẻ mặt lạnh lùng như mọi khi, không nghe rõ hắn nói gì, nhưng hắn nói rất lâu.

Lạc Vô Yến chờ đến sốt ruột, ngáp một cái, thầm nghĩ tên này từ khi nào lại trở nên lắm lời như vậy.

Lúc Từ Hữu Minh quay người lại, Lạc Vô Yến đã gục đầu xuống ngủ gật, mái tóc dài xõa xuống gương mặt trắng nõn, một lọn tóc rơi xuống chóp mũi, theo nhịp thở của y mà khẽ lay động, đôi môi đỏ mọng hơi mím lại, hàng mi dài rậm khép hờ, in bóng xuống mí mắt một vùng nhỏ.

Cành hoa đỏ cài trên tóc dưới ánh mặt trời càng thêm rực rỡ.

Từ Hữu Minh nhìn y một lát, đưa tay ra, vén lọn tóc có vẻ như đang cọ vào khiến y ngứa ngáy kia đi.

Lạc Vô Yến mơ màng mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt ôn hòa của Từ Hữu Minh đang cụp mắt nhìn y, y ngẩn người.

Từ Hữu Minh rụt tay về: "Đi thôi."

Lạc Vô Yến theo bản năng bỏ qua cảm xúc vi diệu trong lòng, nhảy dựng lên, oán trách: "Tiên Tôn thật là chậm chạp, có gì mà nói nhiều vậy?"

Thấy Từ Hữu Minh không để ý đến mình, cứ thế đi về phía trước, Lạc Vô Yến đuổi theo: "Muốn ngồi xe loan đi không?"

Từ Hữu Minh quay đầu nhìn y: "Ngươi muốn ngồi sao?"

Lạc Vô Yến: "Thôi vậy."

Đi xe loan quá phô trương, y không muốn vừa xuống núi đã bị người ta vây xem.

Từ Hữu Minh gật đầu, đưa tay kéo y qua.

Lạc Vô Yến không kịp đề phòng, ngã về phía trước một bước, trán vừa vặn đụng trúng môi Từ Hữu Minh.

Bàn tay đang đặt trên eo y của Từ Hữu Minh hơi khựng lại, Lạc Vô Yến đỏ mặt muốn nhảy ra, lại bị Từ Hữu Minh giữ chặt: "Đừng nhúc nhích."

Ngay sau đó, Từ Hữu Minh ôm lấy y, bay lên không trung.

Lạc Vô Yến đọc thầm hai câu "Thanh Tâm chú" trong lòng, sau đó dứt khoát dựa hẳn vào người Từ Hữu Minh, ngẩng đầu nhìn hắn, cười nói: "Tiên Tôn phải ôm chặt ta đấy."

Đối phó với kẻ mặt dày, phải dùng cách còn mặt dày hơn.

Nhưng vẻ mặt Từ Hữu Minh lại không hề thay đổi, hắn dời mắt đi, siết chặt tay, bay ra khỏi núi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net