Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2:

Đến một thế giới mới, còn có thân phận nào dễ thay thế hơn kẻ ngốc sao?

Tạ Ngọc Bạch tính toán dựa theo tuần tự mà đi lên từ thân phận si ngốc này. Rất nhanh có người giúp cậu băng bó vết thương, đổi một bộ quần áo sạch sẽ.

Khi được hỏi tại sao mà bị thương, Tạ Ngọc Bạch chỉ chỉ trên lầu. Thông qua vết máu, Tạ Thầm Bạc chẳng mấy chốc đã tuy ra chuyện cậu suýt nữa té lầu.

Tạ Thầm Bạc không nói cho cha mẹ biết việc này, tầng thượng không có camera, camera ở cầu thang chỉ ghi lại hình ảnh một mình Tạ Ngọc Bạch lên sân thượng, cao ốc Lập Vinh xây dựng chủ yếu cho dành cho các thương vụ cao cấp, tầng thượng vừa mới được thi công một tháng trước, thang lầu là do đội thi công để lại.

Ngoài mặt có vẻ như là chuyện ngoài ý muốn.

Trong lúc Tạ Ngọc Bạch thay quần áo, Tạ Thầm Bạc đã gọi cho đội thi công đang ở xa để xác minh.

"Được, tôi biết rồi." Tạ Thầm Bạc cúi đầu nhìn đứa em trai ngoan ngoãn đáng yêu của mình, nói thật thì anh không tin đây chỉ đơn giản là sự cố bất ngờ.

Tạ Ngọc Bạch đáng yêu lại ngây thơ, Tạ Thầm Bạc cũng phải thừa nhận, chỉ bằng một mình em trai anh, muốn té lầu cũng hơi khó.

Em trai anh trời sinh khiếm thị, kèm thêm bản thân em ấy tự mình phong bế ý thức lại. Các bệnh viện lớn trong và ngoài nước đều đã đi khám qua, bác sĩ nói chỉ số thông minh của cậu không có vấn đề, nhưng cũng không giải thích được nguyên nhân vì sao Tạ Ngọc Bạch như thế này, giống như có một tấm bình phong đang ngăn cản cậu giao lưu với thế giới. Cuối cùng, họ chỉ có thể đem nguyên nhân quy kết là do nhị khiếu không thông làm cho thất khiếu khép kín (nhị khiếu là hai mắt).

Tạ Ngọc Bạch không hiểu được lời nói phức tạp, cũng sẽ không phản ứng bất kì chuyện gì, trí nhớ cũng không tốt. Hôm nay nói cho cậu biết ai là anh trai, ngủ một giấc dậy liền quên mất. Hết lần này tới lần khác, tính cảnh giác của cậu còn rất cao. Nếu có người tiếp cận cậu mà không nói rõ thân phận, cậu sẽ co người lại hoảng loạn như chim sợ cành cong. Cho nên, mỗi lần nói chuyện với Tạ Ngọc Bạch, người nhà họ Tạ đều sẽ tự giới thiệu một lần, để cho cậu tự đánh giá xem có đáng tin hay không, cũng không biết rốt cuộc là logic để đánh giá của cậu như thế nào.

Tạ Thầm Bạc cúp điện thoại, nhéo nhéo mi tâm, nếu không ai để ý đến Tạ Ngọc Bạch, cậu có thể yên lặng mà đợi cả ngày, hoàn toàn không có khả năng phát sinh chuyện trái với bản tính như một mình đi lên sân thượng.

Thế nhưng, Tạ Thầm Bạc lại nghĩ không ra. Hoàn cảnh sinh hoạt của em trai anh rất đơn giản, lấy đâu ra kẻ thù? Nếu Tạ Ngọc Bạch có thể tự mình nói lại chuyện xảy ra thì tốt rồi.

Trong hai giây Tạ Ngọc Bạch phản ứng lại, mới phát hiện anh trai không phải đang nói chuyện với cậu mà đang thông qua cái phương tiện gì đó trên tay để đối thoại với một người không hiện diện ở đây.

Cậu chợt nghĩ đến vật tuột xuống khỏi tay mình lúc vừa mới tỉnh lại, lập tức muốn xác nhận lại một chút. Thiên nhãn nghỉ ngơi lâu như vậy rồi, hẳn là có thể sử dụng tiếp?

Tạ Ngọc Bạch nhắm mắt lại, tập trung suy nghĩ, lông mi như cánh quạ chớp vài cái. Lúc mở mắt ra lần nữa, ánh mắt dần thanh minh, con ngươi đen nhánh chậm rãi chuyển động, không dấu vết mà quan sát vật thể hình hộp chữ nhật trong tay Tạ Thầm Bạc.

Cậu giống như người mù dựa vào thân thể Tạ Thầm Bạc để đứng dậy, lung tung sờ soạng một hồi, duỗi tay về phía hình hộp chữ nhật, hỏi, "Đây là cái gì?"

Tạ Thầm Bạc: "... Điện thoại di động."

Tạ Ngọc Bạch rùng mình, xúc cảm giống y vậy, chính là nó!

Có người truyền âm qua vật này, dẫn dắt tiểu công tử tự sát!

Sau khi cậu mở thiên nhãn, thị lực có thể quan sát kĩ càng các đồ vật. Sau đó, cậu từ lan can nhìn xuống, phía dưới đã không thấy bóng di động đâu. Thử hỏi một cái di động bị rơi vỡ, nếu không có ai nằm vùng, sao có thể biến mất ngay lập tức?

Trừ khi có người muốn xóa bỏ manh mối.

Đột nhiên Tạ Ngọc Bạch nảy ra ý tưởng mới.

Vẻ mặt y sợ hãi, duỗi tay đoạt lấy di động của Tạ Thầm Bạc, run rẩy, ném nó lên trên ghế sofa, cao giọng nói, "Di động! Có người ở trong, anh cả, có người nói chuyện trong đó!"

Tạ Thầm Bạc không thể tưởng tượng nổi mà nhìn chằm chằm Tạ Ngọc Bạch hai giây mới tiếp thu hết được lượng tin tức trong đó, "Có người đưa di động cho em? Tiểu Bạch bình tĩnh, nói cho anh biết em đã nghe thấy cái gì."

Nước mắt thống khổ từ khóe mắt Tạ Ngọc Bạch chảy xuống, đứt quãng nói, "Có người muốn em nhảy xuống, em nhảy rồi, nhưng mà em sợ lắm, em bắt được tay vịn lan can."

Tạ Thầm Bạc giận không kìm nổi, sau khi nhặt điện thoại di động từ trên ghế sofa lên để xác nhận lần nữa với em trai, khoát tay đập di động xuống đất, "Tiểu Bạch đừng sợ, này là do điện thoại hư, về sau còn xảy ra chuyện này nữa thì cứ đập như anh cả là được, người xấu sẽ biến mất."

Tạ Ngọc Bạch ngớ người, cậu vừa chọn cái ghế mềm mà ném di động, anh cả lại cứ vậy mà đập bể luôn?

Diễn quá lố rồi, khiến cho nợ Tạ Thầm Bạc một cái di động.

Bổn quốc sư còn chưa thể kiếm tiền mua điện thoại, trước mắt đã thiếu nợ một cái.

Tạ Thầm Bạc cảm thấy may mắn là anh chưa có nói cho mẹ chuyện này, nếu không bà lại phải ngày đêm lo lắng hãi hùng. Anh rút một tờ khăn giấy lau nước mắt cho đứa em trai đang khóc thành lệ nhân, lau lau một hồi, đại não giật mình, khó có thể tin được mà nhìn Tạ Ngọc Bạch.

Em trai anh biết nói chuyện! Còn gọi anh cả! Còn nhớ chuyện nửa tiếng trước!

Bốn chữ "Nhân họa đắc phúc" to đùng hiện lên trước mắt. Dạo một chuyến quỷ môn quan, Tạ Ngọc Bạch bị kinh hách, dọa tốt lắm!

Tạ Thầm Bạc kiềm chế tâm tình mừng như điên của mình, không dám kích thích Tạ Ngọc Bạch, nói vài lời an ủi cậu, dăm ba câu, biểu hiện của cậu ngày càng lưu loát, có cảm giác như hậu tích bạc phát.

Hậu tích bạc phát, còn không phải là nhờ ơn tổ tiên nhà họ Tạ. Hôm nay là yến tiệc cuối năm của tập đoàn Tạ gia, ngày lành tháng tốt, vui càng thêm vui.

Trên mặt Tạ Thầm Bạc bất động như núi, nhưng trong lòng đã khen em trai hết lần này đến lần khác - lanh lợi, thông minh, không hổ là em trai anh.

Tạ Ngọc Bạch cẩn thận quan sát sắc mặt của Tạ Thầm Bạc, đoán chừng đối phương đã não bổ xong rồi. Từ giờ trở đi, không chỉ không cần phải giả ngu, cậu còn có thể đường đường chính chính học tập kiến thức mới mà không bị hoài nghi.

Người nhà họ Tạ đúng thật là rất cưng chiều con trai út. Tạ Ngọc Bạch không có duyên với người thân. Trời xui đất khiến làm cho cậu hưởng thụ hết thân tình của người nhà họ dành cho con người cùng họ cùng tên này, đáy mắt cậu xẹt qua chút áy náy.

Nhưng chuyện đã tới nước này, cậu cũng không có lựa chọn nào khác. Cậu không cảm nhận được chút hồn phách nào của Tạ tiểu công tử, hẳn là đã đi đầu thai rồi. Nếu không phải vậy, đường đường là quốc sư Đại Lương, cậu tất nhiên có biện pháp trả lại thân thể cho người kia.

Điều duy nhất cậu có thể làm bây giờ đó là tra ra chân tướng, thay người kia tẫn hiếu, không tranh giành gia sản với anh chị em của thân thể này.

......

Tạ Thầm Bạc mặt mày hớn hở dẫn em trai từ phòng thay đồ ra ngoài, giấu đi chuyện ngoài ý muốn trên sân thượng, soạn ra một câu chuyện ấm áp để báo cho cha mẹ đầu óc em trai đã thanh tỉnh.

Tiết Tinh níu chặt tay áo con trai lớn, phảng phất một người mẹ bình thường đã hao hết mười mấy năm trời mới thấy được hy vọng. Mặc dù bà có hai người con trai ưu tú khác, nhưng ai mà không hy vọng mỗi đứa trẻ mình sinh ra đều được bình an, khỏe mạnh.

Mười tám năm qua, trong giấc mộng lúc nửa đêm, nàng thường vì hối hận mà tỉnh lại. Dù cho có gia tài bạc triệu, nàng cũng là mang con trai nhỏ đến thế giới này chịu khổ.

Tạ Kiến Minh sợ vợ mình không chịu nổi kích thích, hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều, cố gắng bình tĩnh nói, "Thầm Bạc, thân thể mẹ con không tốt, đừng có lấy chuyện này ra đùa giỡn."

Ông nhìn về phía con trai nhỏ, trong ánh mắt lại bộc lộ sự thiết tha mong đợi của người làm cha, "Tiểu Bạch, ba ba đây con, ba hỏi con một câu."

Tạ Ngọc Bạch gật đầu, tới đi, bổn quốc sư tính hết rồi.

Tạ Kiến Minh, "Hôm nay là ngày mấy?"

Ánh mắt người một nhà long lanh hữu thần nhìn chăm chú vào Tạ Ngọc Bạch, giống như nhìn đứa con trai bị chướng trí đang làm khảo hạch đầu vào của nhà trẻ.

Tạ Ngọc Bạch, "..." Này có chút khó à nha.

Nhưng mà cũng không khó lắm, chỉ cần tốn chút thời gian, liên kết với thời tiết rồi coi hoàng lịch một lần là được.

Trong lòng Tạ Ngọc Bạch nhanh chóng tính toán, một bộ lịch năm dần dần hình thành, cậu chặn lại một điểm trong đó, thanh âm trong trẻo, "Ngày 20 tháng 10."

Không thể ngờ được đi, việc của Khâm thiên giám Đại Lương cũng là ta làm đó, vừa nhanh vừa xịn, lại lĩnh được hai phần bổng lộc.

Lời khen của Tạ Thầm Bạc kẹt ở yết hầu.

Tạ Kiến Minh sửng sốt, ánh mắt Tiết Tinh buồn bã, phát ra tiếng nức nở nho nhỏ.

Tạ Ngọc Bạch ngẩng đầu, mờ mịt nhìn xung quanh. Sao vậy, sai chỗ nào hả?

Tạ Thầm Bạc vội vàng giảng hòa, "Ba, đây là ba không đúng rồi, sao có thể hỏi câu khó như vậy được?"

Tạ Kiến Minh phản ứng lại, phụ họa, "Đúng đúng, tiểu Bạch có thể nghe hiểu câu hỏi đã là tiến bộ rồi!"

"Để con hỏi, tiểu Bạch, anh cho em một trái táo, cha cũng cho em một trái táo. Vậy tổng cộng em có mấy trái táo?" Tạ Thầm Bạc hướng dẫn từng bước, chỉ kém không giơ ra hai ngón tay.

Tạ quốc sư có cảm giác như đang bị sĩ nhục, "...Hai trái."

Lời này vừa nói ra, hai người lớn tin lời Tạ Thầm Bạc không chút nghi ngờ, tiểu Bạch quả thật trở nên thông minh lanh lợi!

Tạ Ngọc Bạch giật giật hai má, người nhà họ Tạ không có yêu cầu cao với chỉ số thông minh của tiểu công tử lắm ha.

Nhưng mà, sao cậu có thể tính sai được chứ?

Hôm này Tạ gia là người đãi khách, vui vẻ qua đi, Tạ Thầm Bạc còn phải cong lưng chào hỏi khách khứa. Anh hỏi Tạ Ngọc Bạch có muốn về nhà nghỉ ngơi trước hay không.

"Anh, em muốn ở lại chơi một lúc."

Tạ Ngọc Bạch muốn quan sát khách khứa có mặt một chút.

Lần đầu tiên trong mười tám năm qua em trai nói muốn "chơi", Tạ Thầm Bạc sao có thể nói không. Cho dù bây giờ Tạ Ngọc Bạch muốn chơi đuổi bắt, anh lập tức không nói hai lời đuổi người dọn sân chơi.

Tiết Tinh dễ bị mệt, Tạ Kiến Minh đi nghỉ ngơi cùng nàng. Tạ Thầm Bạc vốn muốn mang em trai đi cùng, lại bị cậu từ chối, đành tìm một cái bàn rồi thu xếp ổn thỏa cho Tạ Ngọc Bạch, thường xuyên liếc mắt nhìn qua.

Tạ Ngọc Bạch an tĩnh ngồi một góc trong hội trường, tựa như một tiểu công tử được mài ra từ ngọc, phát ra ánh sáng làm người khác chú ý.

Có không ít vệ sĩ ở hiện trường, Tạ Thầm Bạc tương đối yên lòng, chuyên tâm nói chuyện xã giao.

"Đúng rồi, Thương tổng đâu, sao không thấy cậu ấy? Tôi còn chưa kịp gửi lời cám ơn."

"Hình như là trong nhà có chuyện nên về sớm."

Tạ Thầm Bạc gật đầu, trong lòng ghi nhớ ân tình này. Anh nhấp một ngụm rượu, lơ đãng nhìn lướt qua bốn phía, nhìn thấy vị chủ tịch truyền hình Trường Phong Điện Ảnh thích mặc cổ phục. Vị lão tiên sinh này cực kì tin vào Hoàng lịch cũ, ngày hung còn không thèm ra khỏi cửa.

Nghĩ đến cái gì, Tạ Thầm Bạc thiếu chút nữa là phun một hớp rượu ra ngoài.

"Khụ khụ khụ..."

Ngày hai mươi tháng mười!

Anh cảm giác cái ngày này thật là quen thuộc.

Cho nên, cái ngày vừa rồi em trai anh nói là ngày âm lịch?!? Lợi hại vậy?!

Lúc này, trong lòng vị quốc sư nào đó còn đang canh cánh vấn đề ngày tháng.

Cậu mặc một bộ âu phục nhỏ khác, môi đỏ răng trắng, mặt mũi đẹp đẽ mỹ lệ, khóe mắt như cánh hoa đào trùng điệp. Nhìn sườn mặt, lông mi đen nhánh mảnh dài tựa như đuôi yến đẫm trong sương sớm.

Tiệc cuối năm, cậu hương tấn ảnh, người tới lui không thiếu những ngôi sao nổi tiếng. Đứng trong đó, Tạ Ngọc Bạch hoàn toàn không thua gì những minh tinh tỉ mỉ chăm chút bề ngoài, hơn nữa còn mang trên mình khí thế căng ngạo quý khí, những người có danh lợi trong sân tu luyện 10 năm cũng không được một phần vạn cậu.

Sự tồn tại của cậu hiển nhiên hấp dẫn sự chú ý của một số người.

"Vừa mù vừa ngu, cũng chả hiểu tại sao Tạ gia lại thả cậu ta ra, không sợ mất mặt hay sao."

Một tốp nam nữ trẻ tuổi bổng nhiên tụ tập bên bàn ăn. Thấy các cô gái liên tục nhìn hướng Tạ Ngọc Bạch, một vị phú nhị đại tóc chải đến bóng bẩy phát sáng tức khắc cảm thấy khó chịu, tỏ vẻ kỳ quái mở miệng.

"Anh đừng có nói bậy, nhìn cũng không giống vậy." Ngoài miệng cô gái nói vậy, ánh mắt nhìn Tạ Ngọc Bạch lại lập tức chuyển từ lấy lòng sang khinh thường.

Một đám người giống như là tìm được chuyện vui, cách hai thước quan sát Tạ Ngọc Bạch, nhỏ giọng nói đùa. Dù sao đối phương vừa mù lại vừa ngu, nghe cũng không hiểu, cũng không nhìn thấy ai đang nói.

Hơn nữa thấy hội trưởng của "Khu Thương vụ" Tạ Thầm Bạc, người đứng cách xa nhất không để ý đến tình huống trên chỗ bàn rượu, anh tôi thi nhau bát quái, nói đến khúc nào vui vui lại ồn ào cười to, không chú ý đến một người trên dưới ba mươi tuổi mặc âu phục đang vừa nghe điện thoại vừa tới gần bên này.

"Thầm Bạc, tôi uống nhiều rượu, qua bên này nghỉ trước một lát."

Tiếng cười đình chỉ, nhóm nam nữ trẻ tuổi như là con vịt bị bóp cổ, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Dĩ nhiên là bọn họ không có sợ cái người đang gọi điện thoại, mà là "Thầm Bạc" trong miệng y, chủ nhân của hội trường ngày hôm nay.

Người này đứng đây bao lâu rồi? Thầm Bạc có nghe thấy cái gì không?

Gia thế của bọn họ còn xa mới bằng Tạ gia, hôm nay trước khi tới đây đều bị cha mẹ nhắc nhở phải khiêm tốn mà làm người.

Tạ Thầm Bạc trên thương trường đích xác là một con tiếu diện hổ, gặp ai cũng cười chào đón, phong độ nhẹ nhàng, nhưng sẽ không có ai coi anh là con cừu nhỏ như Tạ Ngọc Bạch.

Anh em nhà giàu có không hòa thuận với nhau là chuyện thường tình, cũng không có nghe nói ba anh em nhà họ Tạ cảm tình tốt bao nhiêu. Nhưng mà khua môi múa mép trong địa bàn của người ta, lỡ mà sờ tới râu cọp cũng lãnh đủ.

Kích động qua đi, con ngươi của nhóm người này lộn xộn xoay chuyển, không hẹn mà cùng nghĩ tới việc Tạ Thầm Bạc cũng không nhận ra những nhân vật nhỏ như bọn họ, dù có nghe thấy giọng nói cũng tuyệt đối không nhận ra.

Một giây kế tiếp, đoàn người hợp lại đi cười nhạo người khác kia thoáng chốc tứ tán, ai cũng muốn làm người đầu tiên rời đi. Người phía sau vô tình dẫm phải lễ phục của người đằng trước, kéo ngã lộn xộn, cộng thêm biểu tình chột dạ, thảm hại không còn lời nào để nói.

Đứng ở một đầu khác, những người lớn nhìn thấy đám con nhà giàu "tiền đồ vô lượng" xoắn thành một nùi nhếch nhác, so sánh với tiểu côngtử Tạ gia cao quý ngồi ngay ngắn vô cùng ở một bên, đáy lòng ai cũng nảy sinh nghi ngờ "Ai mới là kẻ ngốc".

Người thay Tạ Ngọc Bạch giải vây tên là Khâu Hành, hắn đưa tay buông lỏng cà vạt, nghĩ đến lời đám người kia nói, cũng không có làm điều thừa mà đi quấy rầy cậu.

Hôm nay Khâu Hành tới để kéo đầu tư, nhờ vào quan hệ mới lấy được một tấm vé vào sân. Nhưng bữa tiệc đang lúc linh đình, tài chính; khoa học kỹ thuật; bất động sản luôn được ưu ái hơn, quả thực là các vị đại lão thương nghiệp khó mà chú trọng nghề chăn nuôi của hắn, uống một bụng rượu cũng chưa nói được mấy câu. Nói chuyện điện thoại với Tạ Thầm Bạc chẳng qua chỉ là hù dọa đám người trẻ tuổi kia thôi. Nghĩ đến việc đầu tư trang trại thua lỗ phải bán nhà trả lương của mình , Khâu Hành không khỏi nhéo nhéo mi tâm.

Một công nhân làm mười năm ở công ty hắn xin hắn ứng trước tiền lương để khám bệnh cho vợ, hiện giờ Khâu Hành thật sự không dám nói rằng tiền lương hắn cũng suýt không trả nổi.

"Cám ơn chú." Một âm thanh trong trẻo dễ nghe truyền tới.

Khâu Hành kinh ngạc, nhìn Tạ Ngọc Bạch ba giây mới xác định là cậu đang nói chuyện.

Vị tiểu công tử này không chỉ không ngốc, còn có thể nghe ra được vừa rồi hắn giúp cậu giải vây? Hơn nữa còn biết hắn còn đứng ở chỗ này chưa rời đi?

Thật sự là vừa ngốc lại vừa mù lòa sao?

Khâu Hành không ngu đến mở miệng hỏi rõ, đại khái là dạo này ở nhà hay bật phim cung đấu, hắn gần như là theo phản xạ có điều kiện bổ não ra một tuồng kịch nhà hào phú: để tránh khỏi mủi nhọn của anh cả, em trai phải giả ngu bảo vệ tính mạng gì gì đó.

"Chẳng qua là tôi cáo mượn oai hùm mà thôi." Hắn không nhịn được mà mở lời an ủi, "Miệng mọc trên người người ta..."

"Đúng." Tạ Ngọc Bạch cong cong khóe mắt, "Một đám điêu dân mà thôi."

Khâu Hành đột nhiên cảm giác được tiểu công tử cũng không cần an ủi lắm.

Tạ Ngọc Bạch, "Nhà chú nuôi heo à?"

Khâu Hành, "Éc, đúng rồi." Hắn có ảo giác như đang tán gẫu với lãnh đạo.

Từ từ, sao tiểu thiếu gia biết nhà hắn nuôi heo, nãy giờ hắn đâu có nói được mấy câu, chứ đừng nhắc tới chuyện kể rõ nhà mình nuôi heo.

Tạ Ngọc Bạch vui mừng gật đầu, "Gần nhất có người mượn tiền chú, chú đừng có cho nha."

"Sao cậu biết..." Khâu Hành trợn mắt, hắn bán nhà phát tiền lương, còn lại một trăm ngàn, định cắn răng cho nhân viên kỳ cựu mượn. Vì thế mà Khâu Hành bị vợ giận, hai ngày không thèm nói chuyện với hắn.

Hắn nhìn sắc mặt bình tĩnh của Tạ Ngọc Bạch, nghĩ đến cậu một câu nói trắng ra nghề nghiệp của hắn, ma xui quỷ khiến gọi điện thoại cho vợ.

"Bà xã, anh đây. Hai trăm ngàn buổi sáng mượn cho lão Ngô em chuyển qua chưa? Đang ở ngân hàng chuyển tiền hả? Đừng gấp, chờ anh về rồi nói tiếp."

Tạ Ngọc Bạch chống cằm nghĩ, điện thoại di động xài tiện thật đó, bổn quốc sư cũng phải kiếm tiền mua một cái.

Kiếm tiền như thế nào đây?

Tròng mắt Tạ Ngọc Bạch vòng vo xoay chuyển, bỗng nhiên nhìn thấy thư kí của anh cậu đến.

"Tiểu thiếu gia, Tạ tổng mời cậu qua." Thư kí thân thiết dẫn đường, đối xử với kẻ mù như cậu chu đáo không dấu vết.

Vừa mới nói chuyện điện thoại xong, Khâu Hành còn chưa kịp hỏi nhiều. Hắn nhìn bóng lưng Tạ Ngọc Bạch, cảm thấy tuồng kịch hào môn mình bổ não ra có hơi sai sai.

Di động trong túi rung lên, Khâu Hành vừa tiếp liền nghe đầu bên kia mắng, "Em xếp hàng ở ngân hàng gần 2 tiếng đồng hồ, mới vừa đến lượt em anh lại gọi tới, em liền ra ngoài. Anh đoán xem em gặp ai? Lão Ngô! Hắn cãi vã với người ta trên đường lớn, thì ra là sòng bạc đòi nợ, hắn còn nói với người ta anh lập tức sẽ trả nợ cho hắn. Đâu chỉ thiếu một trăm ngàn, tiền này mà lên tay hắn một cái hả, ba giây là vô tay sòng bạc ngay chẳng ai hay biết luôn đó. Lần sau em mà chiều theo lòng tốt của anh nữa em theo họ anh luôn!"

Khâu Hành vội vàng đáp lời, "Anh có hồ đồ đi nữa cũng biết nợ cờ bạc không thể dây vào, em tuyệt đối đừng có ra mặt, lặng lẽ rời đi đi."

"Này em còn không biết à, yên tâm đi."

Khâu Hành cúp máy, có chút hoảng hốt, Tạ tiểu công tử không phải ngốc, rõ ràng là đại trí như ngu, buồn cười thế nhân nhìn không thấu, hắn gặp thần tiên!

.....

Tạ Thầm Bạc đang cắt bánh kem ba tầng, muốn đưa cho em trai cưng ăn miếng đầu tiên.

Tạ Ngọc Bạch đứng yên lặng, liếc mắt nhìn trợ lý đứng bên cạnh đang thừa dịp dùng điện thoại xem lướt qua hóa đơn đã chi cho bữa tiệc chúc mừng này.

Trong những khoản tiền rực rỡ muôn màu, Tạ Ngọc Bạch nhìn thấy một khoản rất là quen mắt___

Chọn ngày lành, một ngàn tệ.

Sóng mắt Tạ Ngọc Bạch bất động, vô cùng đau lòng.

Anh! Sao anh có thể để người ngoài kiếm lời!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net