Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4

Sau khi Vương Bình báo cảnh sát xong liền bị vây trong trạng thái vụn vặt, phảng phất nếu như không có mệnh lệnh sẽ không hành động, một mặt là sống sót sau tai nạn, một mặt là sự việc trải  qua đã vượt qua nhận thức của chú.

Lúc nãy chú còn đang khuyên thiếu gia cái gì ? không được mê tín?

Đặt hy vọng vào thứ hư vô mờ mịt là mê tín, nhưng mà tiểu công tử  là thật sự có năng lực.

 Thần đều tới cứu ngươi rồi, còn được gọi là mê tính không?

Tạ Ngọc Bạch: " Chú Vương, chú có khỏe không?"

Vương Bình ngây ra  một lúc, tiểu công tử giống như người không có việc gì xảy ra nhưng mà chú cũng không thể coi cậu là người bình thường. Người bình thường ai có thể sau khi dốc sức ngăn chăn một hồi tai họa lại bình tĩnh trấn định như Tạ Ngọc Bạch sao?

Tốt xấu gì cũng lái xe được hai mươi năm, Vương Bình hơi chút chấn chỉnh lại trạng thái, lần nữa mò lấy vô lăng, chú cũng không quên nhiệm vụ của mình là đưa tiểu công tử đến trường đúng giờ.

Phía sau xe của Vương Bình, chủ nhân của chiếc Audi hùng hổ chữi mát, ân cần hỏi thăm sức khỏe đột nhiên tài xế đằng trước phanh xe, bị biến cố bất thình lình xãy ra sợ xém cắn mất đầu lưỡi.

Nếu như lúc nãy chiếc xe đằng trước tiếp tục chạy.....không phải nó sẽ bị xe thể thao đó tông vào, ngay cả xe mình cũng bị tông, nói không chừng là cả hai đều bị tông vào!

Nhìn thấy chiếc xe thể thao bị tông thành cái bánh nát, chủ của xe Audi lạnh cả người, tim cũng đạp nhanh hơn.

Thần đoán trước! Kỹ thuật lái xe thần! Thần vận khí!

Hắn có chút gấp không chờ nổi muốn kiểm tra xem ghi chép của xe cẩu, xem xem đối phương rốt cuộc là phát hiện ra như thế nào.

Sau khi rời khỏi hiện tường vụ tai nạn, Tạ Ngọc Bạch mới nói: " Chuyện này đừng để người trong nhà biết tránh cho họ lắng."

Vương Bình " Chú sẽ xử lý tốt"

Cách ngày hôm qua, Vương Bình căn bản sẽ không dám tượng tượng có một ngày tiểu công tử có bí mật giấu người nhà, lại càng không dám tin rằng chính mình cư nhiên còn giúp cậu che dấu.

Tạ Ngọc Bạch cười tủm tỉm: "Mê tín  xác thật không tốt"

Vương Bình xấu hổ cười.

Tạ Ngọc Bạch nói: "Trừ bỏ con ra, mặt khác trong một trăm người thì có 99 người là lừa đảo. Chú Vương, chú cũng không thể vì chuyện hôm nay mà mê tín mù quáng. Chờ con khai trương rồi thì chú tìm con là được."

Vương Bình vừa nghe liền rõ ràng, Tạ Ngọc Bạch chỉ là tạm thời thỏa hiệp với người nhà, cậu vẫn còn muốn xem mệnh cho người ta.

" Kế tiếp tiểu thiếu gia có tính toán gì không?"

" Chú giúp con giữ bí mật"

" Con dự định mở một tiệm mát xa cho người mù, nhưng trên tay con không có tiền____"

Vương Bình lập tức nói: " Chú____"

"Tiền riêng của chú ấy hả? không được."

Vương Bình ngượng ngùng cười, được, sống đến từng tuổi này, tiền riêng đều bị tiểu bối biết hết rồi.

Tạ Ngọc Bạch: " Trước tiên con làm học đồ, như vậy mới đáng tin. Giữa trưa tan học, chúng ta đi tìm xem, sau này con ra ngoài đều là đi học mát xa"

Vương Bình kinh hô: " Thiếu gia ngay cả cặp sách còn chưa mang qua sau có thể đi mát xa cho người khác được? Đại thiếu gia cũng sẽ không đồng ý. Đại thiếu gia cho tiền lương cao, mấy năm nay chú cũng vụng trộm tích góp một chút, chúng ta vẫn là làm ông chủ đi"

Thậm chí ngay cả khi không dùng tiền riêng của chú, Tạ Tổng cũng sẽ mở cho Tạ Ngọc Bạch một hội sở cao cấp.

Tạ Ngọc Bạch khoát khoát tay: "Cũng không phải thực sự học, con  chỉ ngụy trang thôi, vì vậy cần phải tìm một ông chủ đáng tin, nghàn vạn lần không được để anh cả của con xúi giục."

Xe chạy sắp tới trường học, Tạ Ngọc Bạch nắm chắt thời gian an bài: " Lát nữa chú chạy đi mua giúp con vài thứ, chính là bộ công cụ mà mấy người bình thường hay dùng để hành nghề mê tín ấy, càng nhiều càng tốt."

Vương Bình : " Được, chờ chút chú sẽ đi mua."

Tạ Ngọc Bạch ngẫm nghĩ một lát lại nói " Mười tám năm qua con không có học vô được cái gì, con muốn nhanh chống trong thời gian ngắn tìm hiểu về thế giới này,  vậy cần phải xem sách gì  hả chú?"

Vương Bình kinh hãi: " Xem?"

Tạ Ngọc Bạch khẫn cấp vòng trở về: " Anh cả nói, trong điện thoại có cái quét hình gì đó, chiếu lên sách thì nó thể giúp con đọc lên."

" Ân..... <<Bách khoa toàn thư>> <<Lịch sử thế giới>> <<Tiến trình khoa học>>?"

Vương bình có đứa con gái, chú lướt nhanh qua dáng vẻ thường ngày của con gái. Chú cảm thấy vẫn là phải mua thêm 9 năm sách giáo khoa giáo dục phổ cập cùng với <<Chú giải ngôn ngữ lưu hành thời nay>>.

" Đều mua, tất cả đều mua đi, đặt biệt là cái khoa học gì đó phải mua nhiều một chút!"

Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng!

" Khụ khụ, chính là tiền này, chú ơi, trước tiên cho con nợ có được không?"

Vương Bình nghiêm túc nói: " Mua sách cho trẻ nhỏ là nghĩa vụ của người lớn."

Con gái chú từ nhỏ, tiết văn hóa đã nát bét, xem sách được ba phút là ngủ gà ngủ gật, từ trước đến giờ bao giờ đồi ba mua sách.

Bởi vậy, Vương Bình còn chưa từng bước vào nhà sách, hưởng thụ cảm giác thành tựu khi chọn sách cho con, chú có chút kích động, hận không thể một cước đạp chân ga phi thẳng tới nhà sách.

Tạ Ngọc Bạch cảm thấy mê hoặc khó hiểu, Chú Vương hình như có phần hăng máu?

Lại nói tiếp, đây cũng không phải là lần đầu tiên đại quốc sư lên lớp học, cậu có lên lớp được hơn một năm, chỉ là không biết tại sao, phu tử lại  liên tiếp từ chức 3 lần.

Lẽ nào bọn họ sợ bổn quốc sư nhìn ra bọn họ là đồ thê quản nghiêm?

Tạ Ngọc Bạch hàng năm ngồi yên ổn dựa sát vào hàng cửa sổ cuối cùng của phòng học, một mình ngồi một bàn tựa như vô hình.

Ngày thường cậu xuất sắc, vừa mới bắt đầu cầu còn có nữ đồng học dán mắt theo, nhưng theo ba năm liền cũng không còn gì mới mẻ nữa, Trên lớp cũng chỉ ngẫu nhiên liếc mắt thưởng thức.

Đây là một trường trung học không tồi, có hơn mười năm đào tạo, khiến cho đại đa số học sinh có thế giới quan trẻ trung và đẹp đẽ, bởi vậy, Tạ Ngọc Bạch cũng không có bị ức hiếp, cậu là một cái cây trong một góc của bình hoa, tất cả mọi người đều biết, đập vỡ bình hoa thì phải bồi tiền.

Giáo viên mới đều được thông báo, vị học sinh ở bàn đơn kia là tiểu công tử của Tạ thị, không cần gọi cậu ấy trả lời vấn đề, không cần tham gia cuộc thi, tốt nhất cũng không cần tiếp lời, giành ra ánh mắt quan tâm là được rồi.

Vương Bình luôn canh thời gian thật chuẩn, sáu giờ năm mươi phút đưa Tạ Ngọc Bạch đến chổ ngồi đúng giờ. Hôm nay trên đường bị trì hoãn, chậm hết năm phút, Tạ Ngọc Bạch ở trước cửa chợt nghe thấy hai nam sinh cùng lớp đang thò đầu ra thảo luận.

"Năm mươi lăm rồi? hôm nay Tạ Ngọc Bạch không đến?"

"Có thể là vậy, bình thường sáu giờ năm mươi là cậu ấy đến, quá thời gian này chắc là xin nghĩ rồi."

Cậu nói xem, bây giờ tớ ngồi ở chỗ cậu ấy thì thế nào? Hôm nay có giáo viên lịch sử mới tới, tớ giả làm Tạ Ngọc Bạch, có thể trộm ngủ một tiết không?" Lưu Phi ngáp một cái, tối qua cậu thức suốt đêm chơi game. thật muốn mạng.

"Ngọa tào, cậu vừa nói gì vậy....." cả nhóm lấy nam sinh kia làm trung tâm, không hẹn mà như hỗ rình mồi nhìn về hướng chỗ ngồi của Tạ Ngọc Bạch, giống như nơi đó là cái gì mà thiên đường nhân gian VIP dành cho khách quý.

"Thao, có thể làm cho tôi công khai ngủ một giất , tôi sẵn lòng dâng lên tiền tiêu vặt nha!"

Lưu Phi nói xong, dư quang liếc thấy Tạ Ngọc Bạch xuất hiện trước cửa, tức thì cảm thấy tiếc nuối.

Tạ Ngọc Bạch giật giật mũi, bổn quốc sư nghe thấy hơi thở của kẻ ngốc nhiều tiền rồi nha.

Lưu Phi cam chịu mà nhéo bắp đùi một cái, tự làm bản thân đau đến nhe răng trợn mắt duy trì thanh tỉnh.

Ai dám ngủ trong giờ học sẽ bị Nhâm lão sư điểm danh báo cho giao viên chủ nhiệm, lúc đó đợi mà bị mời phụ huynh đi.

"Tiền tiêu vặt?"

Một  âm thanh hoàn toàn xa lạ vang lên, là giọng của thiếu niên, Lưu Phi nhịn không được truy tìm xem ngọn nguồn, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tạ Ngọc Bạch, biểu tình tựa như gặp quỷ.

" Là, là cậuuuuu...."

"Tạ Ngọc Bạch: "Có thể bán."

Yên lặng không một tiếng.

Sau một lúc lâu, có người nói: " Hóa ra cậu có thể nói chuyện a?"

Học sinh của lớp hai đều cho rằng cậu bị tự bế nghiêm trọng, không thích giao lưu với người khác,  thấy Tạ Ngọc Bạch nói chuyện, đều cho rằng cậu đã khôi phục, trái lại không có kinh sợ như người nhà họ Tạ.

Người bị tự bế mà nói, từ đứa ngốc biến thành thông minh cũng thường thấy nhiều rồi.

Thời kì trưởng thành của nam sinh luôn thích có chút phản nghịch không ra làm sao, không kiên nể gì mà làm trò ngủ trước mặt lão sư phải nói có cỡ nào hấp dẫn.

Ngay lúc này có người cạnh tranh giá: "50"

Lưu Phi móc ra một tờ một trăm tệ, nhét vào tay Tạ Ngọc Bạch, sau đó nhanh chống đổi chổ ngồi, "Là anh em đừng có đoạt với tớ!"

Hôm nay tiết đọc bài sáng sớm chủ nhiệm không tới, hoàn mỹ. Lưu Phi nằm úp sấp xuống chỗ của Tạ Ngọc Bạch, phát hiện chỗ này không giống với chỗ của bọn cậu, nằm úp sấp ngủ đặc biệt thoải mái. Một lần một trăm có lời rồi.

Tạ Ngọc Bạch lần đầu tiên mò đến tiền giấy, bụn ngón tay ở trên bề mặt tiền vuốt nhè nhẹ, bạn cùng bàn của Lưu Phi không khỏi nói: "là một trăm tệ."

Tạ Ngọc Bạch gật gật đầu, cậu không có khái niệm gì với tiền giấy, Lưu Phi đưa cậu liền nhận, gấp đôi ngay ngắn rồi cất vào túi.

Bổn quốc sư thiệt là biết kiếm tiền.

Lớp hai là ban khoa học xã hội, thành tích lót đế,  tiết thứ nhất là môn lịch sử, lúc này vừa qua kì thi giữa kì, kỷ luật lỏng lẻo, rất nhiều người hai mắt vô thần, miễn cưỡng chống đỡ mí mắt mà nghe giảng.

Giáo viên lịch sử mới tới tên là Chu Tường, không có kinh nghiệm, gõ mấy lần trên bảng đen, nguyên lớp vẫn như cũ trầm lặng, chỉ có thể phóng lực chú ý đến trên người học sinh nguyện ý nghe giảng.

Ví dụ như nam sinh trông như cải trắng mọng nước xinh đẹp ở hàng thứ nhất, một đôi mắt đen lúng liếng, cả lớp chỉ có cậu là sống lưng thẳng tấp, ánh mắt sáng nhất.

Trẻ nhỏ dễ dạy!

Ánh mắt Chu Tường từ ái mà nhìn Tạ Ngọc Bạch, "Vị đồng học này, em tên gì?"

Chu Tường rõ ràng cảm giác được giờ phút này, bầu không khí của lớp học đột nhiên thay đổi, mọi người đang buồn ngủ đều vểnh tai lên.

Tạ Ngọc Bạch nghĩ mình đã thu tiền rồi thì phải chuyên nghiệp: "Lưu Phi"

" Lưu Phi, tốt lắm, em đọc đoạn này lên, đọc to một chút để các bạn tỉnh táo lại."

Tất cả mọi người đều ngẩng đầu, vừa nhìn xem Tạ Ngọc Bạch, vừa nhìn người đang ngủ Lưu Phi, tinh thần hăng hái lên.

Cho cậu nghênh ngang ngủ nè! Lộ tẩy rồi đi!

Giáo viên gọi ai cũng tốt, lại gọi Tạ Ngọc Bạch, cậu ấy là người mù a!

Chu Tường cảm thấy lúc này ngoại trừ tiểu công tử của Tạ gia ngủ trong góc, tất cả học sinh đều tỉnh táo hẳng lên, cô đoán rằng nhân khí trong lớp của Lưu Phi rất cao.

Trong ánh mắt của bốn mươi người, Tạ Ngọc Bạch bình tĩnh đứng lên,  âm thanh trong trẻo lưu sướng: " Gạt bỏ trường phái độc tôn học thuật nho gia....."

Các đồng học chờ xem kịch vui: "......"

Hở? Tạ Ngọc Bạch cậu ấy, cậu ấy không phải mù sao?

Hiện tại đang đọc sách đó rốt cuộc là Lưu Phi hay là tạ Ngọc Bạch vậy?

Tạ Ngọc Bạch chậm rãi đọc xong, đạt được mục tiêu " đánh thức cả lớp" của Chu Tường, giáo viên rất hài lòng.

"Mời bạn học Lưu Phi ngồi xuống."

Vừa đẹp mặt vừa nghe lời, học hành lại chăm chỉ, Chu Tường cảm thấy đây là thiên sứ ông trời an bài cho cô.

Tạ Ngọc Bạch đứng đó, tuân theo tinh thần không biết thì hỏi, nói : " Học trò  có chỗ không hiểu."

Chu Tường mỉm cười: "Em nói đi."

Tạ Ngọc bạch nhíu mày nói: " Hán Vũ Đế là ai?"

Thoạt nhìn cũng không có ưu tú bằng bạo quân, lại là "thiên cổ nhất đế" (hoàng đế tài ba nhất ) còn giết cả con? ít nhất thì bạo quân còn chưa có con để giết.

Chu Tường: "..."

Nói là học sinh giỏi đâu? Giáo viên lịch sử trước đó của em là ai? là ai hả?

Tạ Ngọc Bạch xem nhẹ ánh mắt của giáo viên, cau mày nghĩ, chiếu theo sử sách mà xem, bạo quân tám phần có thể lưu danh sử xanh, thiệt là tức chết bổn quốc sư rồi!

Chu Tường giải thích đơn giản về cuộc đời của Hán Vũ Đế, nhấn mạnh hùng tài vi lược của ông, Tạ Ngọc Bạch càng nghe càng không vui,  tức giận ngồi xuống.

Hừ, chuyện bạo quân đem bản quốc sư nhốt lại, xem ra sử sách cũng không có ghi lại!

Tạ Ngọc Bạch tức giận trong chốc lát, ánh mắt đầy mong đơi hỏi lão sư: " Thời cổ một người lúc thiên tai, quyên ra hai mươi vạn lạng vàng, có thể được ghi lên sách giáo khoa không?"

Cho dù là một phần nhỏ phía dưới cuộc đời của bạo quân đi?

Chu Tường: "......" muốn từ chức.

Tác giả có lời muốn nói:

Giải thích một chút;

Đại quốc sư lục lọi hết sử sách: " Cũng đâu có ưu tú bằng bạo quân, lại chiếm hết một trang sách.....vậy chẳng phải bạo quân phải chiếm hai trang ?

Không vui.

Tần Hoàng Hán Võ Đường Tống Tổ?: "Ngươi bỏ fillter xuống rồi nói chuyện!"

Đại quốc sư ngước cổ mặt đỏ tai hồng : "Cái gì mà fillter! bổn quốc sư chỉ có thiên nhãn!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net