Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7

Đem tro cốt tán dương trong biển, để sóng biển trào lên pha loãng, chân trời góc biển vĩnh viễn không tương phùng.

Nghe vậy, Vương Phó Dương quỳ gối trước bài vị của cha chú không dám đứng lên, chú thử tưởng tượng chính mình ngồi xổm ở ven bờ biển Thái Bình Dương, một phen nước mũi một phen nước mắt, một vốc ô đen một vốc tro cốt, chú cảm thấy chính mình có khả năng sẽ không nhịn được mà nhảy luôn xuống biển.

Vương Phó Dương hít hít mũi: "Cũng không biết tôi béo như thế này, có thể chìm xuống hay không."

Quá  giả, ngay cả Vương Bình cũng đều nhìn ra chú đang bán thảm.

Tạ Ngọc Bạch như đang làm bài tập, cậu nghiêng nghiêng đầu: " Không phải hiện nay có cách nói gì mà hải táng sao?"

Vương Phó Dương: "Có thì có đó, nhưng mà thay đổi giữa đường không tốt lắm đi? Trước khi mẹ tôi lâm chung, cha tôi đáp ứng cùng bà huyệt mộ tương liên. Tiểu công tử, cậu có biện pháp nào không? Cậu bảo tôi làm cái gì cũng được."

Tạ Ngọc Bạch mò mò trong túi, móc  ra hai lá bùa, cậu mượn một cây bút lông giống Vương Phó Dương, viết tên của tên tội phạm lên mặt trên, tùy ý qua quýt giống như học sinh tiểu học viết nguệch ngoạc.

Vương lão bản ngồi xổm bên người Tạ Ngọc Bạch, tận dụng mọi thứ để khen" Thể chữ phiêu dật, rồng bay phượng múa, thật là phi phàm!"

Tạ Ngọc Bạch câu câu khóe miệng, khóe mắt cũng cong lên, đắc chí nói: "Đương nhiên rồi, ta  đi theo bạo___"

"Không có gì."

Vương Bình bán tính bán nghi duổi cổ ngó trộm một cái, tiểu thiếu gia nhà chú trước đây có viết chữ bao giờ đâu? Có thể đẹp chổ nào chứ?

Chỉ thấy chữ viết trên tấm bùa vàng quả thật là phiêu dật, nói ngắn gọn, xấu đến xem méo hiểu!

Vương Bình vừa khinh bỉ Vương Phó Dương không biết xấu hổ, theo đó nghĩ đến là bởi vì tiểu công tử không nhìn thấy được nên mới không viết ra được chữ đẹp, tức khắc trái tim đều đau.

Nếu hai mắt tiểu công tử nhà bọn họ bình thường, vậy chữ viết ra chắc chắn là hoành bình, sổ thẳng thiết họa ngân câu!

(hoành bình, sổ thẳng các nét viết cơ bản của tiếng trung, thiết họa ngân câu ý chỉ nét chữ cứng cỏi, sắt bén túm cái váy là câu này bảo chữ của tiểu công tử sẽ đẹp thôi)

Để tránh cho tiểu công tử tự mình hoài nghi mình, Vương Bình lập tức theo gót Vương Phó Dương nói: "Trương Húc Hoài Tố chi phong!"

<<Trương Húc và Hoài Tố là hai nhà thơ và thư pháp nổi tiếng thời Khai Nguyên, được xưng là thư pháp thánh, chữ phong ở đây là ý chỉ tác phong, phong phạm ấy từ đây về sau Vương Phó Dương mình sẽ cho xưng tôi vì ông rất tôn kính Tạ Ngọc Bạch nên không thích hợp xưng chú với người mình tôn kính lắm>>

Tạ Ngọc Bạch nghe không hiểu lắm, nhưng cậu tin chắc là chú Vương đang khen mình.

Cậu trực tiếp đi xuống lầu, ở phòng mát xa đốt một lá bùa.

Trong ánh lửa bập bùng nhảy nhót, phảng phất như có ác quỷ đang vùng vẩy xé ra, cái bóng hắt lên tường theo ánh lửa cũng vặn vẹo xấu xí.

 Khi lá bùa vàng chỉ còn lại tro tàn, âm khí quanh năm không tiêu tan trong phòng mát xa theo đó nhoáng cái biến mất.

Tạ Ngọc Bạch lấy một lá bùa còn thừa lại giao cho Vương Phó Dương: "Mới vừa rồi là trị phần ngọn, chú mở bình tro cốt ra, đốt là bùa này rồi bỏ vào trong, khi đốt xong ác niệm không có đường nào phát lên, lúc đấy mới trị tận gốc."

"Yên tâm, bùa này viết tên họ của hung thủ, sẽ không trở ngại tới lệnh tôn. Sau khi làm xong, chú nhặt dị vật bên trong ra vứt đi, một lần nữa phong kín hạ táng."

"Tốt, tốt! Tạ ơn tiểu công tử." Vương Phó Dương thập phần cảm kích nói: "Tiểu công tử dùng ba lá bùa, bùa có giá ân vô giá, từ nay về sau, tiểu công tử chính là một lão bản khác của tiệm mát xa này! Buổi tối tôi sẽ tìm video cô nhỏ lưu lại, nhất định sẽ tìm được tài liệu tinh hoa mát xa cho người mù để ngài học tập."

Tạ Ngọc Bạch chậm rãi "Ò" một tiếng, kỳ thật tui cũng không phải rất muốn học đâu. Chẳng qua cầm tư liệu lo trước khỏi họa.

"Cảm ơn."

Vương Phó Dương lại nói: "Ngày mai tôi đi làm một bảng hiệu mới, gọi là 'Vương Tạ mát xa quán' thế nào?"

Tạ Ngọc Bạch: "Không tốt đâu, cựu thời Vương Tạ Đường tiền yến, phi nhập tầm thường bá tánh gia. Chỉ là chuyện nhỏ cháu cũng không có tốn sức gì, Vương lão bản thực sự không cần phải phân tiệm cho cháu, chỉ cần dạy cháu một tay nghề mưu sinh, nhân tiện giúp cháu che giấu hành trình là được rồi."

Một lá bùa giá trung bình không tới năm xu, một tệ rưỡi đổi một hạng mục đầu tư, đại quốc sư thẹn thùng lắm nha.

"Tiểu công tử quả là người có văn hóa! Cậu đã cứu hai đời Vương gia chúng tôi, dù là ông nội của tôi còn sống cũng sẽ không phản đối, vậy đi, trước mắt không đổi tên, phân chia, phân chia chung quy được rồi."

Tạ Ngọc Bạch từ chối không được, liền tiếp nhận, có tiền vô túi cậu còn thật vui vẻ nha.

Sáng sớm hôm sau, Vương Phó Dương nghiêm túc dập đầu lạy ba cái trước cha chú sau đó lại lạy ba cái trước mẹ chú.

Tiếp đó lấy ra hủ tro cốt, đốt lá bùa bỏ vào, ngọn lửa nhảy lên, giống như cuốn theo thứ gì đó đốt lốp bốp.

Một lát sau, trong hủ hiện ra mấy khối đen, hình như là tro bùa bao bọc lấy tro cốt của hung thủ cùng quy về tro bụi. Chú lấy cái sàng, lọc ra tro cốt của cha chú để qua một cái hủ mới, vừa tưởng tượng đến mặt mũi của gã giết người kia, tức đến mức chú liền sàn đi sàn lại 3 lần.

Mấy cục màu đen còn lại bị chú ném tới thùng rác cách đó vài cây số.

Tối hôm đó chú quay về tiệm mát xa, tâm tình nặng nề bước lên lầu hai, nguyên bản thứ đông tây ở trong phòng gõ gõ đánh đánh chậm rãi rời đi, hết thảy trở về yên lặng.

Vương Phó Dương dựa vào cửa, cảm giác cái gáy của mình bị gõ, lực đạo tựa như nhiều năm về trước chú không chịu làm bài tập, cha chú gõ vào đầu chú như vậy.

" Cha, thực xin lỗi cha....người đến đây lâu như vậy, nhi tử cũng không có biện pháp lĩnh ngộ ý tứ của người, lúc trước hẳn là nghe người nói, hảo hảo đọc sách."

Từ sau khi có vợ con, Vương Phó Dương rất ít khi khóc, chú chùi chúi nước mắt không ngừng được.

Tạ công tử nói người chết thì hồn tán, trên lầu hai chỉ là oán khí cha chú lưu lại, không cần nếu kéo, tiển nó đi mới là viên mãn.

.....

Lại nói bên này, Tạ Ngọc Bạch mới trở về từ tiệm mát xa, vừa bước vào cửa, ba mẹ và anh cả cậu đều đang ngồi bên cạnh bàn ăn chờ cậu về ăn cơm.

Tạ Ngọc Bạch đại khái hiểu rồi, anh cả không đỡ được ba chiêu của cậu nên về nhà tìm viện binh đây nè.

"Tiểu Bạch, anh con nói con muốn đi học mát xa?" Tiết Tinh ánh mắt từ ái.

"Có phải sẽ rất mệt mỏi đúng không? Ảnh hưởng đến việc học thường ngày của con." Tạ Kiến minh nhăn mày.

Tạ Thầm Bạc ho khan một tiếng, tiểu Bạch có bài tập ở đâu ra!

Tạ Kiến Minh nhanh chóng sửa miệng: "Buổi tối nghỉ ngơi bị ảnh hưởng."

Tạ Ngọc Bạch còn thật nghiêm túc bịa đặt: "Ba, mẹ, anh cả. Buổi chiều sau khi tan học con ngốc ở chổ Vương lão bản một hồi, Vương lão bản là người rất ổn trọng, chú ấy muốn đem thủ mát xa của cô nhỏ truyền thụ cho con. Sau này con sẽ học tập giống như anh cả, nỗ lực sáng tạo giá trị nhân sinh của chính mình."

Đang uống canh gà - Tạ đại ca: "....." Được lắm, anh no rồi!

Thái độ sống tích cực rất dễ cảm hóa người ta, đặc biệt lời này còn là từ trong miệng con trai nhân sinh một mảnh u tối nói ra.

Tạ Kiến Minh nháy mắt phản chiến: " Tốt lắm, không sợ cực khổ, giống như năm đó ba ba ở bên ngoài gầy dựng sự nghiệp vậy."

 Tiết Tinh: "Con từ từ học, đừng nóng lòng cầu thành. Đúng rồi, cần mẹ đem mấy tiệm mát xa xung quanh mua lại không? Chúng ta mở  một nhà to hơn."

"Cảm ơn mẹ, chờ con học có thành tựu lại tính tiếp ạ." Tạ Ngọc Bạch bưng chén lên, từng ngụm từng ngụm ăn cơm, đời này của cậu chắc không có khả năng học thành đâu.

Tiết Tinh gắp cho cậu một cái đùi gà, " Ăn đùi gà mới có sức học."

Ánh mắt Tạ Ngọc Bạch khẽ động, nhớ tới lúc sáng đi học, cậu hỏi chú Vương vì cái gì người Tạ gia phản ứng lớn với đoán mệnh như vậy, chú Vương nói thân thể Tiết Tinh không tốt.

Nữa năm cuối cùng của đời trước, bị bắt đổi nghề, đi theo Nam Phổ thánh thủ học y thuật, được món chân truyền này có lẽ có thể thử điều trị thân mình cho Tiết Tinh.

Sau khi ăn xong, Tạ Ngọc Bạch cầu Tiết Tinh cùng nhau đi tản bộ, mượn cơ hội lúc đỡ Tiết Tinh kiểm tra mạch tượng của bà.

Chú Vương nói cũng không được rõ ràng, Tạ Ngọc Bạch nghe chú nói Tiết Tinh có cuộc giải phẩu quan trọng cần phải làm, nhưng mà thân thể của bà quá yếu nhược, chịu không nổi được cuộc phẩu thuật. Thế nhưng nếu không làm phẩu thuật. hậu quả cũng rất nghiêm trọng. Bà xã tiến thối lưỡng nan, Tạ Kiến Minh lập tức thoái thác hết tất cả sự vụ, chuyên tâm bồi Tiết Tinh.

Tạ Ngọc Bạch nhân cơ hội nói chuyện phiếm, nghe-nói-hỏi-sờ tất cả đều tới một lần, trong đầu chậm rải có phương thuốc, lại không thể liều lĩnh hấp tấp mà đưa ra.

Hôm nào để Vương Phó Dương đi hỏi thăm một chút, tìm một bác sĩ trung y có tiếng, đem phương thuốc treo ở danh nghĩa người đó, sau đó để Vương Phó Dương giới thiệu cho Tiết Tinh.

Kế hoạch thông qua!

Tiết Tinh cảm giác cổ tay được con út nắm thật ấm áp, trong mắt không khỏi tràn đầy ý cười, đây là lần đầu tiên bọn họ giống như cặp mẹ con bình thường cùng nhau tản bộ. Trong lòng bà vui sướng, cảm thấy bước chân cũng nhẹ nhàng lên.

Tạ Ngọc Bạch muốn làm cho thân thể Tiết Tính tốt lên, rất muốn cho bà một tấm "Cường thân kiện thể phù", nhưng mà hôm nay cậu ở trong sách học được chứng "Di chứng sau chấn thương và phản ứng kích thích", quyết định không lại dùng đồ vật mê tín đi kích thích Tiết Tinh.

  Thân thể Tiết Tinh kém bắt nguồn từ tình yêu thương của bà dành cho Tạ Ngọc Bạch. Tạ Ngọc Bạch không thể chờ được nữa, trực tiếp dùng thần thức trị liệu trên cổ tay bà, muốn cho bà tạm thời dễ chịu một chút.

Linh lực phát ra không thông qua đạo cụ, rơi vào phản hệ dẫn đến thiên nhãn mất linh, Tạ Ngọc Bạch chính thức hiểu được ý nghĩa của câu nói "Một lối vào bóng tối".

Tiết Tinh đang nghi hoặc sao con trai đi vào lối rẽ hình như đặc biệt thông thuận thì một chân Tạ Ngọc Bạch liền giẫm lên mặt cỏ ven đường.

Cuối cùng là Tạ Ngọc Bạch được mẹ đở vào phòng, cậu trước tiên lên giường nhắm mắt lại.

Triệu chứng vẫn còn nhẹ, ngủ vài giờ liền bình phục.

"......Tạ Ngọc Bạch mua danh chuộc tiếng,  không làm nên chuyện gì, với quốc vô nghĩa, với dân có hại, phạt ở trong phủ diện bích tư quá, không có chỉ không được gặp bất luận kẻ nào."

" Vận mệnh Đại Lương hưng thịnh, không cần quốc sư yêu ngôn hoặc chúng. Nể tình bản tính không xấu, Thánh Thượng có lời, hành y cứu người cũng có thể tế thế, nay đặc xứng nhất danh quốc y, mệnh Tạ Ngọc Bạch dốc lòng học tập, ngày sau hành y tế thế đoái công chuộc tội."

Liên tiếp hai đạo thánh chỉ mơ hồ đưa đến phủ quốc sư, Tạ Ngọc Bạch lại nghe thấy được thanh âm khắc nghiệt giẫm cao phủng thấp (?) của Trương thái giám.

......

Một vụ tai nạn lái xe khi say rượu ở ngã tư Trung Nam, vì chiếc xe gập nạn là siêu xe hiếm thấy nên vẫn tiếp tục gây sốt trên mạng.

Có người đăng video đầu tiên, dùng máy ghi hình của xe đạp. Video từ góc độ phía sau, tái hiện rõ nét cách chiếc xe phía trước như thế nào dự đoán chính xác quyết đoán phanh xe lại, tránh thoát pha đòi mạng từ chiếc xe của người say rượu điều khiển điên cuồng lao tới.

"Ban ngày ban mặt say rượu còn lái xe, tài xề cầu nhân đắc nhân."

"Tui xem mà đổ mồ hôi."

"Đại nạn không chết tất có hậu phúc."

"Tài xế chiếc xe màu đen thật là gặp vận may của năm."

.....

<<Cầu nhân đắc nhân – 求仁得仁 – qiú rén dé rén (cầu nhân đức được nhân đức, tóm lại là đạt thành lý tưởng nguyện vọng).>>

Tài xế say rượu tử vong tại chỗ, cũng không có tạo thành thương vong cho những người khác, dù mắng nữa cũng không có ý nghĩa, cư dân mạng liền đem điểm chú ý đặt vào chiếc xe đen của Vương Bình.

Có điều là, rất nhanh có người đối với từ cụm từ "Vận may lớn nhất của năm" cảm thấy không phục, đăng lên một video khác, là từ cư dân của tòa nhà quay được. Video cho thấy, khoảng 30 giây trước khi sự cố xảy ra, có một hành khách nhảy ra khỏi xe trong tình trạng say xỉn.

Bởi vì xuống xe mà tránh thoát được triệu hoán của tử thần.

Cư dân mạng cảm thán: thật là không sợ chết, chạy cũng thực siêu! 2.8 giây tăng tốc 100km/h! Mười giây gõ cửa quỷ môn quan!

<<Nguyên văn: "2. 8 秒零百加速!" tác giả làm mình hoang mang nên mình dịch theo mình nghĩ thôi, còn câu này mình thật sự không hiểu chính xác nghĩa, " 零百" để ở sau giây nghĩa là gì? bạn nào giỏi tiếng trung gii thích hộ mình với ạ. 谢谢你们哦》》

Vương Bình cận thận ghi nhớ lời dặn của Tạ Ngọc Bạch, thời khắc chú ý chuyện tiếp sau của tai nạn xe, kết quả là chú thấy xe của mình xuất hiện chói lọi trong video trên mạng, may mắn là có che mờ bảng số xe, bằng không thì cả chủ xe đều bị họ bới ra mất!

Chú nghĩ rằng lấy danh nghĩa là chủ xe liên hệ với lâu chủ để xóa video đi, thuận tiện cảm khái một chút, cái người giữa đường phóng xuống xe đó phỏng chừng hiện tại cũng giống như chú nghĩ lại mà sợ.

Chú không có quan tâm nhiều đến người xuống xe đó, lại có người chú ý tới rồi.

Tiệm mát xa Vương gia một lần nữa khai trương, Vương Phó Dương tổ chức vô cùng náo nhiệt, hàng xóm trước đây nóng lạnh gì cũng mời đến, hôm nay toàn bộ miễn phí!

Đúng lúc Thương Ngôn Qua lái xe tạt ngang qua, đột nhiên muốn vào tham quan một chút.

Suy cho cùng đây là một tiệm mát xa mang ý vị dân quốc, xem từ các phương diện đều rất thu hút người ta, không có quan hệ với ai đó làm việc trong này đâu, bởi vì hôm nay là ngày đi học mà. (của em ấy.)

Vả lại tổng tài ngồi lâu trong văn phòng rồi, không đi vào một chuyến, chổ nào cũng không thoải mái.

Miễn phí thực hấp dẫn người, ngay cả khi nhiều người tập trung chen chút, Thương Ngôn Qua bề ngoài xuất chúng thực nhanh có phục vụ chạy đến hỏi thăm.

"Tạm thời không cần." Thương Ngôn Qua để cho phục vụ đi, hắn nhìn tổng thể vài lần, phát hiện trên vách tường lịch sử phát tài được sửa lại một chỗ, trên đó đột ngột treo một khung ảnh.

Bên trong khảm một lá bùa vô cùng kém chất lượng.

_____ đúng là lá bùa mà Tạ Ngọc Bạch dùng để dán vào bài vị, bị Vương Phó Dương gỡ xuống lồng vào làm kỷ niệm.

Thương Ngôn Qua cảm thấy lá bùa này vẻ thập phần không đâu vào đâu, hắn tùy ý quét qua, hình như là bốn chữ.

Hắn mơ hồ có thể nhận ra được.

Viết chính là___

Bạo quân ngu ngốc.

EDIT: Truyện này mình dịch tới đâu đọc tới đó nên cũng không biết trước diễn biến của truyện, cơ mà thắc mắc vờ cờ lờ! Sao phu nhân của tạ gia cứ bị gọi trực tiếp là Tiết Tinh không hà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net