Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tin không?

Đương nhiên không tin!

Khi bước vào phòng tắm anh vừa quay người lại thì Lâm Dược đã tháo súng ra trong đội của anh rất ít người có thể sánh được với tốc độ này.

Nhưng chuyện không tin lại không chỉ có một hai chuyện, Cận Ngật Miên muốn nói nhưng lại thôi nhìn cậu một hồi: ‘’…..ráp nó lại như cũ.’’

Nhìn Cận Ngật Miên cầm quần áo đi vào phòng tắm, Lâm Dược kiên trì nói: ‘’Tôi không biết…..’’

Cận Ngật Miên không quay đầu lại nói: ‘’Tháo thế nào thì lắp thế ấy, cho cậu 15 phút.’’

Cận Ngật Miên tắm rửa không nhanh không chậm vừa vặn 15 phút, sau khi đi ra nhìn thoáng qua khẩu súng Lâm Dược lắp ráp, huyết áp thiếu chút nữa tăng vọt.

Lâm Dược đem lò xo nhét vào bể súng, Cận Ngật Miên mất nửa giờ mới rút ra được.

Anh vốn là muốn trở về ngủ một giấc, kết quả làm tới hơn 3 giờ sáng đem súng một lần nữa lắp rắp tốt, anh nhìn Lâm Dược, súng này anh vốn cũng chỉ là lấy ra thăm dò Lâm Dược, không có ý định cho cậu, bây giờ….. đụng cũng không muốn cho cậu đụng nữa.

Lâm Dược ngáp dài thấy anh nhìn qua lập tức ngậm miệng lạ,i giơ ngón tay cái lên : ‘’Ông xã thật giỏi.’’

Cận Ngật Miên tâm mệt mỏi: ‘’Cậu cũng rất giỏi.’’

Giỏi lắm….. kết hôn ngày thứ hai liền cảm giác được anh tràng đầy sự mỉa mai châm chọc cuộc sống hôn nhân sau này chắc chắn sẽ vô cùng ‘’hạnh phúc’’

Nhìn thấy đôi mắt Lâm Dược đỏ lên vì buồn ngủ, Cận Ngật Miên đặt súng lên tủ đầu giường: ‘’ngủ đi’’

Nhìn Cận Ngật Miên nằm trên giường, Lâm Dược hỏi:’’Anh muốn ngủ ở đây sao?’’

Cận Ngật Miên nhắm mắt lại nói:’’Nếu không tôi ngủ ở đâu.’’

….. Hỏi hay lắm, đây là phòng của anh, hai người bọn họ đã kết hôn anh không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu.

Lâm Dược nằm ở bên kia vừa nằm xuống, Cận Ngật Miên liền tắt đèn, Lâm Dược nói: ‘’Cái đó, tôi ngủ có thể không thành thật cho lắm.’’

Lâm Dược cũng không biết mình ngủ có thành thật hay không nhưng cậu cảm thấy vẫn là nói trước một tiếng thì tốt hơn.

Cận Ngật Miên nói: ‘’Nếu còn bóp cổ tôi nữa thì tôi sẽ trói cậu lại.’’

Lâm Dược: ‘’…..’’

Bản chất xấu xa cuối cùng cũng lộ?

6 giờ sáng, hai người vừa mới ngủ được ba tiếng, dưới lầu liền truyền đến tiếng động lớn.

Lâm Dược tức giận, tỉnh dậy lúc ở Lâm Gia không ai quản cậu dậy lúc nào, cũng không ai quản cậu có ăn sáng hay không, bình thường đều là ngủ đến hết tự tỉnh mới rời giường.

Cho dù là ngày tận thế cũng không ai muốn làm, công việc đánh thức cậu bọn họ đều nói nếu người ngoài hành tinh trỗi dậy một mình cậu có thể phá hủy toàn bộ hành tinh.

Nghe tiếng ồn ào dưới lầu, Lâm Dược rục đầu vào trong chăn hung hăng đạp Cận Ngật Miên một đạp:
‘’Ồn muốn chết!’’

Cận Ngật Miên mới ngủ được mấy tiếng bị tạp âm dưới lầu làm cho đau đầu, anh cau mày ngồi dậy đang cúi đầu tìm dép lê bất chợt bị người trong chăn đá một cái.

Sức chân cũng không lớn chỉ là cái tính tình này…..

Anh quay đầu nhìn thoáng qua cái chăn đang nhô lên, trong đầu hiện ra lời anh nói với Kỳ Giản….. lúc trước thân thể không tốt, thành thật sẽ không gây phiền toái cho anh, bớt lo.

Cận Ngật Miên mệt mỏi nhéo khóe mắt thế này làm sao bớt lo?

Anh xốc chăn lên một khe hở, kết quả chăn mới vừa xốc lên một chút, Lâm dược tựa giống như vỏ trai, bỗng dưng lại mang khe hở khép lại.

Cận Ngật Miên bất đắc dĩ nói: ‘’Tôi xuống xem thử cậu đừng nóng.’’

Lâm Dược phớt lờ anh, cậu gần như nổ tung vì tiếng ồn.

Cận Ngật Miên từ trên lầu đi xuống, thấy chị Lý ngồi trên sofa Xem TV, cười lớn tiếng.

Cận Ngật Miên nhíu mày: ‘’chị Lý, chị đang làm gì vậy?’’

Tiếng TV mở rất to, cả căn nhà đều ầm ĩ, chị Lý hoàn toàn không nghe thấy, có lẽ chị ta đã nhận thấy có người đứng trên cầu thang nhưng cố tình phất lờ.

Cận Ngật Miên đang mặc đồ ngủ và đi dép lê, anh bước tới cầm điều khiển từ xa tắt tivi, chị Lý bày ra vẻ mặt không vui tức giận hỏi: ‘’Cậu đang làm gì vậy?’’ Vừa ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt đen đến không thể đen hơn kia của anh nhất thời tắt lửa.

Chị lý nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế sofa: ‘’ cậu, cậu Cận, cậu về khi nào vậy ạ?’’

Cận Ngật Miên không có tính gắt ngủ, nhưng anh cũng không vui khi bị đánh thức như thế này, anh hỏi chị Lý: ‘’chị đang làm gì vậy? chị có biết bây giờ là mấy giờ không?

Chị Lý ấp úng: ‘’Tôi, tôi không biết cậu đã trở về.’’

Sắc mặt Cận Ngật Miên trầm xuống: ‘’Không biết tôi trở về cũng không biết Lâm Dược ở trên lầu.’’

Cận Ngật Miên mới trở về không lâu, sau khi trở về cũng không thường xuyên ở nhà, chị Lý từ nhà lớn tới cho nên anh mới yên tâm giao người cho chị chăm sóc, kết quả chị ta đang làm cái gì sáng sớm? xem TV?

Trong ba anh em nhà họ Cận, thì Cận Ngật Miên là người nghiêm túc và đáng sợ nhất, bình thường anh không thường xuyên trở về nhà, trở về rồi cũng nói không được mấy câu, chị Lý cảm thấy không sao nhưng bây giờ nhìn anh tức giận chị Lý liền có chút sợ: ‘’ xin lỗi cậu, tôi về sau không bao giờ xem TV vào buổi sáng nữa.’’

Căn nhà này trước đây căn bản không có TV, là sau khi Cận Ngật Miên biết Lâm Dược đồng ý kết hôn với anh nên mới mua, là để cho Lâm Dược giết thời gian mà không phải để cho chị ta làm phiền mọi người trong nhà.

Chị Lý thấy anh không nói lời nào vội vàng sửa lại: ‘’Sau này tôi không xem TV nữa.’’

Mới sáng sớm Cận Ngật Miên cũng không muốn trách cứ chị ta quá nhiều: ‘’Đừng có lần sau, đi làm bữa sáng đi.’’

Cận Ngật Miên trở lại phòng liền Thấy Lâm Dược cuấn chăn bơ phờ ngồi trên giường: ‘’Không ngủ sao.’’

Lâm Dược ngủ không ngon, dưới mắt có chút xanh xao, cậu trừng mắt Cận Ngật Miên: ‘’Dì giúp việc nhà anh có phải bị bệnh hay không.’’

Bộ dạng ác quỷ kia khiến Cận Ngật Miên sửng sốt, sau đó lại cảm thấy có chút buồn cười: ‘’Tôi đã nói với chị ấy rồi, chị ấy cam đoan sau này sẽ không đụng vào TV nữa, hôm qua ngủ muộn, cậu ngủ tiếp đi.’’

Lâm Dược bực bội nói: ‘’Ai còn có thể ngủ được nữa.’’

Cận Ngực Miên vô duyên vô cớ bị liên lụy mãi cho đến khi anh rời đi cũng không có được khuôn mặt tốt của Lâm Dược.

-

Buổi trưa Cận Ngật Miên nhận được tin nhắn của Lâm dược: [ông xã, buổi tối về ăn cơm nha, em ăn cơm một mình rất cô đơn rất tịch mịt.]

Cận Ngật Miên: ‘’…..’’

Lại trúng tà gì rồi?

Lâm Dược để lại một bàn thức ăn mặn đến chết, gặm chiếc bánh bao đã nguội lạnh mà lúc sáng Cận Ngật Miên đưa vào phòng, điện thoại di động kêu một tiếng

Cận Ngật Miên: [Tỉnh rồi không còn tức giận nữa?]

Lâm Dược nhét bánh bao vào miệng dùng hai tay gõ chữ: [Tỉnh rồi, sau khi thức dậy tôi đã rất hối hận vì không ăn sáng với anh, buổi tối anh có trở về không, tôi muốn ăn tối với anh, {mắt sáng như sao}.]

Một lát sau Cận Ngật Miên trả lời : [Tôi sẽ về đến nhà trước 7 giờ.]

Lâm Dược nhướng mày: [Chờ anh nè]

Lâm Dược để điện thoại di động xuống, đem bánh bao ăn xong, ngồi ở trước bàn gọi chị Lý, chị Lý từ phòng bếp đi ra, nhìn thoáng qua đồ ăn gần như chưa động tới trên bàn, ánh mắt liếc một cái hỏi Lâm dược: ‘’Cậu Lâm có chuyện gì sao?’’

Lâm Dược cười tủm tỉm nói: ‘’Không có việc gì, dọn đi, buổi tối tôi muốn uống canh sườn bí đao, tôm xào nấm hương nhồi thịt lại thêm hạt dẻ gà.’’

Chị Lý nghe cậu gọi món không nhịn được nhíu mày, đồ ăn chị ta làm mặn như vậy sao còn gọi?

Lâm Dược cười nhìn chị ta ,cười đến cả người chị Lý dựng tóc gáy.

Lâm Dược nói: ‘’ 7 giờ tối ăn cơm, chị cứ từ từ làm, làm ngon một chút.’’

Lâm Dược cuối cùng nhắc nhở một câu đã là nhân từ lắm rồi, cậu cũng không nhất định phải một hai gây khó dễ với chị ta, nhưng đã hai ngày chị ta vẫn là như vậy cậu không có ý định cuộc sống sau này lúc nào cũng phải nhịn đói.

6:45 tối chị Lý làm xong thức ăn bưng từng món đặt lên bàn: ‘’Đều là món cậu gọi, ăn đi.’’

Lâm Dược nếm thử một ngụm, rất tốt mặn!

Ngay khi cậu vừa nhìn thời gian cửa lớn đã bị người từ bên ngoài mở ra….. Lâm Dược nhướng mày, thời gian vừa vặn.

‘’Ông xã’’ Lâm Dược chạy tới ông lấy cánh tay Cận Ngật Miên.

Cận Ngật Miên nhìn bàn tay cậu đang ôm lấy cánh tay mình: ‘’Lại nháo cái gì.’’

Lâm dược cười híp mắt hỏi: ‘’Sao anh lại đột nhiên trở về thật trùng hợp nha, vừa lúc tôi muốn ăn cơm, cùng nhau ăn đi.’’

Cận Ngật Miên: ‘’…..’’ không phải cậu bảo tôi trở về sao?

Chị Lý nhìn Lâm dược kéo Cận Ngật Miên tới trước bàn, chị ta sợ tới mức nói lắp: ‘’ Cậu, cậu chủ đã trở lại, tôi sẽ làm món khác cho cậu.’’

Cận Ngật Miên nhìn một bàn thức ăn coi như hài lòng: ‘’Không cần, những thứ này là đủ rồi.’’

Cận Ngật Miên vừa ngồi xuống, Lâm dược đã gắp thức ăn vào bát anh: ‘’Ông xã đi làm vất vả rồi, anh ăn nhiều một chút.’’

Cận Ngật Miên nhìn cậu một cái không biết cậu lại làm gì nữa, anh cầm đũa gắp cho Lâm dược một miếng nấm hương nhồi thịt : ‘’Để tôi tự làm.’’

Lâm Dược liếc qua sắc mặt chị Lý, chỉ thấy khăn lau trong tay chị ta, lo lắng đến mức sắp vắt ra nước.

Lâm dược như không sợ chết nhìn cận ngật miên lại múc cho anh thêm một bát canh: ‘’ Ông xả uống chén canh nóng trước đã.’’

Cận Ngật Miên thấy cậu kỳ quái nhiệt tình như vậy, hoài nghi trong canh bị cậu hạ độc anh cau mày uống một ngụm: ‘’….. khụ.’’ quả nhiên có độc.

Lâm dược trong mắt đầy mong chờ nhìn anh: ‘’Uống ngon không.’’

Cận Ngật Miên nhìn cậu một cái: ‘’Canh này là do cậu làm.’’

Lâm Dược với khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập sự vô tội: ‘’Làm sao có thể, tôi không biết nấu cơm, canh này là chị Lý làm uống có ngon không.’’

Lâm Dược nói xong liền lấy thìa trong bát Cận Ngật Miên cũng không ngại anh vừa mới dùng qua múc một muỗng muốn uống.

Cận Ngật Miên cướp lấy thìa trong tay cậu, không cho Lâm Dược uống nếu uống vào một ngụm cổ họng nhất định sẽ bị phế.

Cận Ngật Miên hỏi chị Lý: ‘’Bình muối bị vỡ rồi?’’

Chị Lý hoảng hốt nói dối: ‘’không, không có, có thể lúc nấu canh tôi quên mất nên đã cho hai lần muối.’’

Đây căn bản không phải là chuyện thêm hai lần muối, Cận Ngật Miên nhíu mày lại nếm thử các món khác mỗi một món đều mặn muốn chết.

Tối hôm qua Lâm Dược một mực ho khan, anh còn tưởng rằng là do anh bóp cổ Lâm Dược nên cậu giả bộ làm vậy.

Anh nhìn Lâm Dược, Lâm dược vẫn là vẻ mặt ngây thơ vô tội nhìn anh, Cận Ngật Miên còn có cái gì mà không hiểu?

Cậu ngược lại không ngốc chút nào, bị khi dễ liền trực tiếp mời bạn vào quan tài.

Cận Ngật Miên nhìn về phía chị Lý: ‘’Lúc trước tôi đã nói với chị Lâm Dược thân thể không tốt, để chị đến đây chăm sóc cậu ấy thật tốt, chị không biết chăm sóc người khác như thế nào hay là cố ý nhắm vào cậu ấy.’’

Chị Lý sợ lời nói tiếp theo của Cận Ngật Miên là để chị ta thu dọn đồ đặc rời đi vội vàng xin lỗi: ‘’Xin lỗi cậu Cận, tôi thật sự không cố ý, lần sau, lần sau tôi nhất định sẽ cẩn thận hơn.’’
Lâm Dược thân thể không tốt, trong nhà cần có người đến chăm sóc cậu, nhưng Cận Ngật Miên không nghĩ tới chị Lý lại không đáng tin cậy như vậy, cũng may Lâm Dược không phải là người có tính tình kiên nhẫn dễ chịu gì nếu không thì cậu đã sớm chết đói .

Cận Ngật Miên bảo: ‘’Đem mấy món này làm lại đi.’’

Lâm Dược chống cằm nhìn chị lý đem từng món ăn trên bàn bỏ đi, cậu cũng không muốn cận ngật Miên làm gì chị Lý cả, cậu làm như vậy chỉ là muốn nhắc nhở chị Lý, Cận Ngật Miên cho dù không thích cậu cũng sẽ không nhìn cậu chết đói.

Sau này chỉ cần chị ta không gây phiền phức cho cậu nữa, thì cậu cũng có thể coi như chị ta không tồn tại.

Cận Ngật Miên hỏi Lâm Dược : ‘’Buổi trưa ăn gì ?”

Lâm Dược: ‘’Bánh bao buổi sáng anh để lại cho tôi đó.’’

Một ngày chỉ ăn có một cái bánh bao?

Cận Ngật Miên nhíu mày. ‘’Ngày hôm qua thì sao?’’

Lâm Dược bỉu Môi: ‘’Đã qua rồi còn hỏi làm gì?’’

Cậu không muốn nói, Cận Ngật Miên cũng không thể giả vờ không hiểu, anh mang người đến không phải vì để cho người hầu trong nhà khi dễ cậu, nếu không có chuyện này thì có khác gì cậu ở nhà họ Lâm đâu?

Cận Ngật Miên nói: ‘’Nếu cậu không thích tôi có thể đổi cho cậu người khác.’’

Lâm Dược hỏi : ‘’Có thể không cần dì giúp việc không.’’

Lâm Dược không thích bị người chăm sóc, anh cũng không cần, hơn nữa sau này cậu còn có chuyện cần phải làm, ra vào bị người khác nhìn làm gì cũng không tiện.

Cận Ngật Miên: ‘’Sức khỏe cậu không tốt trong nhà vẫn nên có người chăm sóc cậu thì tốt hơn.’’

Lâm Dược nhú vai: ‘’Tùy anh thôi.’’

Sau khi xử lý chị Lý xong, thái độ của Lâm Dược cũng trở nên lạnh nhạt, Cận Ngật Miên nhìn cậu không biết nên nói tính tình cậu dễ thay đổi hay là nói cậu xảo quyệt.’’

Thức ăn tạm thời làm chưa xong hai người ngồi ở đây giương mắt nhìn Lâm Dược hỏi một câu : ‘’Chuyện ngày hôm qua xử lý thế nào rồi.’’

Cận Ngật Miên: ‘’cậu có ý gì.’’

Lâm dược: ‘’Những tên bắt cóc kia á, bọn họ tỉnh rồi sao, có nói cái gì chưa?’’

Nếu những người đó tỉnh lại, nhất định sẽ đem tình huống lúc đó nói ra một hai lời cũng không quan trọng nhưng nếu tất cả mọi người đều nói là do cậu động thủ, ít nhất Cận Ngật Miên bên này, cậu nhất định là không giấu được, nếu không trước hết phải nói rõ với anh.

Nhìn dáng vẻ của cận Ngật Miên cho dù cậu nói người là do cậu đánh anh cũng sẽ không nói gì.

Cận Ngật Miên nói: ‘’Còn chưa Tỉnh.’’

Lâm Dược sửng sốt một chút: ‘’Còn chưa tỉnh? một người cũng chưa tỉnh sao?’’

Lâm dược không cảm thấy mình xuống tay nặng bao nhiêu, cậu hiện tại có thể có bao nhiêu sức mạnh chứ, đem bọn họ đánh ngất đi đã rất vất vả rồi, không đến mức một ngày một đêm còn chưa tỉnh lại đi?

Lâm dược vừa hỏi như vậy Cận Ngật Miên cũng cảm thấy có chút kỳ quái, ngoại trừ mấy người được chăm sóc đặt biệt ra thì những người khác theo lý thuyết không nên hôn mê lâu như vậy.

Cận Ngật miên hỏi Lâm Dược: ‘’Cậu cảm thấy bọn họ nên tỉnh lại rồi sao?’’

Ngoại trừ bác sĩ chỉ có người động thủ mới biết rõ thương tích của những người đó Lâm Dược nghe ra cái bẫy trong lời nói của anh không dễ mắt lừa: ‘’Tôi cảm thấy bọn họ đáng chết.”

Vừa dứt lời điện thoại của Cận Ngật Miên đã vang lên.

Cận Ngật Miên trả lời điện thoại, hai giây sau, đôi mắt anh nheo lại đột nhiên nhìn về phía Lâm Dược:
‘’ Tôi biết rồi, tôi sẽ đến đó ngay.’’

Ánh mắt đó mang đến cho Lâm Dược một dự cảm không lành: ‘’Xảy ra chuyện gì?’’

Cận Ngật Miên đứng dậy mặc áo khoác vào: ‘’Tôi có chút việc phải ra ngoài, tối nay không về.’’

Lâm Dược đựng dậy theo lại hỏi: ‘’đã xảy ra chuyện gì?’’

Cận Ngật Miên nhìn cậu một cái: ‘’10 phút trước, ngoại trừ Bàng Mặc bị tôi mang đi những người khác ở bệnh viện đều đã chết 13 người chết hết.’’

Lâm Dược: ‘’…..’’


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net