Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng khi Lâm Dược thức dậy thì Cận Ngật Miên đã không còn ở nhà, hôm nay Lâm Dược cũng không kỳ kèo gì thêm, bữa sáng là đồ ăn thừa từ tối hôm qua, cậu ăn qua loa vài miếng cho xong rồi cũng đi ra ngoài.

Đến cổng trường đại học A Lâm Dược bước xuống từ xe taxi, vốn là cậu định vào trường thăm giáo sư nhưng do dự một lát lại rẻ sang phố ăn vặt ngay cạnh.

Cậu đi dạo khắp nơi, đồ Ănn vặt trên tay cũng càng lúc càng nhiều thêm, mỗi lần mua một thứ gì đó Lâm Dược cũng đều giơ điện thoại lên tự sướng một tấm, đợi cho đến khi chụp được bảy tám tấm cuối cùng cậu gửi hết tất cả qua cho cận ngực miên.

Cận Ngật Miên nhận được ảnh chụp, mới đầu anh chỉ cho là cậu rảnh quá nên nên mới như vậy, nhưng đến khi tám tấm ảnh đều hiện lên trên màn hình điện thoại, trông có vẻ như cố ý sắp xếp.

Mỗi tấm ảnh đều chụp cùng một góc độ, mặt Lâm Dược ngay Tại góc dưới bên phải chỉ chiếm hơn một nửa bức ảnh nửa còn lại là các loại quầy hàng và dáng vẽ của một người đàn ông.

Cận Ngật Miên: [Cậu đang ở đâu?]

Lâm Dược vừa ăn bánh gạo nếp vừa gõ chữ trả lời: [Tôi đang ở phố ăn vặt gần đại học A.]

Cận Ngật Miên: [Tìm chỗ nào nhiều người rồi đứng đó đợi đi, Bây giờ tôi đi tìm cậu.]

Hai người không ai nhắc tới người trong ảnh, Lâm Dược biết Cận Ngật Miên đã hiểu được tín hiệu mình gửi

Loại chuyện nhỏ như thế này vốn dĩ cậu cũng có thể tự giải quyết, nhưng nguyên nhân cái chết của 13 người kia vẫn chưa được điều tra ra, nếu cậu lại gây thêm động tĩnh nào nữa thì sẽ gây phiền phức cho Cận Ngật Miên.

Thấy Cận Ngật Miên đối xử với mình cũng khá tốt Lâm Dược không muốn lấy oán báo ơn, hơn nữa hôm nay cậu còn có việc quan trọng hơn phải làm, chẳng rảnh để chơi với mấy kẻ ngay cả theo dõi người khác thôi cũng bị phát hiện này.

Lâm Dược ném hết mấy thứ đồ ăn vặt trong tay vào thùng rác, phủi cái tay dính bột đậu đỏ vào quần, rồi cầm điện thoại trả lời tin nhắn: [Tôi muốn vào trường thăm giáo sư, anh tới ngay cổng phía đông của đại học A chờ tôi đi.]

--

Trong phòng làm việc Trần Hằng rót cho Lâm Dược một ly nước ấm: ‘’dạo này em khỏe không?’’

Lâm Dược: ‘’Vẫn như cũ thôi ạ, Lúc tốt lúc xấu.’’

Trần Hàng ngồi ở đối diện đánh giá cậu: gầy hơn rồi.’’

‘’Khoảng thời gian trước có một đợt em bị bệnh suýt chút nữa là đã toi Đời’’ Lâm Dược cũng không nói dối, đợt bệnh đó quả thật đã lấy mạng cậu ‘’Thầy vẫn như thế chẳng hề thay đổi chút nào.’’

Hôm nay Lâm Dược đến tìm Trần Hằng là vì muốn nhờ ông hỗ trợ thuê giúp mình một phòng thí nghiệm, trước đó cậu cũng đã từng lên mạng tìm thử, nhưng chẳng biết tại sao mà những phòng thí nghiệm kia đều từ chối cho thuê.

Trần Hàng nói: ‘’Chuyện này chắc hơi khó, gần đây cục quốc phòng đang siết chặt vấn đề thí nghiệm dược phẩm, muốn nghiên cứu chế tạo hay thí nghiệm thuốc đều phải có sự cho phép của bọn họ, đợt trước có người tự mở phòng thí nghiệm đều đã bị bắt hết cả rồi nên mấy phòng thí nghiệm bên ngoài không dám mở cửa cho thuê nữa, phòng thí nghiệm của trường là để học nên ít nhiều gì cũng được thoải mái một chút.’’

Lâm Dược bối rối hỏi: ‘’Vậy nếu giờ muốn thí nghiệm thuốc thì phải làm ở đâu ạ.’’

Trần Hằng nói: ‘’Chắc là chỉ làm được trong cục quốc phòng thôi.’’

Lâm Dược:’’…..’’

Trong cục quốc phòng sao? Không lẽ cậu lại phải đi nhờ Cận Ngật Miên?

Lâm Dược suy nghĩ một chốc, cậu cảm thấy chuyện này tạm thời đừng nói với Cận Ngực Miên, chuyện người chết kia còn chưa đâu vào đâu, Giờ mà cậu còn ngõ ý muốn tới cục quốc phòng để thí nghiệm thuốc nữa thì không bị anh nghi ngờ mới là lạ.

Lâm Dược hỏi Trần Hằng: ‘’Thầy có biết muốn vào cục quốc phòng thì gồm những quy trình nào không vậy ạ?’’

Trần Hằng vẫn luôn biết tính cách và thân thể của Lâm Dược không ăn nhập gì với nhau, nếu không phải là do sức khỏe không cho phép thì với cái tính cứng cõi đó của cậu thì Lâm Dược đã sải cánh bay lên trời cao trở thành nhân vật lớn nào đó từ lâu rồi, nhưng đến khi nghe cậu hỏi như vậy Trần Hằng vẫn thấy sửng sốt.

Trần Hằng: ‘’Em muốn vào cục quốc phòng à?’’

Đúng là Lâm Dược muốn vào bộ quốc phòng nhưng nếu theo quy trình bình thường để vào thì cậu cũng không chắc lắm, vậy nên cậu nói tiếp: ‘’Thầy có thể giới thiệu giúp em được được không ạ, em đang có một loại thuốc có lẽ sẽ khiến bọn họ cảm thấy hứng thú.’’

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng ở mặt thế.

Hệ thống tặng cho cậu một phần quà, cậu đã chọn một loại thuốc có thể làm cho thân thể mình khỏi bệnh hẳn, nhưng cậu không thể nào lấy lại được thuốc thành phẩm, chỉ có được công thức của loại thuốc đó, cũng may là trước kia cậu học về cái này, có công thức thì điều chế nó ra thành phẩm đối với cậu mà nói cũng không phải là chuyện gì khó.

Lúc Lâm Dược đi ra khỏi trường Cận Ngật Miên đã chờ sẵn ở cổng phía đông.

Cậu vừa lên xe là thấy ngay Phó Kiệt chạy từ trong hẻm ra: ‘’Đã bắt được người rồi Đại ca.’’

Cận Ngật Miên: ‘’Đưa về.’’

Lâm Dược lại nói: ‘’Đưa gã tới đây, tôi muốn nhìn xem là ai đã phái gả tới.’’

Cận Ngật Miên liếc nhìn cậu: ‘’Cậu nghi ngờ ai rồi à?’’

Lâm Dược nhúng vai: ‘’không có.”

Cận Ngật Miên không tin, nếu không phải thì cậu còn muốn hỏi gả cái gì?

Cận Ngật Miên có hơi tò mò về danh tính người mà Lâm Dược đang nghi ngờ, vậy nên anh đồng ý để phó kịp dẫn người tới.

Phó Kiệt trước khi đi còn nói với Lâm Dược một câu: anh dâu chụp ảnh đẹp lắm.’’

khóe miệng Lâm Dược giật giật, cậu nhìn Cận Ngật Miên: ‘’Anh không thể chụp màn hình lại rồi mới đưa cho bọn họ xem được à?’’

Cận Ngật Miên bắt được người, Lâm Dược cũng không bất ngờ, cậu gửi ảnh cho anh là để anh đi xử lý, nhưng giờ cậu hối hận rồi, Đáng lẽ cậu nên chụp màn hình rồi mới gửi cho Cận Ngật Miên chứ không phải để Cận Ngật Miên gửi cái ảnh mặt bự của mình khắp nơi.

Cận Ngật Miên chỉ lo bắt người, không hề suy nghĩ sâu xa đến vây, lần sau tôi sẽ nhớ chụp màn hình lại.

Lâm Dược: ‘’…..Cảm ơn anh, tôi rất trông chờ màn thể hiện của anh vào lần sau.

Không lâu sau, Phó Kiệt và hai người khác đã đưa kẻ theo dõi Lâm Dược tới đây  kẻ nọ có chết cũng không không thừa nhận là mình theo dõi cậu.
‘’khu phố đó cũng có phải là của nhà mấy người đâu, mắc mớ gì mà tôi không được đi, mấy người có quyền gì mà bắt tôi.’’

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai bị Phó Kiệt giữ lại, gã càng giãy giụa Phó Kiệt càng đè gã chặt hơn: ‘’mẹ nó, mày thành thật chút cho tao, có gan đi theo dõi mà không có gan nhận à?

Lâm Dược nói với Cận Ngực Miên: ’’Thả hắn ra đi?’’

Phó Kiệt bỗng dưng nhìn sang: ‘’Thả? anh đâu, người này chắc chắn có vấn đề đó, không thể thả được.’’

Lâm Dược nói: ‘’cũng không có chứng cứ nào chứng minh là hắn theo dõi tôi, sớm muộn gì cũng phải thả thôi.’’

Vì tôn nghiêm của đại ca, lời này của cậu Phó Kiệt không thể nào chấp nhận được, cậu ta đè mạnh một cái vào cánh tay của người đàn ông, anh dâu à Vậy là anh đang hơi xem thường đại ca nhà em rồi đó, tụi em cũng không phải cảnh sát, làm việc không cần tới chứng cứ đâu, cho dù có thả cũng phải đợi khi đánh gãy xương sống hắn, sau đó để hắn bò ra từ cửa của bộ quốc phòng chứ.’’

Kẻ nọ nghe xong bị dọa sợ tới run lẫy bẫy: ‘’Tôi, tôi chỉ nhận tiền làm việc thôi, tôi không định làm gì cả đâu.’’

Phó kiệt đá một cái vào chân kẻ nọ: ‘’Mẹ nó hồi nãy mày vừa nói là mày không theo dõi mà?’’

Kẻ nọ bị đá quỵ đầu gối,’’ Phịch’’ một tiếng quỳ hẳn xuống mặt đất.

Cận Ngật Miên hỏi: ‘’Ai đã kêu mày theo giỏi cậu ấy?’’

Gã đàn ông vừa lắc đầu vừa nói: ‘’Tôi không biết, tối qua có người tìm tới tôi, chỉ đưa cho tôi địa chỉ và một tấm ảnh, sau đó quăng một xấp tiền mặt, yêu cầu tôi theo dõi người trong ảnh mà thôi,tôi không biết gì cả, thật đó.’’

Lâm Dược tìm ảnh Kỳ Giản trong điện thoại giơ trước mặt gã : ‘’Là hắn à?’’

Gả đàn ông Lắc đầu: ‘’Không phải.’’

Cận Ngật Miên nhìn bức ảnh trên màn hình điện thoại của Lâm Dược, anh phát hiện đây không phải là một bức ảnh bình thường mà là một phần tư liệu cá nhân chi tiết.

Anh liếc mắt nhìn Lâm Dược, hóa ra cậu đã điều tra qua Kỳ Giản từ sớm rồi.

Lâm Dược kéo qua ảnh của Lâm Phàm: ‘’Vậy là người này à?’’

Gả đàn ông nhìn lướt qua: ‘’Có, hơi giống, nhưng hình như không phải người này.’’

Lâm Dược lại đổi một tấm ảnh nữa: ‘’Còn đây thì sao?’’

Gả nhìn thấy ảnh của Lâm Hi thì vội gật đầu lia lịa: ‘’Đúng vậy, đúng đúng chính là hắn!’’

Lâm Dược có hơi bất ngờ nếu là Lâm Phàm thì còn có thể hiểu được, dù sao thì người này cũng rất rỗi hơi, nhưng từ bao giờ Lâm Hi lại trở nên quan tâm tới chuyện của cậu như vậy?

Lâm Dược không hề nhận ra ánh mắt Cận Ngật Miên nhìn mình đã có chút thay đổi, mang theo một tia lo lắng, người có tính cảnh giác cao đến vậy, dù cho là chuyện Kỳ Giản hay vụ theo dõi hôm nay, Cận Ngật Miên cũng không thể nào tin vào những gì mình đã nghe được về Lâm Dược từ ông nội mình___một đứa nhóc đáng thương không được ai yêu thương hay để ý tới.

Không được yêu thương thì có thể là thật, nhưng cái chuyện không ai biết tới thì chẳng phải là nghẹn chết cậu ta rồi à?

Nếu cứ buông thả cho cậu tùy ý muốn làm gì thì làm như thế này tiếp, thì chỉ sợ là chút thông minh đó của cậu thật sự không giấu được nữa, Cận Ngật Miên không đưa gã đàn ông theo dõi Lâm Dược đi mà là giao cho Phó kiệt dẫn tới đồn cảnh sát.

Nếu tin Bộ Quốc Phòng bắt người được truyền ra, mặc kệ kẻ đứng sau là ai thì cũng chỉ cho rằng Lâm Dược có người chống lưng không động tới được mà thôi, không thể nghi ngờ tới cậu nhưng nếu bọn họ đưa người đi vậy đồng nghĩa với việc mất tích không lý do, sau này không chừng sẽ kéo tới không ít phiền phức.

Khi đến đồn cảnh sát, Phó Kiệt mới biết được gã này từng có nhiều tiền án, lúc trước gã là thám tử tư chuyên theo dõi người khác, sau này bởi vì kinh doanh không tốt lại dính phải cờ bạc, chuyên môn đi trộm vặt móc túi các loại đã không biết Lên đồn uống nước chè lần thứ mấy rồi.

Riêng lần này là được người của Bộ Quốc Phòng hòng áp giải tới cảnh sát trông thấy gã ta cũng không khỏi thở dài: ‘’Cậu đắc tội ai không được sao lại đâm đầu vào người không nên dây vào thế này, xứng đáng ăn cơm tù cả đời rồi.’’

Gã đàn ông hối hận tới xanh ruột, gã đâu biết theo dõi một người thôi mà cũng có thể chọc ra phiền phức lớn như vậy chứ, nếu biết trước thì dù có trả choa gả cả mỏ vàng gã cũng sẽ chẳng làm chuyện này đâu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net