Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ cửa sổ lầu hai nhìn xuống, Lâm Dược thấy Cận Ngật Miên bước xuống xe, trong tay còn xách theo mấy cái túi, liền biết đêm nay được ăn cơm hấp thập cẩm rồi.

Cậu cách lớp quần áo gãi lưng vài cái sau đó xoay người chạy ra phòng.

Lúc Lâm Dược đi từ trên lầu xuống, cũng vừa lúc Cận Ngật Miên vào cửa.

''Anh quay về rồi.''

Cận Ngật Miên nhìn cậu một cái. ''Tay.''

Lâm Dược đành bỏ tay đang để ở sau gáy xuống, đi đến trước mặt Cận Ngật Miên hỏi: ''Cơm hấp thập cẩm?''

Cận Ngật Miên nhìn thoáng qua cái cổ đã bị lâm dược gãi đến đỏ bừng: ''Thoa thuốc chưa?''

Lâm Dược nói qua loa: ''Thoa rồi.''

Cận Ngật Miên: ''Sau lưng cũng thoa rồi.''

Lâm Dược không với được tới lưng cho nên đành nói dối: ''Thoa rồi.''

Cận Ngật Miên đương nhiên không tin, túm cậu lên lầu: ''Lên lầu tôi nhìn xem.''

Lâm Dược: ''Này..... tôi thoa rồi''

Lâm Dược bị kéo vào phòng, Cận Ngật Miên đóng cửa lại: ''Cởi quần áo ra.''

Lâm Dược ôm lấy người mình: ''Vẫn còn là ban ngày như vậy không tốt lắm đâu?''

Cận Ngật Miên: ''Ít nói nhảm, đem thuốc tới đây, tôi thoa giúp cậu.''

Lâm Dược chậm rì lấy thuốc tới đưa cho anh: ''Tôi thật sự thoa rồi, chỉ là sau lưng không với tới được nên mới qua loa một chút.''

Lâm Dược kéo quần áo cho anh nhìn: ''Anh xem có phải tốt hơn nhiều rồi không?''

Tốt hay không Cận Ngật Miên không biết, trái lại từng vết cào rướm máu kia anh lại thấy rõ ràng : ''Nên cắt móng tay rồi.''

Cận Ngật Miên ấn Lâm Dược lên giường giúp cậu thoa thuốc lên lưng: ''Nằm yên ở đây, đừng nhúc nhích, chờ một chút cho khô rồi mới mặc quần áo.''

Lâm Dược xoay đầu dáng vẻ không nghiêm túc nói: ông xã vất vả rồi.''

Cận Ngật Miên ra khỏi phòng, đóng cửa lại, đứng ở trước cửa vân vê thuốc mỡ còn dính trên đầu ngón tay, trên đó giống như còn lưu lại hơi ấm trên da Lâm Dược, nhiệt độ cơ thể của cậu quả thật vẫn luôn cao hơn những người khác, trước nay vẫn luôn như vậy.

Lúc này Lâm Dược không nằm được, cậu chỉ có thể hai tay cầm lấy quần áo đi xuống tầng, hình ảnh giống như một con kền kền nhỏ.

Phòng bếp không phải chiến trường của cậu, cậu cũng không thích phá rối chiến trường của người khác, tới đây nhiều ngày như vậy cậu còn chưa từng vào qua phòng bếp, hôm nay bởi vì tò mò món cơm hấp thập cẩm của anh, nên cậu mới lần đầu rảo bước vào nơi này.

Cận Ngật Miên nhìn cậu một cái vừa muốn nói gì đó Lâm Dược đã cắt ngang anh nói : ''Tôi tới nhìn xem.''

Cận Ngật Miên nhìn hai tay cậu đang kéo quần áo, lời tới bên miệng liền nuốt trở lại.

Tay Cận Ngật Miên lớn lên khá đẹp, nhưng trên tay anh có vết chai, ở giữa ngón cái và ngón trỏ tay trái còn có một vết sẹo, vết sẹo kia cũng không rõ ràng, nhưng nhìn gần vẫn là có chút giữ tợn.

Những vết thương như vậy Lâm Dược cũng không lấy làm lạ, nhưng làm cậu tò mò là, vốn nghĩ rằng đôi tay chỉ có thể cầm dao súng vậy mà lúc xử lý hải sản lại vô cùng thành thạo.

Động tác trên tay Cận Ngật Miên ngừng lại, Lâm Dược ngẩng đầu thì phát hiện Cận Ngật Miên đang nhìn cậu.

Cận Ngật Miên hỏi: ''Cậu có bị dị ứng với món nào ở đây không?''

Lâm Dược lắc đầu: ''Tôi đối với mấy động vật nhỏ đáng yêu đều không dị ứng.''

Cận Ngật Miên nhìn thoáng qua con tôm........ đầu và thân hai nơi trong tay không hiểu sao đột nhiên lại có cảm giác tội lỗi.

Cận Ngật Miên giãy giụa một chút vẫn tiếp tục xử lý ''Nhóm động vật nhỏ''.

Anh hỏi Lâm Dược: ''Cậu dị ứng với cái gì?''

Lâm Dược há mồn liền nói: ''Xoài, chuối, đậu phộng, hạnh nhân còn có cà rốt, mướp hương, khổ qua.....'' bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Cận Ngật Miên, Lâm Dược không kể tiếp nữa.

Lâm Dược thấy Cận Ngật Miên không tìm cậu phiền toái nữa, duỗi tay chọc chọc đầu tôm bị Cận Ngật Miên bỏ trong túi: ''Nguyên nhân chết của những người đó đã điều tra được chưa.''

Cận Ngật Miên ''Ừm'' một tiếng: ''Bị người tiêm thuốc không rõ tên.''

Cái này Lâm Dược đã biết: ''Tôi muốn hỏi là loại thuốc gì?''

Cận Ngật Miên: ''không rõ lắm, một loại thuốc chưa thấy qua đã bị bộ phận liên quan cầm đi xét nghiệm.

Bộ phận liên quan này chắc hẳn chính là nơi Lâm Dược muốn vào, Lâm Dược tiếp tục hỏi thăm: ''Bộ phận liên quan mà anh nói chính là nơi hôm chúng ta đăng ký kết hôn anh dẫn tôi đi tìm anh cả à?''

Cận Ngật Miên: ''Ừm.''

Lâm Dược: ''Cho nên anh với anh cả làm cùng một chỗ.''

Cận Ngật Miên nói: ''Anh cả làm ở bộ phận nghiên cứu khoa học còn tôi ở bộ Quốc Phòng, tuy rằng đều thuộc Cục Quốc Phòng nhưng không ở cùng một nơi.

Không ở chung thì Lâm Dược an tâm rồi, bằng không nếu cậu muốn đến còn phải cả ngày trốn tránh anh, vậy thì mệt chết mất.

Lâm Dược: ''Bộ phận nghiên cứu của các anh có dễ vào không.''

Cận Ngật Miên cậu: ''Muốn nói về cái gì?''

Lâm Dược nói: ''Ý tôi là muốn vào làm việc có khó không.''

Cận Ngật Miên nhìn cậu một cái: ''Nếu là cậu,....khó.''

Lâm Dược: ''.....''

Ý của Cận Ngật Miên chính là cường độ công việc cao, ở bộ Quốc Phòng không có công việc nhẹ nhàng càng đừng nói tới cơ thể của Lâm Dược chắc chắn là khó.

Cận Ngật Miên nhìn cậu một cái: ''Tôi nhớ thành tích môn hóa của cậu không tồi.

Lâm Dược nhấc mí mắt nhìn anh: ''Anh có thể nói chính xác một chút, tôi chính là học Dược, ý anh là nói những loại thuốc lạ kia là do tôi làm.''

Lần này Cận Ngật Miên thật sự không phải cố ý: ''Ý tôi không phải như vậy.''

'' Tôi không tin'' Lâm Dược xoay người nói, sợ bản thân nói nhiều lại nói hớ ra cái gì: ''Anh nấu cơm đi, tôi không quầy rầy anh nữa.

Lâm Dược ngồi ở trong phòng khách xem TV, không biết xem được cái gì cười ha ha ha một trận.

Mẹ Chu đang phụ giúp ở phòng bếp nghe thấy tiếng cười của Lâm Dược cũng thấp giọng cười theo: '' lúc trước bà cụ nói cậu ấy ở Lâm Gia không quá tốt, tôi còn nghĩ chịu đựng nhiều năm như vậy Tính cách của cậu ấy có thể không tốt lắm, bây giờ xem ra vẫn còn tốt, vui vui, vẻ vẻ.''

Trong lòng Cận Ngật Miên thầm nói, đâu chỉ là vui vẻ.

Lâm Dược ngửi được hương thơm, lại lần nữa chạy đến phòng bếp nhắm mắt làm cái đuôi đi theo phía sau Cận Ngật Miên chờ cơm ăn: ''Thơm quá.''

Cận Ngật Miên xới cơm, Lâm Dược đưa tay phải muốn nhận lấy, lại bị Cận Ngật Miên tránh đi: ''Đi ra ngoài chờ.''

Lâm Dược đành ra bàn ăn ngồi trước, Cận Ngật Miên đem cơm tới đặt trước mặt cậu, Lâm Dược đã nhịn không được cầm viên tôm bóc vỏ ném vào trong miệng ăn thử : ''wow, ăn ngon, anh Ba, anh còn tuyệt chiêu gì thì mang ra hết đi, để cho kẻ hèn này được mở mang tầm mắt.''

Cận Ngật Miên liếc cậu một cái: ''Anh ba.''

Lâm Dược cảm giác câu mà Cận Ngật Miên muốn nói____là sao không gọi ông xã?

Chỉ là bây giờ đang ở trước mặt mẹ chu nên không nói ra lời này, Lâm Dược vội vàng bày vẻ mặt ngoan ngoãn ăn cơm.

Cận Ngật Miên: ''Cậu ăn cơm cứ như cún con ăn vậy.''

Lâm Dược ngẩng đầu trừng anh: ''Muốn đánh nhau.''

Cận Ngật Miên nói: ''Tôi làm là cơm hấp thập cẩm không phải cơm dĩa, đừng đem mặt làm dĩa đựng cơm.''

Lâm Dược: ''.....''

Lúc ăn cơm Cận Ngật Miên nói đến chuyện về nhà của cậu, mặc dù chuyện Lâm Hi cho người theo dõi cậu không thu được gì, nhưng bây giờ anh ta chắc chắn đã biết người kia đã bị bắt, đương nhiên cũng biết là do Cận Ngật Miên làm.

Lâm Dược đối với cả nhà kia chỉ sợ muốn tránh còn không kịp, cậu vất vả lắm mới thoát ra khỏi nơi đó, bây giờ muốn cậu trở về, cậu còn lâu mới về, nhưng Lâm Dược không muốn về, Lâm kiện Uy lại không nghĩ vậy.

Hôm sau Lâm Dược nhận được điện thoại của Lâm kiện Uy, muốn cậu đưa Cận Ngật Miên về nhà, Lâm kiện Uy ở trong điện thoại quở trách cậu một hồi nói cậu đám cưới đã ba ngày còn không biết trở về nhà, còn chờ ông ta gọi điện thoại tới thúc dục.

Lâm Dược đứng trước gương trong phòng tắm nhìn những vết đỏ trên người đã biến mất, nghe Lâm Kiện Uy quở trách trong điện thoại vẫn không lên tiếng.

Lâm kiện Uy nói: ''Ngày mai mấy đứa đến sớm chút, mẹ con đem mọi người trong nhà gọi tới đây để Cận Ngật Miên làm quen từ đầu đến cuối.''

Lâm kiện Uy Một câu cũng chưa từng hỏi qua cậu bị bắt cốc có bị thương không, một lòng chỉ nghĩ để Cận Ngật Miên làm quen người nhà, nhưng vì sao Cận Ngật Miên lại phải đi làm quen người của Trì gia.

Lâm Dược nói: ''Công việc của anh ấy bận rộn không có thời gian.''

Cái Lâm kiện Uy muốn nghe Không phải cái này: ''Bận cái gì mà bận, dù bận đến mấy thì sau khi cưới cũng phải về nhà, tự nghĩ cách đi, ngày mai nhất định phải đem người về cho ba!''

Nghe giọng điệu ra lệnh này, Lâm Dược không vui hạ tầm mắt, nhất định trên đời này đối với cậu ngoại trừ phải ăn cơm, phải đi ngủ còn lại những thứ khác không có gì gọi là nhất định.

Nếu Lâm kiện Uy đã muốn cậu trở về đến vậy thì cũng là lúc cho bọn họ biết cái gì gọi là con trai gã đi rồi thì Như bát nước đổ ra ngoài 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net