Chương: 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi ba người chỉ có một mình Cận Minh Hữu trở về。

Cận Sơ Hi: ''Sao em lại trở về một mình thế, em ba và tiểu Dược đâu.''

''Đừng nhắc nữa.''Cận Minh Hữu bước vào nói : ''Nó dẫn em ấy đi rồi, nói là không ở đây nữa kêu em nói một tiếng với ông nội.''

Cận Minh Hữu dẫn Lâm Dược đi hỏi nguyên nhân và cần lời giải thích vốn dĩ chỉ có Cận Sơ Hi biết ngờ đâu Cận Ngật Miên thì hay rồi vội vàng vàng lên đi tìm người ta khiến cả nhà đều biết.

kỳ Giảng nghe Cận Ngật Miên đưa Lâm Dược đi liền tò mò hỏi: ''Vấn đề kia thế nào rồi.''

Cận Minh Hữu không khỏi bật cười khi nghĩ lại chuyện này: ''Mọi người đừng nhìn tiểu Dược yếu ớt như thế, nhưng gan của em ấy không nhỏ chút nào đâu, mấy câu liền khiến lão Hạ im bặc không nói được gì nữa, kinh ngạc hơn là em ấy còn kêu lão Hạ xin lỗi Ngật Miên, anh chưa bao giờ trông thấy vẻ mặt này của Lâm Dược lúc đó thật sự khiến anh đây toát mồ hôi lạnh đấy.''

Cận Sơ Hi không thể tưởng tượng Lâm Dược này bình thường trông mềm mại và yếu ớt như vậy khi nổi giận thì dáng vẻ thế nào liền hỏi tiếp : ''Kết quả thế nào?''

''Kết quả lão Hạ phải xin lỗi ngay tại chỗ chứ sao.''Cận Minh Hữu nghĩ đến tình cảnh đó liền nghiêm túc: ''Lúc trước em nói để cho em ba đưa Lâm vược đi, nó cứ không chịu, kết quả là chỉ nói hai câu liền khiến lão Hạ á khẩu, Lão Hạ còn nói ngày mai ra một phần thông báo rửa sạch oan khuất cho thằng ba.''

Kỳ Giản không hiểu ra cái mối liên hệ này: ''Chuyện này thì có liên quan gì đến Lâm Dược.''

Cận Minh Hữu mở miệng nói: ''Sao lại không liên quan chứ, chẳng phải là bởi vì....''

'' Không có liên quan gì.''Cận Sơ Hi cắt ngang lời nói của Cận Minh Hữu: ''Tiểu Dược chỉ là không thể chấp nhận với việc thằng ba bị cách chức tạm thời chỉ thôi.''

Cận Minh Hữu nhận được ánh mắt cảnh cáo của Cận Sơ Hi lập tức lên tiếng: ''À đúng rồi, chẳng liên quan gì đến Lâm Dược cả, em ấy chỉ đi dọa người nếu mà không chịu đồng ý với em ấy chắc em ấy sẽ ăn vạ té xỉu ngay tại chỗ mất.''

Kỳ Giản liếc nhìn Cận Sơ Hi.

Thật ra Cận Sơ Hi đã sớm biết Cận Ngật Miên bị cách chức tạm thời rồi chỉ là sợ thằng hai mồm miệng nhanh nhão sẽ đem chuyện này nói hết cho mọi người, rồi truyền đến tai ông nội, kỳ Giảng biết rõ là Cận Ngật Miên không thích người trong nhà quản chuyện của anh, thế nhưng anh ta vẫn nhắc chuyện này trên bàn ăn tối.

Cận Sơ Hi vốn không quen với loại hành động cố ý này, với cả anh cũng chẳng ưa thích gì kỳ Giảng.

Mẹ Chu bên cạnh hỏi: ''Vậy giờ tôi trở về hay là sáng mai về.''

Cận Minh Hữu nói: ''Không cần trở về đâu, thằng Ba cho mẹ Chu nghỉ một ngày''

Mẹ Chu thắc mắc hỏi anh: ''Hôm kia mới về, vậy ngày mai để Tiểu Dược cậu ấy bụng đói sao.''

Cận Minh Hữu: ''Không đói được đâu, ngày mai thằng ba nghỉ.''

Vẻ mặt của mẹ Chu có chút khoa trương như nghe thấy được chuyện động trời: ''Nghĩ sao, cậu ấy?''

Cận Sơ Hi cũng cảm thấy có chút khó tin: ''Nó xin nghỉ, ai trong gia đình cũng biết Cận Ngật Miên Coi trọng công việc hơn bất cứ điều gì khác, chỉ sợ ngay cả khi có hỏa hoạn ở nhà anh cũng chắc chắn sẽ không từ bỏ công việc mình đang làm để quay về chữa cháy, chứ đừng nói đến việc chủ động xin nghỉ.

kỳ Giản cau mày: ''Nói giỡn đi,phải không? Lúc trước cậu ấy bị thương nặng như thế cũng không chịu ở nhà nghỉ ngơi, làm sao có thể xin nghĩ được.''

''Đúng không, mọi người cũng không tin đúng không?''Cận Minh Hữu nói với vẻ mặt cường điệu ''Lúc ấy con cũng cho là mình nghe lầm, lão Hạ bảo em ấy ngày mai trở về làm việc, em ấy lại trực tiếp từ chối nói là Lâm Dược bị bệnh nên phải nghỉ một ngày để chăm sóc, lúc đó mọi người không thấy biểu cảm của chú Ngụy đấy thôi, cằm sắp rớt ra luôn rồi.''

Tiết Tĩnh và Cận Khang vừa tan làm về đang ăn cơm, Tiết Tĩnh quay qua hỏi Cận Khang: ''Con trai chúng ta trùng tà à.''

Cận Khang: ''Bà nói đứa nào cơ.''

Tiết Tĩnh nhìn thoáng qua Cận Minh Hữu đang hoa chân múa tay cười điên khùng trong phòng khách ''Con trai út của ông, con trai thứ hai của ông bị trúng tà cũng không phải một hai ngày rồi, tôi hỏi nó làm gì.''

Cận Khang nói: ''Lúc trước bà lo lắng thằng ba sẽ không biết đau lòng cho người ta, bây giờ nó đã mở rộng tấm lòng thì bà lại nói nó bị trúng tà, có ai làm mẹ như bà không.''

Tiết Tĩnh cảm thấy không bình thường: ''Chuyện này cũng quá nhanh rồi, mới mấy ngày đã xin nghỉ.''

Cận Khang tự hào nói: ''Có thể là giống tôi đó, phương diện này giác ngộ hơi muộn, nhưng quan trọng là tự mình hiểu ra chứ không cần ai nhắc nhở.''

Tiết Tĩnh trừng mắt nhìn ông: ''Bây giờ tôi nghi ngờ thằng hai không biết đều là học theo ông đấy, cứ mỗi ngày một vẻ, trước đây không dễ dàng gì mới quen được một cô bạn gái, thế mà nửa đêm lại gửi một cái đầu lâu tạo bất ngờ cho người ta, nói xem có giống bị điên không cơ chứ.

Cận Khang không chịu nhận: ''Năm đó tôi nào có dám tặng đầu lâu làm bất ngờ cho bà.''

Lâm Dược cũng rất dễ thích ứng hoàn cảnh, bảo tới biệt thự thì tới biệt thự, kêu cậu trở về thì liền trở về, nhưng cậu không có sức chiến đấu với Cận Ngật Miên, lúc về nhà thay quần áo xong thì bị Cận Ngật Miên đắp chăn rồi bảo đi ngủ, thế mà ngủ say đến nổi thậm chí còn không biết anh ra ngoài lúc nào.

Không biết đã bao lâu cậu bị Cận Ngật Miên đánh thức, anh ngồi ở mép giường trong lòng bàn tay có vài viên thuốc và một ly nước ấm.

''Dậy đi, uống thuốc rồi đi ngủ tiếp .''

Thuốc do bệnh viện kê đơn đêu để ở biệt thự. Cận Ngật Miên chỉ đến hiệu thuốc mua thôi, nhưng may mắn là thuốc trong bệnh viện đều do anh bốc,nên anh vẫn còn nhớ có những loại thuốc gì.

Lâm Dược mơ mơ màng màn bắt lấy tay anh, cúi đầu mở miệng ngậm viên thuốc còn lại, một viên còn dùng đầu lưỡi cuộn lại xúc cảm mềm mại xẹt qua lòng bàn tay Cận Ngật Miên, mặt nước trong ly bên tay kia vô thức gợn lên vài gợn sóng.

Lâm Dược uống thuốc rồi nằm xuống.''

Lòng bàn tay hơi ẩm ướt của Cận Ngật Miên nhanh chóng bị nhiệt độ của điều hòa rút cạn hơi ẩm, anh cuộn tròn tay giúp Lâm Dược đắp chăn lên.

Lâm Dược cảm thấy có người đang đến gần, khẽ mở mắt ra nhìn hồi lâu, xác nhận người trước mặt không tính công kích sau đó mới nặng nề ngủ..... thiếp đi.

Ngày hôm sau Lâm Dược từ trên lầu đi xuống, người chưa tới tiếng hắc xì đã liên tục ba cái đã triệu hồi Cận Ngật Miên từ trong phòng bếp ra.

''Tỉnh rồi.''

Lâm Dược ngửi ngửi: ''Anh đang nấu cơm à?''

Cận Ngật Miên: ''Ừm, vừa làm nên phải đợi một lát nữa.''

Cận Ngật Miên nói xong liền quay trở lại phòng bếp.

Lâm Dược yếu ớt đi tới cửa phòng bếp nhìn vào trong người trước bếp mặc quần áo ở nhà quần dài màu xám áo màu vàng nhạt mà cũng thật trùng hợp quần áo trên người Lâm Dược lại có màu giống với anh.

Cậu liếc mắt nhìncxuống chính mình, càng nhìn càng cảm thấy kỳ cục đang chuẩn bị quay đi thay thì Cận Ngật Miên đột nhiên quay đầu lại: ''Đứng đó làm gì?, đến đây.''

Bước chân của Lâm Dược rời đi rồi lại xê dịch trở.... về giống nhau thì giống nhau cũng đâu có ai quy định cậu không thể mặc giống Cận Ngật Miên.

Cậu đi đến phía sau Cận Ngật Miên dỗi đầu nhìn vào nồi: ''Thơm quá.''

Cận Ngật Miên đưa tay sờ sờ đầu cậu Lâm Dược : ''Quân tử động khẩu không động thủ.''

Cận Ngật Miên nói: ''Quân tử đây muốn xem nhiệt độ của cậu đã hạ chưa nên cậu nhất định phải để cho tôi động thủ.''

''....'' Lâm Dược âm thầm quay đầu lại phía anh: ''Quân tử đôi khi cũng có thể được động thủ.''

Cận Ngật Miên sờ sờ thấy nhiệt độ vẫn còn nóng thì cau mày: ''Cậu uống phải thuốc giả hay gì thế, sao mà còn nóng như vậy.

Lâm Dược giơ bàn tay đặt lên trán lẩm bẩm là anh mua thuốc, nếu thật sự là giả thì anh phải biết rõ hơn tôi chứ.

Cận Ngật Miên liếc nhìn quần áo trên người mình rồi lại nhìn sang người cậu Lâm Dược chú ý tới ánh mắt của anh liền vội vàng nói: '' Tôi không cố ý mặc giống anh đâu nhé, chỉ là tình giống nhau thôi.''

Cận Ngật Miên đầu chỉ nghĩ rằng cậu mặc hơi ít nên mới nhìn tới hai lần căn bản không nhận ra điều này, khi nghe cậu nói mới phát hiện đúng là quần áo của hai người họ giống nhau.

Cận Ngật Miên nói: ''Quần áo là do bà nội mua, chắc là cùng một kiểu dáng.''

Lâm Dược có chút kinh ngạc: ''Bà nội hiểu thời trang như vậy sao, bộ đồ này trông không giống người già hay chọn cho lắm.''

''Bà nội hẳn rất vui khi nghe cậu khen bà như vậy''Cận Ngật Miên nói: ''Lên lầu thay quần áo đi.''

Lâm Dược đi tới đứng bên cạnh: ''Anh không đi sao hả? anh là không muốn mặc đồ giống tôi hay sao? vậy thì anh đi thay quần áo chứ, sao lại bảo tôi thay.

Cận Ngật Miên sau khi tắt bếp cũng thật sự đi lên lầu.

Lâm Dược lầm bầm một câu ''Lòng dạ hẹp hòi''Không phải là mặt quần áo giống nhau sao có thể đánh mất sự anh minh của quan chỉ huy anh à ?

Cậu cầm thìa đặt ở một bên xới vào nồi vài lần cơm bên trong bị cậu xới tung lên sau khi làm chuyện xấu cậu liền ra phòng khách Xem TV.

Cận Ngật Miên từ trên lầu đi xuống quần áo trên người vẫn như cũ nhưng trong tay lại có thêm một cái chăn.

Cận Ngật Miên tăng nhiệt độ điều hòa trong phòng khách đi tới quấn chăn quanh người Lâm Dược chiếc áo này rất mỏng đã bị bệnh rồi cũng không biết mà chú ý sao.

Lâm Dược: ''......''

Nhìn Cận Ngật Miên đi vào bếp Lâm Dược liền nhớ tới chuyện xấu mình vừa làm liền trùng chăn lên đầu.

Cận Ngật Miên trở lại phòng bếp nhìn những hạt cơm rơi khắp nơi trên bếp quay đầu nhìn lại Lâm Dược đã cuộn mình thành một quả bóng đây là của nợ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net