Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gia đình Cận giá
Ông nội--Cận Xương Bách
Bà Nội--Phùng Thái Bình
Ba---Cận Khẳng
Mẹ--- Tiết Tĩnh
Anh Cả---Cận Sơ Hí

Nhị Ca--- Cận Mình Hữu
Út---Cận Ngật Miên
Cô---Cận Chỉ Nhiêm
Em họ---Tề Tư Nhược
.....

Ngày cưới sắp đến gần có một số việc cần phải được thực hiện tranh thủ hôm sau là chủ nhật ba người phụ nữ nhà họ cận liền đưa Lâm Dược đi thử đồ cưới.

Quần áo đã được làm theo kích cỡ của Lâm dược từ trước khi mối hôn sự này được quyết định không biết lúc may đo có chỗ nào sai sót mà vòng eo vẫn rộng hơn một chút.

Từ hôm rời đi tới giờ cận ngật miên vẫn chưa quay về Lâm dược cũng không liên lạc với anh nhà họ cận dường như đã quen và không hề nhắc đến anh.

Thử đồ xong về nhà ngay khi vừa bước vào cửa Cẩn Chỉ Nhiểm liền hét với người trong phòng khách:
''tại sao con ở dây''

Trong phòng khách có một cô gái trong khoảng 17 18 tuổi đầu cột tóc đuôi ngựa, cô gái cũng ngây ngẩn khi nhìn thấy Cẩn Chỉ Nhiễm: ''Mẹ? Mẹ không phải đang ở công ty sao''

Theo ấn tượng của Tề Tư Nhược mẹ cô bận rộn đến mức không có thời gian chăm sóc cô, cô sống với ông bà của mình từ hồi còn học tiểu học đến trung học, khi cô còn đang học trung học cô trực tiếp bị ném đến ở nội trú tại trường thậm chí không thể ra ngoài vào cuối tuần .

Cẩn Chỉ Nhiễm bước tới nói: ''Lời này nên là mẹ hỏi con''

Đôi mắt của Tề Tư Nhược rơi vào Lâm Dược, người đang đi phía sau cẩn chỉ nhiễm mắt cô sáng lên ngay lập tức ,tại sao không ai nói với cô bạn đời của anh Ba cô lại xinh đẹp như vậy !

Cẩn Chỉ Nhiễm đẩy trán cô : ''Mẹ đang nói chuyện với con, Con thất thần cái gì''

Kỳ Giản bước đến để giải vây: ''Cô nhỏ là con đưa Nhược Nhược về ''

Nghe thấy giọng nói của Kỳ Giản, Tề Tư Nhược tỉnh lại khỏi khuôn mặt của Lâm dược Cô vứt bỏ lương tâm mà nói: '' Trông, trông cũng chẳng đẹp mấy''

Cận Chỉ Nhiễm quát :''Tề Tư Nhược con nói chuyện đàn hoàng cho mẹ''

Tề Tư Nhược bỉu môi đôi mắt vẫn không thể tách khỏi Lâm dược nhưng nghĩ đến mục đích lần này mình trở về tề tư Nhược cố nén nhìn mỹ nhân mạnh miệng không chịu nói một câu dễ nghe

Lâm dược nghe được lời nói của cô gái nhỏ cũng không có phản ứng gì thái độ như này trước đây cậu đã gặp rất nhiều cậu không muốn cố làm hài lòng những người không thích mình không cần thiết .

Lâm Dược nói với Phùng thải Bình: ''bà ơi con sẽ về phòng trước đây''

Bà cụ cầm tay Lâm Dược : ''Dược Dược đừng để ý nó nhóc ngốc này , nó không biết đang bực bội ở đâu chúng ta đừng tức giận''

Lâm Dược không tức giận khi nghe có người nói cậu không đẹp: ''bà ơi con không tức giận con chỉ hơi mệt thôi''

Khi Lâm Dược lên lầu cậu nghe thấy bà và cô nhỏ Cùng nhau dạy cho Tề Tư Nhược một trận ,tiếng dạy dỗ trộn lẫn với giọng bảo vệ của Kỳ Giản, cậu không nhìn lại và cũng không muốn biết kết quả ra sao.

Không lâu sau khi Lâm Dược trở về phòng cậu nghe thấy ai đó gõ cửa phòng ,cậu mở cửa ra và thấy Tề Tư Nhược đang đứng ở cửa.

Lâm dược: ''có chuyện gì không ''

nhìn kỹ vào khuôn mặt của Lâm dược trái tim tề tư Nhược run rẩy Nhưng cô vẫn giữ vững lập trường của mình : ''tại sao anh lại kết hôn với anh Ba của tôi''

Lâm dược: '' gia đình hai bên sắp xếp'''

Tề Tư Nhược đương nhiên biết là trong nhà sắp xếp còn là một tay nhà cô sắp xếp

Tề Tư Nhược: '' Vậy anh có thích anh Ba của tôi không?'''

Câu này làm Lâm Dược ngây người ai lại thích một người chỉ mới gặp mặt hai lần

thấy cậu không trả lời tề tư Nhược liền biết đáp án quả nhiên: '' anh không thích anh ba của tôi tại sao hai người lại kết hôn thật không công bằng.''

Hai nhà liên lôn giao dịch công bằng, huống hồ cậu và Cận Ngật Miên cũng đều là tự nguyện cho dù mối hôn sự này được trộn lẫn giữa mối quan hệ ông nội Cận và ông Ngoại cậu thì cũng không thể nói là công bằng hay không công bằng .

Lâm dược hỏi: ''không công bằng với ai''

Tề Tư Nhược ''Tất nhiên là____''

''Nhược Nhược''

Kỳ Giản đi qua giơ tay lên vỗ nhẹ vào đầu Tề Tư Nhược : '' đừng làm phiền người khác nghỉ ngơi cẩn thận để Ông nội biết sẽ thu thập em ''

Tề Tư Nhược: '' nhưng____''

Kỳ Giản nhìn Lâm Dược: ''thật Ngại quá Nhược Nhược con nhỏ không hi hiểu chuyện cậu đừng để ý ''

Lâm dược không để ý cậu chỉ tò mò về câu cậu kết hôn với Cẩn Ngật Miên là không công bằng với ai

Kỳ Giản mang Tề Tư Nhược đi trước khi xuống lầu tề tư Nhược không cam lòng quay đầu nhìn cậu một cái.

Lâm Dược chạm vào điện thoại di động trong túi muốn gửi tin nhắn cho Cẩn Ngật Miên để hỏi xem anh ta Có khoảng nợ tình nào bên ngoài chưa được xử lý sạch sẽ hay không nhưng nghĩ lại cậu quyết định không hỏi.

Dù sao hai người bọn họ cũng chỉ là quan hệ báo ơn thôi cậu quản nhiều như vậy làm g,ì sống được thì sống ,sống không được thì rời đi.

Ngày Lâm Dược chuyển khỏi nhà họ Lâm, Lâm Kiện Uy liền liên lạc với Cận Khang hẹn gặp mặt

Sáng sớm Lâm Dược từ trên lầu xuống mới biết Tề Tư Nhược không trở về trường còn khăng khăng đi theo bọn họ

Đêm qua cậu ra khỏi phòng một lần nghe được tề tư Nhược và cận Xương Bách cãi nhau vì chuyện cậu và cận Ngật Miên kết hôn, cậu ở trên lầu nghe một hồi đại khái ý tứ đơn giản chính là cô bé phản đối cuộc hôn nhân này.

'' bọn họ lại không thích nhau tại sao phải kết hôn ,ông nội muốn đón anh ta ra không phải bây giờ anh ta đã ở đây rồi Sao anh ta có thể giống như anh giảng ở nhà chúng ta Anh Giảng cũng đâu có kết hôn với anh ba tại sao anh ta cứ nhất định phải kết hôn với anh ba ''

Ông cụ đẩy cô gái nhỏ ra đáp rã trở lại bằng một câu: '' con thì hiểu cái rắm ''

Cách một đêm lại nhìn thấy cô gái nhỏ hiểu cái rắm Lâm Dược còn có chút đồng tình với cô, kỳ thật cậu cảm thấy cô nhóc nói còn rất có lý có hàng ngàn cách để báo ân tại sao cứ phải kết hôn.

Điện thoại di động vang Lên Cận Ngật miên gửi một tin nhắn

cận ngật miên: '' Hôm nay tôi sẽ không đi gặp gia đình cậu ''

Lâm dược nhìn rồi nhấc điện thoại di động lên, anh ta không đến

Thứ hai không phải là thời gian tốt nhưng đám cưới sẽ được tổ chức vào tuần tới, Lâm Kiệt Uy không thể tìm thấy thời gian nào tốt hơn để hẹn.

Người nhà họ cận đều rất bận rộn nhưng bọn họ đều xin nghĩ phép cho buổi gặp mặt hôm nay ngoại trừ cận ngật miên và người đã đặt kỳ giảng phẫu thuật trước đó.

Trong phòng khách sạn gia đình Lâm Kiệt Uy đến trước.

Lâm Dược đi giữa cận Sơ Hi và Cận Minh Hữu hai người họ giống như hai vệ sĩ tùy thân của cậu,người không biết còn tưởng cậu mới là thằng ba của nhà họ Cận.

Trì Hồng nhìn một vòng cũng không thấy Cận Ngật Miên trong lòng thoải mái hơn nhiều.

Cho dù người Cận gia tốt với Lâm Dược như nào miễn là Cận Ngật Miên không để ý đến cậu ta nói gì cũng vô ích.

Thức ăn được mang lên di động của Lâm Dược đột nhiên treo lên trên di động hiển thị tên Cận Ngật Miên, Lâm dược vốn không muốn nhận nhưng bị Cận Sơ Hi nhìn thấy.

Cận Sơ Hi mỉm cười: ''đi nghe đi''

Lâm Dược đành phải buông bỏ một bàn đồ ăn nóng hầm hập đứng dậy đi ra ngoài

Lâm dược đi dọc theo hành lang trong điện thoại cận ngật miên hỏi: [thấy tin nhắn tôi gửi cho cậu chưa]

Lâm Dược: [xem rồi]

cận ngật miên: [xem rồi sao không trả lời]

lâm dược hỏi :[trả lời cái gì?]

Trả lời ''đã biết ''hay là'' được'' hay ''không được'' ,''anh nhất định phải đến''

Cẩn Ngật Miên nghẹn họng ,Lâm Dược không phải là cấp dưới của anh cậu không cần phải trả lời tất cả các tin nhắn của anh giống như trả lời mệnh lệnh nhưng cậu không trả lời tin nhắn thì anh không biết liệu cậu có nhìn thấy tin nhắn hay không.

cận ngật Miên: [sau này tôi sẽ trực tiếp gọi cho cậu]

Lâm dược không sao cả: [còn có chuyện gì khác không Không có việc gì tôi trở về ăn cơm đây]
không biết có phải là ảo giác của Cận Ngật Miên hay không Lâm Dược dường như lãnh đạm với anh nhiều hon,mấy ngày trước anh rời biệt thự rõ ràng cậu còn gọi anh là chồng ,còn cười híp mắt nói tạm biệt với anh

Cẩn Ngật Miên: [cậu ổn chứ]

Lâm Dược vẫn ổn cậu chỉ là không có gì để nói với anh cậu xoay người chuẩn bị trở về thì thấy Lâm Phàm đi theo mình cậu nói với điện thoại: [không sao, cúp đây]

Điện thoại dứt khoát cúp máy Lâm Dược không để ý Cận Ngật Miên có ý tưởng gì không bởi vì Lâm Phàm đã đi đến trước mặt cậu.

Lâm Phàm đánh giá cậu từ trên xuống dưới: ''chà chà đến cận gia anh khác đi rất nhiều khi anh ra khỏi cửa tất cả người nhà họ cận gia đều đi theo giống như gia đình tôi sẽ ăn thịt anh vậy .''

Lâm dược không muốn để ý đến tên này.

Lâm Phàm bước đến ngăn cậu lại: ''tại sao cận ngật Miên không đến tất cả mọi người trong da nhà hắn đều giống trống khua chiên đến cận ngật miên lại không đến Có phải anh ta căn bản không coi trọng anh không"

Lâm Dược nhìn xung quanh nơi này gần nhà vệ sinh không có camera.

Câu đã chịu đựng thằng ngốc này rất lâu rồi hôm nay tên này đã tự đóng gói bản thân đưa đến cửa không đánh cậu ta một trận thật sự là..... dư quan chợt lóe Lâm Dược nhìn thấy góc rẻ có một cái đầu nhỏ buộc tóc đuôi ngựa lén lúc nhô ra.

Lâm Dược đau đầu bàn tay nắm thành đấm của cậu bất đắc dĩ Buông lỏng cậu cũng không thể đánh người trước mặt cô bé được.

Lâm dược: ''nói xong chưa''

Lâm Phàm đẩy Lâm Dược sang bức tường đối diện Lâm Dược vốn đã gầy xương đập vào tường đau đớn làm cậu cau mày.

Lâm Phàm đặt tay lên vai cậu: ''đừng nghĩ rằng có thể dựa vào nhà họ cận kiếm hời nhà họ cận cũng chẳng qua là coi trọng khuôn mặt của mày thôi, cơ mà có ích gì đâu một thằng đàn ông như mày không thể sinh con cho dù đẹp đến đâu cũng chỉ là vật trang trí.''

Lâm Phàm nghe Lâm Hi nói nhà họ cận vốn không coi trọng hai anh em bọn họ trong lòng vẫn nghẹn cơn tức này.

Thấy cậu không nói gì Lâm Phàm mắng chửi: ''tao đã nói ngay cả khi mày đến nhà họ Cận mày cũng không xứng đáng có được sống một cuộc sống tốt đẹp mày ốm yếu đến mức Cận Ngật Miên nói không chừng sẽ cảm thấy mày xui xẻo thậm chí còn không chạm vào mày.''

Trước khi đến đây Lâm Kiệt Uy đã nhắc nhở Lâm Phàm Trước mặt nhà họ cận khách khí với Lâm Dược chút nhưng cậu ta nhịn không được dù sao Lâm Dược cũng sẽ không dám cáo trạng khi dễ liền khi dễ.

Nói xong, Lâm Phàm đẩy cậu ra và đi về phía phòng vệ sinh.

Biết Lâm Phàm là vì chuyện này mà tức giận Lâm Dược không bực mà thậm chí còn thích thú chuyện nhà họ Cận điểm danh muốn cậu cũng có thể làm cho thằng ngu Lâm Phàm này tức giận vậy Trì Hồng và Lâm Hi sẽ tức đến mức nào nhỉ.

Lâm Dược đi về phía trước, Tề Tư Nhược liền chạy đến cô đứng trước mặt Lâm dược muốn quan tâm cậu một chút nhưng lại lại không bỏ thể diện được cuối cùng chỉ có thể hung dữ hỏi:
''tại sao anh lại ngốc như vậy anh ta mắng anh anh không biết mắng lại à Anh ta mới là tên xui xẻo.''

Lâm dược nhìn vào biểu cảm khó khăn của cô nhóc mà khó hiểu: ''anh ta mắng tôi không phải cô nên cảm thấy vui à Dù sao cô cũng không thích tôi như anh ta.''

Tề Tư Nhược nghẹn họng: ''tôi, tôi mới không như anh ta. ''

Lâm Dược không hỏi cô có điểm gì khác: '' có muốn quay lại phòng với tôi không ''

Tề Tư Nhược nhìn vào phòng vệ sinh nam, Lâm dược nhắc nhở: ''đó là toilet nam, toilet nữ ở đối diện''

tề Tư Nhược: ''tôi biết ''

Tề tư Nhược bước vào nhà vệ sinh nữ bước đến cửa cô quay đầu nhìn lại.

Lâm Dược đã rời đi nhìn bóng lưng mỏng manh kia đi xa cô lấy điện thoại ra và gửi video vừa quay được cho anh ba của mình.

Mặc dù cô không ủng hộ cuộc hôn nhân này nhưng dù sao Lâm Dược và anh ba của cô đã lĩnh giấy là thành viên chính thức của nhà cô vậy mà vẫn bị những người khác bắt nạt thật nực cười.

Tề Tư Nhược càng nghĩ càng tức cô gửi một tin nhắn thoại cho Cận Ngật Miên: ''Anh rốt cuộc có đến không anh ta đã bị bắt nạt đến thế này nếu anh không đến thì để em ''

Lúc Cận Ngật Miên nhận được tin nhắn Tề Tư Nhược anh đang thẩm vấn tên tài xế lái xe đâm bọn họ hôm đó vốn chút chuyện nhỏ này không cần anh tự mình thẩm vấn nhưng tên này lại là cấp dưới của lãnh đạo tổ chức mà anh đang điều tra.

Trong khoảng thời gian này những tên này bình thường trốn tránh anh đến nỗi ngay cả đầu cũng không dám lộ ra, lần này vậy mà to gan dám khiêu khích trên đường phố như vậy Cận Ngật Miên nghi ngờ sau lưng Bọn họ có mục đích khác không thể cho ai biết, hai ngày nay anh một bước cũng không rời đi chính là vì Cạy ra chút manh mối từ trong miệng hắn.

Vừa nãy anh gọi Lâm Dược còn chưa nói xong Lâm dược đã tắt máy cận ngật miên vốn có chút do dự nhìn thấy video Tề Tư Nhược gửi .

Anh cau mày xoay người đi ra ngoài anh vừa đi vừa trả lời: '' đi em thành thật một chút

Phó Kiệt hôt lên: ''đại ca anh đi đâu vậy''

Cận Ngật Miên:''trong nhà có việc, trở về xử lý một chút.''

Nhìn Cận Ngật Miên vội vã rời đi Phó Kiệt nói với người bên cạnh: '' Đi gấp như vậy chắc chắn là về nhà thăm anh dâu rồi vừa đăng ký đã dám không về nhà chờ bị xử đi.''


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net