Chương 1: sự cố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là sinh nhật của Bạch Đường Sinh, hắn bỏ lại trợ lý một mình đặt vé máy bay đi Giang Nam.

Điện thoại hiện lên dòng tin nhắn mới nhất từ tiểu trợ lý Hà Nhiên gửi đến "Bạch lão sư, sinh nhật vui vẻ."

Hắn mua vé khoang phổ thông, cũng không có gì, chỉ là hắn hy vọng hôm nay có thể tiếp xúc được càng nhiều người xung quanh. Máy bay còn chưa có cất cánh, ngồi bên cạnh hắn là một bé gái khoảng mười bốn lăm tuổi, đang mang theo tai nghe nhạc ngâm nga.

Weibo có một ít fans gửi đến tin nhắn, đa số đều là những tin nhắn xin lỗi gì đó, hắn rảnh rỗi xem hết tất cả các tin nhắn được gửi đến, xem đến cuối cùng một tin: Thực sự rất xin lỗi, chúng em không nên không tin tưởng anh.

Fans tin tưởng thực sự không đáng giá tiền, Bạch Đường Sinh rất rõ ràng chuyện đó.

Hạ Bạc gửi tới xin lỗi tin được treo trên Weibo hot search, Bạch Đường Sinh nhìn 2 lần liền cảm thấy vô nghĩa. Nếu thật sự cảm thấy xin lỗi, Hạ Bạc lúc trước đã không làm chuyện xảy ra như vậy.

Cùng lúc đó, hot search thứ nhất khiến cho Bạch Đường Sinh chú ý đến, nội dung là 36 tuổi Ô Bách Chu đóng điện ảnh 《 chết sống 》 thu hoạch doanh hiệu ảnh đế lần thứ bảy.

Ô Bách Chu là giới giải trí dòng nước trong, thời điểm hắn vào nghề diễn viên, giới giải trí không có chướng khí mù mịt như bây giờ, thời kỳ diễn viên đa số chỉ suy nghĩ dựa thực lực nói chuyện.

Ô Bách Chu là một trong số đó, hắn điện ảnh Bạch Đường Sinh đều xem qua hết, không thể không nói, hắn tất cả ảnh đế danh hiệu đều là hoàn toàn xứng đáng danh xứng với thực.

Nhưng sau khi Ô Bách Chu lấy được cái ảnh đế danh hiệu lần thứ 2, showbiz hướng gió bắt đầu chuyển biến một cách chậm rãi. Rất nhiều thương nhân ngoài ngành xem giới giải trí giống như xem một miếng bánh kem thật to, ai cũng muốn gặm một miếng.

Bọn họ thấy được tương lai của ngành này, đi kèm với lợi nhuận khổng lồ, vì thế các ngành các nghề mà người người nhà nhà đều tới cắm vào một chân.

Nước quá trong thì không có cá, nhưng cá quá nhiều, nước sẽ bị quấy đục ngầu.

Bạch Đường Sinh ở thời điểm nước sâu nhất tiến vào giới giải trí, năm ấy hắn hai mươi tuổi, Ô Bách Chu 28.

Ở vô số tiềm quy tắc mê hoặc tâm trí, Bạch Đường Sinh lại chọn khó nhất con đường để đi.

Lúc ấy hắn mang nợ ngập đầu, mỗi ngày liều mạng nhận vai diễn, nhưng đôi khi hắn thật sự vất vả lắm mới lấy được nhân vật lại phải vì người khác kim chủ nói một câu liền bắt hắn nhường lại.

Hai mươi tuổi Bạch Đường Sinh còn quá trẻ tuổi, là thời điểm cứng đầu nhất, hắn cảm thấy chỉ cần dựa vào chính mình thì có thể một bước lên trời, nhưng nhiều lần bị quy tắc trò chơi hãm hại, hắn đâm cho vỡ đầu chảy máu, cũng chạm phải nghịch lân của rất nhiều người.

Nhưng may mắn, ba năm sau hắn dựa vào gương mặt của mình cùng với kỹ thuật diễn cũng tạm ổn ở giới giải trí chiếm được một vị trí nhỏ. Hắn thật sự rất may mắn, biết bao nhiêu người lăn lộn sờ bò bảy tám năm cũng không thể nhảy ra một cái gợn sóng?

Hai mươi tám tuổi Bạch Đường Sinh hồi tưởng lại tất cả, chỉ có thể tâm như nước lặng bình luận vài câu.

"Tiên sinh, tiên sinh?"

Bạch Đường Sinh thu hồi suy nghĩ đã bay xa, tiếp viên hàng không nở một nụ cười thương mại cúi đầu nhìn hắn: "Tiên sinh, chúng ta máy bay sắp sửa cất cánh, xin ngài tắt máy điện thoại hoặc bật chế độ máy bay."

"Vâng." Bạch Đường Sinh nhẹ nhàng sờ soạng bên ngoài mặt khẩu trang, đang chuẩn bị tắt máy điện thoại, một cuộc gọi điện thoại hiện lên, máy báo người tên gọi làm hắn dừng lại một chút.

Hắn cười mỉm xin lỗi , cứ việc tiếp viên hàng không có lẽ nhìn không thấy, "Ngại quá, tôi nghe xong cái này điện thoại liền tắt máy, rất nhanh thôi."

Di động bỏ bên tai, đầu bên kia là giọng của một người phụ nữ: "Con trai, con đã lên máy bay chưa?"

Bạch Đường Sinh nhìn vừa về phía ngoài cửa sổ vừa xem đường băng đang chạy: "Ừ, đang bay lên."

Giang Diệu nhận thấy được sự lạnh nhạt của con trai mình: "Vậy là tốt rồi, hôm nay là sinh nhật của con, mẹ đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, chúng ta......"

Bạch Đường Sinh đánh gãy lời nói của bà ta: "Bà không có gì muốn nói với tôi à?"

"......" Giang Diệu im lặng một chút, "Hôm nay trong nhà còn có một người, là người yêu của mẹ."

Hơn bốn mươi gần 50 tuổi người mẹ nói cho con trai của mình rằng nàng có bạn trai, việc này làm cho Bạch Đường Sinh có một loại cảm giác vi diệu.

"Còn có gì nữa không?"

Giang Diệu hơi chần chờ: "Tiểu Sinh, mẹ mang thai con của anh ấy, mẹ...... Muốn cùng hắn kết hôn."

Bạch Đường Sinh nắm lấy di động tay cầm thực chắc ko hề có ngoài ý muốn, mặt vô biểu tình hỏi: "Mấy tháng?"

"...... Bảy tháng."

"Bảy tháng......" Bạch Đường Sinh lặp lại một cách nhẹ nhàng, "Cái thai không thể phá đi......"

Khi Giang Diệu thở dồn dập , Bạch Đường Sinh thở dài: "Cố ý chờ đến cái thai quá lớn mới nói cho tôi...... Bà cảm thấy nếu tôi đã biết thì không cho phép bà được kết hôn với người đó, vẫn là sẽ không cho phép bà sinh ra nó? Nó thực sự đáng giá bà nghĩ mọi cách gạt tôi như thế ư?"

Giang Diệu khẩn trương bao biện rằng: "Tiểu Sinh, mẹ biết lúc trước con trả nợ cho ba con thực sự rất vất vả, mẹ thì cái gì cũng không giúp được con, là mẹ thực sự xin lỗi con......"

"Nhưng con đã lớn như vậy rồi, có cuộc sống của chính mình, mẹ cũng muốn có một cuộc sống riêng tư của mẹ." Giang Diệu hít sâu một hơi, "Con trai, mẹ hy vọng con có thể nghĩ cho mẹ."

Làm một người mẹ nói với con trai rằng mẹ hy vọng con có thể nghĩ cho mẹ.

Thân phận đảo loạn cảm giác khiến Bạch Đường Sinh cũng không biết nên khóc hay là nên cười, Giang nữ sĩ thật sự không biết một chút gì về con trai của mình, nếu hiểu biết, bà ta làm sao có thể nói ra những lời nói như vậy?

Bạch Đường Sinh thả lỏng ngã người vào ghế dựa một cách thoải mái nhất, hắn nhắm mắt lại từ từ: "Máy bay muốn bay lên, tôi cúp máy đây."

Hắn sẽ không nói cho Giang Diệu rằng thật ra hắn đã sớm biết nàng mang thai.

Nửa năm trước hắn dẹp hết công việc bận rộn dành ra một ngày quay trở về nhà tự tay tổ chức sinh nhật cho Giang Diệu, nhưng bởi vì thân thể không thoải mái mà quay lại tiến vào bệnh viện để kiểm tra, hắn ở bệnh viện cửa chính thấy bà ta đứng vuốt bụng cùng với một người đàn ông xa lạ nói chuyện rất vui vẻ.

Giang Diệu sinh nhật không cần hắn có mặt, hắn cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt bà ta. Hắn nhẹ nhàng thở ra đồng thời suy nghĩ phiền muộn, từ nay về sau, hắn chỉ có một mình.

Hắn không có vạch trần lời nói dối của Giang Diệu, hắn vẫn luôn chờ bà ta chính miệng nói cho hắn, hắn đợi tận sáu tháng.

Máy bay cất cánh khoảng vài giây, hắn hơi ù tai một chút, màn hình giao diện điện thoại dừng lại ở Ô Bách Chu đoạt giải điện ảnh 《 chết sống 》 có đoạn lời kịch "Nhân sinh thật khó, chết là giải thoát".

Xung quanh hành khách nói chuyện với nhau âm thanh hắn một câu cũng nghe không rõ ràng lắm, chỉ còn lại có bên tai nổ vang của động cơ máy bay.

Bên ngoài, hình như trời đang mưa.

"Chú có muốn ăn kẹo không ạ?"

Ngồi bên cạnh bé gái hỏi: "Đồ ngọt có thể khiến cho tâm trạng của chú tốt hơn."

"Cảm ơn con."

Không biết nguyên nhân là gì nhưng Bạch Đường Sinh vẫn nhận lấy viên kẹo kia từ lòng bàn tay của bé gái, là kẹo sữa, hắn lúc nhỏ đã ăn rồi.

Ngọt ngào mùi sữa tràn lan ra khắp khoang miệng, hắn tâm trạng vẫn như nước lặng, nội tâm như bị một hòn đá nhỏ rớt xuống hồ làm mặt hồ nhỏ bị gợn sóng, thực nhanh lại bắt đầu trở về tĩnh mịch.

Bé gái nghiêng đầu nhìn hắn, khi hắn tháo xuống khẩu trang để ăn kẹo trong nháy mắt, bé rất nghiêm túc hồi ức lại trí nhớ của mình: "Cháu hình như đã gặp chú ở nơi nào thì phải, giống như, thật lâu trước kia......"

Bạch Đường Sinh hơi chút sửng sốt, quay lại cười: "Khả năng là có chăng."

Bé gái còn muốn nói gì thêm nữa, Bạch Đường Sinh nháy mắt nhìn thoáng qua trên cổ của bé có vết sẹo rất dài, bỗng nhiên thân hình run rẩy một chút.

Ngồi bên cạnh bé gái là mẹ của bé, cũng mang khẩu trang, đôi mắt kia làm hắn quen mắt một chút, nhưng lại nghĩ không ra ở đâu đã gặp qua nàng.

Bộ loa quảng bá phát ra tiếng trấn an mọi người: "Các hành khách thân mến, chúng ta tàu bay bị ảnh hưởng bởi dòng khí lưu, đang trong quá trình bị gió to ảnh hưởng gây nên thân máy xóc nảy, quý hành khách không cần sợ hãi, ngồi yên ở chỗ ngồi, xác định dây an toàn đã thắt chưa. Hành khách dẫn theo trẻ em chăm sóc tốt cho các bé. Chúng tôi sẽ tạm dừng hết thảy các công tác phục vụ quý hành khách, ở khoang thuyền hoặc toilet hành khách làm ơn ngồi xuống ghế gần đây nhất cột kỹ thắt chặt dây an toàn. Cảm ơn!"

Vừa bắt đầu tất cả mọi người còn tính bình tĩnh, ai ngồi máy bay mà không gặp gỡ một hai lần sự cố?

Nhưng khi thân máy chấn động càng ngày càng nghiêm trọng, một nam hành khách từ buồng vệ sinh đi ra tới bị xóc nảy làm cho ngã quỵ trên mặt đất, mọi người mặc dù đã gắn chặt đai an toàn nhưng thể xác và tinh thần thì đều đang lắc lư run sợ.

Khoang hành lý cũng bị lay đến rớt hết hành lý ra ngoài, toa ăn không có vật cản chạy thẳng đâm vào chân một người hành khách. Mẹ bé gái ôm bé vào lòng nhẹ nhàng an ủi: "Đừng sợ."

Chấn động càng ngày càng nghiêm trọng, loa quảng bá vẫn như cũ lặp đi lặp lại hướng dẫn, một nam hành khách chửi ầm lên: "Bình tĩnh cái rắm, ngươi chỉ biết nói bình tĩnh thôi à!"

Máy thở oxi được bắn ra, máy bay đang ở khẩn cấp hạ cánh.

Từng cái hành lý rơi rụng từ phía trên rơi xuống dưới, có không ít người bị thương.

Bạch Đường Sinh chỗ ngồi là ở cửa sổ, nhưng cũng chật vật không kém, hắn run rẩy tay tháo xuống khẩu trang. Thời điểm hắn chuẩn bị lấy ống thở hút oxy thì bên tai truyền đến tiếng la kinh hoảng của bé gái: "Mẹ ơiiiii, máy dưỡng khí của con bị nứt ra rồi!"

Bạch Đường Sinh tay dừng lại, ngừng ở giữa không trung.

Một giây sau, hắn mang khuôn mặt nghiêm túc nhét máy dưỡng khí vào tay bé gái.

Bé gái hai mắt trợn to: "Không được! Cháu dùng của chú, vậy chú thì làm sao bây giờ?"

Trong không khí oxy càng loãng hít thở càng khó, Bạch Đường Sinh não bộ vẫn thanh tỉnh như cũ, hắn bình tĩnh xoay người lại, khi mẹ bé gái không biết làm sao bây giờ, cánh tay hơi run lại thực sự kiên định giúp đỡ bé gái mang lên máy dưỡng khí.

Hắn lộ ra nụ cười đầu tiên sau khi tháo khẩu trang xuống, nhẹ giọng nói: "Mang nó bởi vì tồn tại, chú...... Không cần tồn tại."

Hắn tạm dừng trong giây lát, an ủi đang khóc bé gái: "Kẹo...... Ăn rất ngon."

Hít thở không thông cùng không trọng lực rơi xuống, Bạch Đường Sinh ngực phập phồng gắng gượng, hắn tim đập chưa từng nhanh đến như vậy, giống như là gặp được đã lâu tình nhân, phanh...... Phanh......

Hắn sống 28 năm, những ngày hạnh phúc thì cực kỳ ngắn ngủi, chỉ liên tục tới năm hắn 17 tuổi.

Năm đó, ba hắn dính vào bài bạc, công ty thiếu hụt, rất nhanh sau đó thì phá sản. Từ đó trở đi, hắn mục đích sống là vì trả nợ.

Sau khi trả hết nợ nần, hắn căng chặt thần kinh dần dần thả lỏng lại, nhưng tâm lý lại trở nên trống rỗng, tìm không thấy mục tiêu, không biết mục đích sống của chính mình là gì.

Không có yêu thích, không có đam mê.

Hắn tìm không ra ý nghĩa, cũng tìm không ra đường trở về.

Cho nên rốt cuộc chết đi hay là tồn tại, đối với hắn mà nói không quan trọng, chỉ là nhắm mắt hay mở mắt mà thôi.

Ý thức dần dần mơ hồ, Bạch Đường Sinh mơ màng nghe thấy bé gái nôn nóng tiếng kêu, trước khi đôi mắt nhắm lại , hắn thấy bé gái hình như muốn bỏ ra máy thở gắn lên mặt của hắn......

Ngày 8 tháng 2 năm 2020, tết Nguyên Tiêu, một dịp gia đình đoàn viên sum họp, chuyến bay CG8193 khung máy móc xuất hiện trục trặc, khẩn cấp hạ cánh thành công. Trong đó bị thương 58 người, tử vong 1 người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net