Chương 18: Lá phong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: ppi
Beta/PR: Mộng

Tóm tắt: Dường như trong một khoảnh khắc, đôi mắt y không thể dứt ra khỏi "Hiên Viên Trạch" được. Sao y cứ cảm thấy cái người này lớn lên đẹp thế nhỉ?

-

Sau khi dò hỏi Tông Chính Cẩm, Ứng Vô Sầu biết được Hiên Viên Trạch có hai nơi ở trong thành Mộng Kinh.

Một là phủ Quốc sư. Tuy nhà cửa không lớn, không đủ khí thế, nhưng quản gia trong phủ thường tặng sách, bút cho các em nhỏ khó khăn sống trong ngõ hẻm bên cạnh, giúp các em ấy học tập. Các thư sinh nghèo cũng hay đến đây để mượn sách đọc nên không có bố trí trận pháp nào.

Cái còn lại là cung điện của hoàng tử trong hoàng thành.

Hoàng thành thì nằm trong vùng bảo hộ của kiếm Hiên Viên, mỗi tòa cung điện đều có trận pháp phòng hộ. Khi Hiên Viên Trạch tu luyện cũng rất chú trọng học tập trận pháp, chắc hẳn y đã bố trí không ít trận pháp chỉ một mình y có thể giải trong cung điện của mình.

Nếu Hiên Viên Trạch có bí mật gì, chắc chắn y sẽ giấu trên người mình hoặc trong cung điện, tuyệt đối không có khả năng để trong phủ Quốc sư - nơi hay có người ra vào.

Lân Giáp được Ứng Vô Sầu để dưới sông hộ thành, trước khi nó hoàn toàn nhận chủ thì sẽ không rời khỏi thành Mộng Kinh. Hiên Viên Trạch bị Lạc Kình Vũ kéo đi, bây giờ không ở trong thành, nếu Lân Giáp đã thật sự bị y đoạt được thì có lẽ nó được giấu ở trong hoàng thành.

"Ta muốn vào cung, con đưa ta đi đi." - Khi chiếc kiệu vừa đến trước cổng nhà thế gia Tông Chính thì Ứng Vô Sầu nói.

Cả đường y dò hỏi là để tìm ra người nào có khí vận tốt hơn người của hoàng tộc Hiên Viên trong năm mươi năm này, để tiện cho việc tìm ra tung tích của Lân Giáp, lấy lại đôi tai của mình.

Bây giờ đã xác nhận hoàng thành là nơi có khả năng có Lân Giáp nhất, nên đương nhiên phải vào cung.

Vừa hay là năm đó y tiện tay đưa lệnh bài cho Tông Chính Cẩm, Tông Chính Cẩm có thể đưa y vào cung.

Tông Chính Cẩm do dự một hồi rồi nói: "Dạ thưa, tấm lệnh bài tiền bối cho con mấy năm nay con chưa từng sử dụng qua, cũng không ai biết con có lệnh bài này. Chi bằng để con trả lệnh bài cho tiền bối, tiền bối là sư phụ của Quốc sư, lại có lệnh bài chứng minh thân phận, thủ vệ hoàng thành chắc chắn sẽ không ngăn cản."

"Con sai rồi, lệnh bài ấy không phải để cho thủ vệ hoàng thành xem, mà là để cho kiếm Hiên Viên xem." - Ứng Vô Sầu nói.

Một thành thị có đầy tu sĩ, thủ vệ bình thường thì có tác dụng gì. Người còn tại thế trong thế gia Hiên Viên ít nhất cũng có thực lực kỳ Kim Đan, còn thủ lĩnh thủ vệ hoàng thành cùng lắm là kỳ Trúc Cơ, bọn họ thì làm gì có tác dụng bảo vệ, bất quá là hô hào khí thế để làm nền cho hoàng tộc thôi.

Thủ vệ chân chính của hoàng thành là trận pháp của kiếm Hiên Viên được nuôi bằng máu tươi của tộc Hiên Viên để đổi lấy sự bảo vệ từ thời xa xưa.

Kiếm Hiên Viên còn, tộc Hiên Viên bất diệt.

Tấm lệnh bài này có thể khiến kiếm Hiên Viên nhận nhầm người có nó thành con cháu của tộc Hiên Viên rồi mở ra trận pháp.

Năm đó Ứng Vô Sầu thấy Tông Chính Cẩm là một kẻ có dã tâm, đủ tàn nhẫn với chính mình, nên tặng cậu tấm lệnh bài để giúp cậu hành thích vua trong tương lai. Nhưng y không ngờ rằng đến bây giờ mà Tông Chính Cẩm còn chưa sử dụng nó.

Tông Chính Cẩm đeo lệnh bài năm mươi năm, trên người đã có khí tức của lệnh bài, để cậu sử dụng nó là hợp lý nhất.

"Tiền bối... tự ý xông vào hoàng thành, con..." - Tông Chính Cẩm khó xử nói.

Ứng Vô Sầu tiếp lời: "Không cần lo lắng. Ta không có ác ý với hoàng tộc Hiên Viên, ta chỉ muốn cho đồ nhi chút ngạc nhiên và vui mừng thôi."

Tông Chính Cẩm do dự trong chốc lát. Cậu nhớ tới việc Ứng Vô Sầu là người thương dân như con, chắc sẽ không gây họa đến thế gia Tông Chính, bèn đồng ý.

Cậu về phòng lấy tấm lệnh bài, cho lui thuộc hạ, một tay nâng kiệu, tiến về hoàng thành.

Ứng Vô Sầu bố trí trận pháp ấn nấp xung quanh hai người họ, không cho người ngoài thấy họ lén la lén lút đi vào hoàng thành.

Có tấm lệnh bài trên người, lại có trận pháp ẩn náu bảo vệ, Tông Chính Cẩm đi thẳng từ cổng lớn đến hoàng thành, một đường suôn sẻ thuận lợi, không bị ai phát hiện.

Nhưng chuyện này khiến Tông Chính Cẩm càng căng thẳng hơn.

Thủ vệ hoàng thành đúng là có thực lực ngang nhau, nhưng hoàng tộc Hiên Viên thì không biết có bao nhiêu cao thủ ẩn mình trong hoàng thành, tương truyền còn có Tán Tiên.

Dù rằng cậu sử dụng lệnh bài để qua mắt trận pháp của kiếm Hiên Viên, cao thủ trong hoàng thành chắc là đã phát hiện ra tung tích của hai người.

Ngờ đâu trận pháp giấu mình của Ứng Vô Sầu là thuộc hàng tuyệt kỹ, có thể làm cho bất cứ người nào cũng không phát hiện ra bọn họ.

Quan trọng hơn là, công lực của Ứng Vô Sầu vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, chưa so được với cao thủ trong hoàng tộc Hiên Viên.

Nhưng công pháp của Ứng Vô Sầu thì có thể luyện hóa cả thiên địa.

Y chẳng qua chỉ luyện hóa không khí xung quanh trận pháp ẩn mình, biến không khí trở thành như lớp da của y.

Như vậy thì dù cho có người cảm nhận được trận pháp bất thường, khi họ dùng thần niệm để do thám thì cũng chỉ thấy được một mớ không khí.

Nhưng phiền phức là, nếu có người chạm vào đám không khí này, Ứng Vô Sầu sẽ có cảm giác như bị người ta sờ mó. Nếu không phải cao thủ trong hoàng thành nhiều như mây, y tuyệt đối sẽ không dùng thuật pháp này.

Tông Chính Cẩm có trận pháp bảo vệ thì càng to gan hơn. Cậu chạy như bay cả đường, không khí bên ngoài trận pháp vô tình lướt qua vô số cây cỏ hoa lá.

Ứng Vô Sầu khẽ chau mày.

Đau thì không đau, nhưng hơi ngứa.

Tâm pháp biến hóa khôn lường phiền như vậy đấy. Trách sao đại thần thượng cổ rốt cuộc phải phong bế ngũ quan, say giấc vĩnh hằng.

May mà Tông Chính Cẩm chạy rất nhanh, ngũ hoàng tử lại không được nhiều ân sủng, cung điện của y ở gần rìa, không mất bao lâu là đã đến.

Cung điện của Hiên Viên Trạch không có thủ vệ, y cũng không thích có người hầu. Ngày trước nơi đây còn có vài người hầu hạ, nhưng sau khi được Ứng Vô Sầu nhận làm đệ tử thì Hiên Viên Trạch không ở hoàng thành cũng hơn trăm năm. Người hầu vốn ở trong cung điện đều đã chết già, còn Hiên Viên Trạch sau khi trở lại cũng không sắp xếp người phục vụ mình.

Cung điện của y rất yên tĩnh, chỉ có chín tầng trận pháp bảo vệ, người ngoài vốn dĩ không tài nào vào được.

Trận pháp của Hiên Viên Trạch không phải là do kiếm Hiên Viên làm, cho dù có lệnh bài thì cũng không phá nổi.

Tông Chính Cẩm hạ kiệu, đứng trước cổng điện, nói: "Thưa tiền bối, Quốc sư công lực cao thâm, trận pháp tinh diệu. Con công lực thấp kém, vô pháp phá giải."

"Không sao." - Một bàn tay vén mở rèm che, Ứng Vô Sầu chống gậy bạch cốt bước ra ngoài.

Y tùy ý đưa tay ra không trung, lòng bàn tay chợt xuất hiện một chiếc lá phong đỏ.

Đây là chiếc lá phong vừa dính trên không khí bên ngoài trận pháp ẩn náu, hệt như bị dính lên cổ Ứng Vô sầu cả một đường, ngứa đến nổi y chỉ muốn gãi cổ.

Nhưng ở trước mặt người khác, Ứng Vô Sầu chỉ có thể làm giá để duy trì phong thái, khẽ khàng gỡ chiếc lá phong xuống.

Chỉ là một chiếc lá, nó nhẹ nhàng bị Ứng Vô Sầu luyện hóa, trở thành bàn tay bên ngoài của y.

Ứng Vô Sầu kẹp chiếc lá bằng ngón trỏ và ngón giữa. Công lực vừa phóng ra, lá phong liền bay vào trận pháp.

Tựa như một bàn tay vén lên rèm che, chín tầng trận pháp bị chiếc lá phong ngang ngược mở ra một con đường. Trận pháp chẳng bị hỏng hóc chỗ nào, sẽ không làm kinh động đến chủ nhân của nó.

Mấy trận pháp này toàn là do Ứng Vô Sầu dạy cho Hiên Viên Trạch. Dù cho trong năm mươi năm nay Hiên Viên Trạch có học được thêm trận pháp mới, rồi cải tiến một số nơi, thì nền tảng vẫn như cũ. Ứng Vô Sầu nhẹ nhàng phá giải trận pháp như thể chính mình tạo ra nó.

"Đi thôi." - Ứng Vô Sầu nói.

Tông Chính Cẩm lại lần nữa khiếp sợ trước hành động nhẹ như không của y. Cậu hệt như một tùy tùng lẽo đẽo theo Ứng Vô Sầu đi vào cung điện.

"Con nghỉ ngơi trong căn phòng cho khách kia đi, đợi ta xong chuyện thì sẽ gọi." - Ứng Vô Sầu dặn dò.

Tông Chính Cẩm nghe lệnh, đi vào căn phòng nọ, ngồi ngay ngắn trên ghế, tự hỏi rằng, Ứng Vô Sầu cố gắng vác một thân bệnh tật kia đến rốt cuộc là có mục đích gì? Cậu nên lợi dụng chuyện này như thế nào?

Hai người họ vừa vào cung, con đường mà lá phong mở ra còn chưa kịp khép lại thì có một người xuất hiện bên ngoài, chính là Hiên Viên Trạch mà Sầm Sương Lạc giả dạng.

Biết được Lạc Kình Vũ đã kéo Hiên Viên Trạch thật đi mấy ngày nên Sầm Sương Lạc mừng thầm, cảm thấy mình cực kỳ may mắn.

Sau khi vào thành, hắn nhanh chóng tìm được một nơi không người rồi biến thành Hiên Viên Trạch, thay đồ và về phủ Quốc sư.

Đồ vật mà Sầm Sương Lạc muốn tìm ở trong hoàng thành, nhưng nếu hắn muốn vào hoàng thành thì phải lấy được một thứ trong phủ Quốc sư thì mới có thể tránh khỏi trận pháp của kiếm Hiên Viên.

Nếu không thì cho dù hắn có mạo danh Hiên Viên Trạch qua mắt được đám thủ vệ, hắn cũng không lừa nổi kiếm Hiên Viên.

Thứ ấy nằm ở dưới gối của Hiên Viên Trạch, là một đoạn xương ngón tay.

Sầm Sương Lạc không biết đoạn xương ấy là của ai, nhưng hắn từng nghe Hiên Viên Trạch trong giấc mơ nhắc đến. Có tổng cộng hai đoạn xương ngón tay, Hiên Viên Trạch đưa một cái cho Ứng Vô Sầu, cái còn lại thì giấu dưới gối, để khi ngủ nghỉ có thể mơ thấy chủ nhân của đoạn xương này.

Hiên Viên Trạch ngày thường thâm hiểm khó dò, không thích mang theo người hầu, càng không để lộ hành tung của chính mình.

Sầm Sương Lạc lặng yên về phòng lấy đoạn xương ngón tay rồi đi thẳng ra ngoài, cũng chẳng ai dám hỏi hắn muốn đi đâu làm gì.

Đoạn xương ngón tay này có lẽ thuộc huyết mạch của hoàng tộc Hiên Viên, mang theo nó chắc sẽ đánh lừa được kiếm Hiên Viên.

Sầm Sương Lạc vào hoàng thành bằng cổng chính rồi đi thẳng đến cung điện của Hiên Viên Trạch.

Trong hoàng thành có cao thủ của tộc Hiên Viên, hắn sẽ không giấu nổi quá lâu, nên phải đánh nhanh thắng nhanh.

Hắn bay nhanh đến trước cổng cung điện. Khi hắn còn đang suy nghĩ nên dùng cách gì để vào trận pháp, thì bỗng một chiếc lá phong bay phiêu du trong gió.

Sầm Sương Lạc có chút cảm giác khác thường với lá phong, vô thức vươn tay, nắm lấy chiếc lá phong đó.

Vừa bước vào hậu viện cung điện, Ứng Vô Sầu chợt dừng bước. Y giơ tay lên, nhìn tới nhìn lui ngón tay thon dài của mình.

Thoáng vừa nãy, hình như có người đan mười ngón tay với y.

Trong chốc lát khi Sầm Sương Lạc cầm chiếc lá phong đó, hắn chợt thấy trận pháp có một thông đạo đủ cho một người đi qua. Thông đạo đang đóng lại.

Sầm Sương Lạc lách người vào trong. Hắn vừa tiến vào cung, chín tầng trận pháp liền đóng lại.

Cả đường như có thần phật phù hộ, thuận lợi đến nỗi Sầm Sương Lạc bắt đầu hoài nghi rằng có một cái bẫy rất lớn đang đợi hắn phía sau.

Kiếp này của hắn, cứ mỗi khi hắn cảm thấy hạnh phúc là chỉ một giây sau đó liền sẽ bị người ta cướp đi.

Hắn cho rằng mình có người thân thương yêu, nhưng hóa ra mình chẳng phải con ruột của nhà họ Sầm, sau đó bị đuổi ra khỏi nhà. Hắn cho rằng bản thân có thể ở trong ngôi miếu, ngày ngày dâng hương cúng Phật, học Phật pháp, mai sau sẽ trở thành một nhà sư phụng dưỡng thần minh, thì tượng thần lại hóa yêu ma, trụ trì tháo chạy, ngôi miếu bỏ hoang. Hắn cho rằng hắn có thể giết chết Ninh Thừa Ảnh, giả làm cậu ta để được ở bên Ứng Vô Sầu, để rồi phát hiện mình là một con quái vật.

Thế mà bây giờ hắn thuận lợi vào cung như vậy, có khi chút nữa sẽ có người xông ra lột da róc xương hắn.

Nhưng con đường mà hắn đi vốn rất gập ghềnh, chỉ có thể tìm đường sống trong chỗ chết. Kể cả khi trong cung có cạm bẫy, hắn cũng phải xông về phía trước!

Sầm Sương Lạc quyết ý. Hắn đặt chiếc lá phong vào trong lòng, cẩn thận đưa lại gần miệng. Xúc cảm khi chạm vào chiếc lá phong rất kỳ lạ, vừa trơn nhẵn vừa ấm áp, tựa như bàn tay của một người nào đó.

Ứng Vô Sầu nhìn bàn tay của mình, cảm giác mười ngón tay đan vào nhau biến thành cảm giác như đang chạm vào ngực ai đó. Tuy bị ngăn cách bởi một lớp áo trong, nhưng y vẫn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người này.

Người phương nào dám to gan khinh nhờn chiếc lá của y?

Ánh mắt của Ứng Vô Sầu phóng ra như điện, vượt qua mấy bức tường để nhìn ra ngoài. Y chợt thấy "Hiên Viên Trạch" đến gần cung điện, ra là đã về rồi!

Ứng Vô Sầu nhìn thấy chiếc lá phong lấp ló sau vạt áo của "Hiên Viên Trạch" thì liền hiểu ra nguyên nhân của cảm giác khi nãy.

Nghĩ đến cảnh tay của y vừa mười ngón đan nhau với tay của "Hiên Viên Trạch", lại còn sờ ngực hắn, Ứng Vô Sầu nhíu mày khua tay, cực kì khó chịu.

Tông Chính Cẩm trong phòng khách cũng thấy "Hiên Viên Trạch" trở về, vội vàng núp vào trong tủ, lo sợ bị phát hiện.

Tông Chính Cẩm vừa định truyền âm nói cho Ứng Vô Sầu thì chợt nghĩ, lo lắng cái gì chứ?

Đó chính là đệ tử của Ứng Vô Sầu. Thầy trò gặp nhau, cho dù là Ứng Vô Sầu lén vào cung điện thì "Hiên Viên Trạch" cũng làm gì được y sao.

Còn cậu chỉ là một người ngoài. Nếu như "Hiên Viên Trạch" phát hiện ra cậu, chỉ sợ là hận chồng thêm hận, tốt nhất là nên nấp cho kỹ.

Ứng Vô Sầu thấy "Hiên Viên Trạch" đã trở lại, sực nhớ phải giải trừ quan hệ với lá phong. Y không muốn trải nghiệm thứ cảm giác kia thêm lần nào nữa.

Nhưng dường như trong một khoảnh khắc, đôi mắt y không thể dứt ra khỏi "Hiên Viên Trạch" được. Sao y cứ cảm thấy cái người này lớn lên đẹp thế nhỉ?

-

Tác giả có lời muốn nói:

Ứng Vô Sầu: Vô ý sờ phải ngực người khác, tay bị trọng thương, phải có Sương Lạc bé bỏng hun hun mới khỏi.

Ứng Vô Sầu: Ấy? Ta chạm vào Sương Lạc bé bỏng ấy à? Vậy đời này ta sẽ không rửa tay nữa.

Ứng Vô Sầu: Cách một lớp áo, vẫn còn quá khách sáo rồi!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net