Chương 4: Sương Lạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: ppi

Beta/PR: Mộng

Tóm tắt: "Có thể kể cho ta nghe chuyện của Sầm Sương Lạc không?"

-

Đồ đệ của y ai cũng biết sức khỏe của Ứng Vô Sầu đang ngày càng yếu, cũng hiểu rằng y ở trong Tàng Kim Cốc là để chuẩn bị chờ chết. Mặc cho Ứng Vô Sầu có miêu tả tình trạng của mình thế nào, bọn họ đều tin tưởng vô điều kiện.

Nhưng Ninh Thừa Ảnh giả hiển nhiên không tin tưởng y như bọn họ. Biểu cảm của cậu ta rành rành là "Khi nãy rõ ràng người bóc vỏ đậu phộng chuẩn xác như vậy", nên cậu chăm chú quan sát đôi mắt của Ứng Vô Sầu.

Mới nhìn được một lúc thì hồn phách như bị đôi mắt màu hổ phách ấy hút vào, "Ninh Thừa Ảnh" lập tức cụp mắt xuống, lại lùi về sau nửa bước, như thể ánh nhìn của Ứng Vô Sầu làm cậu ta cảm thấy bản thân mình như bị trêu ghẹo.

Vừa dời ánh mắt vừa lùi về sau theo phản xạ, "Ninh Thừa Ảnh" đột ngột ý thức được rằng, một đệ tử biết tôn sư trọng đạo khi nghe tin sư phụ không khỏe thì không nên có phản ứng như thế này. Cậu lại cưỡng ép bản thân nhìn Ứng Vô Sầu, ngoài mặt tỏ vẻ tiếc thương và đau xót, lo lắng nói: "Sư tôn, mắt của người..."

Hành động này của cậu đương nhiên không thoát khỏi tầm mắt của Ứng Vô Sầu.

Vẫn còn non lắm. Bất kể là kỹ xảo ngụy trang hay tính cách đều không đủ thành thục, còn không biết cách che giấu tâm tình. Ứng Vô Sầu âm thầm phân tích tính cách của Ninh Thừa Ảnh giả, càng cảm thấy tò mò.

Diễn xuất của Ninh Thừa Ảnh giả kém như vậy, rốt cuộc cậu ta tự tin chỗ nào để đến đây mạo danh Ninh Thừa Ảnh? Mục đích là gì? Làm sao đảm bảo rằng bản thân không bị phát hiện?

Cái quan trọng nhất là, cậu ta không sợ Ninh Thừa Ảnh thật xuất hiện sao?

Trừ phi cậu ta biết chắc rằng Ninh Thừa Ảnh thật trong tương lai gần không thể đến gặp Ứng Vô Sầu, dù cho Ứng Vô Sầu có nghi ngờ, lặng lẽ gọi người thật đến nhưng người thật cũng không có cách nào nhận được tin truyền, càng không thể hồi âm.

Đến đây nghe như thể Ninh Thừa Ảnh đã chết rồi.

Khi Ứng Vô Sầu ngủ say, trong Tàng Kim Cốc chỉ còn lại Ninh Thừa Ảnh, kẻ có thời gian nhổ hết hoa cỏ trong cốc cũng chỉ có Ninh Thừa Ảnh, khiến cả sơn cốc toàn màu xanh ngắt nhất định là do nó làm.

Khi Ứng Vô Sầu nhìn thấy lan và trúc khắp cả núi đồi, y đã dấy lên ý nghĩ phải dạy dỗ lại đứa nghịch đồ này.

Nếu như Ninh Thừa Ảnh giả đã lột da tiểu đồ đệ của y, làm nó chịu chút đau đớn da thịt, Ứng Vô Sầu còn muốn cảm ơn Ninh Thừa Ảnh giả cơ. Suy cho cùng thì y làm sư tôn, thân phận này có chút hạn chế về hành động, không tiện xuống tay quá nặng.

Trước kia, lúc y chỉnh đốn đám đệ tử cũng rất ít khi tự tay động thủ, mà là lợi dụng tính xấu của bảy đứa để khiến những đệ tử khác ra tay.

Những đệ tử khác không ngại mất mặt, từ trước đến nay luôn đánh các sư huynh đệ thừa sống thiếu chết. Điều này khiến Ứng Vô Sầu rất hài lòng.

Nhưng nếu đã giết Ninh Thừa Ảnh thật, thì phải phạt hơi nặng rồi.

Trong chớp mắt, thái độ của Ứng Vô Sầu đối với Ninh Thừa Ảnh giả thay đổi nhiều lần. Cuối cùng, y quyết định án binh bất động, thăm dò mục đích của đối phương trước rồi hãy quyết định xử lý người này như thế nào.

Lúc này, Ninh Thừa Ảnh giả đang vắt óc suy nghĩ, tự hỏi làm sao để thể hiện sự đau lòng và quan tâm đến Ứng Vô Sầu, vẻ mặt cực kỳ phức tạp.

Ứng Vô Sầu thấy cậu ta diễn khổ quá, không khỏi thương hại cho chỉ số thông minh của người này một chút, quyết định chủ động ra tay giúp cậu ta giải quyết nan đề này.

"Có điều này Thừa Ảnh không biết, vi sư nhìn thấy được là nhờ ngoại vật. Mất đi thứ này thì sẽ không còn nhìn thấy gì cả." - Ứng Vô Sầu gỡ cặp kính mềm trong mắt ra, đặt vào lòng bàn tay của "Ninh Thừa Ảnh".

"Ninh Thừa Ảnh" nhìn thứ đồ mềm mềm dẻo dẻo trong tay mình, vòng ngoài của thứ ấy trong suốt, còn chính giữa có màu hổ phách.

Cậu lại nhìn đôi mắt của Ứng Vô Sầu, giờ đã thay đổi thành màu đen thẫm, ảm đạm tối tăm, đến cả ảnh ngược của cậu cũng không phản chiếu lại.

"Sư tôn, đôi mắt của người thật sự nhìn không thấy gì sao?" - Giọng nói của "Ninh Thừa Ảnh" hơi run run, lần này không phải là giả vờ nữa, mà là thật lòng lo lắng.

"Đúng vậy." - Vẻ mặt Ứng Vô Sầu bình thản, mắt không nhìn thấy thứ gì, nhưng có thể quan sát "Ninh Thừa Ảnh" thông qua kính mềm trong lòng bàn tay cậu, chỉ là góc nhìn có hơi bất tiện.

"Người bị mù mà tất cả đồ đệ không một ai biết, thật là khốn kiếp!" - "Ninh Thừa Ảnh" buột miệng thốt lên.

Nói xong, cậu ta liền thấy lời nói của mình không ổn, vội vàng bào chữa: "Là Thừa Ảnh không đúng, Thừa Ảnh đáng chết."

Ứng Vô Sầu không để vuột mất lỗ hổng trong câu nói vừa nãy của cậu ta. Y vốn cho rằng Ninh Thừa Ảnh giả chỉ hiểu rõ thất đệ tử, không ngờ người này cũng biết các đệ tử khác của y.

Chuyện y bị mù, quả thật các đệ tử không biết chút gì. Nhưng đám đệ tử vốn bất hòa, giữa bọn nó không ai biết đối phương đang nghĩ gì cả, người này làm sao mà biết được?

Ứng Vô Sầu hiếm khi cảm thấy hứng thú với thứ gì, lại muốn biết phận thật và mục đích của Ninh Thừa Ảnh giả này.

Y chậm rãi cười nói: "Thừa Ảnh không cần tự trách, giúp vi sư đeo kính mềm vào đi."

Ứng Vô Sầu nắm lấy hư không, giả vờ nhìn không thấy, cần có người giúp đỡ.

"Ninh Thừa Ảnh" vội tiến lên, cẩn thận cầm kính mềm đặt vào trong mắt của Ứng Vô Sầu.

Trong thế giới Ứng Vô Sầu đã từng trải qua, khi người bình thường lần đầu tiên dùng kính áp tròng, muốn tự đeo cho mình còn khó, huống chi là giúp người khác đeo.

"Ninh Thừa Ảnh" lóng nga lóng ngóng, mãi vẫn không đeo kính mềm vào được, bắt đầu cuống lên.

Ứng Vô Sầu nhân cơ hội này lén làm phép. Khi "Ninh Thừa Ảnh" lần nữa giúp Ứng Vô Sầu đeo kính, có một cái bị lệch rồi rơi xuống đất, lúc cậu nhặt nó lên thì đã bị vỡ mất rồi.

Nhìn mặt kính bị vỡ ra thành hai mảnh, mặt "Ninh Thừa Ảnh" méo xệch.

"Sao vẫn chưa giúp vi sư đeo lên nữa?" - Ứng Vô Sầu dù biết vẫn cố hỏi.

"Sư phụ..." - "Ninh Thừa Ảnh" khổ sở nói, "Đồ nhi vô dụng, làm hỏng kính mất rồi."

Cậu cúi đầu xuống, chờ Ứng Vô Sầu trách phạt.

Sao lại ngoan thế? Ngón tay Ứng Vô Sầu giật nhẹ, dằn lại cơn xúc động muốn xoa đầu cậu ta. Y bình thản nói: "Không sao, chỉ là vật ngoài thân. Không thấy thì không thấy, hỏng rồi thì thôi."

Nói xong, y xé từ ống tay áo ra một đoạn vải trắng rồi quấn quanh mắt mình, làm phép liên kết thị giác và đoạn vải trắng lại.

Như vậy, tuy y trông như người mù, nhưng thực ra cái gì cũng thấy rõ mồn một.

Bởi vì đoán không ra mục đích của Ninh Thừa Ảnh giả nên Ứng Vô Sầu quyết định tỏ ra yếu thế hơn.

Khi người ta gặp một đối thủ yếu ớt không có năng lực phản kháng, thường sẽ lộ ra một ít sơ hở.

Một khi Ninh Thừa Ảnh giả cho rằng y bị mù, hành động sẽ càng tùy tiện, càng dễ dàng bại lộ mục đích của cậu ta.

Đương nhiên, bây giờ Ứng Vô Sầu cũng không mạnh, chưa chắc sẽ là đối thủ của cậu ta, giả vờ yếu ớt cũng là một cách bảo vệ chính mình.

Y cần phải nhanh chóng tìm ra mảnh Lân Giáp trong trấn nhỏ này. Chỉ khi khôi phục được công lực, mới có thể bất khả chiến bại.

Vì vậy, Ứng Vô Sầu đưa tay ra với Ninh Thừa Ảnh giả: "Nào, giúp vi sư một chút."

"Ninh Thừa Ảnh" đỡ lấy tay của y, vẻ mặt hoang mang tột độ: "Sư phụ, người không trách con sao? Người không phạt con sao? Đáng lẽ người phải đánh con, giận con vì con làm hư bảo vật của người chứ?"

"Sao con lại nghĩ như vậy?" - Ứng Vô Sầu ngạc nhiên nói, "Dù cho đó có là bảo vật gì thì cũng làm sao so với con được?"

Đây là lời thật lòng của Ứng Vô Sầu. Chẳng qua là miếng kính mềm có thể được tùy tiện thay thế bởi bất kỳ thứ gì, đâu phải hoa lá trong cốc, cá chép trong hồ, rắn nhỏ trong rừng trúc.

"Ninh Thừa Ảnh" lại rối bời, tựa như đây là lần đầu tiên trong đời được người khác bao dung, được người ta tha thứ.

"Sư phụ, bảo vật này ở chỗ nào vậy, đồ nhi sẽ đến đấy lấy một đôi về." - Cậu ta nắm chặt ống sáo trên eo, nghiêm túc nói.

Nơi nào mà chả được, vật thay thế ở đâu chẳng có.

Ứng Vô Sầu đâu dễ cho "Ninh Thừa Ảnh" chạy đi như vậy, y còn có rất nhiều nghi vấn chưa được giải đáp đây.

Y trở tay nắm chặt lấy tay "Ninh Thừa Ảnh", cười nói: "Chẳng phải vật gì khó tìm đâu, chờ công lực của con mạnh hơn rồi hãy nói. Thừa Ảnh, đã lâu rồi vi sư không gặp con, bây giờ con đến cảnh giới nào rồi?"

"Ninh Thừa Ảnh" trông có vẻ không được vui, giống như thà để cho Ứng Vô Sầu đánh một trận còn hơn vậy. Cậu ta thấp giọng đáp: "Kim Đan đại viên mãn, còn một bước nữa mới lên được Nguyên Anh."

Cũng không khác thực lực của Ninh Thừa Ảnh trong dự đoán của Ứng Vô Sầu, xem ra người này biết rất rõ Ninh Thừa Ảnh.

"Con về sư môn là muốn tìm nơi có nhiều linh khí để bế quan tu luyện, đạt được Nguyên Anh sao?" - Ứng Vô Sầu hỏi.

"Ninh Thừa Ảnh" lắc đầu: "Không phải, con thấy nhớ người, muốn về thăm người."

Trong tình huống Ứng Vô Sầu "bị mù", "Ninh Thừa Ảnh" không thèm che giấu cảm xúc nữa, trông thoải mái hơn nhiều, càng dễ cho y quan sát suy nghĩ thật của cậu ta.

Khi nói câu này, cậu ta có vẻ rất tự nhiên, chẳng giả vờ tẹo nào.

Là đến thăm ta thật sao? Ứng Vô Sầu càng nghi ngờ hơn, không hiểu nổi người sắp chết như y thì có gì để thăm chứ?

"Đã vậy rồi thì giúp vi sư làm vài việc đi." - Úng Vô Sầu nói.

"Sư tôn cứ việc phân phó." - "Ninh Thừa Ảnh" nói.

"Trong trấn nhỏ này có ngôi miếu, đỡ vi sư đến đó đi." - Ứng Vô Sầu nói.

Nét mặt "Ninh Thừa Ảnh" lập tức cứng đờ, giống như muốn từ chối. Cậu ta hỏi: "Vì sao sư phụ muốn đến đó?"

Hửm? Cậu ta biết ngôi miếu đó sao?

Ứng Vô Sầu nói: "Thừa Ảnh chưa biết rồi, ngôi miếu đó có liên quan rất nhiều với vi sư. Đến đó rồi, vi sư sẽ nói cho con nghe."

Y một mực đòi đi, "Ninh Thừa Ảnh" hết cách, bèn đỡ y đi thẳng.

Trấn nhỏ không lớn, ngôi miếu được xây ở phía bắc của trấn nhỏ, hai người không mất nhiều thời gian để đến trước ngôi miếu.

Nhiều năm trôi qua, ngôi miếu này đã không còn hương khói, bức tường cũ kĩ, bảng hiệu nứt nẻ, trần nhà đầy bụi bặm và mạng nhện.

Cửa chính hỏng một nửa, cũng không ai trông giữ, hai người bước vào bên trong ngôi miếu, chỉ thấy bên trong vô cùng bừa bãi, bức tượng thần để lâu bị tách thành hai nửa: phần thân trên bị rơi xuống đất, phần thân dưới không cánh mà bay.

"Sao lại thành ra thế này vậy?" - "Ninh Thừa Ảnh" nhìn ngôi miếu, trong mắt hiện ra cảm xúc hoài niệm và hối hận.

"Biến thành như thế nào?" - Ứng Vô Sầu, người có thể thấy rõ ràng, hỏi.

"Quá cũ, quá nát, một nửa tượng thần cũng mất tiêu... Ấy?" - "Ninh Thừa Ảnh" đột nhiên bật ra thanh âm vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc.

"Sư tôn, người đứng yên ở đây, con đi chút sẽ về."

"Ninh Thừa Ảnh" tách khỏi Ứng Vô Sầu, ngồi xổm xuống nâng phần thân trên cao chừng một mét của bức tượng thần lên, lấy ống tay áo lau sạch bụi bên ngoài, quan sát cẩn thận dung mạo của bức tượng thần.

Không ngờ bức tượng thần này giống Ứng Vô Sầu đến tám phần!

"Ninh Thừa Ảnh" càng thêm nghi hoặc: "Vốn dĩ tượng thần không phải như thế này, rõ ràng ban đầu khắc một vị Bồ Tát, có ai đó tạc lại tượng sao?"

Ngược lại, Ứng Vô Sầu thấy bình thường.

Ở trong tượng thần có mảnh Lân Giáp đã dung hợp với khí tức của y. Sau khi ngọc thạch được tạc khắc thành tượng thần đã bị sức mạnh của Lân Giáp ảnh hưởng, chầm chậm thay đổi dáng vẻ bên ngoài của tượng thần. Qua năm mươi năm, nó càng ngày càng giống y là chuyện bình thường.

Vấn đề duy nhất là, nửa còn lại của tượng thần đã đi đâu.

Ứng Vô Sầu vừa nhìn đã biết, nửa tượng thần trước mặt không có Lân Giáp, Lân Giáp được giấu trong nửa còn lại đã bị mất kia.

"Chúng ta đi tìm người xung quanh hỏi tình hình ở đây xem." - Ứng Vô Sầu nói.

"Hỏi à?" - "Ninh Thừa Ảnh" chần chừ đáp, "Chắc không cần đâu, người ở đây thì biết cái gì chứ."

Xem ra cậu ta không muốn có người dò hỏi về chuyện ngôi miếu này.

Đương nhiên Ứng Vô Sầu không thể theo ý cậu ta muốn được. Y mò theo vách tường bước hai bước, đi tập tễnh, trông như muốn tự mình đi tìm người.

"Sư phụ! Để con đỡ người." - "Ninh Thừa Ảnh" lập tức chạy qua đỡ Ứng Vô Sầu, là thật lòng muốn chăm sóc y.

Bộ dạng này ngoài bảy phần lấy lòng, còn có ba phần thực tâm.

Lấy lòng ta để làm gì? Lấy lòng... Cậu giả làm đệ tử của ta, quả thật là phương pháp dễ nhất để tiếp cận ta. Cho nên mục đích của cậu không phải để làm hại ai, mà là muốn thông qua việc tiếp cận ta để có được cảm tình của ta, rồi đạt được thứ gì đó. Ứng Vô Sầu thầm đưa ra phỏng đoán.

Ra khỏi miếu, Ứng Vô Sầu nhìn thấy bên ngoài vách miếu có một cây phong rất to. Đến mùa thu, lá phong hóa đỏ, từng chiếc lá phong đỏ rực chầm chậm rơi xuống.

"Ninh Thừa Ảnh" vươn tay bắt lấy một chiếc lá rơi, ôm chiếc lá phong năm cánh ấy vào lòng.

Ứng Vô Sầu âm thầm ghi nhớ động tác này của cậu ta.

Hai người đi đến một hộ gia đình gần ngôi miếu nhất. Ứng Vô Sầu gõ cửa, một ông lão hơn năm mươi tuổi mở cửa ra, nhìn thấy bên ngoài có hai người lạ tướng mạo tuyệt đẹp đang đứng. Ông nghi hoặc hỏi: "Hai vị có chuyện gì thế?"

Ứng Vô Sầu nhã nhặn đáp: "Tại hạ và em trai đi qua trấn nhỏ, muốn xin ít nước uống và nghỉ chân ở đây một chút."

Lúc Ứng Vô Sầu chỉ mặc áo lót thì như kẻ quái dị đồi phong bại tục, nhưng khi y khoác lên kiện áo trắng thì thấp thoáng như tiên giáng trần, phong độ bất phàm.

Hơn nữa, đôi mắt y có vải trắng che lại, nhìn là biết mắt bị thương, thoạt nhìn khiến cho người ta đem lòng thương xót.

Vốn dĩ ông lão không muốn mời hai người đàn ông trưởng thành vào nhà, nhưng nhìn thấy Ứng Vô Sầu điềm đạm nho nhã có vẻ vô hại, liền buông lỏng cảnh giác, cho hai người họ vào.

Ứng Vô Sầu không vào nhà, chỉ ngồi trên ghế đá trong sân, nhận lấy nước mà ông lão đưa tới, lễ phép nói tiếng cảm ơn.

Uống nước xong, Ứng Vô Sầu dặn dò: "Thừa Ảnh, ông lão tốt bụng mời chúng ta uống nước, chúng ta không thể nhận không ý tốt của người khác. Con đi giúp ông gánh nước rồi chẻ củi đi."

"Ninh Thừa Ảnh" hơi sửng sốt, rõ ràng không nghĩ rằng Ứng Vô Sầu là một người tốt bụng đến như vậy. Cậu ta gật đầu, xách thùng nước lên một cách thành thạo, giúp ông lão gánh nước.

"Trời... thật ngại quá, chẳng qua tôi chỉ cho hai người một gáo nước lạnh thôi mà." - Ông lão cảm thấy hơi thẹn, nói, "Sớm biết vậy, tôi nên pha trà cho khách quý."

"Nên làm mà," - Ứng Vô Sầu đáp, "Ông ngồi đi, để người trẻ tuổi làm việc."

Thái độ của y hòa nhã dễ gần, lại có khí chất như cao nhân, làm cho người ta không cách nào từ chối được.

Ông lão ngồi cạnh Ứng Vô Sầu, hai người cùng nhìn "Ninh Thừa Ảnh" bận rộn chạy đi chạy lại.

Ứng Vô Sầu thuận miệng hỏi: "Lúc nãy ta đi qua một ngôi miếu, vốn dĩ định đi vào xin ngụm nước, không làm phiền người dân trong trấn này. Nhưng không ngờ vừa đi vào đã thấy ngôi miếu đó tan hoang không thể tả, sao lại như thế vậy?"

"Ninh Thừa Ảnh" đang làm việc giúp họ, vì thế ông lão không thể tiếp tục im lặng, bèn tiếp chuyện với Ứng Vô Sầu.

"Có chuyện này ngài không biết, ngôi miếu đó không thờ cúng tượng thần, mà là ma quỷ." - Ông lão nói.

"Ồ?" - Ứng Vô Sầu vội bưng gáo nước lên uống, đề phòng ông lão chú ý đến việc khuôn mặt y cực kì giống tượng thần.

Cũng may đôi mắt ông lão đã mờ, tiếp tục nói: "Nghe cha tôi bảo, năm mươi năm trước trong trấn có quỷ, làm cho người trẻ tuổi trong trấn chết mê chết mệt. Trưởng trấn bèn đi tìm cao nhân, xây miếu, tạc tượng thần, trấn áp tà ma đó."

"Đâu ai ngờ rằng khuôn mặt của bức tượng thần đó thay đổi. Nó thay đổi rất chậm, rất chậm. Lúc đầu mọi người không nhận ra, bốn mươi năm sau, có một ông lão phát hiện dung mạo tượng thần thay đổi, dần dần không ai dám đến đấy dâng hương nữa."

"Không có nhang đèn, hòa thượng trong miếu cũng bỏ đi hết, chỉ còn lại đứa nhóc nhà họ Sầm ở lại quét dọn. Lại qua mấy năm, đứa nhóc ấy cũng không thấy đâu nữa, chắc là đã chết rồi."

"Đứa nhóc nhà họ Sầm?" - Ứng Vô Sầu hỏi.

"Mười tám năm trước, nhà họ Sầm nhặt được một đứa trẻ ở dưới gốc cây phong bên ngoài miếu, cả người nó lạnh cóng, đến cả một mảnh vải che thân cũng không có. Vừa hay khi ấy là mùa sương giá, trên lá phong đỏ kết thành một tầng sương trắng, cả người đứa trẻ được bao phủ bởi những chiếc lá ấy."

"Hòa thượng trong miếu nhặt được đứa trẻ đó, thấy chưa chết nên cứu."

"Nhà họ Sầm hiếm muộn nhiều năm, bèn đi tìm trụ trì, nhận nuôi đứa trẻ ấy."

"Nó được trụ trì đặt tên cho, không giống như loại tên Trương Nhị Cẩu hay Lý Phú Quý của người khác, cái tên khá văn nhã."

"Tên nó là... Sầm Sương Lạc."

"Rắc" một tiếng, "Ninh Thừa Ảnh" vung mạnh rìu bổ xuống, khúc củi tách ra, cây rìu cũng bị gãy làm đôi.

Ứng Vô Sầu nhìn cậu ta, thấy sắc mặt của "Ninh Thừa Ảnh" u ám, giống như đang nhớ tới chuyện cũ mà cậu không muốn nhớ lại.

"Ninh Thừa Ảnh" bước lên trước, nói với ông lão: "Ngại quá, làm hỏng mất rìu của ông rồi."

Cậu ta đặt lên bàn một mảnh bạc vụn xem như tiền bồi thường, rồi nói với Ứng Vô Sầu: "Sư phụ, chúng ta đi thôi."

Ứng Vô Sầu lại nói: "Đừng vội. Con làm hư cây rìu của ông, sao có thể lấy tiền để bù đắp. Con phải đi mua một cây rìu mới để đền mới đúng."

Y cầm bạc lên, đặt vào trong lòng bàn tay của "Ninh Thừa Ảnh", kêu cậu ra ngoài mua cây rìu.

"Ninh Thừa Ảnh" chần chừ một lát, nhìn chằm chằm ông lão, như thể cậu ta không hề muốn ông tiếp tục kể lại chuyện của ngôi miếu đó.

"Còn không đi nhanh đi?" - Ứng Vô Sầu nói.

"Ninh Thừa Ảnh" siết chặt nắm đấm, lẳng lặng ra ngoài, ngoan ngoãn đi mua rìu.

Đến lúc này, Ứng Vô Sầu cuối cùng cũng xác nhận được, Ninh Thừa Ảnh giả không những không có ác ý với y, còn cực kì muốn xây dựng ấn tượng tốt trong lòng của y.

Hơn nữa, phản ứng lúc nãy của cậu ta...

Khóe môi Ứng Vô Sầu cong lên, y nói với ông lão: "Có thể kể cho ta nghe chuyện của Sầm Sương Lạc không?"

-

Tác giả có lời muốn nói:

Ứng Vô Sầu: Ta cứ có cảm giác rằng hắn luôn dụ dỗ ta, vâng lời ta, dụ ta xoa đầu hắn.

Sầm Sương Lạc: ...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net