Chương 9: Rượu độc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: ppi
Beta/PR: Mộng

Tóm tắt: Y đi từng bước về phía Sầm Sương Lạc, bước chân vững vàng đến độ không hề giống một người mù.

-

Có lẽ đây là ngôi làng quái dị nhất mà Sầm Sương Lạc từng thấy.

Hầu như không có người già và trẻ nhỏ trong làng, đàn bà con gái cũng cực kì ít, đa số đều là những gã đàn ông cao lớn vạm vỡ, vai năm tấc rộng thân mười thước cao, dũng mãnh vô cùng.

Đây mà là làng xã bình thường sao, sơn trại của thổ phỉ thì có.

Tuy bọn cương thi này đều là xác chết, nhưng kẻ nào cũng trông thật sống động, thậm chí vẫn còn giữ lại những thói quen và tính tình lúc còn sống.

Gã thủ lĩnh "mời" hai người vào căn nhà lá to nhất trong làng rồi mang ra một loại chất lỏng màu xanh đen có mùi rượu bốc lên nồng nặc, đặt "bộp" xuống trước mặt hai người.

"Nước trong làng chúng tôi không được sạch, uống không được. Đây là rượu được ủ từ hạt cây mà chúng tôi hái được quanh đây, tuy trông không đẹp lắm nhưng rất ngon đó." - Gã thủ lĩnh to con nói.

Nghe tin có người từ bên ngoài vào làng, toàn bộ xác sống trong làng đều tụ lại đây, mấy chục gã xác sống thân hình cao lớn, tướng mạo hung hãn vây hai người chặt như nêm cối.

Suy cho cùng thì Sầm Sương Lạc cũng chỉ là một thanh niên mới mười tám tuổi. Mặc dù có thực lực của kỳ Kim Đan, nhưng khi gặp tình huống này thì hắn vẫn còn khá bỡ ngỡ.

Ngược lại, Ứng Vô Sầu ung dung thong thả, dường như y đã quen với tình huống bị nhiều người chú ý như vậy. Ngay cả khi bị một gã đàn ông xấu đau xấu đớn dí mặt lại gần, Ứng Vô Sầu vẫn ngồi yên như cũ.

"Tửu... tửu lượng của sư phụ và của ta rất yếu, nên sẽ không uống rượu." - Sầm Sương Lạc từ chối.

"Cái gì? Sợ bọn tao bỏ độc à?" - Gã thủ lĩnh đập bàn, "Khinh người quá đáng! Tụi bây, khiêng chum rượu lên đây!"

Một gã xác sống vóc người không cao nâng chum rượu bằng một tay mà bước vào, Sầm Sương Lạc thấy thế liền sượng người.

Tất cả những cái xác sống này đều có tu vi từ Trúc Cơ trở lên, gã thủ lĩnh có vẻ đã đột phá kỳ Kim Đan. Cho dù là môn phái chuyên thuật Khống Thi thì cũng không thể luyện ra những cái xác sống có tư duy của riêng mình một cách khủng khiếp như thế trong một khoảng thời gian ngắn như vậy được. Rốt cuộc sao mà Ninh Thừa Ảnh có thể làm được?

Gã thủ lĩnh cầm một cái gáo quả bầu lên, múc một gáo đầy loại rượu màu xanh đen, "ừng ực" uống sạch.

"Thấy chưa? Làm gì có độc?" - Gã nói.

Uống rượu xong, môi và ấn đường của gã đều biến thành màu tím đen, nhưng một lúc sau thì dần dần phai đi, giống như đã được hấp thụ vào cơ thể.

Những cái xác này cư trú bên trong phạm vi của chướng khí, lại không phải người sống, chúng không sợ trúng độc chết vì đã sớm dung hợp với chất độc, đương nhiên không sợ rượu độc.

Thật ra dáng vẻ của gã thủ lĩnh sau khi uống xong rượu độc trùng khớp với những gì Sầm Sương Lạc đã từng mơ.

Trong mơ, Ninh Thừa Ảnh khống chế đại quân hàng ngàn thây ma, đám thây ma hoàn toàn nghe theo lệnh của Ninh Thừa Ảnh hệt như những con rối, đôi mắt chúng đờ đẫn vô hồn, môi tím đen, cả người bốc lên khí độc. Chúng đi đến đâu, cỏ cây héo tàn đến đấy.

Ninh Thừa Ảnh ngồi trên một cái ghế làm từ xương trắng, lơ lửng giữa không trung, lạnh lùng nhìn Sầm Sương Lạc.

Hắn ta khua tay một cái, đội quân thây ma bổ nhào vào Sầm Sương Lạc. Dù cho thực lực của Sầm Sương Lạc có mạnh đến đâu thì cũng khó mà một mình địch lại thiên quân vạn mã.

Đợi đến khi hắn giải quyết đội quân thây ma xong, thương tích đầy mình, Ninh Thừa Ảnh ngồi trên Bạch Cốt Tọa mới bay qua, áp bàn tay trắng bệch như thi thể lên lồng ngực Sầm Sương Lạc.

Sầm Sương Lạc cảm thấy sinh mệnh của mình đang dần trôi đi từng chút một. Nhưng mỗi khi đến thời khắc ấy, hắn sẽ giật mình tỉnh dậy. Hắn cũng không biết đến cuối cùng thì Ninh Thừa Ảnh sẽ giết hắn, hay là hắn sẽ giết ngược lại Ninh Thừa Ảnh.

Hiển nhiên đây là chuyện sẽ xảy ra trong tương lai.

Bây giờ đại quân thây ma của Ninh Thừa Ảnh chỉ có mấy chục tên, tu vi của Sầm Sương Lạc cũng chỉ mới đến kỳ Kim Đan, hắn không có năng lực đối phó với đại quân hàng ngàn thây ma.

Tương lai...

Sầm Sương Lạc đột nhiên bừng tỉnh. Cho dù lúc này người mà Ninh Thừa Ảnh lựa chọn để luyện thành xác sống có mang tội ác tày trời hay không, thì tương lai cũng sẽ có một trận tử chiến giữa hai người.

Diệt trừ Ninh Thừa Ảnh lúc hắn ta chưa làm được trò trống gì thì mới là phải đạo.

Nhưng giờ tình huống thay đổi, bọn xác sống không nhận ra mặt của Ninh Thừa Ảnh, hắn vô phương dụ Ninh Thừa Ảnh xung đột với Ứng Vô Sầu. Xem ra chỉ có thể diệt trừ bọn xác sống trong làng, bẻ gãy đôi cánh của Ninh Thừa Ảnh thì mới có phần thắng trong trận chiến này.

Với năng lực của Sầm Sương Lạc, đơn thương độc mã đối phó những cái xác sống này thì có hơi quá sức, nên hắn cần sự trợ giúp của Ứng Vô Sầu.

Nhưng... Sầm Sương Lạc nghiêng đầu nhìn tấm vải trắng đang che khuất đôi mắt của Ứng Vô Sầu, lại nhìn cơ thể gầy còm vì bệnh của y, bỗng nhiên thấy không nỡ.

Tuy lúc này Ứng Vô Sầu có thể kiên cường đi ngao du bốn bể, nhưng cũng chỉ là hồi quang phản chiếu. Sao hắn có thể để Ứng Vô Sầu thi triển pháp lực rút ngắn tuổi thọ của mình chứ.

Chỉ có vài tên xác sống thôi mà, hắn đối phó được!

Bên này, Ứng Vô Sầu đang cười nói với gã thủ lĩnh: "Các anh có lòng mời chúng tôi vào làng nghỉ chân, sao tôi dám nghi ngờ lòng hiếu khách của các anh. Có điều, đệ tử của tôi còn nhỏ tuổi, tôi không cho nó uống rượu, nó chỉ vâng theo lời của người thầy này thôi. Các anh có ý đãi khách, đương nhiên tôi cũng không thể phụ lòng. Thế nên để tôi kính các anh một ly, được chứ?"

Nói xong, y nâng chén rượu lên, tựa như không hề nhìn thấy gì mà đưa cái chất lỏng màu xanh đen ấy lên miệng.

Đương nhiên Sầm Sương Lạc không thể để Ứng Vô Sầu uống thứ quái dị này được, bèn đánh vỡ chén rượu, giận dữ đập bàn quát: "Cái thứ này vừa nhìn liền biết có độc, mấy người nghĩ bọn tôi ngu à!"

Nói xong hắn liền rút ống sáo ra, đánh về phía gã thủ lĩnh.

Gã thủ lĩnh không né kịp, cánh tay bị ống sáo đánh trúng, rớt trên mặt đất.

Nhưng gã không đau cũng không sợ, còn cười một cách dữ tợn: "Mấy anh em trong làng đang chán muốn chết, khó lắm mới gặp được hai người sống, ai thèm quan tâm chúng mày khôn hay ngu, vô làng để nghỉ ngơi hay có ý đồ gì khác. Một khi chúng mày đã bước vào đây, thì phải để bọn tao chơi đã rồi mới được chết!"

Gã thét lên một tiếng, mấy mươi cái xác sống bao vây Sầm Sương Lạc. Căn nhà nát bấy, đám người xông vào đánh nhau.

Bốn, năm cái xác sống gầy gò khác bao vây Ứng Vô Sầu, trong đó vậy mà có một người là nữ.

Ả đàn bà đó khoảng bốn chục tuổi, khuôn mặt chanh chua đanh đá, nhưng cũng có chút nhan sắc.

Ả đưa chén rượu còn lại trên bàn đến trước mặt Ứng Vô Sầu, cười nói: "Này anh trai, mặt mũi anh đẹp, tính tình cũng tốt, tôi không ép anh đâu. Chỉ cần anh uống hết chỗ rượu này thì sẽ không phải chịu khổ nữa."

Ứng Vô Sầu đang định thăm dò thực lực của Sầm Sương Lạc nên không ra tay giúp đỡ, bèn trò chuyện với ả.

"Uống xong chỗ rượu này sẽ trở nên giống các người sao? Mũi không thở, tim không đập, nhưng vẫn hoạt động tự do được?" - Ứng Vô Sầu nâng chén rượu lên, hỏi.

Ả đàn bà cười đáp: "Cứ tưởng anh mù mắt nên chẳng biết gì chuyện ở đây, té ra đã sớm biết chúng tôi đều là người chết rồi sao? Yên tâm đi, uống xong chỗ rượu này thì tạm thời không chết đâu, nhưng mà cơ thể sẽ cứng lại, chân tay chậm chạp, cảm giác đau đớn hay vui sướng đều sẽ dần mất đi, dù cho bọn tôi có làm gì các anh, các anh cũng sẽ không cảm thấy đau khổ."

"Cô thì sao? Biết vui biết buồn không?" - Ứng Vô Sầu hỏi.

Y chú ý đến cánh tay phải của gã thủ lĩnh bị chém rơi trên mặt đất. Cánh tay kia còn chưa "chết", mà đang bò loạn trên mặt đất để tìm cách gắn lại lên người gã thủ lĩnh.

"Cái thân xác này á, một chút cảm giác cũng không có." - Ả thở dài, "Nhưng trong lòng vẫn biết buồn, vẫn cần có niềm vui, nên bây giờ mới bắt các anh đến đây để tìm trò vui đó."

"Tại sao mấy người lại biến thành thế này vậy?" - Ứng Vô Sầu nhấp một ngụm rượu, hỏi.

Những người canh giữ Ứng Vô Sầu thấy y ngoan ngoãn uống rượu thì cười ha hả một cách dữ tợn. Ả cũng thẳng thắn trải lòng: "Còn không phải là do đã làm nhiều việc xấu nên bị trừng phạt sao. Người khác thế nào thì tôi không biết, chứ lúc tôi còn đang đắp chăn ngủ thì hắn ta dựng tôi dậy, hỏi tôi đã làm những chuyện xấu gì trong đời. Sau khi tôi thành thật kể hết, hắn ta đánh ngất tôi rồi bắt đi, lúc tỉnh lại thì đã biến thành bộ dạng này."

"Ồ? Cô đã làm những chuyện xấu gì?" - Ứng Vô Sầu thong thả ung dung uống rượu, động tác vô cùng nho nhã lịch sự của y khiến việc uống rượu độc cũng mang nét đẹp của chàng danh sĩ phong lưu, bọn xác sống xung quanh nhìn đến nỗi không dứt mắt ra được.

"Tôi chỉ đơn thuần giúp nhà hiếm muộn có con, giúp cô nương không có tiền tìm được công ăn việc làm ổn định, giúp những cô gái mang thai ngoài giá thú giải quyết muộn phiền." - Ả ta nói.

Ứng Vô Sầu cười nhạt: "Cô đúng là biết cách ăn nói."

Lần đầu tiên y thấy có người miêu tả việc buôn bán trẻ em, ép gái nhà lành làm nghề mại dâm, đánh đập phá thai và những chuyện táng tận lương tâm khác bằng những từ ngữ "cao cả" và "đẹp đẽ" như vậy.

"Bọn họ thì sao?" - Ứng Vô Sầu chỉ vào gã cao to đang đánh nhau với Sầm Sương Lạc.

"Bọn họ cũng đã làm không ít chuyện xấu, phóng hỏa, giết người hay cướp giật đều có đủ cả. Đều là những kẻ đáng chết." - Ả đàn bà đáp.

"Kẻ biến mấy người thành bộ dạng này gần đây đang làm gì? Mấy người có thường xuyên gặp hắn không?" - Ứng Vô Sầu hỏi.

Ả đàn bà thấy ấn đường của Ứng Vô Sầu đã nhiễm phải khí đen, chắc chắn y đã bị trúng độc nên cũng nhẹ lòng, không giấu giếm: "Vóc người hắn khá cao, cũng xấp xỉ với cái cậu đang đánh nhau bên kia ấy, thấp hơn anh nửa cái đầu."

"Hắn ở sâu trong rừng núi, không hay đến đây, mỗi lần đến sẽ bắt một người đi. Người bị hắn bắt đi có lúc sẽ trở về, nhưng cũng có lúc không."

"Người trở về sẽ càng giống người sống, tu vi cũng mạnh hơn. Anh thấy đại ca của bọn tôi không, hắn là người bị bắt đi nhiều nhất đấy."

"Nghe có vẻ mấy người rất sợ hắn ta, mấy người cũng không tự nguyện ở lại nơi này. Nếu tôi nói, tôi có thể đưa mấy người đi, mấy người có đồng ý bỏ qua cho bọn tôi lần này không?" - Ứng Vô Sầu hỏi, nghe như đang xin tha thứ.

"Đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa, bọn tôi sẽ không rời khỏi đây đâu." - Ả nói, "Các anh cũng không rời khỏi đây được đâu, ở lại cũng tốt mà."

"Tôi hiểu rồi." - Những gì Ứng Vô Sầu cần dò hỏi đều đã hỏi xong.

Y uống sạch rượu, nhìn đám người đang chiến đấu đằng xa.

Thực lực của Sầm Sương Lạc chẳng phải hạng xoàng, ra tay lại tàn nhẫn và liều mạng, vài con xác sống này chẳng phải là đối thủ của hắn.

Chỉ mới vừa uống xong một chén rượu, quá nửa số lượng xác sống đã thành xác chết, nằm đầy trên mặt đất.

Bọn xác sống không sợ chết, đa số không biết đau, cho dù có đứt tay rớt chân thì vẫn hoạt động như thường, không dễ đối phó.

Ánh mắt Sầm Sương Lạc lóe lên vẻ độc ác, qua vài hiệp đấu, hắn đã biết được nhược điểm của bọn xác sống nằm ở đỉnh đầu. Chỉ cần đập vỡ chỗ xương sọ ấy, hầu hết xác sống sẽ bị hạ gục.

Nhưng gã thủ lĩnh và vài xác sống tương đối đặc biệt khác thì không bị kiểm soát bởi nhược điểm ấy. Không những thế, chúng còn có thể phát lực để đánh người hệt như tu sĩ.

Gã thủ lĩnh còn vung cái xác đã bị hạ gục lên như một món vũ khí để chiến đấu.

Những xác sống đặc biệt này có lẽ đã bị người đeo mặt nạ bắt đi, tinh luyện nhiều lần mà vẫn còn "sống".

So với xác sống, thì bọn chúng giống con người hơn, có pháp lực, có suy nghĩ, còn biết dùng âm mưu để hại người.

Chiêu thức của Sầm Sương Lạc vừa hại mình vừa hại người. Miễn là đối phương không đánh phải vùng trọng yếu của cơ thể thì hắn sẽ hoàn toàn mặc kệ, chịu một đòn để đổi lấy một đòn.

Không biết hắn đã ăn những thiên tài địa bảo gì mà sức hồi phục của cơ thể mạnh vô cùng, vết thương ngoài da lành lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, một vài vết thương sâu đến xương cũng nhanh chóng lên da thịt non rồi khép miệng lại, chỉ còn vệt máu nhàn nhạt trên da.

Sức chịu đựng của cơ thể Sầm Sương Lạc không hề kém cạnh bọn xác sống, thảo nào hắn không sợ bị thương.

Nhưng xác sống có độc. Nếu chiến đấu kéo dài, lớp chân khí bảo vệ của Sầm Sương Lạc sẽ sớm biến mất, chướng khí nhập thể, hắn sẽ dần bị yếu đi.

Nếu tiếp tục đánh nhau, người thắng chắc chắn sẽ là Sầm Sương Lạc, nhưng hắn cũng sẽ bị trúng độc, chân khí trong người sẽ dần bị ăn mòn.

Với thể chất khỏe như trâu của Sầm Sương Lạc thì bây giờ không chết nổi nhưng sẽ rất khó chịu, về sau sẽ lưu lại tai họa ngầm trong cơ thể như kinh mạch tổn thương, thời thời khắc khắc phải chịu cơn đau dữ dội.

Người trẻ tuổi đúng là không biết quý trọng cơ thể, Ứng Vô Sầu khẽ lắc đầu.

Y cũng từng như vậy. Thời còn trẻ, y cứ nghĩ rằng chỉ cần đủ liều lĩnh là sẽ làm được mọi thứ, ngờ đâu về sau vết thương chằng chịt trên người, không cách nào lành hẳn.

Hết cách rồi. Nếu không ra tay, sợ là Sầm Sương Lạc sẽ bị trúng độc, cả đời này cũng không khỏi nổi.

Ứng Vô Sầu đặt chén rượu xuống, từ tốn đứng dậy.

Vài tên xác sống phụ trách trông giữ y cũng đứng lên, chắn trước mặt y.

Ả đàn bà kia nói: "Vị tiên sinh này, anh đã uống loại rượu được chúng tôi ủ bằng cây độc mà còn muốn phản kháng sao? Chi bằng ngoan ngoãn... Ấy? Khí đen giữa trán anh sao biến mất rồi? Anh biết giải độc à?"

"Tôi chẳng phải tu sĩ giỏi y thuật, đâu biết cách giải độc." - Ứng Vô Sầu nói.

"Nhưng anh..." - Ả đàn bà chỉ vào khuôn mặt không hề có dấu hiệu trúng độc của y, "Không thể nào, rõ ràng anh là người sống, sao lại không sợ rượu của chúng tôi?"

"Chẳng qua vì tôi là người giỏi dùng ngoại vật mà thôi." - Ứng Vô Sầu lạnh nhạt nói.

Y mở tay ra, lòng bàn tay tỏa ra làn khói màu xanh đen. Một chốc sau, rượu độc y vừa uống vào lúc nãy liền ngưng tụ thành một quả cầu nước, lơ lửng trên lòng bàn tay của y.

Từ lúc bước vào ngôi làng này, Ứng Vô Sầu đã không ngừng tinh luyện thứ chướng khí đầy trời này.

Tâm pháp tu luyện của y là tinh luyện vạn vật để sử dụng. Chỉ cần thần niệm của y đủ mạnh, vạn vật trong thiên địa đâu đâu cũng là mắt, là tay của y.

Chướng khí không phải là sinh vật sống, thế nên nó cũng nằm trong phạm vi những vật mà Ứng Vô Sầu có thể tinh luyện.

Nhưng có một số vật phẩm cần phải dùng chút kỹ xảo thì mới tinh luyện được.

"Chướng khí, cỏ độc, trùng độc ở nơi này, kể cả khí độc trong thân xác của các ngươi, toàn bộ đều cùng nguồn gốc." - Ứng Vô Sầu nói, "Kẻ luyện hóa ra các người đã dẫn chướng khí vào trong cơ thể của các người. Chướng khí này có thể đảm bảo thân xác của các người không bị mục rữa và linh hoạt như người sống, với điều kiện là các người chỉ có thể hoạt động tại nơi có chướng khí. Một khi rời khỏi chỗ này, mất đi chướng khí bảo vệ, cơ thể các người sẽ lập tức thối rữa."

Vì vậy những xác sống này không sợ chướng khí, không sợ rượu độc, chỉ cần ở trong vùng bảo vệ của chướng khí thì dù có bị rớt cánh tay xuống đất thì vẫn có thể hành động như thường.

Một khi rời khỏi chướng khí, mặc cho tu vi có cao đến đâu thì trong nháy mắt vẫn sẽ hóa thành xương trắng.

Viên rượu độc trong lòng bàn tay Ứng Vô Sầu giờ đã là chướng khí bị y tinh luyện.

Ngón tay y chạm nhẹ vào quả cầu, trong nháy mắt, rượu độc hóa thành sương mù dày đặc, bằng tốc độ cực nhanh mà bao trùm cả ngôi làng.

Ứng Vô Sầu vung tay một cái rồi nắm lại, chướng khí bao phủ khắp ngôi làng nhanh chóng tụ hội vào lòng bàn tay.

Chướng khí nơi đây đều trở thành tay của y.

Trong chốc lát, chướng khí dày đặc trong không khí làm cho Sầm Sương Lạc vô cùng đau đớn đã biến mất. Hắn cảm thấy hít thở thông thuận, mà sắc mặt của những xác sống đang bao vây hắn thì méo xệch.

Bọn chúng không còn công kích Sầm Sương Lạc, mà chạy như bay đuổi theo hướng chướng khí bị rút đi, sợ rằng mình chạy theo không kịp.

Có cái xác chạy chậm, chân tay vừa rời khỏi nơi chướng khí bao phủ liền hóa thành xương trắng.

Gã thủ lĩnh té lộn nhào bò đến bên chân của Ứng Vô Sầu, vươn tay về phía y, gào lên: "Đừng!"

Ứng Vô Sầu cười nhạt, sự thương hại giả tạo hiện lên trên từng nét mặt.

"Sống như một cái xác vô hồn, các người cũng không được tự do, đúng không?"

Bàn tay của y siết chặt thành nắm đấm, toàn bộ chướng khí trong không gian này đều bị thu vào lòng bàn tay của y, biến thành một viên thuốc đen tuyền.

Bọn xác sống không còn chướng khí bảo vệ thì nhanh chóng bị thối rữa, chỉ còn lại xương khô rải rác khắp mặt đất.

Vốn còn đang cố gắng đứng vững, khi Sầm Sương Lạc nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng vừa xảy ra thì hắn chỉ cảm thấy kiệt sức. Dường như trận ác chiến lúc nãy hoàn toàn là vô ích.

Đầu gối hắn nhũn ra, mệt mỏi ngồi trên mặt đất, nhìn Ứng Vô Sầu đang đứng trên xương trắng.

Phủ Trần Tán Nhân phẩy tay áo, giũ đi bàn tay đứt lìa đang nắm lấy ống tay áo của mình.

Y nhìn Sầm Sương Lạc, nét mặt vẫn dịu dàng như cũ. Sầm Sương Lạc thì bỗng dâng lên một loại cảm giác sởn gai ốc, ớn lạnh sống lưng, toàn thân lạnh cóng, hệt như đang bị thiên địch theo dõi.

"Con trúng độc rồi, để vi sư giúp con giải độc." - Ứng Vô Sầu nói.

Y đi từng bước về phía Sầm Sương Lạc, bước chân vững vàng đến độ không hề giống một người mù.

-

Tác giả có lời muốn nói:

Sầm Sương Lạc: Tim đập như trống, toàn thân run rẩy, không sao dứt mắt khỏi Ứng Vô Sầu được. Ta biết yêu rồi sao?

Hắc xà: Ê tỉnh lại! Đó là do ngươi bị thiên địch chú ý đến đó, mau chạy đi!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net