14.Có gì đó không đúng lắm a...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quý Tử Ương bắt đầu toàn thân run rẩy.

Nam tử ném con dao găm sang một bên, tay còn lại vòng lên vỗ nhẹ vào lưng Quý Tử Ương, giống như đang dỗ dành một hài tử đang cáu kỉnh: "Đừng sợ, ta sẽ không làm tổn thương ngươi."

Hắn không sợ, hắn đang tức giận! Quý Tử Ương trong lòng oán thầm!

Nam tử khẽ vỗ về, chậm rãi mở miệng, thực sự trả lời câu hỏi mà Quý Tử Ương đã hỏi trước đó: "Ta tên là Diệc Cảnh, ba năm trước từng là trợ tá của Trấn Bắc Vương, đi theo Vương gia bày mưu tính kế, bôn ba trên sa trường, vì một lần sơ suất trước trận chiến, dẫn đến Vương gia bị trúng độc, vì thế mà chịu liên lụy, bị vương gia hạ độc nhốt ở nơi này."

"Vương gia đối xử với ngươi như thế, tại sao ngươi không bỏ chạy?" Quý Tử Ương tò mò hỏi, khi nghe đến việc Trấn Bắc vương, liền quên mất hoàn cảnh hiện tại chính mình đang ở trong tư thế xấu hổ bị người khác ôm vào trong lòng.

"Võ công của ta đã phế hết, trốn không thoát, vả lại độc trên người của ta lại sợ ánh sáng, cho dù rời khỏi vương phủ cũng khó sống sót." 'Diệc Cảnh' chậm rãi nói, trong miệng lộ vẻ bất đắc dĩ cùng bi thương.

Lúc này, ảnh vệ đang ẩn nấp trên nóc nhà, khóe mắt và lông mày run rẩy lợi hại, Vương gia nhà hắn thật đúng là phúc hắc, nói dối hết lần này đến lần khác, nói dối không thèm chớp mắt, không khỏi lau mồ hôi lạnh một cái.

Năm đó Vương gia bị thương, may mắn bọn hắn thề sống chết có nhau, nếu là phản bội vương phủ, đối mặt với một đối thủ như vậy, thực sự không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

"Vậy ngươi nói, tại sao ta lại trúng mê hương, mà ngươi thì không?" Quý Tử Ương , nếu như võ công đã phế hết, tại sao trong phòng có mê hương mà người này lại bình an vô sự

"Trong phòng đã có mê hương, nhưng ta quanh năm suốt tháng cư ngụ ở nơi, mê hương này đối với ta đã sớm không có tác dụng gì." 'Diệc Cảnh' lời nói không chảy nước miếng.

Quý Tử Ương đảo mắt nói: "Nếu ngươi đã bị Trấn Bắc vương vứt bỏ, không cần làm việc cho hắn nữa, hay là thả ta đi, ân huệ hôm nay, ngày sau tất báo."

"Ồ?" Trong bóng tối, 'Diệc Cảnh' nhướng mày: "Cái này... làm sao báo?" _

"Ta không thể làm gì độc trong cơ thể ngươi, nhưng ta có thể giúp ngươi rời khỏi vương phủ, cho dù không lộ ra ngoài ánh sáng, cũng không cần sống tối tăm ngột ngạt như thế này , còn phải ở đây chờ chết nữa."

Một người đã bị giam cầm nhiều năm, hắn cũng không tin y không muốn đi ra ngoài.

"Vậy ngươi có nguyện nói cho ta biết ngươi là người phương nào, làm sao có năng lực cứu ta ra ngoài?" Sau một lúc im lặng, một giọng nói trầm thấp chậm rãi vang lên.

Quý Tử Ương trong lòng vui vẻ, đối phương hỏi một câu như vậy, ngay cả có đùa giỡn, cũng hướng dẫn từng bước: "Người xưa nói, thà tin rằng có còn hơn là không, ta chỉ nói cho ngươi biết một câu, ít ngày nữa ta sẽ là Vương phi của vương phủ này, ngươi nói ta có năng lực hay không?"

Trong không khí im lặng một hồi, một lúc sau, 'Diệc Cảnh' nhẹ nâng cằm Quý Tử Ương cười cười, đôi môi mỏng gợi cảm câu lên một nụ cười nham hiểm: "Ngươi là Vương phi của Vương gia."

"Có... có vấn đề gì sao... tương lai ta có thể cứu ngươi là được rồi, ngươi quản ta là ai!" Trong lòng hắn có chút bồn chồn, rõ ràng bầu không khí lúc trước có thể lay động được người này.

Sao thoáng một cái liền cảm thấy không đúng.

"Vương gia hại ta như vậy, mà Vương phi của hắn lại leo lên giường của ta, ngươi cảm thấy ta nghĩ như thế nào?"

Quý Tử Ương da đầu tê dại, lại nghe đối phương nhàn nhạt nói: "Không bằng đem thân thể ngươi cho ta, coi như trút được hận ý của ta đối với Vương gia."

Cái gì?!

Hình như có gì đó sai sai!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net