16.Đuổi hay không đuổi theo?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lăng hộ vệ thở phào một hơi.

Người cuối cùng cũng ra.

"Huyết đại nhân, ngài xem có cần đuổi theo không?"

Huyết Hà liếc hắn một cái: "Người Vương gia tha cho, ngươi nói đuổi hay không đuổi?"

"Vâng, thuộc hạ ngu dốt." Lăng hộ vệ quay người đi nơi khác, làm bộ giáo huấn những thuộc hạ, thậm chí không thể tìm thấy bất kỳ ai, sau đó liền giải tán các hộ vệ được tập hợp, an bài người tiếp tục tuần tra bình thường vào ban đêm.

Giống như khi đi ra ngoài, Quý Tử Ương  trở về sân của mình từ cửa sau hẻo lánh nhất của Quý gia.

Bên ngoài trời vẫn còn hơi tối, nhưng sắp sửa sáng, hắn muốn ngủ bù một giấc.

Một đêm này, cho đến khi trở về, hắn vẫn còn vương vấn nỗi sợ hãi.

Chưa kể hắn còn suýt bị bắt, còn bị người lạ lợi dụng, càng là mang trên lưng một gánh nặng.

Chẳng lẽ thực sự muốn cứu hắn?

Quý Tử Ương bất đắc dĩ thở dài, chuyện này còn cần chờ hắn vào Vương phủ từ từ trù tính.

Dù sao người đó chịu đựng được nhiều năm như vậy, không kém nhiều thời gian lắm.

Lấy sự kiện hôm nay làm ví dụ, vương triều này quả thật không phải tốt như vậy.

Tiểu Mộc Đầu nghe thấy động tĩnh liền đứng dậy, chậm rãi đi ra từ cửa bên cạnh dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, người chưa kịp tỉnh lại, đã cảm thấy trước mặt có một luồng gió thổi qua.

"Thiếu... Thiếu gia... ngươi dậy sớm quá... uu" Lời còn chưa nói hết, đã bị thiếu gia nhà mình tát vào mặt, lùi lại vài bước.

Sau khi đứng vững, cửa phòng Quý Tử Ương đã đóng lại, chỉ để lại một câu nói: "Hôm nay không ai được phép quấy rầy ta!"

Tiểu Mộc Đầu sờ đầu và đáp lại.

Mặt khác, nha đầu bên cạnh Đại bá mẫu Lục Tụy Tống đưa tới danh sách của hồi môn để hắn xem qua, nhưng không ngờ Quý Tử Ương tránh không gặp, vì vậy giận dữ nói Ngũ thiếu gia chưa vào vương phủ, đã cậy chức vị Vương phi. 

Trở về còn ở trước mặt phu nhân nhà mình thêm mắm dặm muối tố cáo một hồi, Đại phòng phu nhân ngay lập tức ném tách trà, mắng một câu tiểu súc sinh.

Ngay cả Quý Vân hầu hạ nước trà ở bên cạnh cũng bị liên lụy.

Quý Vân là con gái của một người thiếp, mất mẹ từ khi còn nhỏ, được Đại phu nhân nhận về nuôi nấng, bề ngoài cũng là con gái của Quý phủ, nhưng trên thực tế địa vị còn không bằng một nha hoàn.

Quý Tử Ương đang ngủ say tự nhiên không biết chuyện này, chờ lúc hắn tỉnh lại đã là gần hoàng hôn.

Gọi Tiểu Mộc Đầu chuẩn bị nước tắm cho hắn, rồi nằm trong thùng tắm hưởng thụ một phen, những giọt nước óng ánh lướt trên làn da khiến hắn trở nên trắng nõn mịn màng hơn.

"Sao trước kia ta không phát hiện ra, làn da của tiểu tử này tốt như vậy?" Quý Tử Ương nâng cánh tay lên liếc mắt nhìn, hắn đang nói đến thân thể của Quý Tử Ương.

Lại không khỏi nhìn xuống gương mặt phản chiếu qua làn nước trong vắt trong thùng tắm, hắn có nét thanh tú của một thiếu niên, khuôn mặt nhỏ nhắn tụ cùng ngũ quan thập phần tuấn mỹ, lông mi mỏng, hai mắt linh động, dưới làn hơi nước bờ môi càng là như anh đào đỏ tươi.

Mái tóc ướt dính vào má, những giọt nước theo tóc chảy từ cổ xuống ngực, càng tăng thêm vẻ quyến rũ.

Quý Tử Ương nhìn nó, hồi tưởng lại người nọ trong phòng tối, cũng không biết hắn trông như thế nào?

Một ngọn lửa không thể giải thích được bùng lên trong lòng hắn, phản chiếu trên mặt nước mãnh liệt tán loạn: "Ta có bệnh à, nhớ hắn làm cái gì! Tiểu Mộc Đầu, ngươi tới đây cho ta!"

"Thiếu gia, có gì phân phó ư? " Tiểu Mộc Đầu vẫn đứng ở bên ngoài bình phong.

"Ta hỏi ngươi, sao hôm nay lại có người tới sân của ta?"

"Đại phu nhân sai Lục Tụy Tống ở bên cạnh đưa danh sách của hồi môn đến, Nhị phu nhân cũng sai người đưa tới thêm danh sách." Tiểu Mộc Đầu thành thật trả lời.

"Còn có những người khác ư?" Quý Tử Ương nhíu mày, gia yến tối hôm qua đã đắc tội Đại phòng cùng Nhị phòng, nghĩ đến đây khẳng định sẽ lén lút rình mò hắn, nhưng bọn họ vẫn bảo trì bình thản, không dùng thủ đoạn trong ngày thứ hai, còn đưa danh sách tới nhanh như vậy, lại để cho hắn có chút ngoài ý muốn.

Xem ra người cổ đại tất cả đều là người tinh.

"Ngươi lấy tới, ta xem có gì trong danh sách." Quý Tử Ương phân phó.

"Thiếu gia, vẫn là chờ ngươi tắm xong a, danh sách quà tặng này nếu chẳng may dính nước sẽ trở nên vô dụng, danh sách dày đặc, đoán chừng có rất nhiều thứ tốt, Tiểu Mộc Đầu đời này chưa từng thấy nhiều đồ vật như vậy...."

Quý Tử Ương đỡ trán, Tiểu Mộc Đầu càng ngày càng càm ràm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net