2.Thay trời hành đạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng thành Thụy Thiên triều náo nhiệt phi thường, xe ngựa và người đi đường nối liền không dứt, quán rượu và cửa hiệu mọc lên san sát như rừng, còn có nhiều quầy hàng và hàng rong.

Quý Tử Ương đi trên đường nhìn quanh, nhắm ngay một người đàn ông mập mạp mặc quần áo gấm vóc, hai bên một trái một phải hai người hầu , chiếc túi căng phồng treo trên thắt lưng, lắc lư theo nhịp bước đi, chỉ sợ người khác sẽ không biết rằng hắn ta rất giàu có.

"Đây không phải là một miếng mồi béo sao, chính là ngươi!" Quý Tử Ương dùng ngón tay cái quẹt mũi, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú lộ ra một chút lưu manh, vỗ vỗ vai Tiểu Mộc Đầu, nói: " Đứng đấy, đừng nhúc nhích, đợi thiếu gia ta sẽ giúp ngươi một tay. "

Nói xong, một người bước nhanh về phía trước, thản nhiên lướt qua gã đàn ông mập mạp, nói là đụng vai nhưng thật ra còn cách một chút, chính xác là còn chưa chạm vào góc áo của đối phương.

Gã đàn ông tức giận trừng mắt nhìn người suýt chút nữa đụng phải mình, quay đầu bỏ đi, cũng không để ý trên người còn thiếu thứ gì đó.

Khi đã đi xa, Quý Tử Ương tự đắc ném chiếc túi trong tay, sau đó Tiểu Mộc Đầu đi tới, kinh hãi lắp bắp, sắc mặt có chút tái nhợt, nói: "Thiếu gia... Thiếu gia... ngươi... Đó là ăn cắp... Nếu bị lộ ra ngoài, danh tiếng của ngươi sẽ còn tồi tệ hơn."

Quý Tử Ương vỗ vào trán Tiểu Mộc Đầu và Tiểu Mộc Đầu ôm đầu ai ôi ai ôi.

"Ngươi không nói ta không nói, ai biết được! Hơn nữa ta đây là trộm sao? Ta là đang thay trời hành đạo! Ngươi có nhìn thấy lão nhân gia bày sạp hàng ở kia không? Tên mập kia đã lấy đồ của ông lão mà không trả tiền!."

"Ah", Tiểu Mộc Đầu vẫn là không hiểu, nói đến nói đi còn không phải trộm ư, bất quá thiếu gia học được kỹ năng này từ khi nào, hắn vừa rồi cũng không thấy rõ y làm như thế nào, cứ lướt qua như vậy trong tay liền có một túi bạc, thần không biết quỷ không hay.

Ngơ ngác đi theo thiếu gia đến chỗ lão bá, thấy Quý Tử Ương từ trong túi tiền lấy ra một thỏi bạc đặt lên gian hàng, lão bá nâng bạc lên kích động không thôi: "Đạ tạ tiểu công tử, công tử thật tốt, đa tạ công tử a...!"

Tiểu Mộc Đầu tự hỏi, thiếu gia nhà hắn lúc nào trở nên tốt bụng như vậy? Bất quá như vậy cũng tốt, tóm lại so với trước kia thì tốt hơn, vì vậy đứng ngây ngô cười hắc hắc.

"Cười ngây ngô cái gì!" Quý Tử Ương quay đầu lại đã thấy tiểu hầu tử một bộ dáng cười ngây ngốc.

"Ta không có cười, chỉ là cảm thấy thiếu gia như vậy rất tốt."

"Tốt lắm? Ăn trộm có được không?" Quý Tử Ương tự hỏi, đứa nhỏ lương thiện này sao có thể bị hắn hủy hoại nhanh như vậy?

Đang muốn đi quán rượu đánh bữa ăn ngon, sau lưng truyền đến một tiếng gầm giận dữ: "Ngươi đứng lại đó cho ta!" Đúng là tên mập với vẻ mặt hung dữ cùng với hai gia đinh đang đuổi theo, nhanh như vậy đã phát hiện túi tiền không còn? Còn có thể phản ứng là hắn trộm, xem ra cũng không phải kẻ ngu ngốc.

Quý Tử Ương đẩy Tiểu Mộc Đầu qua một bên nói: "Đi trốn đi, đừng đi ra." Lại hướng phía tên mập cười cười, lắc lắc túi tiền trong tay: "Đã đến tay ta thì chính là đồ của ta, muốn lấy đi, còn phải xem ngươi có bản lĩnh đấy hay không."

Nói xong liền chạy vào trong đám người, né trái né phải, chạy nhanh trên bắp chân, kung fu thoát thân tìm đường dưới chân, ở thế kỷ 21, hắn dám nói thứ hai, không ai dám nói thứ nhất, như đối với thời cổ đại này?... trừ khi người đó có khinh công, nhưng mà nhìn tên mập này, đầu béo và đôi tai to, thật lạ là nó nhẹ.

Quý Tử Ương đi khắp các con đường ngõ hẻm, thỉnh thoảng còn dừng lại đợi bọn họ, ngay cả hai người hầu bên cạnh tên mập cũng thở không ra hơi, huống chi là tên mập, càng chạy càng chậm... Ban đầu, vẫn có thể vừa hét vừa đuổi theo, nhưng lúc này lại chẳng thể nói được từ nào.

"Có..... Có bản lĩnh...... Ngươi... Ngươi đừng chạy..."

Quý Tử Ương bắt chước lắp bắp nói: "Có ... Có bản lĩnh ... Ngươi ... Ngươi đừng đuổi a..." Nói xong liền phá lên cười khiến đối phương nghiến răng nghiến lợi, lại không làm gì được.

Tên mập thật sự là chạy không được nữa, nên dặn dò hai người bên cạnh: "Các ngươi... hai người... nhanh... đuổi theo! Ta... ta nghỉ một lát" nói xong liền đặt mông xuống ngồi trên mặt đất.

Quý Tử Ương quay đầu, lắc lư ung dung chạy về phía trước, tốc độ của hắn trông có vẻ bình thường, nhưng hai gia đinh phía sau sao theo được cả trăm bước nên không thể đuổi kịp.

"Tránh ra, tránh ra, tránh ra hết đi! Xe của Vương gia tới!"

Đám đông phía trước náo loạn, sau đó một đám người cưỡi những con ngựa cao to vội vàng mà đến, làm gián đoạn tốc độ của Quý Tử Ương.

Người cầm đầu cưỡi một con ngựa lớn màu đỏ thẫm, khí thế mười phần, tóc búi cao sau đầu, một thân hắc y có bảo vệ cổ tay màu bạc, trên thắt lưng có một thanh trường đao dài kỳ dị, vẻ mặt hung dữ, nhìn làm cho người ta không khỏi kinh hãi.

Đám đông trên đường bất giác tách ra hai bên, bầu không khí sôi động bỗng trở nên căng thẳng, một số người bình thường thậm chí còn quỳ trên mặt đất.

Quý Tử Ương liếc nhìn đám người hầu đang đuổi theo phía sau, cũng đứng ở ven đường, không dám nhúc nhích nửa bước.

Sau lưng có một bà lão đang quỳ trên mặt đất đột nhiên đưa tay kéo góc áo của Quý Tử Ương, hắn hướng sau lưng cúi đầu nhìn lại, bà lão tỏ vẻ nhân từ, nhỏ giọng nói với hắn: "Tiểu công tử, nếu ngươi không phải là hoàng thân quốc thích, hay là cũng quỳ xuống đi, tránh rước hoạ vào thân."

Quý Tử Ương nhìn y phục bình thường của mình mà không khỏi cười khổ, thầm nghĩ hắn đường đường danh môn vọng tộc con trai trưởng tam phòng nhà họ Quý đàng hoàng, sao lại vô dụng như vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net