21.Gặp gỡ bên ngoài phủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi rời khỏi cửa hàng quần áo, Tiểu Mộc Đầu vẫn rất khó hiểu, nói: "Thiếu gia, hắn nói hươu nói vượn, sao ngài vẫn thưởng cho hắn" Lại bĩu môi: "Hơn nữa đây còn là tiền tiêu hàng tháng ta mới đi lĩnh hôm nay, ngài lại chơi lớn như vậy."

Quý Tử Ương không nhịn được gõ đầu hắn một cái: "Nếu ngươi thông minh bằng một nửa hắn, ta cũng sẽ thưởng cho ngươi."

"Vậy ngài cũng phải có tiền mới được." Tiểu Mộc Đầu tự lẩm bẩm một mình: "Thiếu gia đúng là bệnh không nhẹ. "

Quý Tử Ương lắc đầu, đang định gõ vài câu vào Tiểu Mộc Đầu, một tiểu hài tử mặc vải thô vội vã chạy tới, đụng vào bụng hắn.

Đừng nhìn tiểu hài tử, lực va chạm vào đầu này rất mạnh, Quý Tử Ương không kịp đề phòng ai ôi một tiếng, hai tay chống đỡ, còn cố ý bày ra vẻ dữ tợn hù dọa: "Con là con của ai? Đi không thấy đường à?"

Tiểu hài nhi ngẩng đầu rụt rè nhìn hắn, đôi mắt to giống như đang đánh giá hắn, cũng không nói chuyện, từ trong ngực lấy ra một tờ giấy, nhét vào trong tay hắn liền chạy.

Tờ giấy rất nhỏ, độ dày bằng ngón tay, một dòng chữ nhỏ xinh viết: "Quán trà Phương Hiên, phòng chữ Địa, tụ họp. Quý Vân"

Quý Vân?

Quý Tử Ương nhíu mày, Quý Vân ngày thường không cùng hắn giao tiếp, nàng tìm hắn có thể có chuyện gì? Còn lén lén lút lút gặp mặt bên ngoài Quý phủ.

Đại phu nhân đang muốn gài bẫy hắn sao?

Nhưng vào lúc này nếu hắn làm gì sai đều là đánh vào thể diện của Quý phủ, Đại phu nhân coi thường hắn, ghét hận hắn, cũng không ngu ngốc như vậy.

Nghĩ đi nghĩ lại hẳn là chuyện riêng của Quý Vân, hơn nữa còn là không bày lên trước mặt.

Quý Tử Ương cười có hứng thú: "Rốt cuộc cũng có việc thú vị, đi thôi Tiểu Mộc Đầu."

Tiểu Mộc Đầu ai một tiếng đuổi theo.

Quán trà Phương Hiên thấp chỗ vắng vẻ, kinh doanh buôn bán không thuận lợi, thường ngày không có khách đến thưởng trà, vừa bước vào cửa liền thấy tiểu nhị đã chào mời hai, ba vị khách.

Tiểu nhị vừa thấy có người tới, lập tức chạy ra đón chào.

Quý Tử Ương lại để cho tiểu nhị dẫn bọn hắn đến phòng chữ Địa, phòng chữ Địa là phòng kín đáo nhất trên tầng hai, không thể nhìn thấy trừ khi rẽ vào một góc nhỏ .

Quý Tử Ương cười một tiếng, điều này thực sự là lén lút vô cùng, ở thế kỷ 21 sẽ là bắt gian nam nữ đang yêu đương vụng trộm.

Phân phó Tiểu Mộc Đầu đứng ở cửa trông coi, tự mình đẩy cửa bước vào.

Quý Vân ăn mặc như một nữ nhi bình thường, đang ngồi cạnh cửa sổ, vừa nghe thấy tiếng có người đẩy cửa bước vào liền là một bộ dạng sợ hãi.

"Tứ tỷ tìm ta có chuyện gì?"

Quý Tử Ương hào phóng ngồi xuống đối diện với nàng, cũng không quanh co lòng vòng, tìm một nơi hẻo lánh như vậy, nói về chủ đề này thêm nửa ngày sẽ rất nhàm chán.

Nói xong thuận tay cầm một ấm trà trên bàn lên, muốn rót cho mình một chén, nhưng lại bị Quý Vân cầm lấy trước, cầm lấy ấm trà rót cho hắn.

Nhìn theo cách này, rõ ràng là hắn đang yêu cầu nó.

Chén trà đặt ở trên bàn vững vàng, Quý Tử Ương không nhúc nhích, chịu một chén trà, giúp đỡ một việc, thật không may hắn không thể, vì vậy hắn chỉ nhìn Quý Vân với một nụ cười.

Quý Vân đứng dậy, đi đến trước mặt hắn, bịch một tiếng liền quỳ xuống, vẻ mặt có chút hoảng hốt vừa rồi đã trở nên kiên định.

Nàng tự biết thân phận thấp hèn, ngoài mặt là Tứ tiểu thư của Quý gia, nhưng thực chất là sống cuộc sống của một nha hoàn, Quý Tử Ương xuất phát từ cấp bậc lễ nghĩa gọi nàng một tiếng Tứ tỷ, có thể nàng lại không thể không biết tốt xấu thật đúng đem người trở thành đệ đệ của mình, giảm bối phận của đối phương, vì vậy nói: "Ngũ thiếu gia, cầu ngài cứu muội muội của ta!"

"Muội muội của ngươi?" Quý Tử Ương nhướng mày: "Muội muội này từ đâu tới?"

Mặc dù không có trí nhớ thực sự về cuộc đời của Quý Tử Ương, nhưng hắn đã nghe ngóng về nhân viên của Quý phủ.

Năm đó thị thiếp của Đại bá phụ chỉ sinh ra một cô con gái, chính là Quý Vân, nàng căn bản không có muội muội nào cả!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net