24.Giáo huấn bà tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bà Lâm trong bếp đang lẩm bẩm điều gì đó trong miệng!

Một cái tam phòng thiếu gia đã từng lạc phách, nàng từ trước đến nay cảm thấy không có gì ghê gớm, lúc này hơn nửa đêm còn bị kêu thức dậy buôn bán ăn.

Trong lòng có một ngọn lửa không tên không có chỗ nào phát tiết, vì vậy đi vào căn phòng gỗ sau bếp, trong đêm khuya khoắt, cánh cửa căn phòng gỗ được mở ra có tiếng cọt kẹt.

Lộn xộn trong đống củi, một nha hoàn gầy gò yếu ớt như thể bị kinh hãi, mãnh liệt mở hai mắt ra.

Y phục trên người tràn đầy vết bẩn và vết máu vì bị đánh đập, tóc tai tán loạn, trên mặt cũng vô cùng bẩn.

Chỉ có đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm người phụ nữ đi vào, ánh mắt lúc này không phải là ngây thơ vô tội, mà là tràn đầy oán hận cùng không cam lòng.

Nửa đêm, bà Lâm bị nàng nhìn chằm chằm vào mắt, trong lòng chợt tức giận: "Nha đầu ti tiện! Nhìn cái gì mà nhìn! Cho ngươi không biết tốt xấu! Ngươi theo cháu trai ta có gì không tốt! Nha đầu chết tiệt!"

Nói xong cầm lên sợi mây mảnh ở bên hông chuyên dùng để dạy hạ nhân, một phát quất vào trên người nha hoàn kia.

Tiểu nha hoàn co người lại thành một đoàn, cắn chặt răng, chính là không phát ra một tiếng, chỉ có đôi mắt đó gắt gao nhìn chằm chằm vào kẻ đánh mình.

Đánh được một lúc lâu, bà Lâm đánh cũng mệt, trong lòng cũng ra một ngụm oán khí, liền nghe thấy trong bếp truyền tới một hồi âm thanh.

Vì vậy lập tức ném đi nhánh dây, chạy về phía nhà bếp, hô: "Bà già ta cũng muốn xem xem, là ai hơn nửa đêm làm loạn trong bếp!"

Vừa bước chân vào cửa bếp, bà Lâm đột nhiên ai ôi hét to một tiếng, lại bị đạp ra ngoài, ngã chổng vó nằm trên mặt đất ôm bụng.

Tiểu Mộc Đầu ở một bên ngây người, thiếu gia điên rồi sao!

Đập phá phòng bếp không nói, còn đánh người!

Quý Tử Ương đứng ở cửa phòng bếp, chắp tay sau lưng, vẻ mặt kiêu căng.

Bà Lâm run rẩy từ trên mặt đất đứng lên, nhìn thấy Quý Tử Ương, trong mắt hiện lên một tia oán hận, khinh thường nói: "Ta tưởng là ai, hóa ra là Ngũ thiếu gia, Ngũ thiếu gia nửa đêm đến phòng bếp quấy rối không nói, còn vô cớ đánh người, rốt cuộc là có chuyện gì? Cho dù bà già ta có làm sai chuyện gì, thiếu gia nói thẳng là được, đả thương ta, e là ngươi sẽ khó giải thích với Đại phu nhân."

Bà Lâm là đầu bếp nữ năm đó đi cùng Đại phu nhân coi như của hồi môn, việc ăn uống của Địa phu nhân do một tay bà quản lý, đồ ăn bà nấu cũng rất được Đại phu nhân ưa thích, bởi vậy những năm này cũng rất kiêu ngạo trong đám hạ nhân.

Nói trắng ra chính là cậy già lên mặt, ỷ vào Đại phu nhân là chủ mẫu tại Quý gia, ỷ thế hiếp người.

Quý Tử Ương hừ lạnh một tiếng, hắn không quen nhìn nhất đúng là loại người này, sau đó giải thích với Tiểu Mộc Đầu vài câu, chậm rì rì đi tới trước mặt bà Lâm.

Bà Lâm ngược lại là không hề sợ hãi, vẫn kiêu ngạo.

Quý Tử Ương cũng lười nói nhảm với nàng, bất ngờ đá một cước, đá vào ngực bà già, đau đến mức khiến nàng té trên mặt đất hét lên một tiếng.

Thấy nàng hét lên như giết lợn, lại là một hồi tay đấm chân đá, đối phó với một bà già, không cần những thủ đoạn mà hắn đã học được.

Vì vậy khi những nha hoàn hạ nhân bị kinh động nhao nhao xúm lại xung quanh, liền nhìn thấy Quý Tử Ương ngang nhiên đánh người, tất cả mọi người kinh ngạc lại hít một ngụm khí lạnh.

Trước kia Ngũ thiếu gia bảo gì nghe nấy, cho dù là bị hạ nhân ức hiếp cũng không dám lên tiếng, bây giờ lại đánh đầu bếp nữ chuyên dụng của Đại phu nhân.

Quả thực... Quả thực không thể tưởng tượng nổi.

Không ai trong số nha hoàn hạ nhân dám bước lên, cho dù Ngũ thiếu gia trước kia vô dụng, dù sao cũng là chủ tử, tương lai vẫn là Vương phi.

Nhưng luôn có một số người không có mắt,  chẳng hạn như cháu trai của bà tử, đã lao đến vì kinh ngạc và tức giận, hung hăng đẩy Quý Tử Ương thật mạnh.

Kỳ thật Quý Tử Ương hoàn toàn có thể đứng vững, nhưng lại cố ý ngã xuống đất.

"Ta... Ta muốn đi mời Đại phu nhân làm chủ!" Lâm Vũ đẩy người ngã xuống đất, chính mình cũng doạ một cái, suýt chút nữa chân mềm nhũn, lảo đảo hô hào nói muốn đi mời Đại phu nhân.

Quý Tử Ương cười vỗ vỗ bụi đất trên người, nhìn hắn chạy xa, ung dung nói: "Lại thêm một tội sau."

Lời hắn nói rất nhẹ, nhưng người chung quanh đều có thể nghe thấy rõ ràng, trong lòng chợt run lên, tuy rằng trong mắt Ngũ thiếu gia mang theo ý cười, nhưng lại lanh lợi dị thường, người xem đều cảm thấy lạnh sống lưng.

Đây là Ngũ thiếu gia trước kia sao?

Bà Lâm dù sao cũng là lão nhân trong phủ, đầu óc hoạt bát, sao còn nhìn không ra, mấy việc không thể giải thích hôm nay đều hướng về phía bà, có thể nhìn rõ lực đạo vừa rồi của cháu trai bà, chỉ là muốn đem người kéo ra, Quý Tử Ương làm sao lại đột nhiên ngã xuống đất!

Đây là đối phương cố ý! Chính là vì chỉnh đốn nàng!

Nhưng nàng đã đắc tội Ngũ thiếu gia ở chỗ nào?

Đột nhiên nhìn thấy trong đám người một nha hoàn trong bộ quần áo rách rưới toàn thân đầy máu!

Bà Lâm trợn tròn hai mắt! Nha đầu chết tiệt này đi ra từ lúc nào, liền nhìn đến Tiểu Mộc Đầu đang chống đỡ bên cạnh nàng, đây không phải người hầu bên cạnh Ngũ thiếu gia sao!

Tốt! Thì ra con chó cái này đang lén lút tằng tịu với Ngũ thiếu gia! Thảo nào không muốn theo cháu trai nàng!

Nàng cho là mình đã phát hiện ra điều gì đó khó tin, cười lên ha hả, nói: "Ngũ thiếu gia, ta xem ngươi giải thích thế nào khi Đại phu nhân đến, khẩu vị của Ngũ thiếu gia thật sự rất khác thường."

Quý Tử Ương đương nhiên biết nàng đang suy nghĩ gì, vì vậy ra lệnh cho vài hạ nhân khoẻ mạnh: "Trói nàng lại cho ta!"

"Ta là người của Đại phu nhân, các ngươi ai dám trói ta!" Bà Lâm tưởng đã nắm được thóp của Quý Tử Ương, lẽ thẳng khí hùng đứng lên: "Chờ phu nhân tới tự nhiên sẽ làm chủ cho ta, Ngũ thiếu gia hôm nay phải nói ra cái lý về việc đánh chửi vô cớ này."

Nha hoàn và người hầu xung quanh do do dự dự, thật đúng là không có một ai dám bước lên.

Tiểu Mộc Đầu đã xem ngây người, anh chưa bao giờ thấy thiếu gia oai phong như vậy, ngược lại là nha hoàn mà thiếu gia nhờ hắn tìm lại đột nhiên thoát khỏi tay hắn.

Vội vội vàng vàng vào phòng bếp chuyển một cái ghế, đặt ở sau lưng Quý Tử Ương, trong tay cầm một sợi dây gai dày bằng ngón tay, cúi đầu cung kính nói: "Thiếu gia là chủ tử, muốn giáo huấn hạ nhân, tất nhiên là có nơi mà hạ nhân làm sai, còn cần lý do gì, mà thiếu gia tương lai sẽ vào vương phủ, thân phận càng là cao quý, muốn giáo huấn hạ nhân cũng chớ đứng, để tránh bị kiệt sức làm phiền Đại gia cùng Đại phu nhân không tốt phải hướng với Trấn Bắc vương nói rõ."

Một phen lời nói có lý có căn cứ, nha hoàn và người hầu xung quanh đều sửng sốt, lúc này mới hồi phục tinh thần lại, lập tức tiến lên đem bà Lâm cho Ngũ Hoa trói lại.

Quý Tử Ương nhướng mày, không khỏi khen ngợi nha hoàn bên cạnh, vốn tưởng rằng muội muội của Quý Vân cũng mềm yếu, không ngờ đầu óc lại minh bạch, còn thập phần lanh lợi, không uổng hắn gặp nhiều trắc trở như vậy.

Vốn dĩ muốn cứu người rồi trực tiếp tống ra khỏi phủ, hiện tại sao... không bằng giữ ở bên cạnh mình, vừa vặn hắn cũng thiếu mấy người đắc lực.

Bà Lâm vẫn không ngừng kêu gào: “Đồ khốn kiếp! Quen nhìn thấy gió điều khiển bánh lái, đợi phu nhân tới nhất định sẽ lột da của ngươi, đừng tưởng bám theo Ngũ thiếu gia là ngươi sẽ có cuộc sống tốt đẹp! Ta nhổ!

Quý Tử Ương móc móc lỗ tai, nói: "Ồn ào! Loan Nhi, ngươi đi vào bếp, lấy một con dao, cắt lưỡi của bà ta! "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net