34.Trừng phạt bằng roi da nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A ——,,

"Ah ——,,

Tiếng kêu thảm của Quý Tử Ương lần lượt từ trong gian nhà truyền ra, ba người đứng ở ngoài sân cũng nghe thấy, Loan Nhi đỏ mặt cúi đầu.

Tiểu Mộc Đầu có chút dự cảm không lành trong lòng, hiệu quả của thuốc mê chính là như vậy? Muốn hỏi A Lục bên cạnh, nhưng nhìn thấy vẻ mặt vô cảm kia, cảm thấy vẫn là thôi.

Dù sao thì hắn cũng không mua sai, đúng, chính là như vậy.

Bên trong màn trướng màu đỏ

Quý Tử Ương cởi trần, cả người bị cưỡng bức nằm sấp ở trên giường, hai tay bị lụa đỏ trói chặt ở đầu giường, chiếc quần ở nửa dưới thân bị kéo đến phần chân ngoặt, lộ ra bờ mông tròn trịa trắng mềm.

Chỉ là những vết đỏ loang lổ trên mông rất bắt mắt.

Cái mông nhỏ bị đánh!

Nhiên Mặc Phong cũng không biết tìm cái roi nhỏ mềm mại này từ đâu, đánh vào người rất đau, nhưng lại không gây tổn thương gân cốt.

"Vương phi, đã tỉnh táo chưa?"

Quý Tử Ương bị giày vò đến hai mắt đẫm lệ, cơn đau dày đặc từ dưới thân truyền đến, trong ánh mắt mờ mịt đã tỉnh táo vài phần.

Tư thế nhục nhã như vậy rơi vào trong mắt đối phương, xấu hổ muốn chết, càng nguy hiểm hơn là lòng tự tôn của y.

Y là một nam nhân quang minh chính đại!

Lại bị xem như là nữ nhân, còn... còn bị đánh vào mông, thật là muốn chết, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi... Con rùa đen... Khốn kiếp!"

Bép một tiếng, roi mềm lại nặng nề rơi xuống, Quý Tử Ương lại kêu lên đau đớn, nước mắt liền rơi xuống.

Y nào chịu nổi sỉ nhục như vậy.

Thực sự làm y khẩn trương, lại không có biện pháp, nhớ năm đó y làm nhiệm vụ mấy lần bị thương, dù không đánh thuốc tê để lấy viên đạn, có đau đến mấy cũng chỉ kêu vài lần.

Đương nhiên một vài roi không phải là đau không cách nào chịu đựng, mà là làm cho y cảm thấy không có lòng tự tôn, lại thêm với trên người càng lúc càng khó chịu, mọi cảm xúc hết thảy tuôn ra.

Đúng, một nam nhân mà rơi nước mắt thật không có tiền đồ, nhưng y thật sự không còn biện pháp nào khác.?

Cắn môi vùi mặt vào bên trong gối.

Nhiên Mặc Phong sững sờ, không nghĩ tới mèo con hung hãn lại có một mặt yếu ớt nhu nhược như vậy, bàn tay giơ lên, không thể đánh nữa, mềm giọng nói: "Có thể nhìn rõ bổn vương là ai chưa?"

Quý Tử Ương run rẩy hai vai, vùi đầu vào sâu hơn, y cự tuyệt trả lời.

"Xem ra ngươi còn muốn chịu thêm chút khổ?" Nhiên Mặc Phong cau mày, chẳng qua cũng chỉ là doạ y mà thôi, đánh tiếp, mông nhỏ thật sự nên nở hoa rồi.

Quý Tử Ương thân thể run lên, âm thanh rầu rĩ của y từ trong gối đầu truyền đến: "Trấn Bắc vương."

"Tên húy của bổn vương."

"Nhiên Mặc Phong."

"Tốt, vậy Ương Nhi cần phải nhớ rõ!" Nhiên Mặc Phong nói xong, cởi trói cho hai tay đang bị trói buộc, đem người xoay ngược lại.

Trong một lúc, đôi mắt khóc đỏ lên và dáng điệu nhếch nhác của Quý Tử Ương tất cả đều lộ ra trong không khí.

Dưới tình thế cấp bách, hắn đành phải ôm lấy đối phương, vùi mặt vào ngực đối phương, kẹp chặt hai chân, ai bảo dáng vẻ này của y nhìn qua là thấy hết đâu.

Đồng tử của Nhiên Mặc Phong liền co rút lại, ngọn lửa ở dưới bụng cháy càng dữ dội, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.

Xoẹt một tiếng, chiếc quần chướng mắt cũng bị hắn xé, ôm eo của đối phương nhẹ nhàng nâng đỡ, lại để hai chân trắng như ngọc tiện thể quấn lấy eo của hắn.

Cảm giác đau đớn ma sát trên mông làm Quý Tử Ương có một chút lý trí, nhưng cơn đau nhỏ  dường như có chút cảm giác tê dại, khiến cho y cảm thấy nhục nhã, lại có loại hưng phấn khó tả.

Sa vào chỉ trong chốc lát, mỗi khi bàn tay phía sau lưng di chuyển chạm vào một nơi, liền mang một đợt nóng dữ dội hơn.

Toàn thân run rẩy.

Cũng không biết là do y bị yêu dược khống chế hay là do trái tim gây nên, vậy mà hỏi một câu hỏi ngớ ngẩn.

"Nếu.... Nếu như cho ngươi, về sau..... Có phải hay không..... Sẽ đối tốt với ta?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn nhướng lên mang theo vẻ chờ mong, nhìn được lòng người tinh thần xao động , Nhiên Mặc Phong ngừng động tác trong tay, rơi vào trầm tư.

Đối tốt với một người? Thế nào mới tính là tốt?

Thứ tình yêu này hắn chưa từng chạm qua, trong chốc lát lại không cách nào trả lời.

Quý Tử Ương trong lòng chùng xuống, khoé miệng xuất hiện một nụ cười gượng, một thân thể đổi một lời hứa hẹn cả đời, là y quá ngốc!

Nụ cười đó đâm vào mắt Nhiên Mặc Phong, chẳng biết tại sao, lòng hắn rối loạn, không nhìn được ánh mắt của đối phương như vậy, cởi quần áo của mình, chỉ muốn chiếm hữu một cách quyết liệt, miễn cho đối phương lại lộ ra vẻ mặt như thế.

Vì vậy cởi bỏ quần áo của mình, nam tử trưởng thành thân thể hoàn mỹ cường tráng vô cùng, hai tay mạnh mẽ bóp vòng eo non mịn rồi ghì xuống tàn nhẫn.

Quý Tử Ương ôm chặt lấy cổ Nhiên Mặc Phong, ngồi ở trên đùi hắn, hai thân hình không mảnh vải che thân quấn lấy nhau, rõ ràng có thứ gì đó nhô lên ở dưới y, nóng như thiêu đốt.

Mà cơn đau xảy ra bất ngờ khiến y kêu lên đau đớn, nhưng không thể đi vào trong thân thể.

Sau cơn đau, dường như đối với vật này có chút ỷ lại, nơi mẫn cảm cũng muốn nhiều hơn nữa, vì vậy lại vặn vẹo thân thể, toàn bộ dựa vào cảm giác của mình, lại không thể đạt được kết quả mình mong muốn.

Dục vọng kêu gào nhanh phá tan đỉnh đầu, thân thể càng ngày càng nóng như thiêu đốt, y đã nhanh không thể chịu nổi.

Thuốc kích dục đang đến mãnh liệt, nếu không kịp thời thổ lộ, tất nhiên sẽ bị tổn thương thân thể, Quý Tử Ương thân thể đã nhanh đạt tới cực hạn, Nhiên Mặc Phong há có thể không nhìn ra, cũng đã tính toán tốt thời gian, bằng không thì sẽ không có chuyện trêu ghẹo trước đó.

Nhưng việc nguy hiểm, nơi hạ thân của vật nhỏ này quá hẹp, căn bản không vào được, muốn tùy tiện tiến vào cũng không phải không thể, chỉ sợ sau đêm nay, Quý Tử Ương ít nhất mười ngày nửa tháng không thể đi lại bình thường.

Thân thể động tình trong vòng tay khiến hắn không thể kiềm chế được.

Hắn từ trước đến nay bất kỳ quyết sách nào cũng luôn quả quyết và tàn nhẫn, lúc này lại do dự dị thường, nhịn được cũng là tương đối khó chịu, trên trán toát ra một chút mồ hôi, mà người trong ngực có mái tóc đen rối bù, tóc như thể ngâm trong nước, dính vào hai má, đầu lưỡi hồng nhạt đang liếm láp gặm cắn lung tung trên ngực hắn, không có kết cấu, lại quyến rũ lạ thường.

Nhiên Mặc Phong thở dài, không nỡ bỏ, càng không bỏ xuống được, vậy đừng trách hắn.

Vì vậy lại một lần va chạm hung hăng.

Lúc này, Quý Tử Ương kêu lên thê thảm, cảm giác đau thẳng lên trán, hai chân run lên, ngón chân co quắp lại, huyết sắc trên mặt nhạt dần, một hàm răng trắng hung hăng cắn vào bả vai Nhiên Mặc Phong, trong miệng có chút ngọt.

Cũng may đối phương ôm hắn, cũng không có cử động, một lúc lâu sau mới hoàn hồn trở lại, mới nghiến răng phun ra một chữ: "Cút!"

"Ngươi nói lại lần nữa cho bổn vương!" Nhiên Mặc Phong quả thực tức giận, hắn căn bản mới chỉ tiến vào một chút mà thôi.

Quý Tử Ương thở dốc một hơi, giọng căm hận nói: "Ta kêu ngươi cút, cút khỏi người ta!" Thấy đối phương không mảy may để ý, lại để thái độ mềm mỏng, trong giọng mang theo nghẹn ngào: "Ta... Đau..."

Chỉ một chữ đau, lại thật sự khiến Nhiên Mặc Phong dừng tay, thở dài một tiếng, đến cùng tham muốn chiếm hữu không thể sánh với sự miễn cưỡng trong lòng hắn, không đành lòng làm y bị thương, vì vậy thật sự đến đấy thôi, cầm áo choàng trên giường rồi đứng dậy.

Thân thể trần trụi vẫn nằm cuộn tròn trên giường, vừa rồi đau quá, Quý Tử Ương không lựa lời nói, nhưng thân thể thực sự trống rỗng, lại không muốn đề đối phương rời đi, nắm lấy tay áo, ánh mắt phức tạp nhìn Nhiên Mặc Phong, bây giờ y thực sự không biết rốt cuộc mình có muốn hay không.

Nhìn thấy người nọ rời đi, ngực không hiểu sao chua xót, cứ như vậy mặc kệ y sao?

——————————————————————————

°Xin phỏng vấn Phong Phong một câu, con ciu của a rốt cuộc có kích thước như thế nào :)))).

•Hé lô mọi người, lại là tui đây :vvv.
•Tui đỗ tốt nghiệp rồi mọi người owiiiiii :vv, kết quả còn hơn cả tui tưởng tượng luôn.
•Ban đầu tui vốn là muốn đẩy nhanh tiến độ để bằng Manhua, mà giờ thì chắc chả kịp :v. Tại tui thấy 1 chap manhua = 3 - 3,5 chương novel mất gòi :vvvv.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net