42.Chủ động tìm Vương gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở lại vương phủ, Quý Tử Ương liền gọi Loan Nhi, giúp y đem của hồi môn và những thứ mà Hoàng Thượng ban tặng trước đây kiểm kê lại một lượt, những đồ trang trí bằng ngọc cùng bình hoa và thư hoạ đều là để ngắm nhìn, tất cả được sắp xếp và phân loại sang một bên.

Những thứ này trông có vẻ đáng giá, nhưng xét cho cùng không phải là tiền mặt, đợi một ngày nào đó trong tương lai thoát khỏi vương phủ, chẳng lẽ muốn y ôm mấy thứ đồ này đổi lấy bữa cơm, nói với chưởng quỹ rằng: "Này, chưởng quỹ, cầm cái này đổi lấy bữa cơm đi." Quý Tử Ương nghĩ cũng cảm thấy hoảng sợ.

Loan Nhi làm việc nhanh chóng, lập tức tìm quản gia đi đến khố phòng¹, của hồi môn lúc đầu của Quý Tử Ương đều được đưa vào khố phòng của vương phủ, nhưng không trộn lẫn.
(¹nhà kho)

Tiếp theo, chỉ cần ngồi đợi tin tức của Trương Chi Viễn là được, hắn làm nghề mua bán tin tức nên biết nhiều người hơn y, có thể làm loại chuyện tư mật này, đầu óc linh hoạt đơn giản sẽ không xảy ra sai sót, chỉ cần có thể tìm được nơi phân bổ và người đánh bóng lại các đồ vật một lần nữa, đồ vật đổi thành tiền mặt cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Liên tiếp trong vài ngày, y ở trong phủ hết ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, buồn chán đến mức sắp nổi mốc.

Từ khi Trấn Bắc vương đến vào đêm đó, thì không còn xuất hiện nữa, không hỏi về tình hình của y trong hai ngày qua, cũng không có người bảo y đến chủ viện để vấn an gì đó.

Chẳng lẽ ngày hôm đó quả thận của hắn bị thương?

Bị ý nghĩ của chính mình làm cho kinh ngạc, một quả nho suýt chút nữa nghẹn ở cổ họng, dùng sức đấm vào ngực mới nhổ ra được, y liền di chuyển tay, tổn thương cái rắm!

"Thiếu gia! Ngài không sao chứ, những quả nho này không ngon sao?" Tiểu Mộc Đầu đứng ở một bên, vừa rồi không phải vẫn rất ổn sao!

"Chua chết đi được! Không ngọt chút nào!" Quý Tử Ương phàn nàn.

"Không thể nào, sáng nay vừa đưa đến, nói cái gì mà.... đặc sản ở nơi nào đó, nhưng nó ngọt." Miệng hắn tham ăn, nhân lúc thiếu gia không chú ý đã lén lút ăn vài quả, không chua chút nào, mà rất ngon!

"Ngươi đi gọi quản gia tới, ta có việc tìm hắn."

"Ồ." Tiểu Mộc Đầu liếc nhìn chùm nho một cách thèm thuồng, nuốt nước miếng, lưu luyến không nỡ rời đi để tìm quản gia.

Không lâu sau, quản gia liền tới, Vương phi này tới vương phủ mới được mấy ngày, hắn đã cảm thấy nhức đầu, Vương gia lại cứ mặc kệ, mấy cái quy tắc đã nói lần trước, tới nơi này của Vương phi, toàn bộ để làm cảnh.

Vừa bước vào viện, đã nhìn thấy Quý Tử Ương đang nhàn nhã nằm ở trên ghế dưới tán cây để hóng mát, còn bắt chéo chân lên.

"Vương phi gọi lão nô, là có gì dặn dò?" Quản gia hỏi.

Quý Tử Ương cười cười: "Ta muốn tới chủ viện gặp Vương gia, muốn quản gia đi truyền tin."

"Cái này...... Vương gia đã nói, nếu không được ngài ấy triệu đến, ​​thì không gặp bất kỳ ai..... Vương phi nếu có việc gì, có thể nói với Huyết thống lĩnh, để hắn truyền tin thay." Quản gia lau mồ hôi trên trán, đây lại là muốn kiếm chuyện hả!

"Chính là như thế, nên ta mới bảo ngươi đi truyền tin trước, tránh để đến lúc ta đi, Vương gia cho rằng ta lỗ mãng, dù sao ngươi là lão quản gia, ngươi đi giúp ta nói trước một tiếng, thích hợp hơn ai hết, còn Huyết thống lĩnh ấy à, người ta là hộ vệ vương phủ có trách nhiệm to lớn, loại chuyện vặt vãnh này thì không cần làm phiền hắn."

Quý Tử Ương nói xong, lại bỏ vào miệng một quả nho khác, ừm, quả này hình như là ngọt hơn một chút.

"Đây... Thôi được, lão nô sẽ giúp Vương phi truyền tin."

Quản gia vừa đi khỏi, Quý Tử Ương liền đứng dậy, tùy ý phủi phủi y phục, nói với Tiểu Mộc Đầu và A Lục: "Đi thôi."

"A? Không đợi quản gia tới bẩm báo sao?"

"Đợi cái gì mà đợi, hắn truyền tin qua cũng coi như là lễ nghi của ta, lập tức đi tới đứng ở cửa, còn có thể không gặp ta sao?"

"Vậy nếu Vương gia thực sự không muốn gặp thiếu gia thì sao?" Tiểu Mộc Đầu lúng ta lúng túng hỏi.

Quý Tử Ương mặt đỏ lên, có chút xấu hổ: "Sau này đều sẽ thưởng nho cho ngươi, ta xem có thể chặn được miệng của ngươi hay không!"

"Ta lại nói sai gì sao..." Tiểu Mộc Đầu tủi thân.

Vừa tới cửa chủ viện, liền bị Huyết Hà nghiêm túc ngăn lại, đúng mực nói: "Vương phi nếu có việc gì, thuộc hạ có thể thay ngài truyền tin."

Quý Tử Ương nhìn hắn từ trên xuống dưới, Huyết Hà người này lông mày thẳng, làm việc đâu ra đấy, loại người này là vô vị nhất, vì vậy sờ lên cằm như tên trộm hỏi: "Huyết thống lĩnh đã cưới vợ chưa?"

Huyết Hà cau mày, có chút khó hiểu, nói: "Chưa."

"Vậy đã có người trong lòng chưa?"

"Chưa."

Kẻ chững chạc đoàng hoàng cái gì cũng chưa mới thú vị.

"Vậy được, ngươi giúp ta nói với Vương gia không được bỏ sót một từ nào, cứ nói: một ngày phu thê trăm ngày ân nghĩa, một ngày không gặp tưởng chừng ba năm, nỗi nhớ của ta đối với Vương gia giống như nước sông chảy cuồn cuộn không dứt, cảm giác nhớ nhung cũng ngập tràn, Vương gia nếu không gặp, ta liền đau lòng không chịu nổi, mấy ngày nay không buồn ăn uống gì cả, chỉ đợi Vương gia có thể triệu kiến ta một lần, tục ngữ có câu, thiếu niên tình lang cùng phong lưu, cẩm chướng xuân tiêu luyến bất hưu, Vương gia, tại sao sau một đêm thì không còn tới nữa...."

Nói xong còn hồi tưởng lại lúc đánh rơi ví tiền, cố gắng vắt ra hai giọt nước mắt cá sấu, biểu cảm khoa trương này chính là một gói biểu cảm có sẵn.

Vừa rồi còn đang rơi lệ, vừa nói xong, lập tức khôi phục dánh vẻ cười tươi: "Huyết thống lĩnh có thể truyền lại ư? Nếu có thể, phiền đem ưu tư và nước mắt của ta bày tỏ ra, như vậy mới tỏ ra rằng ta đối với Vương gia tình chân ý thiết¹, không phụ lòng ta hôm nay tự mình đi một chuyến."

(¹chỉ tình cảm thể hiện vô cùng rõ ràng)

Huyết Hà trợn mắt không tin, lại liếc nhìn A Lục đang nén cười phía sau Quý Tử Ương, một câu cũng không nói nên lời, Vương phi vậy mà bảo hắn truyền đạt loại chuyện này? Loại dâm từ này một chữ hắn cũng không thể thốt ra.

Thật là... thật là... khó nghe.

Lúc này, quản gia vội vã đi ra chủ viện, nói với Quý Tử Ương, Vương gia bằng lòng gặp y.

Quý Tử Ương giả vờ thở dài: "Xem ra không cần Huyết thống lĩnh giúp nữa."

Huyết Hà lại bị nghẹn, chờ người tiến vào trong viện, mới phát hiện cánh tay và trên người nổi lên thứ gì đó, nhớ rằng hắn từng chinh chiến sa trường, đại sát tứ phương bao nhiêu năm, có khi nào nổi da gà!

Vương phi rõ ràng đang trêu chọc hắn!

A Lục và Tiểu Mộc Đầu ở lại bên ngoài phòng, Quý Tử Ương vào buồng trong một mình, lập tức có nha hoàn mang tới cho y một chiếc ghế, sau tấm màn che dày hoàn toàn không thể nhìn thấy dáng vẻ của Trấn Bắc vương.

Vì vậy cúi đầu bĩu môi, cứ làm ra vẻ thần bí, thực ra y nào biết ở chủ viện chỉ có Diệc Cảnh đang đóng giả làm Vương gia.

Mà Diệc Cảnh ở đằng sau tấm màn che sớm đã muốn gặp vị Vương phi táo bạo và thú vị này, giả vờ ho khan vài tiếng, liền hỏi: "Vương phi tìm bổn vương có chuyện gì?"

Giao tiếp với người ở vị trí cao, y không cần phải vòng vo, liền nói thẳng việc muốn nhờ người làm: "Cho nên, ta muốn mượn nhân thủ của Vương gia." Y cần âm thầm vận chuyển của hồi môn cần bán ra khỏi phủ.

Suy cho cùng trắng trợn vận chuyển ra ngoài, thì quá gây chú ý.

Trước đây y đoán rằng Hoàng Thượng ngoài mặt ân sủng Trấn Bắc vương, nhưng thực ra không phải như vậy, bây giờ Vương gia ngầm thừa nhận cách làm của y, chính là xác thực phỏng đoán của y.

Trấn Bắc vương phủ bây giờ chắc là bị Hoàng Thượng luôn luôn để ý tới.

Vì vậy y không chỉ phải sống sót dưới mi mắt của Trấn Bắc vương, mà còn phải chú ý đến tình hình của Trấn Bắc vương ở kinh thành.

           ————————————————

•Mode lười: on :))).
•Hé lô mọi người, lại là tui đây :vv.
•Thế là sắp đi học lại gòi, nhanh thật đấy nhưng mà tui vẫn chưa chơi đã :)).


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net