Chương 1: Xuống thế giới loài người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Thỏ

"Một cuốn sách phủ đầy bụi, chưa từng được ai mở ra.

Một câu chuyện không được ai biết đến, chưa bao giờ thấy ánh sáng.

Rồi nó bị vứt bên vệ đường trong một đêm mưa bão, từ từ chìm xuống cống bẩn, ướt đẫm từng mảnh, cùng với những vết máu loang lổ trên trang sách, dần dần tan biến vào một ngày xuân ấm áp.

Như những người lỗi lạc không nên có một cái chết tầm thường, người mù cũng không nên chết dưới ánh mặt trời gay gắt.

Tác giả của cuốn sách này không rõ, kết cục cũng vậy.

Giống như cuộc đời của đa số mọi người, đều không có kết quả.

Tất cả chỉ có vậy thôi."

————Trích "Minh Trú".

Tháng bảy đã bắt đầu nóng lên. Khu tòa nhà thương mại và văn phòng lúc nào cũng tấp nập người xe qua lại, chẳng hề bị nhiệt độ oi bức này làm cho thoái lui chút nào.

Biên tập viên Lâm đang phân loại những bản thảo bỏ đi trong văn phòng.Năm nay ông khoảng hơn năm mươi tuổi, bụng hơi phệ, làm công việc nặng nhọc như này khó tránh khỏi cảm thấy đuối sức. Dù phòng bật máy lạnh, lưng ông vẫn ướt đẫm mồ hôi.

Ban đầu, đây vốn là một công ty văn học mạng không lớn không nhỏ, nhưng vì một số lý do, hiện đã sắp phá sản. Biên tập viên Lâm đã sa thải phần lớn nhân viên, chỉ còn lại một trợ lý đang lên kết hoạch dọn sạch nơi này, chuẩn bị đóng cửa là vừa.

Trợ lý không muốn đổi việc, hổn hển đặt một thùng tài liệu sao chép nặng mấy chục cân xuống đất. Anh ta ngồi phịch lên đó, vén áo quạt quạt nói: "Biên tập viên, ông thực sự định đóng cửa sao? Không thì tuyển thêm vài tác giả mới, nhận vài bản thảo có tiềm năng, biết đâu còn có thể xoay sở được."

"Vớ vẩn!" Biên tập viên Lâm vốn là một người có văn hóa, hiếm khi nói tục bao giờ. "Cậu xem bây giờ còn ai dám gửi bản thảo đến đây. Họ đều nói tôi không có số làm nghề này! Khắc mệnh tác giả! Cứ gửi bản thảo tới đây đều sẽ chết! Ai dám lấy mạng mình ra đánh cược chứ?!"

Trợ lý cười gượng, lắp bắp nói: "Đó đều là họ cố ý vu khống ông, mặc dù... mặc dù chuyện này đúng là hơi trùng hợp thật..."

Biên tập viên Lâm ngày xưa cũng từng rất thành công, dưới tay có nhiều tác giả nổi tiếng. Nhưng không biết vì sao, những người đó như bị nguyền rủa, liên tiếp qua đời một cách bí ẩn.

Một hai người thì thôi đi, đằng này cả đám thi nhau đi đời hết, có chó mới tin được!

Trợ lý không biết đang nghĩ gì, thở dài: "Giáo sư Giang đang nghỉ mát ở nước ngoài, gần đây không viết bản thảo. Còn anh Tang hồi trước đi biển, không may chết đuối rồi..."

Thật ra anh ta cũng bảo anh Tang bị khắc chết, nhưng không dám nói thẳng.

Biên tập viên Lâm nghe vậy thì trừng mắt nhìn anh ta một cái: "Sao biết là chết đuối thế? Nhỡ đâu tự đuối nước thì sao?!"

Trợ lý miễn cưỡng hùa theo: "Cũng... cũng không phải không có khả năng. Dù sao anh Tang cũng khá đào hoa..."

Đang lúc họ nói chuyện, bỗng ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa nhẹ. Biên tập viên Lâm theo bản năng ngẩng đầu nhìn, thấy ngoài cửa kính đột nhiên nhô ra một cái đầu lông xù, rụt rè hỏi: "Cho em hỏi, ở đây có tuyển nhân viên không ạ?"

Cậu cầm một tờ quảng cáo tuyển dụng nhăn nhúm, nhìn là biết vừa bị bứt ra từ trên tường hoặc cột điện.

Biên tập viên Lâm bấy giờ mới nhớ ra thời gian trước vì phải sắp xếp quá nhiều bản thảo, bản thân hơi bận, nên đã dán một tờ tuyển dụng ở ngoài, xong cũng quên gỡ xuống.

Ông đứng dậy, vỗ vỗ đầu, lấp liếm từ chối: "Xin lỗi, chỗ chúng tôi sắp đóng cửa rồi, không tuyển nhân viên."

"À? Sắp đóng cửa sao?"

Người đàn ông ngoài cửa nghe vậy mới lộ rõ thân hình. Cậu đứng ngoài cửa, bối rối gãi đầu. Không ngờ ngày đầu tiên làm người, vừa tìm việc đã khó khăn: "Chỗ này thật sự không tuyển người ạ?"

Cậu nhớ lần đầu gặp chủ nhân, công ty này còn đang đạt peak, làm ăn rất phát đạt.

Biên tập viên Lâm định nói không tuyển, trợ lý lại đột nhiên kéo tay áo ông, hạ giọng nói: "Sếp này, trong kho còn một đống bản thảo chờ lọc, hay là cứ tuyển tạm đi, xong việc này rồi tính."

Công ty bọn họ dù sắp phá sản, nhưng vẫn tồn đọng nhiều giấy tờ cũ, có cái phải gửi trả, không thể bán phế liệu. Chỉ dựa vào hai người thì quả thực không đủ nhân lực—

Đặc biệt, biên tập viên Lâm rất ghét tăng ca. Mỗi tối đều phải ra công viên nhảy aerobic.

Biên tập viên Lâm nghe vậy cũng thấy có lý, lời định nói ra đành nuốt lại. Ông ngước mắt nhìn người ứng tuyển trước mặt, ánh mắt từ trên xuống dưới đánh giá đối phương. Là một thanh niên tuổi trẻ, tóc đen hơi xoăn tự nhiên, vẻ ngoài sạch sẽ, má phải có một lúm đồng tiền nhỏ, cao ráo đẹp trai, đúng kiểu trai đẹp style golden retriever.

Biên tập viên Lâm nghĩ, đẹp trai thế này, đi làm nghệ sĩ thì tốt hơn, chả hiểu nghĩ gì lại tới đây xin việc: "Nói trước, chúng tôi chỉ tuyển nhân viên thời vụ tầm hai tháng, cậu làm không?"

Thanh niên nghe vậy gật đầu lia lịa, trông có vẻ rất vui: "Làm chứ!"

Biên tập viên Lâm nghĩ chắc là trẻ con chưa trải sự đời, đến lương còn không biết đã đồng ý. Ông lấy cái USB từ túi áo, ngồi xuống bàn máy tính soạn hợp đồng: "Được, vào điền đơn trước đã. Cậu tên gì? Bao nhiêu tuổi? Trình độ học vấn như nào?"

Thanh niên ngồi đối diện bàn, nghe hỏi thông tin cá nhân, gãi đầu, suy nghĩ kỹ rồi nói: "Em là Tiểu Kim Cang."

"Gì?" Biên tập viên Lâm nghe vậy dừng gõ phím, tưởng mình nghe nhầm, "Cậu nói cậu tên gì?"

Thanh niên thấy ông có vẻ ngạc nhiên, hơi xấu hổ cúi đầu, tai đỏ bừng, cuối cùng nhỏ giọng thốt ra ba chữ: "Em tên là Tiểu Kim Cang..."

Tên này ở thế giới loài người có bị kỳ không nhỉ?

Biên tập viên Lâm già rồi, khó tránh hơi lãng tai, đẩy kính nhíu mày hỏi: "Tiêu Kim Ngang? Là mấy chữ này phải không?"

Ông xoay màn hình cho đối phương xem.

Thanh niên nhìn chằm chằm dòng chữ trên màn hình, nhíu mày trầm ngâm.

Ba giây sau...

"Đúng, đúng ạ. Tên em là Tiêu Kim Ngang."

Thanh niên nói xong thì vui vẻ đung đưa chân dưới bàn, cố kiềm chế không quay cuồng, cảm thấy cái tên này hay hơn Tiểu Kim Cang nhiều.

Biên tập viên Lâm cũng không nghĩ nhiều, thành thạo soạn một bản hợp đồng thời vụ: "Cậu cũng thấy rồi, chỗ chúng tôi sắp đóng cửa, một tháng không trả lương cao được. Tầm ba nghìn rưỡi (~12 triệu 300 nghìn), không bao ăn ở, mỗi ngày chỉ cần ngồi lọc tài liệu thôi."

Tiểu Kim Cang... không, bây giờ phải gọi là Tiêu Kim Ngang rồi, nghe vậy gật đầu, dễ nói chuyện hơn những gì ông ta nghĩ: "Không vấn đề gì ạ."

Biên tập viên Lâm thấy vậy cũng không nỡ lừa cậu: "Thôi, tôi thấy cậu còn trẻ. Sau này công ty sẽ bao cơm trưa cho cậu. Đây là hợp đồng dự thảo, xem có vấn đề gì không, không có thì ký tên, tiện thể đưa tôi bản sao chứng minh nhân dân."

Chứng minh nhân dân?

Tiêu Kim Ngang biết cái này, thế giới loài người ai cũng có. Hôm nay cậu mặc một cái áo hoodie trắng, nghe vậy thì cúi đầu giả vờ tìm trong túi, rồi nhân lúc không ai thấy sử dụng năng lượng, lặng lẽ biến ra một cái chứng minh nhân dân.

Tiêu Kim Ngang đưa bằng hai tay cho biên tập viên, cười tươi: "Xin chào, đây là chứng minh nhân dân của em ạ."

Dù sao cũng chỉ là nhân viên tạm thời, biên tập viên Lâm không hỏi kỹ, vội vàng soạn thành hai bản rồi phân công task, sau đó chỉ vào chồng tài liệu chất đống chỗ góc phòng: "Thấy đống kia không, phân loại theo tên tác giả rồi gửi trả lại địa chỉ cũ là được."

Nói xong lại bổ sung: "Không làm xong là không được tan ca đâu đấy."

Trợ lý nghe vậy, nhìn Tiêu Kim Ngang đầy thương cảm: Biên tập viên lại hóa thành tư bẩn bóc lột nhân viên rồi. Nhiều giấy tờ như vậy, khéo phải đến tối mới xong.

Tiêu Kim Ngang không nghĩ nhiều, lập tức ngồi xuống bàn bắt đầu sắp xếp đống tài liệu chất chồng, trông rất chăm chỉ và nghiêm túc. Biên tập viên Lâm đứng bên cạnh nhìn một lúc, rồi đi vào văn phòng riêng—

Đùa chứ, đã tuyển nhân viên thời vụ rồi, sao phải tự làm, đánh một giấc mới quan trọng.

Trợ lý còn phải đi trả tiền thuê văn phòng, chào Tiêu Kim Ngang rồi xuống lầu, chỉ còn mình cậu ta ngồi làm việc.

Tiêu Kim Ngang lén ngẩng đầu, thấy biên tập viên đang nằm ngủ bên trong. Đầu ngón tay lóe sáng, hai ngón trỏ đặt lên thái dương, nhắm mắt nhập dữ liệu văn bản.

【Đinh! Bắt đầu đọc dữ liệu... Đã đọc xong.】

【Bắt đầu phân loại】

【Đang phân loại...】

May là camera bị hỏng. Nếu biên tập viên Lâm tỉnh dậy thấy giấy tờ tự bay loạn xạ, chắc chắn sẽ bị dọa đến phát bệnh tim. Tiêu Kim Ngang dùng năng lượng gian lận, nhanh chóng đã soạn xong tài liệu, phân loại ngay ngắn.

Tiếp theo làm gì nữa nhỉ?

Tiêu Kim Ngang gãi đầu, chợt nhớ đến mục tiêu nhiệm vụ lần này. Cậu mở màn hình, thấy hiện ra một đoạn dữ liệu ngắn gọn:

【Tác phẩm lần này: Minh Trú

Mục tiêu phản diện cần cứu vớt: Minh Trú

Tên tác giả: Không rõ

Kết cục: Xin lỗi, dữ liệu bị thiếu, hiện không đọc được.

Theo quy trình thông thường, bây giờ Tiêu Kim Ngang nên tìm tác giả của [Minh Trú], sau đó xuất hiện vào lúc đối phương sắp chết, trói chặt với họ để cứu vớt vai phản diện.

Nhưng do những chủ nhân trước không chọn trở về thế giới thực, dẫn đến năng lượng được thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ giảm mạnh, Tiêu Kim Ngang giờ không đủ năng lượng để hồi sinh ai cả. Hơn nữa, cũng không rõ tác giả của cuốn sách này là ai.

Tiêu Kim Ngang đành hóa thân thành người, xắn tay áo tự làm nhiệm vụ. Nhưng cậu dù gì cũng là người mới, không có kinh nghiệm. Nghĩ tới chỉ tiêu thành tích năm nay, cậu nằm bò trên bàn suy nghĩ một lúc, cuối cùng dùng chút năng lượng còn lại để lập một nhóm tác giả.

Cùng lúc đó, ở những không thời gian khác nhau, tất cả chủ nhân từng được Tiểu Kim Cang liên kết, đều đột nhiên nhận được thông báo vào nhóm chat—

【Ting ting! Hệ thống Kim Cương nhỏ đã gửi cho bạn lời mời vào nhóm, chấp nhận không?】

Các tác giả: "......???"

Do khoảng cách không thời gian, tin nhắn gửi tới khó tránh bị lag. Tiêu Kim Ngang đợi môt lúc, thấy số lượng thành viên trong nhóm còn đang loading, tạm đóng khung chat lại.

Cậu nghiêng đầu nhìn cửa sổ. Trời âm u, mây đen lần lượt kéo tới. có vẻ sắp mưa. Biên tập viên Lâm vẫn ngủ trong phòng, tiếng ngáy vang rền.

Tiêu Kim Ngang hoàn thành công việc, vốn muốn nói với ông một tiếng, nhưng thấy ông đang ngủ, đành từ bỏ ý định này. Cậu lặng lẽ thu dọn đồ đạc, đóng cửa rời khỏi văn phòng—

Thiếu niên đang học cách sinh tồn trong thế giới loài người, đồng thời cũng phải tìm mục tiêu phản diện đang chờ cậu cứu vớt.

Một anh trai đáng thương bị mù cả hai mắt...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net