Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

À từ giờ thì phần dịch là của bạn @Nacht_Mondschein phụ trách nha ^ ^, mình sẽ phụ trách phần beta( '_⊃`). Cảm ơn bạn rất nhiều ạ!! 

------------------------------------------------------------------------------------------

Ngay lúc Lâm Sâm Vân xử lí đống cơm chiều còn sót lại thì Tề Cảnh Ngôn vẫn im lặng ngồi một bên. Cậu là người mà dù có ngồi cả ngày thì cũng không cảm thấy nhàm chán. Khi đã giải quyết hết cơm thừa, Lâm Sâm Vân nói: "Tiểu thiếu gia, chúng ta đi tìm nhà vệ sinh tắm rửa lại một chút, hôm nay tuy là không nóng lắm nhưng cả người đều đã ra toàn mồ hôi."

Tề Cảnh Ngôn cũng muốn tắm nên liền gật đầu.

Chờ đến lúc Lâm Sâm Vân dẫn cậu đi đến WC, cậu sợ ngây cả người, nơi này làm sao mà tắm?

"Tiểu thiếu gia, hiện tại là mạt thế có rất nhiều chuyện không cần thiết phải coi trọng làm gì, hiện tại không có ai, chúng ta vào dùng được là tốt lắm rồi." Lâm Sâm Vân rất là gương mẫu còn Tề Cảnh Ngôn chỉ biết làm vẻ mặt ghét bỏ nơi này. Nếu là bình thường thì Lâm Sâm Vân cũng ghét bỏ nhưng hắn là người trưởng thành hơn nữa đã là người bước ra xã hội, hoàn cảnh hiện tại căn bản không cần phải ghét bỏ làm gì.

Tề Cảnh Ngôn lắc đầu: "Đi."

"Đi? Đi đâu cơ?" Lâm Sâm Vân hỏi.

"Tắm rửa."

Tắm rửa?

Cậu mang theo Lâm Sâm Vân quay lại chỗ mà bọn họ vừa ngồi ăn cơm, sau đó từ trong kho hàng không gian lấy ra chiếc RV: "Bên trong tắm rửa." Tiếp đó bản thân cũng vào bên trong xe.

Lâm Sâm Vân sợ ngây người, ban đầu hắn đi theo cậu cũng chỉ là muốn ăn trực, sau này mới phát hiện đùi mình ôm so với tưởng tượng còn to hơn, hiện tại lại biết được cái đùi mình ôm tựa hồ cũng đơn giản. Chờ Lâm Sâm Vân hồi thần lại, Tề Cảnh Ngôn đã tắm xong và thay quần áo mới.

"Tôi .......... Tôi có thể tắm rửa được không?" Hắn hỏi.

Tề Cảnh Ngôn gật đầu, lại chỉ về phía quần áo mình vừa thay ra.

"Tôi sẽ giặt chúng lại." Lâm Sâm Vân lập tức bày tỏ.

Tề Cảnh Ngôn gật đầu, lên sô pha ngồi cậu bắt đầu nhìn vào trong không gian của mình, hoa hướng dương, cây ngô, khoai tây cùng đậu đã có thể thu hoạch. Khoai tây mỗi lần thu hoạch sẽ được 6 cân, hơn nữa lúc trước còn 150 cân, vậy thì hiện tại có 156 cân.

Cây ngô mỗi lần thu hoạch có 18 cân, lúc trước thì có 450 cân, hiện tại sẽ có 468 cân.

Đậu thì mỗi lần thu hoạch sẽ có 2 cân, ban đầu có 50 cân thì hiện tại sẽ có 52 cân.

Sau khi thu hoạch rồi lại gieo trồng. Được một lúc sau, cậu nhìn vào ô của Vương Thúc, thầm nghĩ: Chờ cậu tìm được anh hai, liền mang theo Vương Thúc lên núi cùng sống, rồi đem Vương Thúc ra ngoài.

Lâm Sâm Vân tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy Tề Cảnh Ngôn ngồi trên sô pha ngẩn cả người. Hắn nghĩ nghĩ, chuẩn bị cùng cậu đàm phán. Kỳ thật lúc tắm thì hắn đã suy nghĩ rất nhiều, hắn hiện tại không quang minh mà chiếm tiện nghi, Tề Cảnh Ngôn cũng không phải đứa ngốc, cho nên nói chuyện vẫn là tương đối tốt hơn. Nhưng khi nói ra, hắn lại sợ bị cậu từ chối cho nên trong lòng cảm thấy rất áp lực.

"Tiểu thiếu gia, tôi nhớ là cậu muốn đến thành phố N, cậu là muốn đến đó để cư trú sao?" Hắn ngồi đối diện Tề Cảnh Ngôn hỏi.

"Tìm người."

"Vậy khi tìm được người rồi thì cậu có chuẩn bị đi đâu không?"

"Chỗ không có ai." Cậu trả lời.

Lâm Sâm Vân nghĩ, hắn chỉ có thể đi theo Tề Cảnh Ngôn đến thành phố N thôi sao? "Nhà tôi nằm ở thị trấn nhỏ hướng bắc, từ thành phố N đến có hơi xa, lần này đến Thổ Thành Huyện là bởi một phần là công tác vừa vặn để từ chức, định sẽ chuẩn bị một khoảng thời gian để có thể nghỉ ngơi, cho nên mới du lịch một chuyến nhưng thật không ngờ lại gặp ngay mạt thế." Khựng lại một chút, Lâm Sâm Vân lại nói, "Tiểu thiếu gia sau khi tìm được người, nếu không còn chỗ nào để đi nữa thì không bằng đi đến nơi tôi sống? Tôi đã không liên lạc được với cha mẹ, muốn đi xem họ hiện tại như thế nào."

Tề Cảnh Ngôn suy nghĩ, cậu đối với Lâm Sâm Nhân vẫn là rất vừa ý. Nào là lau chiếu, thu dọn vệ sinh, làm việc, cậu còn muốn dùng hắn, nếu Lâm Sâm Vân đi rồi cậu phải làm việc. Hơn nữa cậu còn phải tìm anh hai, mà hắn đương nhiên cũng phải tìm cha mẹ.

Thực ra thì lúc nãy Lâm Sâm Vân nói một chuỗi thiệt dài, cái gì mà công tác, từ chức, du lịch, cậu đều nghe không hiểu nhưng lúc sau thì có thể hiểu được. Cậu gật đầu: "Sẽ lái xe?"

"Đương nhiên." Xã hội hiện tại, rất ít người ở độ tuổi bọn họ không biết lái xe.

"Sẽ nấu cơm?" Sau khi Vương Thúc biến thành tang thi, cậu mỗi ngày đều lấy thức ăn nhanh trong kho hàng không gian ra ăn, đã có phần chán ngấy.

"Sẽ." Kỳ thật cũng không giỏi lắm, nhưng mà hắn không có nói ra.

Tề Cảnh Ngôn gật đầu, sau đó không nói nữa.

Vậy là có đi hay không? Hắn sững sờ, nhưng vẫn ngượng ngùng hỏi lại.Chẳng qua là : "Tôi thấy trong RV không còn nước nữa, nên đi lấy thêm nước. Còn nữa, cậu có xe rồi, có dầu không? Dù là dầu hay xăng đều cũng phải chuẩn bị chu đáo. Nếu không có xăng hay dầu thì chiếc xe cũng trở nên vô dụng."

........ Tề Cảnh Ngôn lắc đầu, hoàn toàn nghe không hiểu.

"Vậy thì chúng ta đi tìm dầu chút." Lâm Sâm Vân nói, "Mà bên ngoài đều là tang thi, lấy sức của hai chúng ta chỉ sợ là chưa tìm được dầu thì đã bị tang thi xé xác. Không chỉ tìm dầu mà còn phải tìm nước, bây giờ nước cũng không dễ để tìm. Nếu......Nếu có dị năng giả hệ thuỷ thì tốt quá rồi........ Tiểu thiếu gia, lại nuôi thêm một người, cậu nuôi nổi không?"

"Nuôi?" Cậu nghe không hiểu.

"Chính là hắn cung cấp nước cho cậu, cậu thì cung cấp thức ăn cho hắn." Lâm Sâm Vân phân tích.

Thức ăn? Tề Cảnh Ngôn gật gật đầu. Đương nhiên Lâm Sâm Vân cũng không biết hành động gật đầu của cậu nghĩa là gì, mỗi ngày cơm cho hai miệng người biến thành ba miệng.

( Ý của Lâm Sâm Vân là nuôi thêm một người, mà ý A Ngôn hiểu là chỉ cung cấp thức ăn cho Lâm Sâm Vân )

Ngày hôm sau, Tề Cảnh Ngôn rời giường. Cậu làm việc và nghỉ ngơi rất theo quy luật, nhưng dậy thì có chút sớm. Khi mà cậu đã rửa mặt đánh răng, Lâm Sâm Vân mới từ sô pha dậy đi đến.

Ba lô du lịch của hắn đem, rất lớn. Bên trong chỉ có một bộ quần áo, còn lại đều là đồ ăn, bánh quy, mì ăn liền...... Ngày hôm qua lúc được quân nhân cứu, hắn là đang trốn ở trong siêu thị, tránh ở cùng với những người khác, mì ăn liền và bánh quy là lấy từ siêu thị mà ra, đương nhiên hắn cũng lấy kem đánh răng do nó không quá chiếm chỗ.

Chờ sau khi Lâm Sâm Vân tắm rửa xong, trên bàn cơm đã có bữa sáng gồm cháo, sữa, trứng luộc..... Cho dù đã rất phấn khích khi ăn cơm trưa và cơm tối hôm qua, nhưng hiện tại nhìn đến bữa sáng như vậy hắn vẫn cảm thấy không thực lắm. Đồng thời hắn cũng chắc nịch trong lòng rằng, Tề Cảnh Ngôn xác định là đã có chuẩn bị tốt hết từ trước.

Nhưng sao cậu lại biết được mạt thế sẽ đến?

Hơn nữa, dị năng là sau khi mạt thế bùng nổ mới xuất hiện, mà vật tư của cậu là được chuẩn bị trước mạt thế, chẳng lẽ dị năng không gian của cậu xuất hiện trước cả mạt thế?

Cả người cậu nhóc này trên dưới đều thần thần bí bí. Cơ mà, Lâm Sâm Vân vẫn là một người biết điều, chuyện bí mật của người khác hắn sẽ không tọc mạch đi hỏi.

Giải quyết xong bữa sáng, Tề Cảnh Ngôn hỏi: "Bọn họ khi nào đi?"

"Bọn họ?" Lâm Sâm Vân không biết người mà cậu muốn hỏi là ai.

"Quân nhân."

"Bọn họ tạm thời sẽ không đi, họ còn phải cứu người của Lý huyện, còn phải đi thu thập vật tư ở đó, có lẽ sẽ ở lại đây một khoảng thời gian nữa rồi mới đi." Lâm Sâm Vân phân tích.

"Chúng ta đi." Cậu muốn đi tìm Tề Cảnh Nguyên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net