Chương 1 - Hứa Ngôn Tịch (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cuối cùng tôi cũng không thể thay đổi khởi đầu đó, lại càng không thể dự đoán được kết cục đó.

——————————————————————

Đinh đoong ——

Tiếng chuông tan trường đại học điển hình vang lên.

Rất nhiều sinh viên học liên tục từ tám giờ sáng đến tận mười hai giờ trưa, đè nén ý muốn đứng dậy lao ra khỏi phòng học phóng thẳng đến căn tin đã lâu, bèn không đợi giáo sư vẫn còn đang thao thao bất tuyệt trên bục giảng tuyên bố tan học, đã ba chân bốn cẳng bắt đầu thu thập sách vở đứng dậy, sẵn sàng tư thế chạy đi.

Đám nhỏ có thể vào học ở trường học đứng đầu cả nước khiến người người ngưỡng mộ này không nhiều thì ít đều bị xã hội đánh đồng với hạng "cậu ấm cô chiêu" hoặc là "con ông cháu cha". Bất quá, nếu không tính đến thành tích học tập, thì đám thanh niên sinh lực tràn đầy, hoạt bát hiếu động này cũng không khác gì so với đứa con cùng tuổi của ông.

Chí ít, trên đây là cảm nhận của vị giáo sư đã có hơn hai mươi năm công tác tại trường đại học này.

Thấy phía dưới bục giảng rục rịch, giáo sư đẩy cặp kính cơ hồ muốn tuột khỏi mũi lên, chậm rãi sửa lại micro rồi nói: "Mọi người đừng vội, còn phân phó một ít bài tập nữa."

Giáo sư vừa dứt lời, phía dưới liền vang lên tiếng rên rỉ.

"Ông già, có lầm không đó, lần trước vừa mới viết báo cáo mà?"

"Lần nào cũng có bài tập, không muốn người ta sống yên đây!"

Vị giáo sư làm lơ, cứ viết đề mục luận văn lên bảng.

Mọi người sau khi ủ dột ghi lại các yêu cầu, đều tản đi hết.

Có một người vẫn ngồi im không nhúc nhích tại hàng đầu của giảng đường to như vậy.

Mảnh khảnh, lại có chút tái nhợt.

Khi lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, y như một bức tranh tĩnh vật điềm tĩnh.

Cho dù trên mũi cố tình đeo một cặp kính đen to dày, cho dù chỉ mặc áo thun trắng với quần jean đen rất đỗi bình thường, nhưng vẫn không hề ảnh hưởng đến gương mặt tinh tế của cậu.

Hứa Ngôn Tịch, 17 tuổi, nhập học năm 2008 khoa pháp luật B, dưới ma chưởng hung ác, độc địa của giáo sư mà vẫn xem môn pháp luật như không, lại đạt hạng ưu hơn nữa thành tích cuối năm một xếp hạng nhất.

Hứa Ngôn Tịch ít nói, hoặc giả căn bản không nói gì cả.

Đến cậu bạn cùng phòng sớm chiều ở chung cậu cũng chẳng nói chuyện gì, chứ đừng nói đến các bạn học khác.

Không tham gia bất kỳ xã đoàn nào, cũng không tham gia bất kỳ hoạt động nào của lớp, độc lai độc vãng, chỉ có một mình.

Trong số những thành viên của đại học B do từ trước đến nay luôn phóng cao tầm mắt nên bị xã hội đánh giá là dân "cao ngạo", Hứa Ngôn Tịch ở phương diện này lại càng xuất sắc hơn nữa.

Hiển nhiên, ngồi trên chỗ vắng vẻ này, Hứa Ngôn Tịch cũng chẳng hề gây sự chú ý đặc biệt gì.

Kẻ không biết chỉ cho rằng cậu ra vẻ lãnh đạm, không muốn chen chúc ra cửa cùng mọi người, nhưng thật ra, lúc này cậu đang ngẩn người.

Cậu cúi đầu, tay giấu dưới bàn, do tâm lý đang kịch liệt chấn động nên nắm chặt.

Nhưng ngay lúc đó, bỗng có người cầm sách vỗ lưng cậu một cái.

Hứa Ngôn Tịch phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy phía trước một gương mặt tươi cười rạng rỡ.

Để che dấu cử chỉ thất thố vừa rồi, Hứa Ngôn Tịch tằng hắng một tiếng, nhưng vẫn không nói gì.

Tựa hồ chẳng hề để ý đến thái độ lạnh lùng của Hứa Ngôn Tịch, người đó ngồi lên bàn trước mặt Hứa Ngôn Tịch nói: "Ngôn Tịch, cùng nhau đi ăn thôi!"

Hứa Ngôn Tịch thoáng có điểm xấu hổ, nhưng không hề biểu hiện ra khuôn mặt luôn luôn chẳng thể hiện biểu tình gì.

Chỉ thấy cậu làm mặt lơ, nhanh chóng thu thập sách vở.

"Không ăn đâu, tôi có việc."

Đứng lên định rời đi, tay Hứa Ngôn Tịch lại bị Sầm Duật nắm lấy.

"Cậu gần đây làm sao thế? Gầy đi nhiều, sắc mặt cũng rất khó coi."

Sầm Duật đưa khuôn mặt hoàng tử bóng rổ vốn khiến vô số nữ sinh đại học B điên cuồng lại gần, nhỏ giọng nói bên tai Hứa Ngôn Tịch: "Nghe nói mẹ cậu sức khỏe không tốt phải nhập viện rồi? Có chỗ nào giúp được..."

Sầm Duật còn chưa nói xong, tay đã bị Hứa Ngôn Tịch đẩy ra.

"Liên quan gì đến cậu."

Trong giọng nói lạnh lùng mang theo chút tức giận.

"Sau này, bớt xen vào chuyện của tôi đi."

Hứa Ngôn Tịch dứt lời, liền không quay đầu lại bước ra khỏi phòng học.

Bây giờ là giữa hè tháng 7, ánh mặt trời ngoài phòng khiến mọi người lóa mắt.

Đặc biệt đối với người mới từ phòng máy lạnh đi ra như Hứa Ngôn Tịch, càng khiến chân đi không vững.

Đi dưới ánh mặt trời chói chang, nhưng Hứa Ngôn Tịch lại cảm thấy trong người như có núi băng, khiến cậu lạnh rung.

Mấy ngày trước, mẹ viết thư cho biết bệnh tình đang nguy kịch.

Trái tim yếu ớt của bà giống như quả bom hẹn giờ đặt trong người, lúc nào cũng có khả năng cướp đi mạng sống của người thân duy nhất cùng cậu nương tựa lẫn nhau.

Biện pháp chữa trị tốt nhất là ghép tim, nhưng ngay cả chi phí giải phẫu cơ bản nhất Hứa Ngôn Tịch cũng không trả nổi.

Lẽ nào muốn cậu mở to mắt nhìn mẹ chết sao?

Để cứu sinh mệnh trước mắt, có thể buông bỏ tôn nghiêm hay không?

Lúc học trên lớp, Hứa Ngôn Tịch không nghe lọt một chữ, trong đầu toàn nghĩ đến vấn đề khó khăn này.

Vừa đi, vừa lấy từ trong cặp sách một tấm danh thiếp.

Tay Hứa Ngôn Tịch nắm thật chặt, danh thiếp bị nắm đến nỗi lộ ra mấy đường nhăn.

Cắn cắn môi dưới, Hứa Ngôn Tịch giơ tay xem đồng hồ nơi cổ tay, cầm tấm danh thiếp suýt chút nữa bị xé rách vuốt lại phẳng phiu rồi đút vào túi quần, đưa tay gọi một chiếc taxi.

"Cậu trai, đi đâu nào?"

Tài xế taxi thân thiện bắt chuyện.

"Khu đông, Liên Hoa Quốc Tế."

Vừa nghe thấy địa điểm đó, trong ánh mắt của người tài xế taxi hiện lên vẻ suy nghĩ.

Người ở thành phố B lộn xộn này, còn ai không biết chỗ đó.

Đè tấm bảng "Xe trống" xuống, người tài xế cũng không nói thêm gì nữa, giẫm lên chân ga, xe liền bắt đầu lăn bánh.

Khu đông là cung điện về đêm tối cao của thành phố B, trong đó hội sở Liên Hoa Quốc Tế là nổi danh nhất.

Nếu ngày thường buổi tối ghé vào đây, khẳng định trước cửa chỗ này toàn là xe BMW, tình hình giao thông buổi trưa tốt hơn rất nhiều.

Thanh toán tiền xe, Hứa Ngôn Tịch đứng bên dưới tòa nhà cao chọc trời, lần thứ hai nắm chặt hai nắm tay lại.

Ánh nắng ban trưa chiếu thẳng làm tòa nhà cao chót vót hắt bóng xuống trước cánh cửa xoay hoa lệ. Nhưng phàm là người có đầu óc đều biết, một khi đã bước vào chỗ này, thì đã định trước sẽ gặp phải sự tình có phần không vẻ vang gì cho lắm.

Nhưng hiện tại, Hứa Ngôn Tịch hiểu rõ, cậu không có sự chọn lựa nào cả.

Dợm bước có chút khó khăn, cuối cùng Hứa Ngôn Tịch cũng bước vào Liên Hoa Quốc Tế.

Vừa bước qua cánh cửa xoay, bộ quần áo hết sức tầm thường của Hứa Ngôn Tịch lập tức thu hút sự chú ý của bảo an.

Hứa Ngôn Tịch rút từ trong cặp tấm danh thiếp đã có chút biến dạng đưa cho người bảo an cản cậu lại, không nói gì hết.

Người bảo an vừa xem tấm danh thiếp, sắc mặt liền thay đổi, ngay cả tia nhìn khinh miệt ban nãy cũng biến mất tăm.

Chỉ thấy người bảo an cầm lấy điện thoại nội tuyến, nhỏ giọng nói gì đó không rõ, Hứa Ngôn Tịch không nghe được, cũng không có tâm tình muốn biết.

Máy điều hòa trung tâm mở quá mạnh, thân hình vốn đơn bạc ở ngay đại sảnh dùng tiền tài xây dựng lên càng lộ vẻ không thích hợp.

– Liên Hoa Quốc Tế – Tầng 36 –

Đường dây nội bộ đổ chuông, hai người đang trò chuyện vui vẻ với nhau trong phòng không hẹn mà cùng nhíu nhíu mày.

Lam Khánh giương đôi mắt xếch đã từng một thời chinh phục hộp đêm khu đông lên, nhìn nhìn nam tử đang ngồi biếng nhác trên chiếc ghế sô pha Icomklie bằng da của Ý.

Nam nhân vắt chéo đôi chân thon dài, bộ âu phục cắt may vừa người không cần nhìn cũng biết là hàng xa xỉ.

Nam nhân khẽ xoay ly Whisky trong tay, hai mắt buông xuống, làm nhìn không rõ thần sắc.

Ánh sáng lung linh của ly thủy tinh khúc xạ lên chiếc nhẫn Visemsle trên ngón giữa của nam nhân.

Chiếc nhẫn này, từ sau khi trưởng thành chưa từng rời khỏi người nam nhân. Trải qua mấy năm, chiếc nhẫn này nghiễm nhiên trở thành ký hiệu của hắn.

"Lôi thiếu gia, tôi có thể nào..."

Lôi Khiếu dùng ngón trỏ gõ gõ mép ly, cười nói: "Lúc ăn cơm trưa xong cậu liên tục nhìn đồng hồ, chẳng phải đang đợi cậu ta sao?"

Lam Khánh lấy từ trong hộp thuốc lá ra một điếu, châm lửa hít một hơi.

Dù sao cũng là người leo lên được địa vị này tại nơi phong nguyệt, Lam Khánh khi giơ tay nhấc chân vẫn không mất đi vẻ mị hoặc nhân tâm thưở trước.

"Lôi thiếu gia, tôi có dự cảm, tiểu tử này có thể thành công, thậm chí, có khả năng vượt qua cả tôi hồi đó..."

Lôi Khiếu nghe xong nhướn chân mày.

"Khiến cho hồng bài chưa ai vượt nổi của Thập Nhị Nhai nói như vậy, mấy năm qua đây là lần đầu tiên tôi nghe được."

Lam Khánh lấy hai ngón tay búng búng tàn thuốc trên chiếc gạt tàn, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

"Để an toàn hãy đưa hình người dưới sảnh lên đây. Tôi muốn xem thử người khiến Lam Khánh cậu có cử chỉ thất thố là có dáng dấp thế nào."

Lam Khánh nghe xong, tay cầm thuốc hơi run rẩy, nhưng lập tức nghe lệnh Lôi Khiếu dùng điện thoại nội tuyến phân phó xuống dưới.

Vừa buông điện thoại, người nơi đại sảnh liền xuất hiện trên màn hình thật lớn trong phòng quản lý.

Dáng người vẫn gầy như trước, trang phục sinh viên điển hình, nếu như đoán không sai, trong chiếc túi sau lưng người đó chính là đựng sách giáo khoa a.

Hứa Ngôn Tịch đứng tại đại sảnh lâu như vậy cũng không thấy có ai đến tiếp đón, không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái.

Thỉnh thoảng, cậu cũng thấy căng thẳng, trực giác rất nhạy. Tại sao ở đây lúc nào cậu cũng có cảm giác kỳ quái rằng có người đang theo dõi mình.

Cậu vô ý thức ngẩng đầu lên nhìn khắp chung quanh.

Động tác của Hứa Ngôn Tịch khiến gương mặt của cậu hiện rõ ràng trong tầm mắt Lôi Khiếu.

Hai mắt ra vẻ dửng dưng quét nhìn màn hình, Lôi Khiếu buông chiếc ly trong tay xuống.

"Rất thú vị, tôi sẽ gặp cậu ấy."

Lam Khánh cả kinh, tàn thuốc ở đầu điếu thuốc rơi cả xuống đất.

"Chuyện tiếp nhận người mới này, sao có thể phiền đến Lôi thiếu gia anh được..."

Còn chưa nói xong, Lam Khánh bị đôi chân mày nhíu lại của Lôi Khiếu dọa thu lời lại.

Lam Khánh bất đắc dĩ, buộc lòng phải lần thứ hai nói qua điện thoại nội tuyến.

"Cho cậu ấy lên phòng quản lý trên tầng 36 đi."

Dứt lời, lại dặn thêm một câu: "Trước tiên phải lục soát người, Lôi thiếu gia đang ở đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net