Chương 16 - Xảy đến bất ngờ (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hai người đánh lộn qua lại thành một cục, nhưng khí lực của Hứa Ngôn Tịch cho dù đã rèn luyện qua cũng không thể bì được với Lôi Uy đánh lộn từ nhỏ đến lớn.

Qua mấy hiệp, toàn bộ nút áo sơ mi của Hứa Ngôn Tịch đều bị bứt đứt, hiển lộ khuôn ngực trắng trẻo. Vì phải vật lộn cùng tức giận nên mặt và lòng ngực của Hứa Ngôn Tịch đều ửng hồng.

Lôi Uy kéo cằm của Hứa Ngôn Tịch lại: "Tiểu tử cậu, càng nhìn càng hợp khẩu vị của tôi."

"Uy thiếu gia, tôi khuyên cậu tốt nhất hãy suy nghĩ cho kỹ."

Hoàn toàn không để ý đến lời đe dọa của Hứa Ngôn Tịch, Lôi Uy cúi người, mút một cái lên phần cổ trơn bóng của Hứa Ngôn Tịch: "Vừa rồi lúc cậu làm như vậy, có suy nghĩ kỹ hay không?"

Hứa Ngôn Tịch buồn bực nói: "Chẳng phải tôi không làm gì sao? Còn Uy thiếu gia cậu nói một đằng làm một nẻo, mấy lời cam đoan ban nãy đều là nói dối à?"

.

Lôi Uy lúc này làm như nhớ đến gì đó, bỗng nhiên đưa tay xuống hạ thân của Hứa Ngôn Tịch tìm kiếm.

"Uy thiếu gia, cậu!"

Hứa Ngôn Tịch thử giãy giụa, nhưng lại bị Lôi Uy dùng ưu thế vị trí cùng thể trọng áp chế hoàn toàn.

Nguyên tưởng rằng Lôi Uy muốn làm mấy chuyện vượt quá giới hạn, nhưng Hứa Ngôn Tịch lại phát hiện hắn chẳng qua đang lần mò quần mình để lục kiếm lấy thẻ nhớ DV ban nãy.

Bẻ gãy thẻ nhớ trước mặt Hứa Ngôn Tịch xong, Lôi Uy bèn vứt mảnh vụn xuống đất.

"Thế nào? Ban nãy tôi có nói gì sao?"

Hứa Ngôn Tịch thấy Lôi Uy chơi xấu như vậy cũng không còn lời gì để nói, dứt khoát bất cần, thả lỏng thân thể không giãy dụa nữa.

Thấy Hứa Ngôn Tịch bất động, tâm tình Lôi Uy cực tốt: "Kỳ thật anh đây cũng không muốn làm gì cậu, ngay từ đầu cậu chịu phục, gọi một tiếng Uy ca không phải đã xong rồi..."

Trong lúc Lôi Uy đang thao thao bất tuyệt với Hứa Ngôn Tịch, đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng. Đặc biệt là do vừa mới đánh nhau một trận, nên dường như càng thêm choáng váng. Cảm giác này hoàn toàn khác với bị bỏ thuốc, Lôi Uy cứ nói mãi, lực đạo áp chế Hứa Ngôn Tịch cũng bất giác yếu đi.

Phản ứng của Hứa Ngôn Tịch nhạy bén khác thường, cảm thấy lực đạo kiềm chế mình của Lôi Uy có biến đổi, thoáng cái đã nắm Lôi Uy đang đè trên người mình quăng xuống đất.

Hứa Ngôn Tịch còn đang định tìm trong phòng có vật gì có thể đánh ngất Lôi Uy, nhưng còn chưa tìm được đã phát hiện sự tình có hơi bất thường.

Bởi vì Lôi Uy đang nằm ngửa ra trên đất, tay phải ôm trán, dường như bò dậy không nổi.

.

Ban đầu Hứa Ngôn Tịch còn lo lắng có trò lừa gạt gì đây, nhưng quan sát một hồi, phát hiện thần sắc Lôi Uy quả thật có chút khác thường.

Chẳng lẽ ban nãy lúc quăng hắn xuống đụng trúng đầu?

Hứa Ngôn Tịch vội vàng ngồi xổm xuống xem thử. Kéo tay Lôi Uy ra, phát hiện trên đầu hắn không có vết thương gì, nhưng Hứa Ngôn Tịch đột nhiên phát hiện nhiệt độ lòng bàn tay của Lôi Uy không giống mình.

Hứa Ngôn Tịch dán lòng bàn tay lên trán Lôi Uy, lúc này mới xác nhận được một sự thật không biết phải xoay sở thế nào – đại thiếu gia này đã lên cơn sốt.

Nói tiếp lại thấy buồn cười, tiểu tử Lôi Uy này bình thường khỏe như trâu, bảy tám năm không bệnh một lần. Nhưng một khi đổ bệnh lại rất nguy, phát sốt một cái là có thể hoàn toàn ủ rũ.

Hứa Ngôn Tịch giờ mới nhớ lại có thể là do lúc trước cậu lấy nước lạnh giội hắn, sau đó lại xách cả người ẩm ướt đặt lên giường, mà máy điều hòa trung tâm trong phòng lại mở lớn như thế, hơn nửa đêm phải hứng gió lạnh, Lôi Uy đột nhiên phát sốt cũng không có gì kỳ lạ.

.

Mặc dù nguyên do trong đó rắc rối phức tạp, không thể nói rõ là ai đúng ai sai, nhưng mà Lôi Uy sinh bệnh không nhiều thì ít cũng là do Hứa Ngôn Tịch. Lúc này chỉ có hai người bọn họ, cậu không cách nào bỏ mặc cậu ấm này không lo.

Kéo Lôi Uy lên giường lại xong, Hứa Ngôn Tịch còn đem chăn của mình đắp cho Lôi Uy. Đưa tay sờ sờ đầu Lôi Uy, thì thấy tóc vẫn còn hơi ẩm ướt.

Hứa Ngôn Tịch bật đèn đi vào phòng tắm, tìm thấy máy sấy tóc, bèn cầm ra sấy tóc cho Lôi Uy.

Lôi Uy sốt rất cao, sắc mặt không chỉ ửng hồng, mà sờ vào còn muốn phỏng tay. Hứa Ngôn Tịch liếc nhìn đồng hồ, thấy chí ít còn phải chịu đựng thêm ba bốn tiếng đồng hồ mới đến giờ nhân viên vệ sinh vào phòng dọn dẹp. Trước lúc đó nếu Lôi Uy bị sốt đến hôn mê thì có thể sẽ gay go, nhưng Hứa Ngôn Tịch ngoại trừ dùng khăn mặt thấm nước đắp lên trán Lôi Uy để giảm nhiệt cũng không nghĩ được biện pháp nào tốt hơn.

.

Đợi đến lúc Lôi Uy tỉnh lại, hắn phát hiện mình đã nằm trong bệnh viện.

Thấy trên mu bàn tay phải của mình đang cắm tiêm truyền dịch, Lôi Uy bỗng nổi giận. Đời này nơi hắn ghét phải ở nhất chính là bệnh viện, vì vậy ông anh này không chút nghĩ ngợi đã muốn rút ống tiêm ra.

Hứa Ngôn Tịch đè tay Lôi Uy lại.

"Đã bệnh thành thế này mà còn muốn nổi cáu à?"

Lôi Uy lúc này mới trông thấy Hứa Ngôn Tịch bên cạnh.

"Cậu thiếu chút nữa đã từ sốt cao chuyển thành viêm phổi cấp tính rồi, Uy thiếu gia, không ngờ cậu lại vô dụng như thế."

Lôi Uy vừa nghe câu này thì vô cùng tức giận: "Còn không phải là do cậu hại, Hứa Ngôn Tịch, cậu còn con mẹ nó nói mà không biết xấu hổ!"

Lôi Uy vừa nói vừa ngước đầu lên, nhưng trông thấy Hứa Ngôn Tịch vẻ mặt nhu hòa nhìn mình thì không nhịn được mà bỗng chốc ngây người.

"May quá, khôi phục rất nhanh, đã bớt sốt, truyền dịch xong thì có thể xuất viện rồi."

.

"A..."

Cơn giận Lôi Uy vừa mới bùng lên cổ họng chưa kịp phun ra thì đã bị hắn nuốt xuống.

"Lôi thiếu gia, chuyện này quả thật là tôi không đúng, đợi cậu khỏi hẳn rồi, tôi cam nguyện chịu phạt."

Sớm đã quen với việc Hứa Ngôn Tịch luôn luôn nói lời châm chọc mình, đột nhiên thấy cậu ôn nhu như vậy, dáng điệu dịu dàng như vậy, Lôi Uy vẫn thấy có chút không quen.

"Thôi, quên đi, dù sao cũng không phải chuyện lớn gì."

Đang lúc xấu hổ không biết nói gì, cửa phòng bệnh bị gõ hai tiếng, hóa ra là đàn em của Lôi Uy ra ngoài mua cháo nóng đã trở về.

Lôi Uy tay phải ghim tiêm, lại không quen dùng tay trái, múc được hai muỗng đã mất kiên nhẫn quăng muỗng vào lại trong chén.

"Hứa Ngôn Tịch, cậu đút tôi!"

Nghe thấy yêu cầu có hơi vô lý của Lôi Uy, Hứa Ngôn Tịch choáng váng giây lát. Nhưng nghĩ đến người sinh bệnh vô luận nam nữ, già trẻ không nhiều thì ít đều thích làm nũng, Hứa Ngôn Tịch thở dài một hơi, cầm chén cháo tiến đến.

Đang ăn cháo do Hứa Ngôn Tịch đút, Lôi Uy không kiềm miệng được nói: "Hứa Ngôn Tịch, tôi thấy cậu rất tốt, đáng tiếc cậu không phải phụ nữ, nếu không tôi nhất định muốn có cậu."

Hứa Ngôn Tịch nghe xong câu nói không biết là đang tán dương hay là đang chế nhạo này thì sắc mặt lạnh lùng, cũng không phản bác hắn, nhưng lại dồn sức múc mấy muỗng cháo lớn liên tục nhét vào miệng Lôi Uy.

Lôi Uy ứa nước mắt, cố nuốt mấy muỗng cháo nóng chết người xuống: "Hứa Ngôn Tịch kia, cậu đừng cố tình làm khổ tôi nha!"

Hứa Ngôn Tịch cầm cái chén không đứng lên, "Uy thiếu gia, xem ra cậu không có gì đáng ngại nữa, bên Đông Đường còn có việc, tôi đi trước một bước."

Trông thấy Hứa Ngôn Tịch rời khỏi, Lôi Uy xoa xoa cằm.

"Tiểu tử này, thật là thú vị."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net