Chương 18 - Kẻ địch cũ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Khiếu ca..."

Lôi Uy thoáng sửng sốt vì sự xuất hiện của Lôi Khiếu, thuận thế thả Hứa Ngôn Tịch đang bị mình kiềm chế ra.

Hứa Ngôn Tịch được tự do liền lùi ra sau hai bước để giữ khoảng cách với Lôi Uy, vừa lấy mu bàn tay lau đi nước bọt còn vươn trên môi vừa lên tiếng đáp: "Lôi thiếu gia..."

Lôi Khiếu liếc nhìn hai kẻ vạn phần chật vật đang đứng trước mặt mình từ trên xuống dưới, thần sắc âm trầm, khó coi.

Quần áo lộn xộn, hơi thở bất ổn, môi đỏ như máu...

Vừa nhìn đã biết giữa hai người này vừa mới xảy ra chuyện gì.

.

Lôi Khiếu bảo Hứa Ngôn Tịch: "Ngôn Tịch, về phòng nghỉ ngơi đi."

"Em, Lôi Uy, theo anh vào thư phòng."

Nghe được lời Lôi Khiếu, ánh mắt Hứa Ngôn Tịch đảo qua chỗ Lôi Uy. Lôi Uy vẫn cà lơ phất phơ phất phất tay với cậu: "Không sao, cậu đi trước đi, Khiếu ca có chuyện muốn nói với tôi thôi!"

Nhìn Hứa Ngôn Tịch vào phòng ngủ rồi Lôi Uy mới theo Lôi Khiếu đi vào thư phòng.

.

Vừa tiến vào thư phòng, Lôi Uy liền tự nhiên ngồi xuống sô pha.

Lôi Khiếu ngồi xuống ghế chủ vị trong thư phòng, theo thói quen rút xì gà ra châm lửa.

"Uy Tử, Hứa Ngôn Tịch không phải là loại người có thể đùa giỡn qua đường." Lôi Khiếu không định lòng vòng với Lôi Uy, mà trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.

Thấy thái độ Lôi Khiếu nghiêm túc, Lôi Uy cũng không dám ngạo mạn, liền ngồi ngay ngắn lại, tay đặt lên đầu gối: "Khiếu ca, em biết, Ngôn Tịch là người anh bồi dưỡng để chuẩn bị tiếp nhận công việc của Quyền thúc, sau này cũng sẽ là người hết sức quan trọng của Đông Đường, em không định đùa giỡn đâu."

Nghe Lôi Uy nói như vậy, sắc mặt Lôi Khiếu càng trở nên khó coi.

"Chẳng lẽ, em nghiêm túc sao?"

Lôi Uy vừa nghe thấy câu hỏi này liền nhíu nhíu mày, cúi đầu suy nghĩ.

"Khiếu ca, nói thật, em cũng không hiểu suy nghĩ của mình cho lắm.

Khiếu ca, tính cách của anh với em rất giống nhau, trước đây quen chơi bời, không thích bị điều gì ràng buộc, hơn nữa Đông Đường hiện nay đang ở giai đoạn rất nhạy cảm, bên ngoài địa bàn bị dòm chòng chọc, bên trong các phe phái cũng lục đục với nhau, nội xử lý mấy chuyện này thôi cũng đã phải mất nhiều công sức rồi."

.

Lôi Khiếu gật gù nói: "Xem ra em cũng rất rõ tình huống hiện nay của chúng ta."

Lôi Uy cười nói: "Em cũng không nhẫn tâm để một mình Khiếu ca gánh vác trọng trách nặng nề như vậy, do đó mới khẩn trương làm cho xong mấy chuyện bên ngoài trở về Đông Đường, nhưng sự xuất hiện của Hứa Ngôn Tịch nằm ngoài dự tính của em."

"Tóm lại –" Lôi Uy đứng dậy, "Về Ngôn Tịch, em sẽ suy nghĩ kỹ càng.

Nếu là đùa giỡn, em sẽ không xuống tay với cậu ấy, nhưng nếu em nghĩ thông suốt, nếu là nghiêm túc thì không thể không có cậu ấy.

Khiếu ca, đến lúc đó anh sẽ không phản đối chứ?"

Nghe xong lời của Lôi Uy, Lôi Khiếu lặng thinh, không biểu hiện tán đồng cũng như lên tiếng phản đối.

.

"Khiếu ca, anh từ trước đến nay luôn chiều em mà, em hiếm khi suy nghĩ đứng đắn thế này đó."

Lôi Khiếu gảy gảy tàn thuốc xì gà, khẽ nheo mắt nói: "Việc này tạm gác lại, em có lòng Hứa Ngôn Tịch cũng chưa chắc có ý."

Lôi Uy nghe xong thì nhún nhún vai: "Vậy cũng được.

Khiếu ca, nếu như không có chuyện gì, em đi về trước nha."

Thấy Lôi Khiếu gật đầu, Lôi Uy cầm lấy áo khoác để trên sô pha rời khỏi Lôi trạch.

Thấy Lôi Uy rời đi rồi Lam Khánh mới quấn chăn, từ chỗ khuất tiến vào thư phòng.

Ngồi lên đùi Lôi Khiếu, Lam Khánh tựa như cố ý vô tình hỏi một câu: "Lôi thiếu gia, ngài nói Uy thiếu gia cùng Hứa Ngôn Tịch có thể đến với nhau không?"

Vừa dứt lời, Lam Khánh liền bị Lôi Khiếu đẩy ra, suýt nữa ngã lăn trên đất.

Lôi Khiếu dùng ánh mắt đầy nguy hiểm nhìn Lam Khánh: "Chuyện này không cần cậu xen vào."

Lam Khánh run rẩy, vội vàng cúi đầu nhận lỗi.

Lôi Khiếu không nhìn y nữa, chỉ rít xì gà từng hơi từng hơi, không nói năng gì.

.

Từ sau lần phát sinh sự kiện khó xử kia ở Lôi trạch, Hứa Ngôn Tịch tựa hồ ý thức được chút gì đó, bắt đầu gắng sức duy trì khoảng cách với Lôi Uy.

Nhưng Lôi Uy há lại để đương sự dễ dàng thoát khỏi như thế? Vả lại đừng nói đến thân phận của hắn có thể ra vào tổng bộ Đông Đường như vào chỗ không người, chỉ riêng da mặt dày còn hơn cả tường thành của hắn cũng đủ khiến Hứa Ngôn Tịch hết cách.

May mà Lôi Uy vẫn còn mơ hồ không rõ thái độ của bản thân đối với Hứa Ngôn Tịch, do đó ngoại trừ thỉnh thoảng trổ tài mồm mép trước mặt Hứa Ngôn Tịch hoặc vô tình ăn chút đậu hũ cũng không làm ra chuyện gì quá đáng.

Mà các viên chức ở tổng bộ Đông Đường, từ trên xuống dưới, từ già đến trẻ, đối với chuyện Lôi Uy dính chặt lấy trợ lý pháp vụ lại không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị, thậm chí hễ thấy mặt thì câu chào hỏi đầu tiên là "Uy thiếu gia, đến tìm trợ lý Hứa à".

.

Lôi Khiếu đối với chuyện này cũng chưa can thiệp gì nhiều, bởi vì hắn hiểu rõ cá tính của cậu em họ này hơn ai hết. Đợi đến hết thấy Hứa Ngôn Tịch mới mẻ, có mục tiêu mới rồi thì Lôi Uy sẽ dời lực chú ý đi.

Nhưng mà, có một việc dường như đã thoát khỏi tầm tay của hắn.

.

Một hôm, lúc gần đến giờ tan sở thì lại vang lên tiếng gõ cửa cấp bách, Lôi Khiếu lần giở văn kiện trong tay, lên tiếng gọi người ngoài cửa tiến vào.

Ngoài cửa là người phụ trách thu thập tình báo của Đông Đường – Ngô Triết Khởi, thấy y vẻ mặt căng thẳng, Lôi Khiếu biết đã xảy ra chuyện lớn.

"Lôi thiếu gia, vừa nhận được tình báo, ba ngày trước Từ Hiển Đông đã nhập cảnh."

Từ Hiển Đông?

Nghe thấy cái tên đã lâu không nhắc đến, Lôi Khiếu nhíu chặt mày.

"Không phải hắn vẫn phát triển ở Hồng Kông à? Sao bỗng nhiên lại trở về?"

Ngô Triết Khởi trả lời: "Trước mắt vẫn chưa rõ mục đích nhập cảnh của hắn."

"Vì sao ba ngày trước hắn đã nhập cảnh, mà hôm nay cậu mới nhận được tình báo?"

"Lần này Từ Hiển Đông dùng hộ chiếu giả thay đổi tên họ để thông quan, do đó không thể tra rõ ra ngay."

Lôi Khiếu trầm ngâm: "Thay đổi tên họ? Xem ra lần này về chẳng tốt lành gì. Nắm được sau khi nhập cảnh hắn đến đâu chưa?"

Ngô Triết Khởi lau mồ hôi lạnh nói: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì hắn hiện nay hẳn đã ở thành phố B rồi."

.

Lôi Khiếu theo thói quen lấy ngón trỏ và ngón giữa gõ gõ mặt bàn, nói: "Dặn dò bên dưới, tăng cường phòng bị bên chỗ lão phu nhân, nếu Từ Hiển Đông xuất hiện, lập tức báo cáo."

"Còn có, Uy Tử đang ở đâu?"

Ngô Triết Khởi vừa nghe Lôi Khiếu hỏi, lập tức đáp: "Hẳn là đang ở Bộ Pháp vụ chỗ Hứa trợ lý."

Lôi Khiếu lập tức cầm điện thoại nội tuyến gọi Bộ Pháp vụ.

"Gọi Lôi Uy cùng Hứa Ngôn Tịch lập tức đến phòng làm việc của tôi."

Vừa nghe tiếng Lôi Khiếu, đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm nơm nớp lo sợ của tổng đài viên: "Uy thiếu gia cùng Hứa trợ lý đã đi bàn hợp đồng rồi."

Lôi Khiếu lập tức có dự cảm chẳng lành, truy vấn: "Lập tức điều tra xem bên đối tác là ai?"

Đầu bên kia điện thoại tạm dừng giây lát, tiếp đó truyền đến thanh âm lật giở sổ sách, một lát sau bên kia trả lời: "Lôi thiếu gia, là tập đoàn Liên Thăng, người đại diện pháp luật là Trần Thắng."

"Xem thử nơi đăng ký của công ty đó."

"Báo cáo Lôi thiếu gia, nơi đăng ký là Hồng Kông."

Gác điện thoại, Lôi Khiếu lập tức gọi di động cho Lôi Uy và Hứa Ngôn Tịch, nhưng lại phát hiện không cách gì gọi được.

.

"Lôi thiếu gia, có phải xảy ra chuyện không." Ngô Triết Khởi lo lắng nói.

Lôi Khiếu gật đầu, "Lập tức triệu tập hội nghị nội bộ khẩn cấp, Uy Tử cùng Hứa Ngôn Tịch có thể đã xảy ra chuyện rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net