Chương 23 - Huyết thống (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lôi lão phu nhân rót ra mấy ly trà, rồi cầm một ly lên khẽ nhấp mấy cái.

"Cha của Từ Hiển Đông, gọi là Từ Diệu Thăng, khi đó, cũng là nhân vật tiếng tăm trong hắc đạo của Bắc Kinh. Nếu so với Từ Diệu Thăng thì cha của Lôi Khiếu – Lôi Đình có thể xem là hậu bối. Nhưng nhân tài mới xuất hiện nào có thể xem thường, vì tranh đoạt vị trí số một của Bắc Kinh, Đông Đường và Diệu bang khi đó tranh đấu rất dữ dội, có lúc vì tranh đoạt phạm vi thế lực, nguyên cả tuần giết đi mấy mạng người cũng là chuyện bình thường."

"Khi đó, Lôi Đình còn chưa thành gia, không bị vợ con liên lụy nên hành sự cũng không hề tính đến hậu quả. Còn Từ Diệu Thăng khi đó đã kết hôn, vợ của ông là tiểu thư của gia đình Nho giáo điển hình, vì sống chung với ông mà cắt đứt với gia đình. Nhưng may là Từ Diệu Thăng vô cùng thương yêu vợ con, ông chung thủy có tiếng trong giới hắc đạo."

"Đáng tiếc, trong một lần đánh nhau tranh đoạt địa bàn, Từ Diệu Thăng lỡ tay giết chết đại ca của Lôi Đình. Dựa vào cá tính của Lôi Đình, nhất định muốn bắt Từ Diệu Thăng máu trả nợ máu, mà mục tiêu trả thù tốt nhất, chính là người vợ đang mang thai của Từ Diệu Thăng."

.

Ánh mắt Lôi phu nhân có vẻ xa xăm, suy cho cùng khoảng thời gian đó cũng đã cách hiện tại rất nhiều năm.

"Từ Diệu Thăng đương nhiên biết đích nhắm của Lôi Đình, vì bảo vệ vợ con của mình, ông giấu vợ con rất bí mật, hơn nữa còn thường xuyên thay đổi địa điểm, chỉ lo người của Đông Đường tìm được bà."

"Nhưng đáng tiếc..." Câu chuyện của Lôi lão phu nhân xoay chuyển, "Lúc vợ của Từ Diệu Thăng sắp sinh, thì bị người của Đông Đường tìm được."

"Khi đó, người của Đông Đường dùng tốc độ chớp nhoáng xông vào nhà vợ của Từ Diệu Thăng thuê để ở, người Từ Diệu Thăng bố trí nơi đó căn bản không kịp mật báo với ông thì đã bị giết chết. Mấy người đàn ông giết đến hăng máu đã sớm bị cừu hận lấn át, đâu còn tấm lòng thương xót đối với phụ nữ trẻ em yếu đuối? Có vài anh em của Lôi Đình thậm chí còn kiến nghị, muốn hãm trước giết sau người phụ nữ đó, còn muốn mổ bụng bà lấy đứa bé ra để gửi cho Từ Diệu Thăng."

Mặc dù đã sớm biết những màn tinh phong huyết vũ nghe rợn của người trong hắc đạo, nhưng khi nghe thấy phương pháp diệt gọn không chút nhân tính như thế Hứa Ngôn Tịch vẫn cảm thấy kinh sợ tự đáy lòng.

"Bọn họ thật sự làm như vậy sao?" Nếu người của Đông Đường thật sự đối đãi với vợ con của Từ Diệu Thăng như thế, thì cũng khó trách Từ Hiển Đông lại mang địch ý lớn như vậy đối với Lôi gia.

Lôi lão phu nhân lắc đầu, nói tiếp: "Sự tình sau lại có chuyển biến."

"Vợ của Từ Diệu Thăng tuy là con một, nhưng dù sao cũng đã cùng chồng sống trong hoàn cảnh này lâu như vậy, nên cũng đã sớm dự liệu cho trường hợp xấu nhất."

"Nếu bị người của Đông Đường tìm ra, bà cũng không hy vọng xa vời là bản thân có thể sống tiếp."

"Cũng không biết khi đó người phụ nữ ấy là ngu dại hay là thông minh, bà nhìn cả đám đàn ông hung hãn tàn bạo trước mắt, nhưng vẫn duy trì tư thế ngồi xổm đoan trang. Bà hơi cúi mình vái chào Lôi Đình, rồi bình tĩnh nói – người sắp qua đời hay nói điều tốt lành, bảo lưu tôn nghiêm cho người chết là một loại âm đức . Bởi vì mai sau, Lôi Đình cũng sẽ gặp được người mình yêu thương sâu sắc. Nếu hoán đổi vị trí, vợ của ông một ngày nào cũng lâm vào tình cảnh thế này, tin rằng người khác cũng sẽ nhớ đến lòng nhân ái của ông ngày trước, cũng bất quá là cho thống khoái mà thôi .

Người đàn bà này thử giảng đạo lý với người của Đông Đường, mặc dù rất ngốc nghếch, rất ngây thơ, nhưng bà lại vô cùng may mắn, vì Lôi Đình đã nghe theo."

Lôi lão phu nhân mỉm cười: "Lôi Đình không những không giết bà, mà còn bắt bà trở về Đông Đường."

"Lôi Đình không những không ngược đãi người đàn bà nọ, mà còn đối với bà rất tốt, phi thường tốt. Lôi Đình thậm chí còn hứa hẹn với bà, chỉ cần bà đồng ý ở cùng mình, ông có thể đưa đứa trẻ do bà sinh ra bình bình an an trở về cho Từ Diệu Thăng."

Nghe đến đây, Hứa Ngôn Tịch cảm nhận trái tim mình siết lại rõ ràng, vì cậu đã đoán ra được kết cục của câu chuyện này được bảy tám phần.

"Người đàn bà nọ vì đứa con trong bụng, chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng điều kiện của Lôi Đình. Hơn một tháng sau, bà sinh ra một đứa bé trai, mà Lôi Đình cũng giữ y lời hứa, đưa đứa trẻ trở về Diệu bang."

"Người trong hắc đạo kị nhất là nói không giữ lời, người đàn bà nọ mặc dù vẫn còn rất yêu Từ Diệu Thăng, nhưng cũng không thể không lựa chọn cắt đứt với ông."

"Mặc dù về lý trí Từ Diệu Thăng hiểu cho vợ mình, nhưng về mặt tình cảm lại không cách nào chấp nhận. Cuối cùng, ông nhường lại vị trí của mình ở Diệu bang, rời khỏi mảnh đất thương tâm này, dẫn theo con trai vượt biên sang Hồng Kông phát triển."

"Sau khi Từ Diệu Thăng đi khỏi, Diệu bang đã không còn người có năng lực đứng đầu, mấy huynh đệ khác mặc dù tự bản thân cũng phô trương thanh thế, đấu đá hung hãn, nhưng muốn chọi với Lôi Đình thì tuyệt đối không thể chọi lại. Mấy năm sau, địa bàn Diệu bang bị Đông Đường thôn tính toàn bộ, tên tuổi của bang phái này cũng đã trở thành lịch sử."

.

"Mà người đàn bà nọ, vốn tưởng sẽ ôm oán hận ở cạnh Lôi Đình cả đời, nhưng đáng tiếc, bà cuối cùng cũng bị Lôi Đình làm cảm động. Hai năm sau, bà sinh cho Lôi Đình đứa con trai đầu tiên và cũng là duy nhất."

Lôi Khiếu vươn tay đặt lên bả vai Hứa Ngôn Tịch vẫn còn đang sững sờ.

"Hẳn cậu đã rõ, người đàn bà trong câu chuyện này là ai rồi phải không?"

Hứa Ngôn Tịch chỉ vào Lôi Khiếu mà hỏi: "Từ Hiển Đông là anh cùng mẹ khác cha với anh à?"

"Không thể giả được." Lôi Khiếu nhún vai nói.

Hứa Ngôn Tịch không để ý tới Lôi Khiếu, quay sang nói với Lôi lão phu nhân: "Phu nhân, hồi người tiến vào Đông Đường, những huynh đệ khác không phản đối quyết định của Lôi lão gia tử sao?"

Lôi lão phu nhân đặt tách trà đã nguội từ sớm xuống, thở dài mà rằng: "Ta cũng cảm thấy rất hoang đường, thế nhưng, tên gia hỏa kia cứ nhất định gánh lấy áp lực dẹp bỏ được muôn vàn khó khăn, hơn nữa còn tuyên bố nếu không phải là ta, ông thà rằng suốt đời không lập gia đình. Có lẽ, ta đã bị sự si tình của ông cảm hóa, nên mới dần dần yêu ông chăng?"

.

Hứa Ngôn Tịch nửa hiểu nửa không gật gật đầu.

"Một đời người, yêu hai người đàn ông, ngay cả bản thân ta cũng không cách nào tha thứ cho bản thân mình. Bây giờ già rồi, ta muốn thanh tâm quả dục, chỉ muốn mà tụng kinh niệm Phật, tích công đức phần nhiều là vì tên gia hỏa kia và Từ Diệu Thăng, đương nhiên, còn vì hai đứa con của ta.

Tuy Lôi lão phu nhân dùng giọng điệu nhẹ nhàng để kể sơ lược về cuộc đời mấy mươi năm đó, nhưng Hứa Ngôn Tịch hiểu, thời gian đó nhất định còn ẩn chứa gút mắt yêu hận kinh tâm động phách, chẳng qua, những rung động tâm hồn khi đó, đại khái cũng chỉ có người trong cuộc mới có thể nhận thức sâu sắc nhất!

Ba người trò chuyện mãi miết, trời dần sập tối, Lôi lão phu nhân phỏng chừng là nhớ lại chuyện xưa, nên thần thái nặng nề, liền mượn cớ không khỏe, về phòng nghỉ ngơi.

Hứa Ngôn Tịch quay về phòng mình, mở to mắt nằm ngửa trên giường, nhìn ngọn đèn treo trên trần nhà, trong đầu cứ mãi nhớ đến những lời Lôi lão phu nhân mới vừa kể, không hề cảm thấy buồn ngủ.

.

Đến khoảng mười hai giờ khuya, có người gõ nhẹ cửa phòng Hứa Ngôn Tịch.

Hứa Ngôn Tịch đoán chừng hẳn là Lôi Khiếu nằm dã chiến trong phòng khách. Vì chỗ Lôi lão phu nhân ngoại trừ phòng ngủ của bà, cũng chỉ còn lại một gian phòng, Lôi Khiếu không thể nào đẩy mẹ mình đi ở khách sạn một mình, còn nhường phòng cho Hứa Ngôn Tịch, bản thân chỉ tùy tiện ngủ qua đêm tại phòng khách.

Hứa Ngôn Tịch xuống giường mở cửa, bên ngoài là Lôi Khiếu vẻ mặt nhàn nhã tựa lên cửa hỏi: "Ngủ không được phải không? Ra ngoài làm mấy ly nhé?"

Hứa Ngôn Tịch ngẫm lại như thế cũng tốt, liền trở về phòng cầm theo chiếc áo khoác mỏng, theo Lôi Khiếu ra ngoài.

Chú thích:

Âm đức: âm thầm làm việc tốt, người mê tín cho rằng việc làm nhân đức trên dương gian đều được ghi công ở âm phủ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net