Chương 31: Tan biến (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31: Tan biến (4)

Edit: Meo Meo Lười Sưởi Nắng

------------

Nhìn y tá chậm rãi lật ra tấm vải trắng trùm trên thi thể, ngũ quan cứng ngắc của Hứa ma ma dần lộ ra.

Dường như lúc này, Lôi Khiếu có một loại ảo giác rằng cơ thể của Hứa Ngôn Tịch bắt đầu đóng băng rồi vỡ nát thành từng mảnh. Vậy mà, Hứa Ngôn Tịch lại chỉ đứng bình tĩnh ở nơi đó, lẳng lặng nhìn người không còn hơi ấm nằm trên giường bệnh.

Thật ra ngay từ lúc nhận được tin tức từ Lôi Khiếu, Hứa Ngôn Tịch liền biết Hứa ma ma lành ít dữ nhiều. Vì không muốn Hứa Ngôn Tịch bị kích động, Lôi Khiếu đã khéo léo nói thành bệnh tình nguy kịch, giấu đi sự thật không cho cậu biết.

Nhẹ gật đầu ra hiệu với y tá đắp lại vải trắng lên thi thể, Lôi Khiếu hỏi: "Chuyện hậu sự cậu định như thế nào?"

Hứa Ngôn Tịch ngẩng đầu, con ngươi đen bóng phản chiếu khuôn mặt lo lắng của Lôi Khiếu.

"Tôi muốn tìm cho bà một nghĩa trang công cộng tại đây. Bà lúc trước cũng đã nói thích nơi này, trong nước chỉ toàn hồi ức thương tâm nên tôi sẽ không để bà về đó."

"Được." Lôi Khiếu gật đầu, gọi điện phân phó một hồi.

"Nếu như không trụ được, để tôi giúp cậu lo liệu."

"Ừm..." Hứa Ngôn Tịch chỉ đáp một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.

Hiệu suất làm việc của Lôi Khiếu rất nhanh, đã tìm được một nơi chôn cất an tĩnh, ưu nhã để Hứa ma ma an nghỉ.

Hứa ma ma vốn chỉ có một người thân duy nhất là Hứa Ngôn Tịch, mặc dù nhân viên điều dưỡng chăm sóc bà tại viện dưỡng lão cũng tới tham gia tang lễ, nhưng toàn bộ quá trình vẫn là hiu quạnh đến đáng thương.

Thời điểm hạ táng, Hứa Ngôn Tịch không khóc, chỉ yên lặng nhìn quan tài bị từng lớp, từng lớp đất lấp xuống.

Lôi Khiếu cau mày nhìn Hứa Ngôn Tịch bên cạnh, cảm thấy vô cùng không thích hợp. Lôi Khiếu biết việc mất đi người thân vô cùng đau xót, nhưng Hứa Ngôn Tịch lại không nguyện ý bước ra từ trong hư ảo để đối mặt với hiện thực.

Lúc trở lại khách sạn đã quá nửa đêm, Hứa Ngôn Tịch lập tức bắt đầu thu xếp hành lý.

"Cậu đang làm gì?" Lôi Khiếu hỏi.

"Thu dọn đồ đạc trở về, Đông Đường còn có rất nhiều chuyện cần tôi giải quyết."

Lôi Khiếu giữ lấy tay của Hứa Ngôn Tịch.

"Hứa Ngôn Tịch, nhìn tôi!"

Hứa Ngôn Tịch hất tay Lôi Khiếu ra, làm như không nghe thấy tiếp tục cúi đầu thu dọn đồ đạc.

"Tôi nói cậu nhìn tôi!" Lôi Khiếu thô bạo nắm lấy cằm Hứa Ngôn Tịch. "Nghe tôi nói, nghe cho rõ đây!"

"Mẹ của cậu, ĐÃ MẤT RỒI! Hiểu không? Bà đã đi rồi."

Hứa Ngôn Tịch bỗng nhiên đẩy Lôi Khiếu ra, cực kỳ phẫn nộ: "Tôi không hiểu anh đang nói gì!"

"Buổi sáng hôm nay, bà đã hạ táng rồi! Bà không phải đang đi nghỉ, nếu có thì cũng là đi tới thiên đường, cậu phải đối mặt với hiện thực."

"Không thể nào!" Hứa Ngôn Tịch run rẩy nói. "Chỉ là hôm qua tôi gặp phải một cơn ác mộng rất dài mà thôi."

Lôi Khiếu bỗng nhiên đập rớt đồ đạc trong tay Hứa Ngôn Tịch, kéo cổ áo của cậu lôi vào phòng tắm.

Hứa Ngôn Tịch lảo đảo bị Lôi Khiếu kéo đi, trên đường đụng phải rất nhiều thứ.

Hứa Ngôn Tịch bị mạnh mẽ ấn vào bồn tắm, Lôi Khiếu cầm vòi sen, mở nước lạnh dội thẳng xuống đầu Hứa Ngôn Tịch.

"Đây là nằm mơ sao? Khốn kiếp! Hứa Ngôn Tịch, đừng có tự lừa mình dối người nữa!"

"Khụ khụ..."

Đột nhiên lại bị dòng nước cường đại xông thẳng vào miệng mũi, Hứa Ngôn Tịch lập tức ho khan kịch liệt.

"Không phải, Lôi Khiếu, con mẹ nó anh nói bậy! Nói bậy!!!"

Nước rất nhanh dâng đầy bồn tắm, Lôi Khiếu tàn nhẫn, dứt khoát đem đầu của Hứa Ngôn Tịch nhấn chìm vào bồn nước lạnh băng. Hứa Ngôn Tịch điên cuồng giãy dụa, làm bọt nước bắn tung toé ra ngoài.

Lôi Khiếu nắm tóc Hứa Ngôn Tịch, nhấc cả người cậu ra ngoài. Nước từ mũi từ miệng của Hứa Ngôn Tịch chảy ra, sắc mặt tái nhợt đến dọa người.

Hứa Ngôn Tịch ngơ ngác nhìn bóng đèn trên trần nhà, ánh đèn chói mắt khiến cho cậu có chút mờ mịt.

Tay Hứa Ngôn Tịch mò mẫm về phía sau, không biết bắt được vật gì, bỗng nhiên đánh về phía Lôi Khiếu.

Máu tươi từ trán Lôi Khiếu chảy xuống, vòi sen trong tay Hứa Ngôn Tịch rơi xuống, nước từ vòi phun lên làm ướt đẫm cả hai người.

Dường như ý thức được mình vừa làm chuyện gì, toàn thân Hứa Ngôn Tịch bỗng nhiên mất hết sức lực, đầu gối mềm nhũn ngã xuống sàn nhà.

Lôi Khiếu ôm lấy Hứa Ngôn Tịch, hung hăng hôn lên môi cậu.

Tiếp xúc với nhiệt độ cơ thể xa lạ khiến cho Hứa Ngôn Tịch run rẩy, nước hoà quyện cùng máu tươi xông thẳng vào môi lưỡi đang giao triền.

Hứa Ngôn Tịch bị Lôi Khiếu cạy mở hàm răng, điên cuồng cắn mút.

Mãi lúc sau Lôi Khiếu mới buông ra, Hứa Ngôn Tịch yếu ớt nói:

"Làm sao bây giờ? Tôi cũng không muốn tự lừa mình dối người, nhưng mà... Nhưng mà tôi sống trên đời này còn có ý nghĩa gì nữa chứ. Người duy nhất cần tôi trên đời này, đã...đã..."

"Nghe này, Hứa Ngôn Tịch." Lôi Khiếu xoay mặt Hứa Ngôn Tịch lại. "Từ nay về sau, tôi sẽ là người đó. Cậu phải sống, dù là mẹ cậu hay là tôi, đều hy vọng cậu có thể sống tốt."

Hứa Ngôn Tịch cười nhạo một tiếng, đẩy Lôi Khiếu ra.

"Anh...". Hứa Ngôn Tịch đưa tay chỉ vào Lôi Khiếu. "Anh là cái thá gì, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì thay thế bà..."

Lôi Khiếu nhìn vào đôi mắt ngập tràn xót xa của Hứa Ngôn Tịch: "Dựa vào việc, em thích tôi."

Tại thời điểm Lôi Khiếu nói ra câu này, thời gian giống như ngừng trôi.

Hứa Ngôn Tịch không tin nổi mà nhìn người trước mắt, một lúc lâu sau mới cười thật lớn, cười đến ruột gan đau quặn, cười đến hít thở không thông.

Lôi Khiếu hoàn toàn không quan tâm tới sự điên khùng của Hứa Ngôn Tịch, đợi cậu cười xong mới nói: "Tôi đã sớm nhận ra từ rất lâu rồi, từ ánh mắt của em khi thấy tôi cùng với Lam Khánh, từ lúc hai người chúng ta tại bờ biển, từ nhất cử nhất động che giấu đến phi thường hoàn mỹ của em."

"Lúc đầu, tôi muốn để em tự do thêm mấy năm nữa, nhưng mà lại có một Từ Hiển Đông xuất hiện làm rối loạn dự định của tôi."

"Bởi vì hắn, cho nên em thắng rồi. Em khiến tôi phải thỏa hiệp trước, em khiến tôi phải thổ lộ trước, rất đặc sắc, phải không?"

"Em thật sự quá thông minh." Lôi Khiếu lạnh lùng nhìn người trước mắt. "Em đem tất cả mọi người nắm chắc trong tay. Ai cũng nghĩ là tôi hoặc Từ Hiển Đông mới là người chủ đạo, nhưng kỳ thật, hết thảy đều do em khống chế. Nói khó nghe một chút, Từ Hiển Đông cũng chỉ là một quân cờ trong tay em mà thôi, không phải sao?"

"Mẹ em đã mất, vậy thì về sau, ý nghĩa cuộc sống của em hãy để tôi mang đến cho em."

"Để tôi thay bà, yêu em, bảo vệ em."

Lôi Khiếu nhích lại hai bước, đừng trước mặt Hứa Ngôn Tịch: "Cho nên hiện tại, em hãy khóc đi?"

Hứa Ngôn Tịch trừng mắt nhìn người ngông cuồng tự đại trước mắt, hận không thể hóa ra một bộ răng nanh đem hắn cắn xé thành từng mảnh.

"Khóc đi có được không?"

Lôi Khiếu hỏi lại lần nữa, đưa bàn tay ấm áp vuốt ve gương mặt lạnh băng của Hứa Ngôn Tịch.

Trầm mặc một lúc lâu, Hứa Ngôn Tịch chợt bộc phát, nắm lấy cổ áo Lôi Khiếu, hung hăng hôn lên môi đối phương.

Lôi Khiếu một tay chống lên bức tường sau lưng Hứa Ngôn Tịch, một tay đỡ lấy gáy Hứa Ngôn Tịch.

Hứa Ngôn Tịch hiển nhiên đã mất đi tất cả lý trí, điên cuồng giật mở quần áo của Lôi Khiếu.

Ôm dã thú phát cuồng vào trong lòng, Lôi Khiếu bế Hứa Ngôn Tịch ra khỏi phòng tắm, trực tiếp ném lên giường.

Nhanh chóng trút bỏ hết quần áo trên người, Lôi Khiếu hôn liếm mỗi một tấc da thịt trên cơ thể của Hứa Ngôn Tịch.

Không có quá nhiều dạo đầu, cũng không có bôi trơn khuếch trương, Lôi Khiếu thô bạo tiến vào trong Hứa Ngôn Tịch.

Kỳ thật, toàn bộ quá trình đối với Lôi Khiếu cũng coi như một loại tra tấn, thân thể quá mức khẩn trương cùng đường vào khô khốc làm cho hắn khó khăn đẩy vào.

Nhưng mà Hứa Ngôn Tịch tại thời khắc này cũng không cần an ủi, điều duy nhất cậu cần lúc này là thống khổ, thậm chí là cả máu tươi.

Ngay lúc Lôi Khiếu tiến vào, Hứa Ngôn Tịch bỗng nhiên ngẩng đầu gào khóc. "Mẹ ....Mẹ..."

Cắn răng một cái, Lôi Khiếu trở nên hung bạo, điên cuồng đưa đẩy.

Máu tươi chảy ra bôi trơn cự vật, Lôi Khiếu đẩy nhanh tốc độ, Hứa Ngôn Tịch lưu trên lưng Lôi Khiếu không biết bao nhiêu vết cào cấu đến rách da rách thịt. Dù cho có đau đớn đến muốn ngất đi, Hứa Ngôn Tịch vẫn ôm chặt lấy người ở trên, tựa như ôm lấy cái phao cứu sinh duy nhất cứu rỗi cuộc đời của cậu.

Đến khi tất cả kết thúc, Hứa Ngôn Tịch ngất đi, sắc mặt Lôi Khiếu cũng lúc xanh lúc trắng. Giường lớn nhuộm đầy vết tích giao hoan, máu, thể dịch, và cả nước mắt của Hứa Ngôn Tịch.

Không hề sung sướng hay vui vẻ, chỉ có tự trừng phạt và ngược đãi bản thân, Lôi Khiếu thay Hứa Ngôn Tịch hoàn thành, cũng vì ngăn cản Hứa Ngôn Tịch tự hại chính mình càng thêm nghiêm trọng.

Lôi Khiếu làm được, nhưng cũng bị thương không nhẹ.

Rời khỏi cơ thể Hứa Ngôn Tịch, Lôi Khiếu cảm thấy chóng mặt, suýt nữa không trụ nổi.

Kéo Hứa Ngôn Tịch đã bất tỉnh vào trong ngực, Lôi Khiếu khẽ trở mình trên mặt giường, sau lưng chằng chịt vết thương do Hứa Ngôn Tịch tạo ra khiến cho hắn đau đến nhe răng nhếch miệng.

Gọi điện cho bác sĩ tới xử lý vết thương của Hứa Ngôn Tịch, xong xuôi, Lôi Khiếu mới ôm lấy cậu ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau tỉnh lại, mắt Hứa Ngôn Tịch sưng tới nỗi không mở ra được. Lôi Khiếu phải lấy đá đắp lên mới giúp đôi mắt cậu bớt sưng. Khó khăn mở mắt, khóe mắt lại tràn đầy tơ máu.

Đo nhiệt độ cơ thể, Hứa Ngôn Tịch đã hạ sốt rồi.

Lôi Khiếu muốn đút cho cậu một chút cháo loãng, Hứa Ngôn Tịch lại vất vả chống người dậy, nói với Lôi Khiếu, cậu muốn tới mộ của mẹ mình.

Lôi Khiếu không nói gì, dùng áo khoác của mình bao lấy Hứa Ngôn Tịch, ôm vào xe.

Bia mộ màu xám, Hứa ma ma trong ảnh cười đến xán lạn.

Ảnh này được chụp trong viện dưỡng lão ở Mỹ, hiển nhiên là lúc gần kề sinh tử. Thời gian ấy đối với bà thực nhẹ nhàng mãn nguyện, đoán chừng tiếc nuối duy nhất chỉ là không thể nhìn thấy con trai một lần cuối cùng.

Hứa Ngôn Tịch đã không còn sức lực để đứng nữa, trực tiếp quỳ trên mặt đất. Lôi Khiếu thở dài, quỳ xuống bên cạnh Hứa Ngôn Tịch.

Hứa Ngôn Tịch không nhìn người kia, chỉ nhìn chằm chằm ảnh chụp của mẹ mình, thấp giọng nói: "Anh không cần làm như vậy, chuyện này không liên quan đến anh."

Lôi Khiếu cũng không nhìn Hứa Ngôn Tịch, lạnh lùng nói: "Đừng can thiệp vào chuyện của tôi."

Hứa Ngôn Tịch không nói thêm gì nữa, tiếp tục trầm mặc, nhưng nước mắt lại bởi vì lời nói của Lôi Khiếu mà tuôn trào.

Sắc trời âm u, sấm chớp đánh xuống, mưa to không ngừng trút xuống bao trùm khắp đất trời, cuốn trôi cả nước mắt trên mặt.

Không biết từ lúc nào, tay Hứa Ngôn Tịch đã bị Lôi Khiếu cầm thật chặt.

Hai người duy trì tư thế như vậy mặc cho thời gian trôi đi, đến khi Hứa Ngôn Tịch rốt cuộc không chịu nổi mà ngã xuống, Lôi Khiếu mới vịn đầu gối tê rần đứng lên.

Lấy tay gạt đi nước mưa trên mặt, Lôi Khiếu kéo một tay Hứa Ngôn Tịch vòng qua cổ mình, đem cả người cậu bế lên.

Nhìn bia mộ giống như cũng đang khóc, Lôi Khiếu nói: "Mẹ, giao Hứa Ngôn Tịch cho con, xin hãy yên tâm."

Dứt lời, liền quay người rời đi, không hề ngoảnh đầu nhìn lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net