Chương 34: Đến tột cùng (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 34: Đến tột cùng (3)

Edit: Meo Meo Lười Sưởi Nắng

------------

Đến Từ trạch, Hứa Ngôn Tịch được hạ nhân dẫn lên trên tầng, một người cung kính thay Hứa Ngôn Tịch gõ cửa thư phòng Từ Hiển Đông.

Từ Hiển Đông ngẩng đầu, nhìn thấy Hứa Ngôn Tịch, trong mắt giống như tràn ngập vui mừng.

Gật đầu ra hiệu cho những người khác không cần theo vào, Hứa Ngôn Tịch vừa mới bước vào được hai bước, cửa phía sau lập tức đóng lại.

"Từ tiên sinh, lần này tìm tôi có chuyện gì không?"

Nghe Hứa Ngôn Tịch hỏi vậy, sắc mặt Từ Hiển Đông có chút không được tự nhiên. Hắn chỉ về phía bàn trà, phía trên chất đống hộp lớn hộp nhỏ.

"À, mẹ tôi nói chuyện lần này cám ơn em, sai tôi mang chỗ đó về cho em."

Hứa Ngôn Tịch đi tới mở chỗ hộp kia ra, toàn bộ đều là đặc sản của H tỉnh.

Hứa Ngôn Tịch nhịn không được mỉm cười, thật nhọc lòng Lôi lão phu nhân, để Từ Hiển Đông làm loại chuyện này cũng chẳng dễ gì.

"Cám ơn". Hứa Ngôn Tịch nói: "Nếu như không còn chuyện gì khác, vậy tôi xin phép."

Tay Hứa Ngôn Tịch bị Từ Hiển Đông kéo lại: "Em... Chuyện của mẹ em..."

"Hãy nén đau thương."

Từ Hiển Đông hiển nhiên sẽ không biết an ủi dài dòng, chỉ nói mấy chữ 'Hãy nén đau thương' vô cùng cứng nhắc. Có điều, Hứa Ngôn Tịch biết quyết định của mình không sai, dù sao lần này từ H tỉnh trở về, sự thù hận trên người Từ Hiển Đông đã giảm đi không ít.

Chuyện vừa mới nguôi ngoai bị nhắc lại lần nữa, Hứa Ngôn Tịch cảm thấy vết thương trong lòng lại chuẩn bị rỉ máu.

"Tôi biết rồi". Hứa Ngôn Tịch rút tay khỏi bàn tay của Từ Hiển Đông: "Chăm sóc mẹ anh cho tốt."

Hứa Ngôn Tịch xoay người, bị Từ Hiển Đông phát hiện một giọt nước mắt thoáng rơi trên gò má.

Từ Hiển Đông lập tức vững vàng ôm Hứa Ngôn Tịch vào lòng.

"Đừng khóc, em đừng khóc!"

Mặc dù những lời này là vô thức vụng về nói ra, nhưng Hứa Ngôn Tịch lại cảm nhận được hắn thực sự đang biểu lộ chân tình.

Kỳ thật, Từ Hiển Đông lúc nào cũng mang một cái mặt nạ vờ vịt, để thu thập lòng người hắn không từ thủ đoạn, tuyệt đối không kém gì Lôi Khiếu. Nhưng, một khi nói đến chữ tình, biểu hiện của Từ Hiển Đông lại vô cùng vụng về xấu hổ.

Kịp nhận ra sự thất thố của mình, Hứa Ngôn Tịch vội gạt nước mắt.

Ổn định lại hô hấp, Hứa Ngôn Tịch nói: "Từ tiên sinh, tôi không sao, mời anh buông tôi ra."

Từ Hiển Đông vừa muốn nói cái gì, lại thuận tầm mắt nhìn thấy dấu hôn rõ ràng dưới cổ áo của Hứa Ngôn Tịch.

Thần sắc hắn đột nhiên thay đổi, hắn lạnh mặt: "Đây là cái gì?"

Cổ áo của Hứa Ngôn Tịch bị đối phương giật ra, cậu quay người đẩy Từ Hiển Đông.

"Từ tiên sinh, tôi không có nghĩa vụ phải báo cáo chuyện riêng của mình cho anh."

Từ Hiển Đông sắc mặt âm trầm đến đáng sợ: "Em lên giường với Lôi Khiếu rồi?"

Hứa Ngôn Tịch không trả lời, chỉnh lại cổ áo vừa rồi bị Từ Hiển Đông giật ra.

"Vì sao? Đừng nói là em thích hắn. Cái hắn có thể cho em, tôi cũng có thể cho em, còn nhiều hơn hắn."

Hứa Ngôn Tịch thở dài: "Tôi còn tưởng rằng, sau khi anh gặp được lão phu nhân sẽ có chút tiến bộ chứ."

Vừa dứt lời, Hứa Ngôn Tịch liền bị Từ Hiển Đông ấn lên bàn làm việc, đồ vật trên bàn bị gạt xuống, vung vãi trên mặt đất tạo ra tiếng động chói tai.

"Từ ca!". Người ngoài cửa nghe tiếng bước vào, lại nhìn thấy cảnh Từ Hiển Đông đè trên người Hứa Ngôn Tịch.

"Cút ra ngoài!" Từ Hiển Đông gầm thét.

Nghe được tiếng đóng cửa, Từ Hiển Đông quay đầu nhìn Hứa Ngôn Tịch thần sắc vẫn trấn định như cũ.

"Nếu em không có ý với tôi, vậy tại sao phải mạo hiểm nói địa chỉ của bà cho tôi?"

Hơi thở của Từ Hiển Đông rất gần, khuôn mặt cùng động tác cực giống với Lôi Khiếu, Hứa Ngôn Tịch hơi mất tự nhiên nghiêng mặt đi.

"Hứa Ngôn Tịch, tôi không quan tâm em từng có cái gì với Lôi Khiếu. Chỉ cần em đáp ứng đến Liên Thăng, tôi sẽ bỏ qua tất cả."

Nếu như tay Hứa Ngôn Tịch không bị Từ Hiển Đông giữ lấy, cậu nhất định sẽ cho Từ Hiển Đông ăn vài cú đấm.

Vẻ khinh thường hiện lên trên mặt, Hứa Ngôn Tịch nhắm lại hai mắt: "Từ tiên sinh, anh biết anh khác Lôi Khiếu ở đâu không?"

Hơi dừng một chút, Hứa Ngôn Tịch nhìn chằm chằm hai mắt mang lửa của Từ Hiển Đông: "Ở chỗ, anh rốt cuộc chỉ biết khắc chữ lên da người, lại vĩnh viễn không học được cách khảm tên của mình vào trong tim người khác!"

Từ Hiển Đông nghe được câu này, chấn kinh giống như bị sét đánh, lập tức ngây ngẩn.

Hứa Ngôn Tịch thừa cơ dùng lực đá văng Từ Hiển Đông.

Từ Hiển Đông lui về sau hai bước, dùng sắc mặt không thể tin được nhìn Hứa Ngôn Tịch.

Hứa Ngôn Tịch đứng trong thư phòng, hơi thở hỗn loạn.

Sau đó, cậu ngồi xuống nhặt lên lễ vật rơi tán loạn trên mặt đất, cẩn thận thu dọn từng hộp từng hộp.

"Tâm ý của mẹ, tuyệt đối không phải để giẫm đạp như thế này."

Hứa Ngôn Tịch mang theo một hộp điểm tâm đã nát bét: "Vậy tôi xin phép, Từ tiên sinh."

Nhìn Hứa Ngôn Tịch mở cửa rời đi, người bên ngoài bởi vì không có mệnh lệnh của Từ Hiển Đông nên không dám tự tiện ngăn cản, cho đến khi thân ảnh của Hứa Ngôn Tịch hoàn toàn biến mất khỏi Từ trạch, Từ Hiển Đông mới điên cuồng quét xuống hết tất cả những gì còn sót lại trên bàn..

"Mẹ nó!!!"

Một trận cuồng phong bạo vũ qua đi, trầm mặc nửa ngày, Từ Hiển Đông ổn định lại hơi thở hỗn loạn: "Đều mẹ nó một đám người giả nhân giả nghĩa."

Đôi mắt sung huyết dường như đã mất đi lý trí, Từ Hiển Đông càng hận càng thù hơn lúc trước.

"Một người 'Mẹ' lúc nào cũng nói yêu thương, lại sống chết không chịu theo về Hồng Kông. Một người càng tuyệt hơn, nhiễu loạn tâm tình người khác xong, cuối cùng lại nói lựa chọn Lôi Khiếu!"

"Tuyệt, rất tuyệt!"

Từ Hiển Đông mở ra tạp chí tài chính kinh tế hôm nay vừa đưa tới, tin tức Đông Đường mới thành lập một công ty đầu tư sôi nổi trên mặt giấy, hình ảnh tổng giám đốc Lôi Khiếu là trung tâm của tin tức.

Bang một tiếng, một thanh dao găm Thụy Sĩ xuyên thủng mặt giấy, găm thẳng xuống mặt bàn.

Mũi dao cắm thẳng xuống mặt Lôi Khiếu.

"Lôi Khiếu, tuyệt đối sẽ không để mày được thoải mái!"

Cùng lúc nói lời này, ngón tay Từ Hiển Đông lại mơn trớn một thân ảnh mơ hồ trên bức ảnh.

Nhìn kỹ, thân ảnh mơ hồ ở phía sau, chính là Hứa Ngôn Tịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net