Chương 36: Tương lai mà anh nói (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 36: Tương lai mà anh nói (2)

Edit: Meo Meo Lười Sưởi Nắng

------------

Nghe Hứa Ngôn Tịch hỏi như vậy, trong mắt Lôi Khiếu lóe lên một tia giận dữ, nhưng rất nhanh bị dập đi.

"Lam Khánh đi tìm em?"

"Không có" Hứa Ngôn Tịch vô thức trả lời.

"Nghĩ tôi là kẻ ngu sao? Trả lời nhanh như vậy, uổng cho em còn học qua tâm lý tội phạm."

Ý thức được mình lỡ lời, Hứa Ngôn Tịch đành nói: "Dù Lam Khánh có tới tìm em hay không, thì chuyện này sớm muộn gì em cũng sẽ biết."

"Khiếu ca, làm như thế có phải có chút...". Hứa Ngôn Tịch không biết phải dùng từ gì để tiếp tục nói về việc này.

"Có chút cái gì? Có chút quá đáng? Có chút không ổn?"

"Đã để ý đến cảm thụ của Lam Khánh như vậy, vì sao không hào phóng "Cộng thị nhất phu" (Chung chồng) luôn đi?". Giọng nói của Lôi Khiếu cũng pha đầy bỡn cợt.

Hứa Ngôn Tịch im lặng, ngồi dậy muốn xuống giường.

Đáng tiếc chân còn chưa chạm đất, Hứa Ngôn Tịch đã bị Lôi Khiếu giật trở về ôm vào lòng.

Bàn tay trắng trợn luồn vào trong áo của Hứa Ngôn Tịch, vuốt ve làn da bóng loáng trước ngực cậu.

"Sao vậy? Giận rồi?"

(Xin lỗi, chưa bị ăn đấm là còn may -.-")

Lôi Khiếu vùi đầu vào hõm cổ Hứa Ngôn Tịch, tóc đảo qua đảo lại khiến cậu ngứa ngáy.

"Không, em định đi pha trà giải rượu cho anh."

"Nghe này...". Lôi Khiếu khẽ vòng tay qua gáy Hứa Ngôn Tịch: "Em luôn biệt nữu* như vậy, cảm thấy thế nào thì nói thẳng ra không phải tốt hơn sao?"

(*Biệt nữu: Tính cách không được tự nhiên, khó tính, nghĩ một đằng nói một nẻo).

Đẩy Hứa Ngôn Tịch xuống giường một lần nữa, Lôi Khiếu thành thục đè lên người cậu.

"Đã hiếu kỳ như vậy, tôi cũng không ngại nói cho em một chút chuyện xưa cũ. Miễn cho em lại để ở trong lòng."

"Đại khái là bảy, tám năm trước, Lam Khánh cũng chỉ là hàng tươi mới bị vùi lấp ở Liên Hoa. Tình huống của Lam Khánh so với em không kém là bao, cũng bởi vì gia đình gặp biến cố, bất đắc dĩ mới phải làm nghề này."

"Lúc đó nhà Lam Khánh gặp phải chuyện rất lớn, trốn chui trốn lủi khắp nơi. Ban đầu, Liên Hoa không định nhận Lam Khánh, có điều vận khí của hắn tốt, gặp được Quyền thúc. Quyền thúc vừa nhìn đã thích, thuận tay thu nhận Lam Khánh."

"Việc xử lý chuyện nhà của Lam Khánh tôi chưa từng hỏi qua, tất cả đều do Quyền thúc lo liệu. Về sau, Lam Khánh bắt đầu làm việc ở Liên Hoa, năng lực không tệ, bởi vì được chú ý ngay từ đầu nên vị trí cũng dần dần thăng tiến."

Hứa Ngôn Tịch hỏi: "Vậy tại sao anh..."

"Mặc dù trình độ của Lam Khánh không bằng em, nhưng từng trải hơn em rất nhiều. Thủ đoạn của Lam Khánh rất cao minh, khéo đưa đẩy lại không đắc tội với ai. Có một lần Lam Khánh vờ say rượu nói rõ với Quyền thúc, nói người hắn thích thực ra là tôi."

"Quyền thúc vốn luôn chiều chuộng Lam Khánh, thậm chí vì chuyện này mà tự mình đến cầu xin tôi. Vừa vặn tôi cũng muốn xem Lam Khánh rốt cuộc định giở trò gì, cho nên để hắn ở bên cạnh."

"Nhưng mà mấy năm nay, Lam Khánh lại luôn cẩn trọng, cũng không làm gì sơ suất."

"Hiện tại bởi vì em, tôi không muốn tiếp tục dây dưa với Lam Khánh nữa. Cho nên tôi đã nói rõ với Lam Khánh, vị trí của hắn ở Đông Đường sẽ không thay đổi, thích ở bên cạnh ai cũng được."

"Đương nhiên, tôi không phủ nhận chuyện từng ám chỉ Lam Khánh chuyển qua Quyền thúc, vì dù sao ở Đông Đường, Quyền thúc cũng là người quan tâm đến hắn nhất."

Hứa Ngôn Tịch buồn bực: "Thật là hỗn loạn..."

"Em chẳng lẽ hy vọng đàn ông trên phương diện này còn phải giữ tiết hạnh? Những chuyện như thế này nhiều lắm, không có gì đáng ngạc nhiên cả." (Anh thật thiếu đấm>.<)

"Hai người họ sẽ hạnh phúc sao?". Dù sao, Lam Khánh với Quyền thúc tuổi tác chênh lệch, nhiều hơn cả Hứa Ngôn Tịch với Lôi Khiếu.

Lôi Khiếu kéo quần Hứa Ngôn Tịch xuống, bàn tay xâm nhập, nắm chặt bộ vị trọng yếu bên trong, nhẹ nhàng nắn bóp.

Hô hấp Hứa Ngôn Tịch dồn dập, lý trí cùng tỉnh táo trong mắt cũng đang không ngừng tiêu tán.

Lôi Khiếu khẽ cười bên tai Hứa Ngôn Tịch: "Em yên tâm, Quyền thúc ở phương diện này, tuyệt đối sẽ không kém tôi."

Dứt lời, ngón tay Lôi Khiếu đâm sâu vào cơ thể Hứa Ngôn Tịch.

"A... Em không phải nói cái này..."

Eo Hứa Ngôn Tịch mềm nhũn ra, Lôi Khiếu đối với chút kích thích ban đầu này thường vô cùng thành thục, không đến mấy phút đã có thể khiến đối phương không còn một manh giáp.

"Nếu như... thật sự đơn giản như vậy... vậy thì... tốt quá rồi...". Lôi Khiếu tiến vào khiến cho lời nói của Hứa Ngôn Tịch đứt quãng.

Lôi Khiếu nghe vậy, càng kịch liệt va chạm vào cơ thể người bên dưới, Hứa Ngôn Tịch không chịu nổi, phát ra âm thanh rên rỉ đè nén.

"Trên giường phải chuyên tâm, ít đề cập với tôi chuyện của người khác."

"Ưm... Chậm một chút..."

Hứa Ngôn Tịch xác thực không dư thừa thần trí để suy nghĩ cái khác, bởi vì Lôi Khiếu lại đem cậu cuốn vào cuồng phong bạo vũ.

...

Cũng từ sau khi Lam Khánh theo Quyền thúc, mặc dù tin đồn lại bắt đầu nổi lên, nhưng vì vậy mà Hứa Ngôn Tịch lại có thể dần dần thoát khỏi vị trí trung tâm của mấy lời bàn tán.

Hơn nữa, gần đây Hứa Ngôn Tịch thật sự là quá bận. Bởi vì Đông Đường mới đưa thêm một công ty mới ra thị trường, Quyền thúc hiện tại đã cơ bản rời khỏi bộ phận pháp lý, nên Hứa Ngôn Tịch phải đứng ra xử lý rất nhiều việc. Đặc biệt là trong khoảng thời gian này, nghe Lôi Khiếu nói Quyền thúc mang theo Lam Khánh đi nghỉ phép, Hứa Ngôn Tịch lại càng bất ngờ.

Mặc dù bên ngoài là đầu tư vào công ty mới, nhưng thực chất là giúp Đông Đường rửa tiền. Nếu như công ty kiểu này hoạt động thuận lợi, mở thêm mấy công ty giải trí dưới danh nghĩa của Đông Đường nữa, không quá vài năm, Lôi Khiếu thực sự có thể hoàn toàn tẩy trắng Đông Đường.

Có điều, rào cản phát triển của mấy công ty kiểu này cũng vô cùng lớn. Bên ngoài, một đám cơ quan tổ chức, từ viện kiểm sát, cục thuế vụ, cho đến hội giám định chăm chăm theo dõi; còn bên trong nội bộ Đông Đường, chỉ riêng việc trấn an cùng đề phòng mấy đại nhân vật phản đối chuyện tẩy trắng, cũng tốn không biết bao nhiêu tâm tư suy nghĩ. Quyền thúc trước khi rời đi cũng nhiều lần căn dặn, việc đầu tư lần này phải hết sức cẩn trọng, dù sao cũng cần một khoản tài chính khổng lồ, dính dáng đến quá nhiều người. Hứa Ngôn Tịch cũng cảm thấy mình đang giẫm trên một tầng băng mỏng, cho nên chuyện nào cũng phải tự mình giải quyết mới an tâm.

Có điều, phúc vô song chí, họa bất đan hành*. Ngay tại lúc Hứa Ngôn Tịch bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, một tin tức ập tới khiến cậu chấn kinh, hoang mang lo sợ -

Lôi lão phu nhân bị tập kích!

(*Phúc vô song chí, họa bất đan hành: Mau mắn không tới hai lần, xui xẻo thì không chỉ tới một lần, ý nói hoạ nhiều hơn phúc).

Thời gian tập kích là sáng sớm ngày hôm nay. May mà lão phu nhân bởi vì bỗng nhiên quyết định tham dự tảo khoá của hiệp hội Phật giáo tại Thiện An đường mà tránh được một kiếp, nhưng lúc về nhà mở cửa nhìn thấy thi thể của người giúp việc, vẫn kinh sợ tới mức phải nhập viện cấp cứu.

Tay chân Hứa Ngôn Tịch trở nên lạnh ngắt, cậu trực tiếp cảm thấy việc Lôi lão phu nhân bị tập kích có liên quan đến mình.

Bỏ xuống công việc trong tay, Hứa Ngôn Tịch nhanh chóng đi lên văn phòng Lôi Khiếu.

Sắc mặt Lôi Khiếu tái xanh, đang cầm điện thoại không biết nói chuyện với ai. Nhìn thấy Hứa Ngôn Tịch bước bào, Lôi Khiếu dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu chờ một chút, phân phó qua điện thoại một lúc lâu, Lôi Khiếu mới quay lại.

"Lão phu nhân đã khá hơn chưa?"

Lôi Khiếu gật đầu, vẫy vẫy tay với Hứa Ngôn Tịch.

Hứa Ngôn Tịch đi đến bên cạnh Lôi Khiếu, Lôi Khiếu vươn tay ôm cậu lại, bao trọn Hứa Ngôn Tịch trong vòng tay, tựa trán lên bụng Hứa Ngôn Tịch.

Hứa Ngôn Tịch cũng vòng tay qua gáy Lôi Khiếu, tâm tư rối loạn.

"May mắn bà không có việc gì, nếu không lần này đến lượt em trông chừng tôi."

Hứa Ngôn Tịch như nuốt phải thuốc đắng, khó khăn nói: "Đừng nói bậy, lão phu nhân sẽ sống lâu trăm tuổi."

"Mới yên ổn có mấy năm, đã lại xảy ra chuyện. Cuộc đời của bà quá khó khăn rồi". Lôi Khiếu cầm tay Hứa Ngôn Tịch, đan tay vào nhau.

"Điều tra ra kẻ nào làm chưa?"

"Rất khó. Trước mắt chỉ có thể tra ra là dùng súng ngắm, từ góc độ, khoảng cách cùng tỉ lệ chính xác, hẳn là do sát thủ chuyên nghiệp gây nên."

Nghe vậy, trong lòng Hứa Ngôn Tịch phản ứng đầu tiên chính là: Chuyện này có liên quan đến Từ Hiển Đông hay không? Dù sao, lần trước gặp măt, tâm trạng của Từ Hiển Đông rất không bình thường, mà Từ Hiển Đông cũng từng đề cập tới chuyện bị lão phu nhân từ chối sang Hồng Kông.

Rốt cuộc có nên nói cho Lôi Khiếu biết chuyện này hay không? Hứa Ngôn Tịch lại do dự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net