Chương 45: Sở Cầu (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 45: Sở Cầu (3)

Edit: Meo Meo Lười Sưởi Nắng

------------

Tâm tình của Lôi Khiếu gần đây rất tốt, bởi vì viện kiểm sát đã chính thức khởi tố Từ Hiển Đông, mặc dù Liên Thăng đã tới bảo lãnh tại ngoại cho Từ Hiển Đông, nhưng còn phải mất rất nhiều thời gian để tìm kẻ gánh tội thay hắn nữa.

Giá trị cổ phiếu của tập đoàn Liên Thăng cũng theo đó mà xuống dốc, đương nhiên, thả ra tin tức cơ mật này cho báo chí chắc chắn là Đông Đường.

Lôi Khiếu cũng thừa dịp thu hồi lại mấy tràng tử đợt trước cắt cho Từ Hiển Đông, dù sao Liên Thăng hiện tại như rắn mất đầu, muốn đối phó với thủ hạ của Từ Hiển Đông cũng dễ dàng hơn rất nhiều.

Chiếm lại được lãnh địa đã mất khiến tinh thần vui sướng là một chuyện, có điều tâm tình lên hương của Lôi Khiếu còn bắt nguồn từ một nguyên nhân sâu xa khác, chính là thái độ của Hứa Ngôn Tịch.

Hứa Ngôn Tịch đã dần bỏ đi lớp vỏ tự vệ thanh lãnh bên ngoài, ở trước mặt Lôi Khiếu, càng ngày càng là chính bản thân Hứa Ngôn Tịch.

Tâm ý tương thông khiến tất cả mọi chuyện phát sinh đều thuận lợi, thậm chí giữa hai người còn xuất hiện một số tình tiết sến sẩm thường thấy trong mấy bộ phim truyền hình cẩu huyết dài tập. Đến mức quản gia cùng đám người giúp việc tại Lôi trạch lúc mới bắt đầu chứng kiến còn cảm thấy vô cùng kinh ngạc bối rối, dần dần mới bình tĩnh lại được.

Có lần, đêm hôm khuya khoắt hai người không ngủ được, còn cùng nhau xem phim thần tượng thanh xuân não tàn, Hứa Ngôn Tịch thì chăm chăm bắt bẻ lỗ hổng trong kịch bản, còn Lôi Khiếu lại ngồi chê bai kỹ thuật diễn viên quá kém, hoặc thỉnh thoảng tiết lộ cô A cô B này là tình nhân được bao dưỡng của lão C lão D kia.

Khi một người bị bao phủ bởi bong bóng màu hồng, sắc mặt người đó tất nhiên cũng nhuộm một màu hạnh phúc.

Hứa Ngôn Tịch đi làm lại như bình thường, nhưng dạo gần đây Hứa Ngôn Tịch không thích ra ngoài ăn trưa. Bởi vì Lôi Khiếu dạo này rất thích động tay động chân với Hứa Ngôn Tịch mọi lúc mọi nơi, cho nên dù có chọn bao sương (khu ghế lô cao cấp) hoặc nhã gian (kiểu phòng VIP) riêng tư để tránh mấy vị nhàm chán thích hóng chuyện, Hứa Ngôn Tịch vẫn ít nhiều cảm thấy không được tự nhiên.

Lôi Khiếu đương nhiêu chiều theo Hứa Ngôn Tịch, nếu cậu đã không thích ra ngoài ăn, vậy thì để quản gia mang từ nhà tới, hoặc là trực tiếp gọi thức ăn ngoài.

Như vậy, Lôi Khiếu lại càng có thêm nhiều cơ hội hành động, đôi lúc thậm chí ngay cả đồ ăn cũng bị lùa xuống đất, trực tiếp ăn luôn người.

Lại nói như tối hôm qua, Hứa Ngôn Tịch bởi vì gần đây có chút phóng túng quá độ nên xương sống với thắt lưng đau nhức, Lôi Khiếu mới chịu yên tĩnh không giày vò Hứa Ngôn Tịch, nhưng đến sáng nay do nhịn quá nên hai mắt đỏ cả lên.

Đến buổi trưa ăn cơm cũng không có khẩu vị, Lôi Khiếu trực tiếp buông đũa xuống, ngồi nhìn Hứa Ngôn Tịch ăn.

Đang ăn cơm mà bị người khác nhìn chăm chăm như vậy quả thực rất kinh dị, Hứa Ngôn Tịch đành thở dài nói: "Khiếu ca, tinh lực mỗi ngày dùng để xử lý việc khác không được sao?"

"Làm sao bây giờ? Tôi chỉ muốn xử lý em..."

Hứa Ngôn Tịch trầm mặc, vung tay muốn nện Lôi Khiếu.

Lôi Khiếu nghiêng mặt, tránh đòn tấn công của Hứa Ngôn Tịch, rồi kéo lấy Hứa Ngôn Tịch nhào vào người mình.

Hứa Ngôn Tịch bị mất thăng bằng, phải chống tay lên bàn, suýt thì làm rớt bát đĩa xuống đất.

"Lôi Khiếu! Em cảnh cáo anh..."

Hứa Ngôn Tịch còn chưa hết câu đã bị Lôi Khiếu nhẹ nhàng hôn chóc một cái lên khoé môi, trên đầu lưỡi Lôi Khiếu còn có một hạt cơm, hiển nhiên là lấy từ bên môi của Hứa Ngôn Tịch.

"Chúng ta hình như chưa làm trong văn phòng bao giờ thì phải?"

Hứa Ngôn Tịch nóng hết cả mặt, bị Lôi Khiếu kéo lên đùi.

Một tay Lôi Khiếu nới lỏng cà vạt trước cổ Hứa Ngôn Tịch, mấy nút áo phía trên cũng bị giật mở, góc áo bị kéo lên, tay kia của Lôi Khiếu luồn vào trong áo, từ dưới lên, nhẹ nhàng xoa nắn điểm trước ngực Hứa Ngôn Tịch.

"Anh... anh...buổi chiều còn phải làm việc..."

"Yên tâm, chiều cho em nghỉ ốm."

Hứa Ngôn Tịch nghe Lôi Khiếu nói như vậy, trong lòng buồn nôn muốn chết.

Rõ ràng buổi sáng hôm nay Hứa Ngôn Tịch vẫn còn dồi dào sức lực làm việc ở trong phòng, buổi trưa đến phòng tổng tài ăn cơm xong thì bị ốm, dùng đầu ngón chân cũng biết có chuyện gì phát sinh!

Lôi Khiếu rốt cuộc còn muốn Hứa Ngôn Tịch giữ uy nghiêm ở trước mặt cấp dưới nữa hay không đây?!

Hứa Ngôn Tịch còn đang bất mãn với kẻ đang động tay động chân trên người mình, Lôi Khiếu đã ngậm lấy tai Hứa Ngôn Tịch, thanh âm gợi cảm, trầm thấp vang bên tai: "Không cần lo lắng tới mấy thứ uy nghiêm gì đó. Mấy phi tử được hoàng thượng sủng hạnh, không phải đều uy nghiêm vô cùng hay sao?"

"Lôi Khiếu, anh cái đồ...". Hứa Ngôn Tịch vừa định mắng, Lôi Khiếu đã nắm được nhược điểm phía dưới khiến đối phương câm nín, cả người mềm nhũn.

Hứa Ngôn Tịch biết trưa nay mình không thể thoát khỏi Lôi Khiếu, đành phải nhắc hắn: "Cửa phòng...hình như...chưa khoá"

Động tác tay Lôi Khiếu càng tăng tốc, một câu của Hứa Ngôn Tịch bị đứt quãng tới vài lần mới hoàn chỉnh.

"Không sao, ai to gan dám không gõ cửa đã xông vào chứ..."

Nói trước thì bước không qua, nhưng cái bước không qua này đến cũng thực nhanh. Đến mức nhiều năm sau Hứa Ngôn Tịch nhớ lại, đều cảm thấy lúc ấy nếu như giành ra chút tinh lực đi khoá cửa, tình huống có phải sẽ khác hay không.

Nhiệt độ trong phòng dường như cũng muốn tăng lên, ngay lúc hai người đang hưng phấn, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra.

Lôi Uy đã lâu không gặp bỗng nhiên vọt vào văn phòng của Lôi Khiếu, giọng nói vẫn doạ người như cũ.

"Khiếu ca, luận văn tốt nghiệp khốn kiếp kia rốt cuộc xử lý xong rồi, em..."

Lôi Uy liếc nhìn hình ảnh quấn quít trên ghế, lập tức biết không ổn, vừa muốn quay người ra ngoài, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một gương mặt quen thuộc, mà gương mặt kia căn bản không thể nào là Lam Khánh.

Đáng chết!

Lôi Uy xông vào, sắc mặt lo lắng đến đáng sợ.

"Hai người đã xảy ra chuyện gì?"

Đột nhiên nhìn thấy Lôi Uy, cả Hứa Ngôn Tịch và Lôi Khiếu đều hết sức bất ngờ.

Đối với Lôi Khiếu, Lôi Uy không hề báo trước đã trở về, hiển nhiên làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của hắn. Còn với Hứa Ngôn Tịch, cậu còn chưa thẳng thắn với Lôi Uy về mối quan hệ với Lôi Khiếu. Dù sao đối với tâm ý của Lôi Uy, Hứa Ngôn Tịch vẫn luôn rõ ràng.

Hai người vốn còn đang quấn lấy nhau vội vàng tách ra, Hứa Ngôn Tịch luống cuống tay chân, mà Lôi Khiếu chỉ trầm mặc sửa sang lại quần áo.

"Cậu cảm thấy mình có tư cách gì ở chỗ này chất vấn tôi?". Đối diện với Lôi Uy hùng hổ muốn doạ người, sắc mặt Lôi Khiếu cũng không tốt chút nào.

Lôi Uy lần đầu tiên không nể nang uy quyền của Lôi Khiếu, trực tiếp nhìn về phía Hứa Ngôn Tịch: " Ngôn Tịch, có phải hắn ép buộc cậu không?"

Hứa Ngôn Tịch yên lặng một lúc mới nói: "Lôi Uy, trong thời gian này phát sinh rất nhiều việc..."

"Tôi chỉ cần đáp án của cậu!". Lôi Uy quát to, khóe mắt đã tràn đầy tơ máu.

Hứa Ngôn Tịch đột nhiên cảm thấy không đủ dũng khí nhìn thẳng vào mắt Lôi Uy, đành tránh né, nói: "Tôi, tôi thích Khiếu Ca..."

"Tốt, tốt lắm...". Lôi Uy nói năng bắt đầu không mạch lạc: "Hứa Ngôn Tịch, tôi không nghĩ tới...hoá ra...hoá ra... cậu lại rẻ mạt như vậy!"

"Mày nói cái gì!". Lôi Khiếu đứng dậy, hung dữ nhìn Lôi Uy.

Giữa anh em hai người chưa từng xuất hiện cục diện khẩn trương như vậy bao giờ.

"Cút ra ngoài". Lôi Khiếu chỉ tay về phía cửa.

"Không cần anh nói, tôi cũng sẽ đi!". Lôi Uy nắm chặt nắm đấm, nhìn đại ca mà hắn luôn kính trọng trước mắt: "Trước khi đi, tôi chỉ muốn xác nhận một việc."

"Luận văn tốt nghiệp của tôi, có phải anh nhúng tay vào hay không? Để bức tôi xuất ngoại?"

Nghe xong, Lôi Khiếu trầm mặc.

"Anh không phủ nhận?". Thanh âm Lôi Uy có chút run rẩy: "Vì muốn đoạt Ngôn Tịch?"

Lôi Khiếu: "Đây cũng là một phần lý do."

Nghe được đáp án của Lôi Khiếu, Lôi Uy không nói gì nữa, chỉ xoay người rời khỏi.

Cửa bị đóng lại rầm một tiếng khiến cho Hứa Ngôn Tịch đang ngồi trên salon cũng giật mình.

"Lôi Uy, sẽ không sao chứ?". Hứa Ngôn Tịch đứng lên, lo lắng nhìn Lôi Khiếu.

Lôi Khiếu kéo Hứa Ngôn Tịch vào lòng: "Không sao, nhưng sẽ đau khổ mất vài ngày, hắn nhất định sẽ cảm thấy bị tôi và em phản bội."

"Em hiểu."

Cả hai người đều trầm mặc, mất hết cả hứng làm chuyện khác.

"Theo kế hoạch của tôi, Lôi Uy còn phải ngây ngốc ở nước ngoài ít nhất vài tháng nữa, làm sao mà xử lý xong mọi chuyện để về nước được?"

"Khiếu ca, sự việc đoán chừng không đơn giản như vậy, mặc dù bây giờ Từ Hiển Đông không tạo thành uy hiếp với chúng ta, nhưng vẫn phải cẩn thận đề phòng."

"Ừm, tôi biết". Lôi Khiếu hôn lên khóe môi Hứa Ngôn Tịch.

"Vậy em về phòng trước". Hứa Ngôn Tịch sửa sang lại quần áo, xoay người đi về phía cửa.

Lôi Khiếu bước theo sau, kéo lấy cánh tay Hứa Ngôn Tịch.

"Chớ suy nghĩ quá nhiều, có tôi ở đây rồi, trời có sập cũng không sao."

Hứa Ngôn Tịch cười cười, nhẹ nhàng hôn lên má Lôi Khiếu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net