Chương 62: Lướt qua nhau (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 62: Lướt qua nhau (1)

Edit: Meo Meo Lười Sưởi Nắng

------------

Theo Lôi Khiếu bước vào còn có cả thủ hạ của hắn ở Đông Đường. Mà hai người được Từ Hiển Đông sắp xếp giám sát Hứa Ngôn Tịch đã sớm bị trói gô lại, đẩy vào trong phòng.

Tự coi mình như chủ nhân của căn phòng, Lôi Khiếu đĩnh đạc ngồi xuống ghế bên cạnh Hứa Ngôn Tịch. Hứa Ngôn Tịch đương nhiên cũng hiểu rõ, toàn bộ thế cục đều đã bị Lôi Khiếu kiểm soát.

Để che giấu tâm tình quá mức phức tạp của mình, Hứa Ngôn Tịch cầm lên ly cà phê trên bàn, nhưng cổ tay lại không kìm được run rẩy.

"Sao anh biết tôi ở đây?"

Lôi Khiếu nhún vai: "Nhờ có Tony thích xen vào việc của người khác."

Lôi Khiếu xích lại gần Hứa Ngôn Tịch, cố y dán môi vào bên tai đối phương: "Có nhớ lúc trước cùng tôi ở Mỹ, cậu nói với người khác tôi là anh cùng cha khác mẹ không? Tony gặp cậu, nghĩ cậu gặp chuyện rắc rối, tất nhiên phải gọi cho người anh này đến cứu cậu rồi."

Lôi Khiếu phá lên cười.

"Hiện tại, không phải tôi đến cứu cậu rồi sao? Em trai yêu quí."

Hứa Ngôn Tịch nhấp một ngụm cà phê nguội lạnh, cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh trước Lôi Khiếu.

"Khiếu ca, nói chuyện không cần châm chọc như vậy, muốn chém muốn giết, tuỳ ý."

Hứa Ngôn Tịch vừa nói xong, liền bị Lôi Khiếu vung tay tặng cho một cái tát ngã nhào khỏi ghế.

Hứa Ngôn Tịch ngồi liệt dưới đất, đưa tay lau vết máu nơi khoé môi, ánh mắt quét qua hai người thủ hạ của Từ Hiển Đông. Hứa Ngôn Tịch nói: "Việc của Quyền thúc, tôi tự làm tự chịu. Hai người kia chỉ là người Từ Hiển Đông phái tới bảo vệ tôi. Bọn họ không liên quan, đừng giết người vô tội."

Lôi Khiếu đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Hứa Ngôn Tịch: "Đến tận lúc này rồi mà vẫn còn có tâm để ý kẻ khác? Xem ra "tình yêu" của cậu vô cùng vĩ đại."

Nghe được lời móc mỉa của Lôi Khiếu, so với bất kỳ ai, Hứa Ngôn Tịch là người khó tiếp nhận nhất, cũng là người tổn thương nhất. "Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy mình thật vĩ đại! Anh tin không, Lôi Khiếu?"

Hứa Ngôn Tịch dùng ánh mắt thanh lãnh trong trẻo, lặng lẽ nhìn Lôi Khiếu. Chẳng biết tại sao, đối diện với ánh mắt này, tâm trạng của Lôi Khiếu có chút dao động. Để ngăn mình mềm lòng, Lôi Khiếu ngồi xuống, tức giận nắm lấy gáy Hứa Ngôn Tịch buộc cậu ngửa đầu lên: "Nếu như cậu có lời giải thích hợp lý với hành vi của mình, hiện tại nói ra, có lẽ tôi sẽ xem xét lưu lại cái mạng này cho cậu."

Hứa Ngôn Tịch cười tự giễu, cái tát vừa rồi quả thực quá hung bạo, khoang miệng đập mạnh vào răng đến rách nát, máu tươi theo khe miệng chảy xuống.

"Tôi cũng không mơ tưởng mình được toàn thây sau khi lấy mạng Quyền thúc..."

"Cậu cũng rất hiểu chuyện." Lôi Khiếu đẩy ngã Hứa Ngôn Tịch, đứng dậy sửa sang lại quần áo rồi nháy mắt ra hiệu với người bên cạnh. Thủ hạ Đông Đường lập tức bước đến lôi Hứa Ngôn Tịch từ dưới đất lên.

Lôi Khiếu dùng ánh mắt phức tạp nhìn Hứa Ngôn Tịch, sau đó xoay người bước ra khỏi cửa.

"Khiếu ca..."

Hứa Ngôn Tịch bỗng nhiên nhìn bóng lưng Lôi Khiếu gọi một tiếng, mà Lôi Khiếu cũng bất giác quay đầu.

"Khiếu ca, tôi biết lời này anh nghe không vào, nhưng tôi vẫn muốn khuyên anh."

"Trận chiến này anh thắng, nhưng..."

"Nhưng đừng đuổi tận giết tuyệt Từ Hiển Đông. Hắn dù thế nào cũng là anh của anh."

"Mẹ nó cậu câm miệng cho tôi!"

Lôi Khiếu nghe xong, cũng không biết vì sao mà cơn giận trong lòng bộc phát tới đỉnh điểm. Hặn thuận tay cầm lên một vật trang trí trong phòng, nhìn cũng không nhìn phi về phía Hứa Ngôn Tịch.

Đồ vật bằng thủy tinh vừa vặn đập thẳng vào trán Hứa Ngôn Tịch, mà Hứa Ngôn Tịch bị hai người giữ chặt cũng không thể tránh được.

Chất lỏng đỏ tươi đến gai mắt theo trán Hứa Ngôn Tịch chảy xuống, từng giọt từng giọt đọng trên mi mắt, lại giống như nước mắt lăn dài trên má.

"Đừng để tôi nghe thấy cậu nói thêm một lời cầu tình cho gã họ Từ kia."

Hứa Ngôn Tịch nào còn sức nói thêm gì nữa. Người bên cạnh chẳng biết lấy đâu ra một cái khăn mặt chặn lên vết thương trên trán Hứa Ngôn Tịch, sau đó áp giải Hứa Ngôn Tịch ra khỏi khách sạn.

Hứa Ngôn Tịch không rõ mình lên máy bay như thế nào, cũng không rõ rốt cuộc mình quay về thành phố B như thế nào. Đến khi cậu có lại ý thức, đã thấy mình ở trong mật thất tối tăm không có ánh mặt trời dưới tầng hầm của Lôi trạch.

Lôi Khiếu đương nhiên không thể nào để Hứa Ngôn Tịch chết dễ dàng như vậy được. Hắn giam giữ cậu ở một nơi không thể liên lạc được với bên ngoài.

Ở nơi đó, chờ đợi Hứa Ngôn Tịch mỗi ngày là những trận tra tấn tàn khốc không ngừng nghỉ, đến khi vết thương trên người kết vảy lại tiếp tục vòng lặp vô tận.

Hứa Ngôn Tịch hiểu rõ, Lôi Khiếu phải trút hết tất cả sự giận dữ lên người kẻ phản bội là cậu xong mới để cậu được chết. Hứa Ngôn Tịch còn biết, Lôi Khiếu đang lưu lại một tia nhân từ cuối cùng, bởi ít nhất thì Lôi Khiếu cũng không có ý định ngăn cản cậu tự sát.

Mà đối với một người đã sớm bị cô lập hoàn toàn như Hứa Ngôn Tịch, để giữ lại chút tôn nghiêm thì còn có cách nào tốt hơn việc tự kết thúc sinh mạng của mình?

Có điều, bọn họ đều sai rồi.

Hứa Ngôn Tịch không chỉ cố gắng sốt sót, mà còn rất ương ngạnh.

Dù có bị tra tấn tàn nhẫn hung bạo tới đâu, Hứa Ngôn Tịch vẫn gắng gượng chịu đựng, không hé răng nửa lời, đối mặt với hết thảy.

Hứa Ngôn Tịch không phải kẻ tham sống sợ chết, bởi vì có kẻ tham sống sợ chết nào lại có thể mỉm cười với đãi ngộ đặc biệt như vậy? Không một giọt nước mắt, không một lời cầu xin tha thứ.

Hứa Ngôn Tịch cũng không định vãn hồi điều gì, bởi vì nếu như muốn giải thích, cậu đã sớm nói rõ tất cả với Lôi Khiếu. Thế nhưng, cậu không làm vậy.

Một tháng qua đi, Hứa Ngôn Tịch cũng phải bội phục sức chịu đựng của chính mình.

Báo cáo tra tấn vẫn hàng ngày trình lên Lôi Khiếu, nhưng hắn cũng chỉ liếc nhìn qua loa vài cái.

Lôi Khiếu có thể ác độc kết thúc bất kỳ ai, duy chỉ có người này, hắn không có cách nào buông bỏ được, chỉ biết thờ ơ lãnh đạm duy trì tình hình hiện tại. Lôi Khiếu cũng không có hứng thú nhìn mấy tấm ảnh đầm đìa máu tươi trên bàn, tâm tình của hắn cũng chẳng vì báo được thù mà vui vẻ, ngược lại càng lúc càng thâm trầm u ám. Có lẽ một ngày nào đó, khi hắn nhận được thông báo "Hứa Ngôn Tịch chết rồi!", hắn mới thật sự được giải thoát.

"Lôi thiếu! Lôi thiếu!"

Thủ hạ phụ trách thông báo kêu mấy tiếng, Lôi Khiếu mới tỉnh lại khỏi trạng thái thất thần.

"Chuyện gì?" Xoa nắn cái trán đau nhức, Lôi Khiếu nuốt xuống một viên thuốc giảm đau.

"Liên quan tới Hứa Ngôn Tịch, hôm nay có một tình huống đặc biệt cần phải báo cáo với anh."

"Nói đi!"

"Là thế này..."

Lôi Khiếu thấy thủ hạ ấp úng, hắn nổi giận: "Có chuyện thì nói, không có việc gì cút ngay cho tôi!"

Thủ hạ bối rối một hồi, vẫn tiếp tục mở miệng: "Hôm qua, chúng tôi vô tình phát hiện trên cổ Hứa Ngôn Tịch có đeo một sợi dây chuyền."

"Chúng tôi lấy ra xem xét, phát hiện mặt dây chuyền là chiếc nhẫn mà Lôi thiếu anh trước kia vẫn luôn đeo."

"Các huynh đệ cảm thấy, đồ vật của anh ở trên người của tên phản bội kia thực sự là quá sỉ nhục, cho nên muốn lấy lại chiếc nhẫn..."

"Sau đó thì sao? Chuyện gì xảy ra?"

"Không ngờ, Hứa Ngôn Tịch lại phát điên, liều mạng phản kháng. Trước đó khi bị tra tấn, cậu ta chưa bao giờ phản kháng. Mấy huynh đệ nhất thời không kịp đề phòng, bị cậu ta lôi kéo giằng co dẫn đến bị thương."

"Tình huống hiện tại ra sao?"Lôi Khiếu gấp gáp hỏi.

Thủ hạ kia nghe xong lại nghĩ Lôi Khiếu muốn hỏi tình trạng của mấy huynh đệ bị thương, liền nói không có việc gì.

Lôi Khiếu giận dữ, cầm tài liệu trên bàn lên ném vào mặt đối phương: "Tôi đang hỏi, Hứa Ngôn Tịch sao rồi?"

Thủ hạ kia ngẩn ngơ, vội vã đáp: "Bị thương rất nặng. Bác sĩ nói, nếu như hôm nay không qua khỏi, đoán chừng cũng không cứu được nữa..."

Lôi Khiếu vốn nghĩ mình nghe được tin này sẽ vui vẻ, sẽ phấn chấn. Bởi vì, từ trước tới nay kẻ nào phản bội hắn cũng đều không có kết cục tốt đẹp. Vậy mà thật nực cười, hắn lại chẳng vui vẻ chút nào, tuyệt đối không.

Đúng lúc này, Lôi Uy bất chợt xông vào. Đối với thằng em họ lỗ mãng này, Lôi Khiếu vẫn luôn nhắm mắt làm ngơ. Nhưng hắn không ngờ, ngay cả người thân với hắn nhất là Lôi Uy, cũng đến cầu tình cho Hứa Ngôn Tịch.

"Anh, không thể tiếp tục như vậy nữa, cậu ấy sẽ chết! Thật sự sẽ chết!"

Hôm nay, Lôi Uy vừa về đến Lôi trạch thì thấy được Hứa Ngôn Tịch bị đưa đi cấp cứu.

"Anh, cho dù Hứa Ngôn Tịch có làm chuyện gì đi nữa thì cậu ấy cũng là người anh từng yêu. Anh không thể đối xử với cậu ấy như vậy được!"

Từng câu từng chữ của Lôi Uy như mũi kiếm đâm thẳng vào lồng ngực Lôi Khiếu, khiến tim hắn nhói lên.

"Cậu nghĩ là tôi muốn đối xử với cậu ta như vậy?!"

"Uy tử, đây là cậu ta tự tìm, tự tìm đấy biết không? !"

Lôi Khiếu hai mắt đỏ ngầu đầy tơ máu: "Chỉ cần cậu ta nhận sai, chỉ cần cậu ta xin tha thứ, để cho cậu ta một con đường sống thì có gì khó chứ?"

"Vậy mà cậu ta một mực không chịu!"

"Lại còn liên tục cầu xin cho tên khốn Từ Hiển Đông kia!"

Lôi Khiếu xách cổ áo Lôi Uy, ngón tay run rẩy ấn lên chóp mũi Lôi Uy, gào to: "Cho nên, không cần cầu xin cho cậu ta."

"Nếu không, cậu ta sẽ chết càng nhanh!"

Hung hăng đẩy Lôi Uy ra, Lôi Khiếu quay người đóng sập cửa, rời khỏi văn phòng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net