Chương 66: Xé rách chân tướng (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 66: Xé rách chân tướng (1)

Edit: Meo Meo Lười Sưởi Nắng

------------

Trong khoảng thời gian này, Lôi Khiếu hút thuốc nhiều đến đáng sợ. Lôi Uy đã từng đã nhắc nhở Lôi Khiếu, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ vài năm nữa thôi là hắn sẽ mắc ung thư phổi. Lôi Khiếu không quan tâm, thật ra thà bị ung thư phổi rồi chết đi là tốt nhất, cũng chỉ là cát bụi về với cát bụi mà thôi.

Sau khi chính mắt nhìn thấy Hứa Ngôn Tịch thả mình xuống vách núi, dường như Lôi Khiếu cũng chẳng còn để tâm tới chuyện gì nữa.

Lôi Uy được hủy bỏ cấm túc sau một khoảng thời gian "Đóng cửa kiểm điểm". Ngay sau khi biết được người mình hao tổn tâm sức bảo vệ rốt cuộc chạy không thoát, Lôi Uy đã tới tìm Lôi Khiếu, đánh một trận long trời lở đất, sau đó cả hai phải nằm trên giường hai ngày mới hồi lại sức.

Nhưng Lôi Khiếu dù sao cũng là anh trai Lôi Uy, là người anh nhìn hắn lớn lên, hết lòng che chở hắn, Lôi Uy có oán hận thì cũng không làm được gì Lôi Khiếu.

Lôi Uy cùng với Lý Uyển Lộ tự mình tiến hành tìm kiếm Hứa Ngôn Tịch tại vách núi nơi cậu nhảy xuống, nhưng ròng rã một tháng trời mà vẫn không tìm được người. Lôi Khiếu dù biết chuyện này nhưng cũng không ngăn cản Lôi Uy.

Hắn chỉ lo tập trung giải quyết chuyện ở Đông Đường cùng với kế hoạch tẩy trắng tập đoàn Liên Thăng vừa mua được, ngày qua ngày vùi đầu làm việc.

Lôi Uy vẫn làm việc cho Đông Đường, nhưng mối quan hệ với Lôi Khiếu cũng không còn thân thiết như trước. Bởi vì mỗi khi gặp nhau, kiểu gì chuyện của Hứa Ngôn Tịch cũng sẽ lại gờn gợn trong lòng.

Lôi Uy chẳng thể nào hiểu nổi suy nghĩ của Lôi Khiếu. Không thể phủ nhận là quan hệ của Lôi Uy với Quyền thúc không sâu sắc bằng Lôi Khiếu với Quyền thúc, nhưng hắn vẫn luôn kính trọng Quyền thúc. Hắn cũng không biết rõ về ân oán giữa Hứa Ngôn Tịch và Quyền thúc, nhưng Quyền thúc đã chết, giết người này cũng đâu khiến người kia sống lại được?!

Lôi Uy mờ mịt một thời gian dài, thẳng đến một ngày khi hắn tiến vào phòng ngủ tối đen như mực của Lôi Khiếu, nghe được giọng của Lôi Khiếu, hắn chợt hiểu ra điều gì.

Bởi vì, trong miệng Lôi Khiếu là tiếng ú ớ khàn khàn, nếu Lôi Uy không nghe nhầm thì Lôi Khiếu đang gọi "Hứa Ngôn Tịch". Lôi Uy đến bên giường, không cẩn thận đá đổ mấy chai rượu trống rỗng, tiếng thuỷ tinh va chạm nghe thật chướng tai.

"Anh..." Đây là lần đầu tiên Lôi Uy gọi Lôi Khiếu một tiếng "Anh" kể từ khi Hứa Ngôn Tịch xảy ra chuyện.

Lôi Khiếu bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, những gì diễn ra trong giấc mơ vẫn đọng lại trong đầu không hề tan biến. Hắn đứng đáy biển sâu thẳm tăm tối, từ dưới nhìn lên là ánh chiều tà loang loáng. Dù áp lực nước rất lớn nhưng Lôi Khiếu vẫn không ngừng tìm kiếm thứ gì đó.

Cảnh này đã lặp đi lặp lại vô số lần, nhưng chẳng lần nào hắn tìm được thứ mình muốn.

Lôi Khiếu chìm trong mớ hỗn độn, mãi mới khôi phục được ý thức, đầu đau như búa bổ. Dùng rượu để chìm vào giấc ngủ tựa hồ đã thành thói quen của hắn.

Phát hiện ra Lôi Uy đang đứng bên người, Lôi Khiếu không muốn giải thích, chỉ lắc đầu, sau đó ngồi dậy bước vào phòng tắm.

"Anh, sao anh phải tự làm khổ mình như vậy?" Lôi Uy đi theo, nhìn Lôi Khiếu đứng dưới vòi nước lạnh giá.

Lôi Khiếu không nhìn Lôi Uy, chỉ nói: "Tôi phải cho các anh em Đông Đường một câu trả lời thích đáng."

Lôi Uy dừng một chút, suy nghĩ thật lâu rồi nói: "Anh, anh hận cậu ấy điều gì vậy?"

"Hận vì đã giết chết Quyền thúc, phản bội Đông Đường? Hay là, hận vì cậu ấy rốt cuộc lựa chọn Từ Hiển Đông?"

Vừa nghe thấy cái tên Từ Hiển Đông, Lôi Khiếu đã nắm lấy cổ áo Lôi Uy đè lên tường, nước lạnh dội thẳng xuống người Lôi Uy.

Ánh mắt của Lôi Khiếu vô cùng hung dữ, tơ máu ngập tràn: "Đừng có nhắc tên người này trước mặt tôi!"

Lôi Uy không giãy dụa, thuận thế dựa đầu ra phía sau: "Anh, cậu ấy đã chết thật rồi sao?"

Lôi Khiếu hất Lôi Uy ra, đi tới một bên cầm lấy áo choàng tắm.

"Tôi không biết, cũng không muốn biết." Lôi Khiếu thắt chặt đai lưng, chân trần bước ra ngoài.

"Vậy anh uống nhiều rượu, hút nhiều thuốc như vậy làm gì?! Đã ép cậu ấy chết, vậy cứ thảnh thơi mà sống, diễn trò như vậy cho ai nhìn?!"

Lôi Uy toàn thân ướt đẫm từ trong phòng tắm vọt ra, nhìn Lôi Khiếu quát lớn.

"Anh rõ ràng vẫn luôn để ý..."

"Nếu không, sao anh lại ngăn cản người ta nói bóng nói gió về cậu ấy?"

"Nếu không, sao anh lúc ngủ còn gọi tên cậu ấy?" Nói đến đây, giọng của Lôi Uy bất giác run rẩy.

Lôi Khiếu ngồi xuống giường, trong tay cầm một điếu xì gà theo thói quen. Khói thuốc bốc lên, mơ hồ che lấp biểu tình trên mặt hắn.

Hai người nhìn nhau trong trầm mặc.

Lôi Uy đã chọc thủng lớp phòng vệ cuối cùng này, Lôi Khiếu cũng không thể ra vẻ bình tĩnh được nữa. Hắn bỗng sặc khói thuốc, ho khan dữ dội như muốn vỡ cả phổi, ra cả máu.

Một lúc lâu sau, Lôi Khiếu mới đỡ ho, nhưng hô hấp vẫn đứt quãng bất ổn.

"Các người có thể tiếp tục đi tìm."

Lôi Khiếu quay lưng đi, không muốn để Lôi Uy nhìn thấy cảm xúc trên mặt mình, xì gà kẹp trong tay vẫn tiếp tục cháy.

"Chuyện sau này của cậu ta, tôi sẽ không quan tâm nữa."

Lôi Uy hoài nghi: "Kể cả nếu cậu ấy còn sống? Kể cả nếu cậu ấy đến Mỹ tìm Từ Hiển Đông?"

Lôi Uy nắm chặt tay thành nắm đấm, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

"Đúng, kể cả cậu ta còn sống". Kể cả, em muốn đi tìm người kia.

Lôi Uy không nói gì nữa, có được lời hứa của Lôi Khiếu, Lôi Uy rời đi, tiếp tục công cuộc tìm kiếm Hứa Ngôn Tịch.

Nhưng mà, ngay cả chính Lôi Uy cũng hiểu rõ, một người khoẻ mạnh nhảy từ độ cao như vậy xuống dưới cũng chưa chắc đã sống sót, huống chi Hứa Ngôn Tịch lúc đó thương tích chưa lành, đi lại bất tiện. Kết quả cuối cùng vẫn khiến Lôi Uy và Lý Uyển Lộ phải thất vọng.

Ba tháng sau, mọi hoạt động tìm kiếm rốt cuộc phải dừng lại, trả lại sự lặng yên cho biển cả.

Ngày đó, Lý Uyển Lộ mặc một bộ đồ thuần đen, đứng cạnh Lôi Uy, đặt một bó hoa tươi nơi Hứa Ngôn Tịch nhảy xuống.

"Ngôn Tịch, tôi không bao giờ nghĩ được kết cục lại thế này..." Lý Uyển Lộ nức nở, nước mắt lăn dài trên má.

Nhìn Lý Uyển Lộ khóc, Lôi Uy trong lòng nặng trĩu. Không hiểu sao, hắn lại ôm Lý Uyển Lộ vào lòng. Cảm nhận được nguồn nhiệt ấm áp, Lý Uyển Lộ càng khóc lớn.

Mặt biển sóng sau xô sóng trước đập vào vách đá, tiếng sóng vang vọng như bọc lại những nỗi bi thương. Tiếng hải âu văng vẳng nơi xa, ánh chiều tà chiếu lên hai người đứng ôm nhau nơi rìa núi, hắt xuống một cái bóng thật dài, thật dài...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net