Chương 69: Xé rách chân tướng (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 69: Xé rách chân tướng (4)

Edit: Meo Meo Lười Sưởi Nắng

------------

Lôi Uy vội vã chạy về Lôi trạch, nhưng người ở Lôi trạch cũng không ai nhìn thấy bóng dáng Lôi Khiếu. Lôi Uy lại vọt vào phòng ngủ của Lôi Khiếu, hi vọng có thể phát hiện ra manh mối nào đó.

Lý Uyển Lộ ôm bảo bảo đứng trước cửa phòng, hỏi: "Sao rồi?"

Lôi Uy lắc đầu, tinh thần sa sút ngồi bệt xuống giường, hai tay chống trên đầu gối đỡ lấy cái trán đau nhức.

"Phòng của Hứa Ngôn Tịch trước kia ở đâu?" Lý Uyển Lộ nhắc nhở.

Lôi Uy bất đắc dĩ cười một tiếng: "Đêm Quyền thúc xảy ra chuyện, phòng cậu ấy đã bị Khiếu ca đập nát, tất cả mọi thứ cũng bị ném đi rồi."

Lý Uyển Lộ trầm mặc, một lúc lâu sau mới nói với Lôi Uy: "Đến nơi Ngôn Tịch nhảy xuống tìm đi."

Bước đến cạnh Lôi Uy, Lý Uyển Lộ quỳ xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên tay Lôi Uy. Lôi Uy ngẩng đầu, vươn tay sờ lên gương mặt của Lý Uyển Lộ, khẽ gật đầu.

Không có chuyến bay đêm nào tới F tỉnh, nhanh nhất cũng phải chờ sang ngày hôm sau. Lôi Uy bực bội chửi một câu nhưng cũng đành chịu, bởi nếu lái xe sẽ càng mất thời gian.

Tới khi đám người Lôi Uy tới được thị trấn nhỏ ở F tỉnh thì trời cũng đã chạng vạng tối. Mùi gió biển hằn sâu trong trí nhớ ập tới, mặt trời đỏ rực ở phía tây phủ một lớp ánh sáng vàng nhạt xuống vạn vật.

Đi bộ xuyên qua một cánh rừng, Lý Uyển Lộ không đi nhanh được nên mất khá nhiều thời gian. Đến khi tới nơi, bọn họ quả nhiên thấy một bóng người đang ngồi ở mỏm đá phía xa.

Lôi Uy lập tức khẩn trương, cũng không biết Lôi Khiếu đã ngồi ở đó bao lâu rồi. Trái tim của hắn kịch liệt nhảy lên, nếu như bọn họ đến chậm hơn một chút, biết đâu ngay cả bóng lưng Lôi Khiếu cũng không còn thấy nữa thì sao?

"Anh, anh làm gì ở đó?! Mau vào đi!"

Lôi Khiếu đưa lưng về phía hai người, hai chân buông thõng bên ngoài vách đá, đầu ngước lên nhìn trời chiều nơi xa. Lôi Uy muốn vọt tới bên người Lôi Khiếu, lại bị Lý Uyển Lộ giữ tay.

Lý Uyển Lộ: "Tình trạng của anh ta có vẻ không đúng lắm ..."

Lôi Uy híp mắt, phát hiện bên cạnh Lôi Khiếu đặt một chồng sách, kế đó là một cái túi màu trắng. Không hiểu vì sao khi nhìn thấy cảnh này, hốc mắt Lôi Uy chợt ướt, hắn giơ tay lên hung hăng xoa nắn đôi mắt đã mỏi nhừ của mình.

Những cuốn sách ở bên người Lôi Khiếu, nếu như không nhầm, hẳn là sách pháp luật và sách tiếng Anh của Hứa Ngôn Tịch. Còn cái túi đeo chéo kia là thứ mà khi xưa Lôi Khiếu tự mình chọn cho người nọ.

"Không phải anh nói, đồ đạc của Ngôn Tịch đều bị ném đi rồi sao?"Lý Uyển Lộ nức nở.

"Anh cũng không biết tại sao lại..."

Nghe thấy tiếng người nói phía sau, Lôi Khiếu quay lại, nhìn bộ dạng vất vả mệt nhọc của Lôi Uy với Lý Uyển Lộ.

Vẻ mặt của Lôi Khiếu vô cùng bình tĩnh, gió biển thổi qua làm mấy lọn tóc dài trên đầu hắn khẽ bay. Sách vở cũng lật qua lật lại, loạt xoạt loạt xoạt, nhịp nhàng hòa vào tiếng sóng biển.

"May mà khi đó đã không vứt đi đồ đạc của cậu ấy...". Lôi Khiếu cầm lên một quyển sách, mở sách ra, bên trong vẫn còn ghi chép của Hứa Ngôn Tịch. Chữ viết rất thanh tú, giống hệt với nét đẹp trên khuôn mặt của người nọ.

"Bên ngoài tôi còn một căn phòng. Căn phòng này hai người không biết, bố trí bên trong giống với căn phòng trước đây của cậu ấy..."

"Tất cả đồ đạc của cậu ấy đều đưa qua đó."

"Uyển Lộ, cô nói, có khi nào Ngôn Tịch nhớ những cuốn sách này, sẽ trở về tìm tôi đòi lại hay không?"

Lý Uyển Lộ nghe xong, nhịn không được òa khóc.

Lôi Khiếu nhìn xuống phía dưới, thật sâu phía dưới chính là bãi đá ngầm trải rộng. Sóng biển va đập dữ dội vào vách núi, mỗi một lần ập tới đều giống như muốn nuốt chửng vạn vật.

"Lúc Ngôn Tịch ở Carnival, rất thích chơi mấy trò mạo hiểm kích thích."

Ký ức như ùa về, Lôi Khiếu nhớ lại cái ngày vừa điên cuồng vừa ngọt ngào ở Carnival năm ấy. Ở đó có một Hứa Ngôn Tịch trẻ trung đầy sức sống, ngồi trên thuyền hải tặc, hét lên hưng phấn theo mỗi vòng quay của con thuyền.

"Nhưng mà nhảy xuống từ độ cao này, cậu ấy có sợ không?" Lôi Khiếu nói xong, cơ thể giống như lại nhích lên phía trước một ít. Lôi Uy nhìn một màn kinh hồn bạt vía trước mắt, lập tức hô lớn cho người phía sau chuẩn bị cứu viện.

Nơi vách núi sừng sững cô lập, gần đó cũng không có chỗ nào thích hợp để có thể tiếp cận Lôi Khiếu.

"Anh, anh bình tĩnh một chút nghe em nói..." Lôi Uy vã mồ hôi đầy đầu. Lúc này Lôi Khiếu rất không bình thường, phải làm thể nào mới khuyên nhủ được Lôi Khiếu trở về đây?

Lý Uyển Lộ đứng bên cạnh không nhìn được nữa, hất Lôi Uy ra rồi xông tới.

"Uyển Lộ, em làm gì thế?! Nguy hiểm..."

Lôi Uy còn chưa kịp phản ứng, Lý Uyển Lộ đã chạy tới bên người Lôi Khiếu.

Nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của Lôi Khiếu, Lý Uyển Lộ hung hăng nắm chặt cổ áo Lôi Khiếu, giơ tay lên dùng hết sức tát cho người này mấy cái. Lý Uyển Lộ ra tay tuyệt đối không lưu tình khiến cho khoé môi của Lôi Khiếu chảy máu.

"Lôi Khiếu, tên khốn kiếp này!"

"Anh rốt cuộc còn muốn giày vò bao nhiêu người thì mới vui hả?!"

"Anh đi chết đi, anh là đồ đáng chết!"

Lý Uyển Lộ vừa gào khóc, vừa kéo Lôi Khiếu xuống khỏi mỏm đá.

"Hứa Ngôn Tịch là đồ ngốc, liều mạng đi giúp anh, còn vì anh mà chết. Nếu anh muốn xứng đáng với Ngôn Tịch thì nhảy xuống đi!"

Lôi Khiếu nắm lấy vai Lý Uyển Lộ, mặc cho nước mắt Lý Uyển Lộ rớt xuống mu bàn tay mình.

"Kể từ ngày đó, đêm nào tôi cũng mơ thấy hình ảnh cậu ấy nhảy xuống từ chỗ này..."

"Vì sao chứ? Sao không nói sự thật cho tôi biết?"

"Tôi..."

Lôi Khiếu còn chưa nói xong, đã bị Lý Uyển Lộ nhào tới đấm đá loạn xạ lên người.

"Khốn kiếp, đồ đáng chết!"

"Lúc này anh còn có mặt mũi hỏi như vậy?!!"

Lôi Khiếu cũng không ngăn cản Lý Uyển Lộ, thuận theo lực đạo của đối phương mà ngã xuống, nằm ngửa trên mặt đất.

Trời chiều nơi xa đỏ như máu, muốn mở mắt nhìn mà không được.

"Cậu ấy chưa bao giờ yêu Từ Hiển Đông, chính là vì anh nên cậu ấy mới chịu oan uổng như vậy!"

"Cậu ấy biết Quyền thúc có ý nghĩa rất lớn với anh, cho nên nhận lấy tất cả tội lỗi của Lam Khánh, không muốn bôi bẩn hình ảnh Quyền thúc!!!"

"Anh còn có mặt mũi đi hỏi vì sao cậu ấy không nói sự thật với anh sao?!"

Lý Uyển Lộ đánh được một lúc thì cánh tay cũng mỏi nhừ không nhấc lên nổi, đành phải duy trì tư thế lúng túng như thế này. Tóc dài rối tung che khuất khuôn mặt đầy nước mắt, giọt lớn giọt nhỏ mặn chát rơi xuống gương mặt đã bị gió biển làm nứt nẻ của Lôi Khiếu, có chút xót, có chút đau.

Lôi Khiếu ngơ ngác nhìn bầu trời, trong miệng thì thào nói: "Tôi chỉ muốn cậu ấy nói sự thật mà thôi..."

"Vì sao..."

"Rốt cuộc là vì sao..."

Lôi Khiếu giơ tay lên trán, nước mắt ứa ra.

Lý Uyển Lộ cảm thấy mình đánh đủ rồi, cũng khóc đủ rồi, liền móc từ túi quần ra mộ thứ.

Vật thể lạnh buốt đụng phải mu bàn tay Lôi Khiếu, hắn bỏ tay xuống, thấy Lý Uyển Lộ đang cầm một chiếc nhẫn trong tay.

"Năm đó, tôi tìm thấy thứ này ở đây. Tôi giữ lại, ngay cả Lôi Uy cũng không biết."

Lôi Khiếu nhìn chiếc nhẫn mà khi xưa Hứa Ngôn Tịch bị giam dưới tầng hầm, sống chết cũng không chịu từ bỏ.

"Anh không phải vẫn luôn hỏi vì sao à?"

Lý Uyển Lộ đeo dây chuyền có chiếc nhẫn lên cổ Lôi Khiếu.

"Tôi thay cậu ấy nói cho anh biết."

Chiếc nhẫn trước ngực vẫn như năm nào, lóe ra ánh bạc nhàn nhạt.

"Lôi Khiếu, cậu ấy yêu anh!"

Nghe đến đó, Lôi Khiếu giơ tay nắm thật chặt chiếc nhẫn, nước mắt lặng lẽ chảy ngược vào trong.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net