Chương 7 - Dấu ấn (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày kế, Hứa Ngôn Tịch quả nhiên say rượu không dậy nổi, phải nghỉ học một ngày nằm ở nhà cho tỉnh rượu.

Đến ngày thứ ba đi học trở lại, Hứa Ngôn Tịch đã có thể ngừng để ý đến những ánh mắt quái dị cùng dáng điệu thì thầm to nhỏ của mọi người sau lưng mình.

Dù sao vẫn học cùng một trường, Hứa Ngôn Tịch có đôi khi ở trên trường vẫn gặp phải Trình Tinh Tinh.

Trình Tinh Tinh vẫn luôn tỏ ra dáng điệu đáng thương của người bị lừa dối, vừa thấy Hứa Ngôn Tịch liền ủy khuất nấp sau lưng chị em bạn. Còn bạn bè của Trình Tinh Tinh không ai không nhíu mày trợn mắt với Hứa Ngôn Tịch.

Điều duy nhất Hứa Ngôn Tịch có thể làm chính là mắt nhìn thẳng phía trước, làm ra vẻ không đếm xỉa đến ai đi qua người bọn họ.

Thật ra trong lòng cậu sao lại không khổ sở được?

Rốt cuộc, ai mới thật sự là người bị hại đây?

.

Đi đến nửa đường, Hứa Ngôn Tịch lại bị người ngăn lại.

Ngẩng đầu nhìn thấy Sầm Duật, Hứa Ngôn Tịch càng thêm buồn bực, hôm nay gặp phải thật nhiều người quen a.

"Có thời gian nói chuyện không?"

Trước sau cũng tránh không khỏi Sầm Duật, huống hồ chuyện lần trước giữa cậu và Trình Tinh Tinh, Hứa Ngôn Tịch đã sớm đoán Sầm Duật sẽ không thờ ơ mặc kệ.

Hai người chọn một góc yên tĩnh trong vườn trường, xác định xung quanh không có ai mới bắt đầu nói chuyện.

.

"Tôi sớm đã kêu cậu vạch rõ ranh giới với Đông Đường, hiện tại biến thành thế này, cậu hài lòng chưa?"

Hứa Ngôn Tịch cắn răng nói: "Không phải tôi không muốn vạch rõ ranh giới, rất nhiều chuyện đã đến nước này thì tôi cũng không thể làm chủ."

Sầm Duật cau mày nói: "Không sao, rồi cũng sẽ có biện pháp giải quyết thôi. Cậu thiếu Đông Đường bao nhiêu tiền, chúng ta trả lại gấp đôi. Nhà tôi vẫn là có chút mặt mũi [đoạn này chém a >"<], dù thế nào tôi cũng phải lôi cậu ra khỏi Đông Đường."

Hứa Ngôn Tịch hoảng sợ nói: "Cậu điên rồi, Đông Đường là chỗ để cậu dễ dàng bàn điều kiện sao? Tôi không muốn làm liên lụy người vô tội, đoạn tuyệt quan hệ với tôi giống như Trình Tinh Tinh là chọn lựa tốt nhất."

Sầm Duật đấm một quyền lên bức tường sau lưng Hứa Ngôn Tịch: "Nói tới cùng cậu vẫn không chịu tin tôi có thể làm được."

Nhìn vào đôi mắt sáng ngời, trắng đen phân rõ của Hứa Ngôn Tịch, Sầm Duật nén đau thương trong lòng nói: "Tôi thích cậu, cậu coi như tôi muốn làm một việc cho cậu đi, xin cậu phối hợp với tôi một chút có được không?"

"Dù cậu có tin hay không, tôi từ ngày đầu tiên gặp cậu, đã thích cậu rồi."

.

Nghe Sầm Duật nói xong, nói không hoảng hốt là không có khả năng.

Dù sao trong suốt cuộc đời mười tám năm qua của Hứa Ngôn Tịch, đây là lần đầu tiên nghe người đồng giới thổ lộ tình yêu, mà cậu không lộ ra dáng vẻ giương mắt ngẩn người đã là giỏi lắm rồi.

Hai người trầm mặc một hồi, Hứa Ngôn Tịch sau khi suy nghĩ một chặp cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.

"Nếu thật như vậy, tôi lại càng không thể tiếp nhận ý tốt của cậu."

Nghe thấy như thế, gương mặt Sầm Duật hiện lên vẻ hoảng loạn.

"Vì sao? Tôi biết lời nói của tôi sẽ làm cậu bối rối, nhưng cậu đâu cần phải cự tuyệt thẳng thừng như thế?"

Bởi vì Sầm Duật không nhìn thấy nửa điểm đấu tranh nội tâm trên gương mặt của Hứa Ngôn Tịch.

Hứa Ngôn Tịch ngẩng đầu nhìn Sầm Duật, cười vẻ thản nhiên.

"Tôi nghe nói, Trình Tinh Tinh trước đây cũng rất thích tôi."

"Cho nên hiện nay, tôi không định tin tưởng bất kỳ ai nói tiếng 'thích' với mình nữa."

Sầm Duật vội nói: "Cậu sao có thể đánh đồng tôi với dạng con gái như Trình Tinh Tinh được, tôi với cô ấy không giống nhau!"

Hất bàn tay Sầm Duật đang nắm lấy mình, Hứa Ngôn Tịch cười lạnh nói: "Không giống nhau? Có chỗ nào không giống?"

Không muốn cùng Sầm Duật nói tiếp đề tài này nữa, Hứa Ngôn Tịch xoay người bước đi, bỏ lại mình Sầm Duật, nắm chặt hai tay dưới ánh nắng chói chang.

.

Từ sau khi Sầm Duật bày tỏ với Hứa Ngôn Tịch, thời gian đã trôi qua mấy ngày.

Hứa Ngôn Tịch cố gắng quên hết những chuyện rắc rối này nọ, đem hết tinh lực tập trung vào bài vở, mỗi ngày thời gian ngồi trong thư viện trường càng lúc càng dài.

Tài xế phụ trách đưa rước Hứa Ngôn Tịch là một người đàn ông trung niên đã có vợ con, mỗi tối Hứa Ngôn Tịch phải sau mười một giờ mới chịu trở về, quả thật tăng thêm nhiều phiến phức cho anh tài xế.

Vì thế, Hứa Ngôn Tịch để lại một mảnh giấy trong phòng ngủ của Lôi Khiếu, giải thích rõ nguyên do, dự định sau này ban đêm sẽ tự mình đi về, khỏi cần tài xế đưa rước.

Ngày thứ hai sau khi để lại mảnh giấy, không thấy Lôi Khiếu hồi âm, Hứa Ngôn Tịch xem như Lôi Khiếu đã ngầm đồng ý.

.

Hôm đó, Hứa Ngôn Tịch đi ra khỏi cổng trường giống như mọi ngày.

Thời giờ đã muộn, đèn đường mờ mịt, người đi đường lác đác chẳng bao nhiêu.

Buổi tối mùa thu, gió thổi khá lạnh, Hứa Ngôn Tịch khép chặt quần áo, nhanh chân bước.

Từ quán rượu bên đường truyền đến một trận huyên náo, phỏng chừng là quán rượu đã tới giờ đóng cửa, có mấy người mặt mũi côn đồ uống rượu xong từ trong quán rượu đi ra.

Hứa Ngôn Tịch cảm giác bả vai bị người đụng phải, khó khăn lắm mới đứng vững được, liền nghe thấy bên tai tiếng rống giận.

"Thằng nhãi, không có mắt à? Dám xô đại gia ta sao?"

.

Hứa Ngôn Tịch đẩy đẩy gọng kính vừa trượt xuống cánh mũi lên. "Rõ ràng là anh đụng trúng tôi mà."

Nghe Hứa Ngôn Tịch nói như thế, đám côn đồ liền vây quanh cậu.

"Nhãi ranh nhà ngươi, cứng miệng a."

Một tên trong đám côn đồ giơ tay đẩy vào ngực của Hứa Ngôn Tịch một cái, Hứa Ngôn Tịch loạng choạng lùi về sau hai bước, mắt kính rơi xuống đất vỡ vụn.

Tuy rằng đêm đã khuya, đường phố thành phố B vẫn còn người, bên này ầm ĩ như thế, ít nhiều cũng sẽ làm người khác chú ý.

Bọn côn đồ rất xảo trá, túm lấy Hứa Ngôn Tịch kéo vào ngõ nhỏ hẻo lánh phía sau quán rượu.

Những người đó vốn định dạy cho Hứa Ngôn Tịch một bài học, nhân tiện đoạt lấy ít tiền thì cho qua.

Trong đám côn đồ có một tên dường như uống không nhiều lắm nên còn tỉnh táo, nhìn chằm chằm mặt Hứa Ngôn Tịch một hồi, bỗng nhiên hô lên: "Hèn gì thấy tên mặt trắng này nhìn mặt quen quen, lúc trước trong quán rượu đó, tụi mày còn nhớ không?"

Mấy tên say bí tỉ đó líu lưỡi la toáng lên: "Cái gì a, mau nói!"

Người này cười khan hai tiếng, nói: "Tên nhãi này, mấy ngày trước chẳng phải vừa bị bạn gái đá sao? Còn bị người khác nói, hắn hình như vì tiền mà bán thân xác nữa, ngày đó tụi mày ngồi một bên xem kịch không phải xem rất đã ghiền sao? Sao lại mau quên như vậy?"

.

Đám côn đồ liền xôn xao cả lên, lập tức có người bắt đầu động tay động chân với Hứa Ngôn Tịch.

Có người nắm lấy mặt của Hứa Ngôn Tịch nói: "Thằng nhãi này, so với bọn đàn bà con gái còn xinh đẹp hơn, hèn gì có người thích, ha ha!"

Nghe xong, Hứa Ngôn Tịch không thể nhịn được nữa, đấm mạnh vào cái miệng tuông lời bậy bạ trên mặt tên côn đồ.

"Ta bán hai đại gia bọn ngươi!"

Thấy Hứa Ngôn Tịch phát khùng, đám côn đồ cũng không khách khí, bắt đầu xông vào đánh Hứa Ngôn Tịch.

Song quyền nan địch tứ thủ, huống chi Hứa Ngôn Tịch chỉ là một sinh viên, còn đối phương lại là bọn côn đồ lang thang cả ngày chơi bời lêu lổng không làm việc đàng hoàng.

.

"Tên nhãi ranh ngươi, dẹp màn khí khái đi, lúc bán thân xác sao không ra vẻ khí khái đi?! Ta có mà tin!"

Tên côn đồ ra vẻ là đầu lĩnh tung hai đấm vào bụng của Hứa Ngôn Tịch, ra tay không nhẹ, Hứa Ngôn Tịch cuộn mình lại ngã xuống nền xi măng.

Trong lúc ẩu đả vừa rồi, áo Hứa Ngôn Tịch bị xé rách, làm lộ ra đường cong phần bụng và vai duyên dáng.

Tên đầu lĩnh côn đồ lau đi vết máu nơi khóe miệng bị Hứa Ngôn Tịch phản kháng đánh trả, "Tao hôm nay muốn xem thử, tên thỏ con nhà ngươi có tư vị ra sao!"

Hắn giật lấy mái tóc của Hứa Ngôn Tịch, mấy tên khác lập tức ngầm hiểu chế trụ tứ chi đang vùng vẫy của cậu.

Cảm giác y phục trên người mình bị người khác xé rách, Hứa Ngôn Tịch giãy giụa điên cuồng.

"Bọn bay mẹ nó không được chạm vào tao, cút đi! Cút đi!!"

.

Mùi máu pha lẫn mùi rượu càng kích thích dục vọng chinh phục bạo ngược của đàn ông.

Trong con hẻm thô thiển, dưới ánh đèn mờ mịt chớp tắt thân thể bóng mượt như ngọc toát lên vẻ mê hoặc lòng người.

Cái miệng nồng nặc toàn mùi rượu đang hôn lên thân thể của Hứa Ngôn Tịch.

Hứa Ngôn Tịch lúc này đã sớm không còn lo nghĩ đến vấn đề tự tôn gì nữa, dự định mở miệng kêu cứu.

Ai ngờ mới vừa hô một tiếng, liền bị mấy tên côn đồ khác bịt chặt miệng, làm không thể lên tiếng nữa.

Cảm giác dây nịt dưới thân bị kéo mở, không thể cầu cứu, Hứa Ngôn Tịch lần này thật sự phát hoảng.

.

Bỗng nhiên, sức nặng đè ép trên người nhẹ hẫng, Hứa Ngôn Tịch vừa giương mắt nhìn đã thấy Sầm Duật đang cùng đám côn đồ kia dây dưa đánh loạn thành một cục.

Hứa Ngôn Tịch vẫn còn đang hốt hoảng chưa tỉnh nên chưa có phản ứng, cứ ngơ ngác ở đằng kia.

Sầm Duật vừa đấu đá với mấy tên côn đồ vừa quát Hứa Ngôn Tịch: "Báo cảnh sát a! Ngơ ngác chỗ đó làm gì!"

Hứa Ngôn Tịch lúc này mới vội vàng chạy lại chỗ cặp sách bị ném sang một bên, móc điện thoại ra.

Thấy Hứa Ngôn Tịch báo cảnh sát, mà Sầm Duật trước mắt dường như lại là người lão luyện, không dễ dàng đối phó giống như Hứa Ngôn Tịch, đám côn đồ không muốn làm lớn chuyện, chửi vài câu độc địa rồi tản đi mất.

Hứa Ngôn Tịch nhìn thân ảnh đám người nọ khuất khỏi tầm mắt rồi mới chạy lại đỡ lấy Sầm Duật.

"Cậu, cậu có khỏe không?"

Sầm Duật lau sạch vết máu nơi khóe miệng: "Không sao, hồi trước cũng không ít lần đánh nhau."

Sầm Duật nói có vẻ thản nhiên, nhưng vết thương trên người xem ra lại không phải như thế.

Hứa Ngôn Tịch dìu Sầm Duật, gọi taxi đi đến bệnh viện.

.

Xử lý xong vết thương trên người cả hai, lúc Hứa Ngôn Tịch trở lại nhà họ Lôi đã hơn ba giờ sáng.

Dè dặt tiến vào trong nhà, không thấy Lôi Khiếu trong phòng khách, Hứa Ngôn Tịch thở phào nhẹ nhõm.

Lúc nãy từ ngoài nhà nhìn vào thấy đèn trong phòng Lôi Khiếu tắt, đoán chừng hắn đã ngủ rồi, hoặc là căn bản không có trở về.

Rón rén mở cửa phòng mình ra, Hứa Ngôn Tịch còn chưa kịp ngẩng đầu, đã nghe thanh âm của Lôi Khiếu từ trong phòng truyền đến.

"Chịu về rồi sao?"

Cặp sách trong tay rơi trên mặt đất, nhìn thấy Lôi Khiếu, Hứa Ngôn Tịch có chút cà lăm hiếm gặp.

"Lôi, Lôi thiếu gia..."

Lôi Khiếu thấy trên mặt của Hứa Ngôn Tịch có vết thương chỗ xanh chỗ tím, nhãn thần có phần ác liệt.

"Quần áo khoác trên người, là của ai?"

Hứa Ngôn Tịch suy nghĩ một chút, trả lời: "Của bạn học."

Lôi Khiếu gật gù nói: "Quả không tệ, tự quyết định không cho tài xế đi rước mình, chưa được mấy ngày đã gây ra chuyện, Hứa Ngôn Tịch, cậu thật có bản lĩnh."

.

Cảm nhận được cơn thịnh nộ của Lôi Khiếu, Hứa Ngôn Tịch không dám biện bạch, đành phải cúi đầu đứng tại chỗ.

"Cỡi áo khoác đó ra."

Hứa Ngôn Tịch nghe xong, ngẩng đầu nhìn Lôi Khiếu, đem áo khoác Sầm Duật cho mượn cởi bỏ, lộ ra bên trong chiếc áo sơ mi bị xé tả tơi.

Lôi Khiếu thậm chí không thèm liếc mắt nhìn bộ dạng nhếch nhác của Hứa Ngôn Tịch.

"Quăng bỏ."

Tay cầm chiếc áo khoác vừa mới cởi ra của Hứa Ngôn Tịch nắm thật chặt.

"Lôi thiếu gia, đây là quần áo của người khác..."

"Quăng – bỏ –"

Thân hình Hứa Ngôn Tịch chấn động, đem áo khoác của Sầm Duật ném vào trong thùng rác bên cạnh.

.

Lôi Khiếu đứng dậy khỏi sô pha, dụi đầu thuốc lá sắp cháy hết vào gạt tàn.

"Hãy giữ khoảng cách với tên gọi là Sầm Duật đó."

Nghe nói như thế, Hứa Ngôn Tịch cắn chặt môi dưới, lúc Lôi Khiếu đi ngang bên người mình, khẽ nói một câu.

"Nhưng mà, cậu ấy là bạn của tôi."

Lôi Khiếu dừng bước.

"Bạn à?"

Cười nhạo một tiếng, Lôi Khiếu trước khi rời đi nói ra một câu như sau: "Có những lời, tôi nói với cậu lần thứ nhất, cũng là lần sau cùng, muốn làm thế nào, cậu tự mình hiểu rõ."

Tiếng cửa đóng vang lên lanh lảnh, Hứa Ngôn Tịch ngơ ngác đứng cạnh cửa, nhìn quần áo của Sầm Duật bị ném vào trong thùng rác thật lâu sau đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net