Chương 71: Hai con hổ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 71: Hai con hổ (2)

Edit: Meo Meo Lười Sưởi Nắng

------------

Đám phóng viên vốn biết Lôi Khiếu từ trước đến nay không thích đứng quá gần với giới truyền thông, cho nên vẫn luôn duy trì một khoảng cách nhất định với hắn. Nhưng khi có người phát hiện Lôi Khiếu ở phía xa có điểm dị thường, lập tức hô lên "Chủ tịch Lôi đang làm gì kia?", thì tầm mắt mọi người đều bị câu hỏi này hướng về phía Lôi Khiếu.

Ngày hôm sau, trên các trang báo lớn đều chềnh ềnh mấy tiêu đề hấp dẫn kiểu như "Đại gia nghìn tỷ quỳ gối trước thầy giáo thôn quê, mối chân tình cảm động trời đất!", kèm theo mấy tấm hình trưng lên để câu khách.

Ai không biết thì nghĩ Lôi Khiếu của tập đoàn Đông Đường chỉ đang diễn kịch trước báo chí, dùng chiêu trò đánh vào tâm lý tình cảm của công chúng để PR cho công ty mới thành lập. Thế nhưng, người nào hiểu rõ tính cách của Lôi Khiếu đều biết, hắn sẽ không bao giờ quỳ gối trước người khác vì những chuyện tạp nham như vậy.

.

Lúc Lôi Uy nhìn thấy tin tức này, tách cà phê trên tay cũng rơi loảng xoảng. Hắn vội vàng lấy khăn ra thấm nước, nhưng ố bẩn đã làm nhòe trang giấy. Hắn lại cuống cuồng gọi thư ký mang thêm vài tờ báo khác lên. Cuối cùng, sau khi nhìn kỹ bức hình trên báo, Lôi Uy đã chắc chắn thân phận của người được Lôi Khiếu ôm vào lòng.

Lôi Uy cầm báo cười ngây dại, nước mắt chảy xuống từ bao giờ. Hắn gọi điện cho Lý Uyển Lộ vẫn đang ngủ say.

Sau khi cưới, Lý Uyển Lộ vẫn luôn ở nhà để chăm sóc bảo bảo, đồng thời làm nhà văn tự do. Tối qua Lý Uyển Lộ thức đến ba giờ sáng để viết nốt bản thảo nên hôm nay ngủ bù, mà Lý Uyển Lộ lúc bị đánh thức bất ngờ thường hay cáu nhặng lên, ngay cả Lôi Uy cũng không dám dây vào. Thế nhưng tin tức này thật sự chấn động, Lôi Uy không nói với vợ thì không được.

"Lôi Uy, nếu như anh gọi không phải để thông báo 'em ơi trời sập rồi' này nọ, thì anh đi chết đi!"Lý Uyển Lộ rít từng chữ trong điện thoại.

"Vợ ơi, Khiếu ca tìm thấy Ngôn Tịch rồi!"

Lôi Uy vừa nói xong, đầu bên kia truyền tới một tiếng "bịch", y như có người vừa từ trên giường lăn xuống đất. Sau một lát, Lôi Uy mới lại nghe thấy tiếng của Lý Uyển Lộ: "Lôi Uy, em không phải đang mơ chứ? Anh thử tát vào mặt đi, xem có đau không rồi nói em biết!"

Lôi Uy nở nụ cười cưng chiều: "Nếu không tin, em đọc báo mà xem."

Lý Uyển Lộ hét toáng lên, không thèm tắt điện thoại đã chạy mất.

Sau đó, vợ chồng Lôi Uy liền đặt vé máy bay đến F tỉnh sớm nhất có thể để đặp cố nhân.

.

So ra mà nói, tình huống bên Lôi Khiếu lại không dễ dàng cho lắm.

Lúc ấy, vị giám đốc nọ bị hành vi dị thường của chủ tịch hắn dọa cho sợ vỡ mật, đành phải khéo léo giải quyết tình hình nhốn nháo và ứng phó với đám phóng viên hiếu kỳ.

Lôi Khiếu vẫn chỉ ôm Hứa Ngôn Tịch thật chặt, dù ai nói gì cũng không chịu buông tay.

Đám nhóc thấy Lôi Khiếu cứ ôm khư khư thầy giáo của mình, vội chạy tới kéo tay Lôi Khiếu ra, vừa giằng co vừa hét "Người xấu, mau thả ra!".

Có đứa nhỏ kéo mãi không được bị trượt tay, ngã ngồi xuống đất. Nó liền oà khóc, mấy đứa khác thấy bạn mình khóc, thấy thầy Hứa cũng khóc, thế là cả đám cùng khóc.

"Buông tôi ra đi..." Hứa Ngôn Tịch nghẹn ngào, thấp giọng nói với Lôi Khiếu.

Hứa Ngôn Tịch bị Lôi Khiếu siết chặt, hai tay hắn rõ ràng đang run rẩy không ngừng, cậu thấy trái tim mình cũng bắt đầu phát hoảng nên đành phải lên tiếng để Lôi Khiếu buông mình ra.

Đám nhóc nhìn Hứa Ngôn Tịch nước mắt lã chã nên càng gào to hơn, cô giáo đứng cạnh luống cuống không biết làm thế nào, đành phải dỗ dành bọn nhỏ quay về phòng học: "Đừng náo loạn nữa, chú ấy không phải người xấu. Chú ấy là bạn của thầy Hứa, chúng ta đừng quấy rầy để hai người họ trò chuyện một lát, được không nào?"

Đám nhóc dù đi theo cô giáo trẻ nhưng vẫn trưng ra bộ mặt nửa tin nửa ngờ, đám phóng viên cũng bị giám đốc của công ty con kia kéo ra chỗ khác, cả khoảng sân lập tức trống vắng, không gian tĩnh mịch tạo thành cảm giác lúng túng vô cùng.

Hứa Ngôn Tịch giơ tay lau đi nước mắt trên mặt, Lôi Khiếu cũng đã đứng ở trước mặt cậu.

Hứa Ngôn Tịch ngước nhìn, bị hai bên tóc mai lớt phớt bạc của Lôi Khiếu đập vào mắt, cậu nhàn nhạt cười, không biết vì sao tâm tình đang sục sôi bỗng nhiên lại bình tĩnh lạ.

"Lôi Khiếu, anh già rồi."

Lôi Khiếu áp hai tay lên mặt Hứa Ngôn Tịch: "Em vẫn không thay đổi..."

Lôi Khiếu dừng một chút, sửa lại: "Không, em gầy đi."

"Ở nơi này, muốn tìm người mập mạp cũng chẳng dễ gì."

Lôi Khiếu nhìn hoàn cảnh đơn bạc xung quanh, chỗ này còn chẳng có sóng điện thoại, khó trách đội tìm kiếm không dò ra bất kỳ tung tích nào.

"Em chịu khổ rồi."

Hứa Ngôn Tịch nhìn về phía ngôi trường mới xây: "Không khổ, ở chỗ này có thể dễ dàng tìm thấy sự bình yên."

Trong phòng học, đám nhóc bắt đầu gật gù đọc thơ Đường theo cô giáo, giọng trẻ con ngây thơ non nớt thật êm tai.

"Đúng rồi, ngôi trường này là do anh xây dựng? Tôi thay mặt đám nhóc cám ơn anh."

Lôi Khiếu: "Giữa em và tôi, không cần nói câu này."

Hứa Ngôn Tịch sửng sốt một hồi, không nói gì, lảng qua chuyện khác: "Anh định bao giờ đi? Tôi tiễn anh."

"Nếu như em không đi cùng tôi, tôi sẽ không đi!"

Nghe được lời này, Hứa Ngôn Tịch cũng không ngạc nhiên: "Sao anh biết được sự thật?"

"Di thư Quyền thúc để lại."

Lôi Khiếu ngồi trước mặt Hứa Ngôn Tịch, nắm chặt hai tay cậu: "Nếu như không có lá thư ấy, có phải em sẽ vĩnh viến giấu tôi hay không?"

Hứa Ngôn Tịch chỉ cười mà không đáp.

"Em thật ngốc, Ngôn Tịch."

Lôi Khiếu vùi mặt vào đùi Hứa Ngôn Tịch, hai tay siết chặt eo cậu.

"Không còn sớm nữa, nếu hôm nay anh không định về, vậy thì ở lại ăn một bữa cơm đạm bạc đi."

Nhìn thấy mặt trời sắp lặn, trời đã tắt nắng, bọn nhỏ cũng sắp tan học, Hứa Ngôn Tịch giờ còn chưa đi nấu cơm thì sẽ muộn mất.

"Làm phiền anh, giúp tôi lấy hai cái nạng được chứ?"

Lôi Khiếu quay đầu, nhìn theo ngón tay của Hứa Ngôn Tịch, thấy một bộ nạng đang dựa lên một gốc cây.

"Ngôn Tịch, em..."

Lôi Khiếu không giấu nổi nỗi xót xa trong ánh mắt, nhưng lúc này mà nói mấy câu an ủi thì có nghĩa lý gì? Lôi Khiếu đành yên lặng ngắm nhìn con người xinh đẹp thanh nhã trước mắt, em vẫn không thay đổi dù trải qua biết bao gió táp mưa sa.

"Tôi cũng không biết mình bị sao nữa, có thể do thương thế lúc trước vẫn chưa hồi phục lại còn nhảy xuống vách núi."

"Sau khi được ngư dân cứu về, mỗi lần đi lại tôi đều rất đau."

"Cho nên dần dần tôi không muốn đi nữa, sau đó thành ra không đi được."

"Ngôn Tịch, tôi..." Mắt Lôi Khiếu lại bị nước mắt làm nhòe đi, vừa định nói với Hứa Ngôn Tịch đôi câu lại bị cậu chen ngang.

"Đừng nói mấy lời xin lỗi, anh không làm gì có lỗi với tôi cả."

"Tất cả đều do tôi lựa chọn."

Nhận lấy đôi nạng Lôi Khiếu đưa tới, Hứa Ngôn Tịch chống gậy đứng lên, đi về phía phòng bếp. Ba năm qua, cậu đã dần quen với tình trạng cơ thể mình như vậy.

Thế mà bỗng nhiên, Hứa Ngôn Tịch lại phát hiện thân thể mình nhẹ bẫng, hai cái nạng cũng rớt xuống đất.

Lôi Khiếu ôm Hứa Ngôn Tịch thật chặt, muốn cảm nhận hoàn toàn nhiệt độ cơ thể của đối phương.

"Về sau em muốn đi đâu, tôi sẽ đưa em đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net