Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

☆ Chương 9: Đóng phim tình cảm với người yêu cũ, nói ra mấy người dám tin không!

Má ơi chương này dài hơn 5.5k chữ, gần gấp đôi những chương bình thường, editor edit muốn êđít T^T

Hạ hú xoa xoa mắt, vẫn chưa thể phục hồi được tinh thần từ sự căng thẳng và hoảng hốt.

Kể từ khi nhìn thấy Nam Thanh Yến, nhịp tim của cậu liền đập dồn dập, chưa từng chậm lại.

Không phải tim đập kiểu nai con ngơ ngác khi gặp crush.

Mà là hàng vạn con ngựa tung vó phi như bay.

"Thật ra đoạn này tôi nên nhờ Thanh Yến lên giảng giúp mới đúng." Vị giáo sư Kinh Đại trên bục giảng đột nhiên cười nói: "Hôm trước cậu ấy có chọn học một lớp của tôi, luận văn cuối kỳ chính là đề tài này, còn chuyên nghiệp hơn cả tôi nữa."

Bà vừa nói như thế, Chu lão sư và cả đám bọn họ đều đồng loạt quay sang nhìn Nam Thanh Yến.

"Tôi quên mất, cậu ấy cũng đến từ Kinh Đại." Đạo diễn Trương cười nói.

"Trước mặt giáo sư con chỉ có thể xem như múa rìu qua mắt thợ mà thôi, lúc đó chỉ là đột nhiên cảm thấy hứng thú với đề tài này, chỉ nghiên cứu tìm hiểu trong thời gian ngắn, hoàn toàn không thể so sánh với giáo sư được ạ." Nam Thanh Yến đáp.

Rõ ràng là một câu rất khiêm tốn, lại dẫn tới vô số ánh mắt hâm mộ.

Ai nói giới giải trí không xem trọng bằng cấp chứ, minh tinh tốt nghiệp từ trường tốt nhất cả nước, không riêng gì các fan cảm thấy tự hào khi nhắc đến, mà ngay cả người trong nghề cũng phải tôn trọng mấy phần.

Hạ Hú: thân là thành viên của nhóm học tra chỉ có thể ngước nhìn.

Học thức uyên bác thật sự rất chọt chút tâm can của cậu, cậu cảm thấy bản thân trước đây xem Nam Thanh Yến như thần tiên có một phần nguyên nhân rất lớn là vì, Nam Thanh Yến học tập thật sự rất giỏi.

Thời điểm đó, một số trường trung học mới lần lượt được thành lập ở Nam thành sau thời kỳ giải phóng, Trung học số 1 là trường nổi tiếng lâu đời, tỷ lệ học sinh thi vào trường từ 90% một đường rơi xuống chỉ còn 50-60%, danh tiếng càng ngày càng không tốt, toàn bộ trông cậy vào Nam Thanh Yến giữ thể diện. Lúc ấy thầy hiệu trưởng của bọn họ rất thích tìm Nam Thanh Yến để tâm sự mấy dịp cuối tuần, cậu liền đứng dưới gốc cây nhãn lồng ở bên cạnh trường học chờ anh.

Cuối cùng, Nam Thanh Yến không phụ sự kỳ vọng của mọi người, thi đậu danh hiệu trạng nguyên khoa học tự nhiên của tỉnh, bức hoành phi chúc mừng màu đỏ thẫm treo cao ở cổng lớn Trung học số 1, gọi là vinh danh người đã làm vẻ vang cho trường.

Bởi vì buổi học hôm nay bắt đầu tương đối muộn, học xong một tiết đã đến giờ ăn rồi. Đạo diễn Trương liền dẫn cả đám bọn họ đến căn tin.

Hiện tại toàn bộ Mặc Thành đều là của đoàn phim của bọn họ, có thể nói là giàu nứt đố đổ vách, cái mà bọn họ gọi là căn tin, thật ra chính là cả con phố ẩm thực.

Đoàn phim hơn một nghìn người, đủ để nuôi sống cả con phố này.

"Món ăn khẩu vị đa dạng vùng miền nào cũng có, mọi người xem mình thích ăn gì cứ thoải mái chọn, tất cả đều miễn phí." Đạo diễn Trương đầy vẻ đại gia vung tay nói.

Liễu Phấn lôi kéo tay Hạ Hú: "Chúng ta đi ăn món Quảng Đông đi, ăn thanh đạm một chút, chọn mấy món canh mát mát dưỡng dáng, như vậy lên hình mới càng đẹp hơn."

Anh ta vừa dứt lời, Vi Thương liền chen ngang, "Không để ý nhiều thêm một người chứ?"

Liễu Phấn quay đầu nhìn anh ta, đốp lại: "Để ý sao không."

Ngay trước mặt cả đám người Lâm Hành, khiến cho Vi Thương ngượng đỏ bừng cả mặt.

Chắc không ngờ Liễu Phấn lại khiến cho anh ta mất mặt như thế ngay trước mặt mọi người.

Cũng may Lâm Hành đã lên tiếng giải vây: "Tôi cũng muốn ăn món Quảng Đông, đi chung nhé."

"Tôi cũng muốn đi." Hồ Hải nhàn nhạt nói.

Hạ Hú liếc mắt nhìn Liễu Phấn một cái.

Quý trọng sinh mạng, cách xa Hồ Hải. Như vậy hoạ may cậu có thể sống lâu một chút trong đoàn phim này.

Nhưng mà mười Hồ Hải gộp lại, lực sát thương cũng không bằng một mình Nam Thanh Yến.

Cậu hẳn nên cảm thấy đủ rồi!

Hạ Hú đang muốn đi cùng mọi người, liền nghe đạo diễn Trương gọi lại: "Hạ Hú."

Hạ Hú quay đầu lại, liền nghe đạo diễn Trương nói: "Cháu đi ăn với chú, chú có mấy câu muốn nói với cháu."

Ờ mấy zing gút chóp chú ơi.

Cậu lén lén liếc nhìn Hồ Hải một cái, vẻ mặt lại cực kỳ bình tĩnh đi về phía đạo diễn Trương.

"Thanh Yến, cháu cũng qua đây."

Hạ Hú: "..." Thôi toang cmnr

Có thể việc được gia nhập đoàn phim này đã thật sự dùng hết may mắn cả đời của cậu rồi.

Ba người cùng nhau đi vào một nhà hàng Hoài Dương (*) ở bên cạnh. 

(*) Hoài Dương là một quận thuộc tỉnh Hà Nam, Trung Quốc

Hạ Hú yên lặng đi ở sau cùng, khẽ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Nam Thanh Yên đi bên cạnh, lại thấy anh cũng đang nhìn mình.

Ánh mắt hai người đối diện nhau, Hạ Hú nhanh chóng bước vội mấy bước, đi lên cầu thang.

Bốn người vào trong phòng ngồi xuống, đạo diễn Trương nói: " Sao chú thấy hai đứa không giao lưu gì hết vậy?"

Hạ Hú cười ngượng, nghe Nam Thanh Yến nói: "Dạ mới ngày đầu tiên còn chưa thích ứng, quen dần sẽ tốt hơn thôi ạ."

"Chú không biết trước đây mấy đứa quay phim như thế nào, thói quen của chú chính là, trước khi quay phim hi vọng hai diễn viên đóng CP có thể cùng ăn cùng ở, nhanh chóng quen thuộc, bồi dưỡng hiểu biết về nhau." Đạo diễn Trương nói.

" Vậy chúng cháu phải cùng ăn cùng ở hả chú?" Nam Thanh Yến nhìn về phía Hạ Hú, hỏi lại.

"Hả?" Hạ Hú nhìn về phía đạo diễn Trương: "Chúng cháu phải cùng ăn cùng ở ạ?"

Đạo diễn Trương đáp: " Không phải là yêu cầu bắt buộc, hai đứa tự xem mà làm."

Hạ Hú nhất thời bị nghẹn họng.

Cậu có cảm giác mình không có tư cách quyết định việc có hay không ở cùng nhau này.

Nam Thanh Yến đáp: "Cháu có chút bệnh thích sạch sẽ, chỉ thích ở một mình thôi ạ."

Hạ Hú quay đầu nhìn về phía Nam Thanh Yến.

Đạo diễn Trương cũng nhìn Nam Thanh Yến, cười đáp: "Có nghe người đại diện của cháu nói rồi."

Chủ nhà hàng đưa thực đơn cho đạo diễn Trương, ông trực tiếp đưa qua cho Nam Thanh Yến. Anh cầm lấy nhìn một chút.

"Bệnh thích sạch sẽ à..." Đạo diễn Trương hỏi, "Vậy có bài xích diễn cảnh thân mật không, hai người các cháu có nhiều cảnh diễn hôn lắm đấy."

Hạ Hú đang uống nước, suýt chút nữa trực tiếp phun ra.

Cậu đỏ bừng cả mặt tìm kiếm khăn giấy, Nam Thanh Yến liền đặt một bịch khăn giấy ở trước mặt cậu.

"Cảm ơn." Cậu vừa ho vừa lấy khăn ra lau khóe miệng.

"Không bài xích ạ." Cậu nghe thấy Nam Thanh Yến đáp lại.

"Khụ khụ khụ." Hạ Hú ho khan càng dữ dội hơn.

Đạo diễn Trương nhìn về phía Hạ Hú, cười nói: " Nếu không muốn ở chung, vậy hai người các cháu bình thường phải tiếp xúc nhiều một chút, cùng nhau quay phim dù sao cũng phải hiểu ý nhau, đặc biệt là cháu, Hạ Hú, vai diễn của cháu là một người rất ngông cuồng. Sao cháu lại trở thành thẹn thùng thế này, trước đó chú thấy cháu rất hoạt bát mà."

Hạ Hú thay đổi rất lớn.

Tướng mạo thì vẫn dương quang xán lạn trước sau như một, thuộc về dạng nếu nhìn nhiều sẽ khiến người ta rung động.

Nhưng anh cảm thấy Hạ Hú dường như trở nên điềm đạm hơn rất nhiều, không thoải mái phóng khoáng như thời còn đi học ở Trung học số 1.

Có thể là đã trưởng thành.

Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm xa cách, anh nhìn Hạ Hú ở khoảng cách gần như thế.

Đường nét dưới cằm Hạ Hú càng trở nên sắc sảo hơn thời cấp 3, tóc cũng dài hơn một chút, ngũ quan hoàn toàn nảy nở, đạt đến độ chín muồi, cảm giác ngây ngô bớt đi, dáng dấp càng thêm xinh đẹp, nhưng có lẽ vì ít đi cảm giác hăng hái mạnh mẽ trước đây, khiến cho anh còn chưa quá thích ứng.

Nhìn cậu ngoan ngoãn nhìn đạo diễn Trương, bộ dáng một mực cung kính lại có chút xấu hổ, trong lòng Nam Thanh Yến không hiểu vì sao cảm thấy nghèn nghẹn.

Nam Thanh Yến chọn vài món ăn, sau đó đưa thực đơn cho Hạ Hú.

Hạ Hú tiếp nhận thực đơn nhìn một chút.

Thịt cua viên đầu sư tử, súp đậu hủ xắt hạt lựu, cá sóc sốt quế (*), món Nam Thanh Yến chọn đều là những món cậu thích.

(*) Thịt cua viên đầu sư tử

Súp đậu hủ xắt hạt lựu

Cá sóc sốt quế (Squirrel fish): được chế biến từ cá quýt tạo hình như một con sóc, lăn bột chiên giòn rồi phủ sốt lên

Có điều cậu cũng không dám tưởng bở, khẩu vị của cậu và Nam Thanh Yến vốn giống nhau một cách kỳ lạ.

Cậu gọi thêm một phần salad, sau đó đưa lại thực đơn cho đạo diễn Trương.

Đạo diễn Trương là một người tương đối nghiêm túc, sáu bảy mươi tuổi mà vẫn tinh thần phấn chấn, trên bàn cơm liên tục nói về bộ phim lần này của bọn họ.

"Kịch bản vẫn đang được liên tục hoàn thiện, lúc nào cũng có thể bổ sung hoặc cắt bớt tình tiết, có lẽ ngày mai hai đứa sẽ nhận được bản thảo mới nhất..." Đạo diễn Trương vừa nói vừa nhìn về phía Nam Thanh Yến, "Tóc của cháu tuy rằng không cần cạo, nhưng vẫn phải cắt đi một ít, lượng tóc của cháu quá nhiều, có thể làm giảm đi hiệu quả tạo hình đầu trọc."

Nam Thanh Yến gật đầu: "Dạ không thành vấn đề ạ."

Đạo diễn Trương nhìn Nam Thanh Yến và Hạ Hú một lúc, hai đại soái ca 23 tuổi đang độ thanh xuân, một lạnh một nóng, hào quang rực rỡ, quả thật là một đôi trời sinh. Cả đời ông tuyển chọn nhiều diễn viên rồi, chưa bao giờ có cặp đôi nào làm ông thoả mãn như cặp đôi này.

Hai người này trời sinh đã tự mang cảm giác CP, không cần phải diễn cảnh hôn làm gì, chỉ cần hai người bọn họ đứng cùng một khung hình; đã đủ cho người ta gặm sống gặm chết.

"Có hai người các cháu ở đây, chú cảm thấy bộ phim này có thể thành công một nửa rồi. Chúng ta cùng nhau nỗ lực, cố gắng tạo nên một tác phẩm thật tốt." Đạo diễn Trương nâng ly rượu lên: "Nào, cạn ly."

Hạ Hú liếc mắt nhìn Nam Thanh Yến một cái, phát hiện ly anh cầm vậy mà lại là rượu.

Trước đây anh không uống rượu.

Trong lòng cậu nghĩ thế, ngoài mặt vẫn nâng ly rượu lên một hơi uống cạn.

Đạo diễn Trương cười nói: "Được lắm, tên nhóc Hạ Hú này vừa nhìn là biết uống được nè."

Hạ Hú cười nói: "Tửu lượng của cháu vẫn tạm được ạ."

So với cậu, tửu lượng của Nam Thanh Yến lại không được, một ly vào bụng, mặt và cổ lập tức liền đỏ lên. Hương sắc của rượu hòa tan khí chất băng sơn trên người anh, toàn thân như đang tỏa nhiệt, mặt mày ửng hồng, trong nháy mắt tựa như thần tiên rơi vào phàm trần tục thế.

Đạo diễn Trương nhìn mà trong lòng phơi phới.

Đây chính là Trần Lưu Thanh bản gốc chứ còn gì nữa!

Lại nhìn sang Hạ Hú uống rượu như uống nước lã, rõ rành rành bạo quân phiên bản người thật!

Sau khi ăn trưa xong, buổi chiều bọn họ lại tiếp tục lớp học.

Buổi chiều là lớp học về lễ nghi, Nam Thanh Yến không tham gia.

Vai diễn của anh là tăng nhân, lớp lễ nghi phải học riêng.

Nam Thanh Yến một không có ở đây, Hạ Hú lập tức cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều.

Sau khi kết thúc lớp lễ nghi, ăn cơm tối xong, Liễu Phấn liền rủ cậu cùng nhau ra ngoài đi dạo một vòng.

Hai người bọn họ đều là lần đầu đến Mặc Thành. Tòa thành cổ này rất lớn, cảnh sắc tháng Năm vừa đẹp, ngay cả ánh nắng chiều cũng đặc biệt xán lạn rực rỡ. Hồng quang bao phủ đình đài lầu các, bên ngoài thành là dãy núi xanh mây mù lượn lờ, lướt qua trong nháy mắt như một bức tranh đậm đà sắc thái cổ phong.

Nhóm mấy người Tu Tử Lộ và Hồ Hải mặc quần áo chơi bóng rổ đi ra từ toà nhà ký túc xá: "Chơi bóng không?"

Liễu Phấn cười đáp: "Tụi em muốn đi ra ngoài dạo một vòng."

Anh ta nói xong liền nhìn thấy Vi Thương, sợ Vi Thương lại quấn lấy, liền lôi kéo Hạ Hú chạy đi.

Nam Thanh Yến đứng trên lan can lầu hai, nhìn theo Liễu Phấn lôi kéo tay Hạ Hú chạy xuyên qua quảng trường bên dưới.

Một chiếc xe đưa rước chạy ngang qua bên cạnh Liễu Phấn và Hạ Hú, Thái Ca vừa liếc mắt nhìn thoáng qua đã nhận ra cậu, lập tức tháo kính râm ra nhìn về phía hai người.

Xe dừng lại bên dưới lầu ký túc xá, Thái Ca vừa xuống xe đã nhìn thấy Nam Thanh Yến đứng trên lầu hai.

Anh ta vẫy vẫy tay với Nam Thanh Yến.

Lúc Nam Thanh Yến nói cho anh ta biết mình muốn nhận diễn <Bạo Quân>, anh ta còn đang dẫn người mới đi quay phim ở Bắc thành.

Tuy rằng lúc gọi điện thoại đã trao đổi với nhau rồi, nhưng anh ta vẫn muốn tự mình đến gặp Nam Thanh Yến nói chuyện.

"Cậu đã suy nghĩ kỹ rồi chứ?" Anh ta nói.

"Mấy ngày qua em đã suy nghĩ rất kỹ rồi." Tâm trạng Nam Thanh Yến không tốt lắm, nhíu mày đáp, "Thật đau đầu."

"Tên nhóc vừa rồi đi cùng với Hạ Hú là ai vậy, nhìn rất quen mặt, không phải là cái người tên Liễu gì đấy gần đây xào CP vô cùng náo nhiệt với cậu ta đó chứ?" Thái Ca hỏi.

Thấy lông mày Nam Thanh Yến nhíu càng chặt, Thái Ca móc một điếu thuốc lá ra, đưa cho anh, cười nói: "Rốt cục cũng nhịn không nổi à."

Nam Thanh Yến nhận điếu thuốc, đáp: " Thật ra sau khi trở về từ show thời trang ngày hôm đó, cả buổi tối em đều không ngủ được."

Hoá ra Hạ Hú không cần phải làm gì cả, cậu chỉ cần xuất hiện trước mặt anh, ngọn núi lửa ngủ yên quanh năm tuyết động của anh liền ào ạt phun trào dung nham. 

Hạ Hú mà còn tiếp tục mang theo mấy kẻ trong hậu cung của mình lắc lư trước mặt anh nữa, ngọn núi lửa của anh nhất định sẽ bùng nổ.

Thái Ca cảm thấy Nam Thanh Yến thế này cũng rất khiến người ta thương yêu.

"Nếu cậu đã nghĩ kỹ rồi, cũng đã tới đây rồi, anh khẳng định sẽ ủng hộ cậu. Vậy tiếp theo cậu định thế nào đây? Anh còn cố ý chạy đi nghe ngóng hộ cậu, có mấy người thật sự không phải tin đồn, nghe nói là đang theo đuổi cậu ấy thật đó."

Nam Thanh Yến không nói chuyện.

Thái Ca tiếp tục nói: "Theo ý của anh, nếu đã chia tay mà muốn tái hợp, nhất định phải giải quyết vấn đề ngày trước. Lúc trước vì sao hai người chia tay, cậu ấy có nói lý do cụ thể không? Hoặc là tự cậu nghĩ thử xem, bình thường cậu ấy hay giận dỗi trách móc cậu nhiều nhất là chuyện gì?"

Ngón tay trắng nõn thon dài của Nam Thanh Yến xoa xoa điếu thuốc lá trong tay, mặt mày cấm dục, môi mỏng ửng hồng: "Em ấy hay chê em quá sắc dục, em ấy chịu không nổi."

Một hơi thuốc của Thái Ca còn chưa kịp hít vào đã trực tiếp ho sặc sụa.

Thái Ca khụ khụ hai tiếng, hỏi: "Ủa giỡn hay thật vậy, cậu ấy chê cậu?"

Hẳn là phải ngược lại mới đúng chứ?

Anh ta chưa từng thấy người nào thanh tâm quả dục hơn Nam Thanh Yến!

Giữ mình trong sạch đến mức không giống thanh niên 23 tuổi một chút nào!

Nam Thanh Yến không đáp.

Anh ta còn có thể nói thế này đây, đột nhiên anh ta cảm thấy đây chính là lời nói thật!

Thái Ca nói tiếp: "Cậu có muốn nghe một ít ý kiến cá nhân của anh hay không?"

Nam Thanh Yến nhìn về phía anh ta.

"Thật ra ấy, mặc kệ là đang trong giai đoạn yêu đương hay là hôn nhân, đàn ông lẫn phụ nữ đều phải biết giả vờ!" Thái Ca nói, "Đương nhiên ý anh nói giả vờ không phải kêu cậu đi lừa người ta. Nhưng ít nhất lúc mới bắt đầu mối quan hệ yêu đương, cậu phải biết giả bộ một chút, ga-lăng một chút, cũng phải khắc chế một chút, chẳng hạn như lúc yêu nhau người ta ít nhiều gì cũng sẽ vô tình hoặc cố ý giấu đi những khuyết điểm của mình, rồi từ từ mới bộc lộ, chậm rãi cho đối phương nhìn thấy. Vừa mới yêu nhau đã lột quần người ta, khẳng định sẽ doạ đối phương chạy mất dép."

"Là em ấy lột quần của em trước mà."

Thái Ca nỗ lực khống chế biểu cảm trên mặt mình: "Thế sao cậu ấy lại ghét bỏ cậu như vậy?"

"Em ấy... chính là vừa sợ vừa dâm." Nam Thanh Yến đáp.

Vừa kéo quần, Hạ Hú liền quíu.

Yếu ớt vô cùng.

Sợ xong lại dâm, dâm xong rồi sợ, cứ thế lặp đi lặp lại, trừ tiếp bắt anh thành tù binh hoàn toàn.

Từ lúc trở thành tù binh đến khi chia tay, đã nhiều năm trôi qua mà anh còn nhớ mãi không quên, trong lòng vừa đau vừa nóng.

Thái Ca xem như nhìn ra rồi.

Hoá ra anh Nam của chúng ta thích người vừa sợ vừa dâm.

Sợ mà còn dâm, đó mới thật sự là dâm!

Nam Thanh Yến nhà bọn họ thoạt nhìn thì băng thanh ngọc khiết, hoá ra sở thích lại là loại hình này.

Anh ta thật sự phải nhìn với cặp mắt khác xưa rồi.

Hạ Hú và Liễu Phấn cùng cưỡi xe đạp đôi, đi dạo một vòng quanh thành cổ.

"Chú nói xem anh có cần duy trì khoảng cách một chút với chu hay không?" Liễu Phấn đột nhiên hỏi.

Hạ Hú quay đầu lại nhìn anh ta.

"Để Nam Thanh Yến đừng có thật sự nghĩ rằng hai chúng ta đang yêu nhau ấy mà." Liễu Phấn nói tiếp.

"Anh nghĩ nhiều rồi." Hạ Hú đáp.

"Thật sự là do anh nghĩ nhiều hả? Cậu ta biết chú diễn Triệu Tuyên Mỹ, vậy mà còn chạy đến đây diễn Trần Lưu Thanh kìa." Liễu Phấn nói.

Dưới chân Hạ Hú đạp nhanh hơn, thở hồng hộc đón gió đêm thổi vào mặt.

Nam Thanh Yến đến cùng là muốn làm cái gì chứ.

Trả thù cậu? Hay là muốn...

Tim Hạ Hú càng đập nhanh hơn, lắc lắc đầu, dưới ánh tà dương mái tóc cậu rực sáng lên màu nâu hạt dẻ, dày đậm phồng lên như bụi rong biển đong đưa.

Kể từ lúc gặp lại Nam Thanh Yến, cả người cậu liền có một loại cảm giác rất kỳ quái, vô cùng căng thẳng, dù có làm thế nào cũng không thể thả lỏng được.

Mặc Thành lúc này trông không giống như lần trước cậu đến, đặc biệt là càng tới gần dãy núi xanh lượn lờ sương mù, bối cảnh phim đều đã được dựng xong hết rồi, tháng Năm năm nay tuy rằng có vẻ lạnh hơn những năm trước, nhưng hoa thu hải đường (*) cũng đã nở rộ, hai bên đường khắp nơi đều là hoa. Trong lòng bàn tay của pho tượng Phật lớn ở trước Phật điện nở rộ một đoá tịnh đế hồng liên (**), nụ hoa hồng nhạt đón gió nhẹ nhàng đong đưa.

(*) Thu hải đường

(**) Tịnh đế hồng liên: là đóa hai hoa sen nở trên cùng một cuống, được xem là loài sen đứng đầu về sự thanh tao thuần khiết, quý hiếm và xưa kia dành tiến vua nên có tên "Tịnh Đế". Ngoài ra, theo truyền thuyết thì sen Tịnh Đế là hiện thân của tình yêu vì có một đôi nam nữ yêu nhau mà không thành, cùng nhau tự trầm ở hồ sen và sau đó hóa thành sen đôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net