Chương 2: Sao băng tận thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chương 2: Sao băng tận thế

Edit: Meo Meo Lười Sưởi Nắng

-------

Thời Sở bước xuống bể bơi nhìn thực ưu nhã, không giống như Tề Kiến Quốc nhảy vào bể phát ra tiếng "Ào ào".

Nếu Thời Sở tới tập luyện, Tề Kiến Quốc buổi chiều dù sao cũng không có lớp, đơn giản bám đuôi, tranh thủ tới ngắm mấy cô em mặc đồ bơi xinh đẹp.

Đương nhiên, trong trường học thì đừng hy vọng nhìn thấy mỹ nữ bikini, phần lớn mấy em gái đều mặc áo tắm liền mảnh, nhiều lắm thì là trên buộc dây dưới quần váy. Trường cũng không mở cửa cho người ngoài vào bơi, cho nên ở đây đều là sinh viên trong trường, cái khác không nói, xét điểm kia ít nhất một đám sinh viên thanh xuân non nớt vẫn thực dễ nhìn.

Thời Sở chìm xuống dưới nước, hoà vào màu nước lam nhạt trong suốt dưới bể, cùng với mấy ô vuông nhỏ dán hoa văn cá heo nơi đáy nước, cả người như con cá, đã lướt đi một đoạn rất xa.

Tề Kiến Quốc cười rộ lên: "Lão lục bơi thật lợi hại!"

Sau đó liền thấy, tất cả các em gái xung quanh đều lấp lánh sao nhỏ trong mắt, chăm chú nhìn mỗi mình Thời Sở.

Không sai, Thời Sở chính là tiêu chuẩn của người mặc quần áo thì gầy, cởi quần áo có thịt, bình thường nhìn tuyệt đối không cường tráng, thậm chí còn hơi gầy, chiều cao 1m82, cũng không tính là cao, tuy không có gầy tới mức tong teo như gậy trúc, nhưng tứ chi thon dài, đi cùng khuôn mặt thanh tú ấm áp, nhìn thế nào cũng thấy ôn nhu vô hại.

Có điều chỉ cần cởi quần áo, giá trị mỹ mạo thẳng tắp bay lên, không nói cái khác, đường cong thân thể lưu loát kia chính là cảnh đẹp ý vui, rõ ràng không phải kiểu người đầy cơ bắp, nhưng mà so với nam nhân cơ bắp lại càng thêm hấp dẫn ánh mắt người khác, chính là mẫu người nhiều một phân ngại gầy, thiếu một phân ngại mập, không có tí thịt thừa nào, càng không phải loại gầy trơ xương, mà mỗi một tấc da, tấc thịt đều hoàn mỹ.

"Đẹp trai quá." Có cô em cảm thán.

"Kia không phải đẹp trai, phải là xinh đẹp mới đúng."

Xác thật rất xinh đẹp, Tề Kiến Quốc sớm đã không còn cảm xúc chua lòm như lúc đầu, vừa quay đầu liền nhìn thấy một người trẻ tuổi đang cầm khung vẽ, bên cạnh hắn là một đám em gái xinh đẹp.

Quả nhiên, chỉ cần mỗi lần lão lục tới luyện bơi, vị này tất nhiên cũng sẽ đến.

Không chỉ có Tề Kiến Quốc biết hắn, trong trường không có ai không biết hắn. Phó Hi - người nổi tiếng của viện nghệ thuật bên cạnh, trường bọn họ cũng tính là đại học tổng hợp, có khoa nghệ thuật xếp nhất nhì trong nước, không chỉ riêng mỹ thuật, viện âm nhạc cũng nổi danh toàn quốc. Phó Hi này, chính là tài tử nổi danh của viện nghệ thuật, còn chưa tốt nghiệp, tranh của hắn vẽ ra có thể bán được mấy chục vạn (mấy trăm triệu VNĐ đi) một bức, so với tranh của giáo sư trong viện còn có giá hơn, hơn nữa bởi vì ít tuổi, giá trị tăng thêm càng nhiều, chỉ cần là tranh hắn vẽ thì phòng trưng bày tranh nào cũng ưa chuộng. Nghe nói hắn ba tuổi cầm bút vẽ, mẹ hắn vốn có tiếng tăm trong giới hội hoạ, ba hắn cũng là dương cầm gia (nghệ sĩ piano) nổi danh, xuất thân từ gia đình nghệ thuật, từ nhỏ được nghệ thuật hun đúc, dáng người hắn lại còn ngon lành, mặt mày tuấn lệ, thân thể thon dài, chuẩn một hình tượng vương tử trong truyện tranh tiểu thuyết, thậm chí bất kể lúc nào, vây xung quanh hắn cũng đều là mỹ nữ.

Vậy mà hắn lại quấn lấy lão lục... cũng một năm rồi đi? Từ sau khi vô tình nhìn thấy lão lục bơi tại khu bể bơi.

Tề Kiến Quốc thoáng nhìn lại Thời Sở đã bơi xa xa, không phải chỉ là vẽ người thôi sao, cậu ấy cũng chẳng phải bánh bèo, thân là đại nam nhân cũng ăn cái hại nào đâu! Người ta đã đề nghị một cái giá cao rồi mà lão lục vẫn một mực từ chối.

Không sai, vị Phó đại thiếu gia Phó Hi này, vẫn luôn muốn mời Thời Sở làm mẫu, muốn vẽ một bức tranh toàn cảnh cơ thể cậu, mà cái gọi là tranh vẽ cơ thể ở viện nghệ thuật, đương nhiên là không mặc gì cả. Thời Sở cự tuyệt hắn ít nhất cũng hơn mười lần, hắn thế mà bám riết không tha, đến bây giờ vẫn chưa từ bỏ.

Từ miệng Phó Hi, chỉ Thời Sở mới có thân thể "Hoàn mỹ nhất", nhưng Thời Sở lại lễ phép nói "Cảm ơn", đối với việc làm mẫu cậu căn bản không thích.

Đối với Thời Sở, cái gọi là luyện tập bơi lội cũng chỉ là làm ra vẻ thôi, đến lượn lờ vài vòng, dựa vào thể lực của cậu thì còn cần luyện tập chỗ nào, lấy giải nhất ở đại hội thể thao đại học có nghĩa lý gì, vì thế, đảo vài vòng liền lên bờ, rõ ràng nhìn thấy Phó Hi, cũng làm như không thấy, trực tiếp vào phòng thay quần áo.

Bởi vì lúc bơi cũng không có nhìn đến di động, lúc này lấy ra nhìn, lại ngây ngẩn cả người.

"Nhanh như vậy?" Cậu nhíu mày nói.

Lần đếm ngược này, vậy mà chỉ có 21 ngày, còn không tới một tháng.

Có điều, khoảng cách thời gian ngắn như vậy, có lẽ cũng không phải một cái đại thế giới mất nhiều thời gian nào đó, chỉ hy vọng nhiệm vụ không quá phiền toái.

Đem cái di động bề ngoài chả bắt mắt tí nào, nhìn còn như hàng nội địa nhét vào túi quần, cậu mặc quần áo nghiêm chỉnh rồi cùng Tề Kiến Quốc ra khỏi khu bơi lội, xa xa nghe được tiếng trống lẫn tiếng reo hò từ sân thể dục bên kia, hừm, bóng rổ cái gì, cảm xúc cổ động còn mãnh liệt hơn so với bơi lội nhỉ.

Vừa lúc này Trương Tông Thụy nhảy một cái lấy đà, đẹp đẽ đưa bóng vào rổ, khiến cho nam sinh xung quanh một trận hoan hô, nữ sinh một đám hét chói tai.

Thời Sở cũng không dừng bước, chỉ là từ xa nhìn thoáng qua, cười cười liền rời đi.

Dù sinh hoạt vườn trường thoải mái bình an như vậy cậu có thực quý trọng, cũng không dư thừa thời gian mà lãng phí tại đây đứng sầu đời.

"Đi ăn lẩu cay không?" Thời Sở nhìn Tề Kiến Quốc.

Tề Kiến Quốc nheo mắt: "Chú mời anh?"

Thời Sở lập tức nói: "Được, em mời, gọi cho lão đại bọn họ lên luôn đi."

Tề Kiến Quốc cười hắc hắc, "Được rồi!"

Vừa nói vừa khoác vai Thời Sở cười hì hì ra ngoài.

Thời Sở đã quay người qua chỗ khác, chưa từng nhìn đến chỗ nghỉ ngơi bên trong sân bóng rổ, nhưng ở đấy lại có một nam sinh cao lớn khác, ánh mắt xa xăm nhìn lại đây.

Dù có ra sao thì tháng ngày nhẹ nhõm đều trôi thật nhanh, đối với đám anh em bên người thì sáng sớm bò dậy đi học lớp của lão vu bà đã quá thống khổ rồi, nhưng mà đối với Thời Sở, đây lại đều là hạnh phúc.

Trong khi chờ đồng hồ đếm ngược về không (0), Thời Sở do dự một chút, vẫn lấy điểm đổi một quyển [Lưu Phong Đao Pháp], dù sao cái gọi là thế giới ngẫu nhiên cũng không biết là dạng gì, cậu vẫn luôn là một người thực tế, nếu muốn chân chính đi theo võ hiệp thì ban đầu phải đổi lấy kiếm pháp, bởi vì dùng kiếm là đẹp trai nhất.

Có điều cậu lại không làm thế.

Thời Sở từ lúc bắt đầu, hướng tiếp cận chính là quyền pháp, không phải cậu muốn vậy, mà là so với kiếm pháp, quyền pháp thuận tiện hơn, giá cả hợp lý lại còn thích hợp ẩn thân.

Cậu vốn dĩ lớn lên không có tính cách xâm lược, nhưng người có binh khí cùng không có binh khí, dù sao cũng không giống nhau, cậu tay không tấc sắt, phối với diện mạo này, tự nhiên càng dễ làm người buông lỏng cảnh giác, cũng dễ dàng khiến người lơ là, cho nên có thể tìm được đường sống trong chỗ chết.

Kiếm khách rất đẹp trai, nhưng lại quá mức nguy hiểm, cậu từ lúc bắt đầu đã bỏ qua. Lúc này đổi lấy đao pháp, chỉ là vì muốn đối phó mọi tình huống phát sinh. Cái gọi là thế giới ngẫu nhiên nếu chả liên quan gì tới võ hiệp, cầm dao cũng không quá gây chú ý, hơn nữa ở thế giới hiện thực dao còn dùng được hơn kiếm.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy nghĩ mơ hồ của cậu, chỉ sợ thế giới ngẫu nhiên kia, không phải là thế giới võ hiệp quen thuộc nữa.

----

Cùng anh em trong ký túc chào hỏi qua, lại đi đến rừng cây nhỏ quen thuộc, cậu nhắm mắt lại, lẳng lặng chờ đợi một khắc kia đến.

"Đinh" một tiếng nhỏ vang lên. Cái khiến Thời Sở ngạc nhiên thế nhưng lại là một cái tin nhắn từ di động!

"Cùng Bạch Bào Tư Tế đến chung một thế giới, có muốn hình thành tổ đội không, xin trả lời [Có / Không]."

Thời Sở: "......"

Nói thật, sau khi trải qua nhiều thế giới như vậy, Thời Sở tuy rằng vẫn luôn đứng bên phe chính nghĩa, nhưng sự tín nhiệm giành cho người khác đã hạ đến không thể thấp hơn, không phải đối với anh em "Ngốc bạch ngọt" trong hiện thực, mà là đối với mấy gia hoả đã cùng cậu trải qua nhiều cái thế giới biến thái. Người gọi là "Bạch Bào Tư Tế" này có vẻ cũng đứng bên phe chính nghĩa, nhưng cũng không mang lại quá nhiều cảm giác an toàn cho cậu.

Đang muốn chọn [Không], thế mà lại "Đinh" một tiếng —

"Đối phương đã đồng ý tổ đội, xin sớm trả lời."

Thời Sở: "......"

Đã cùng đến một thế giới, nếu đối phương đồng ý còn cậu từ chối, có thể rước lấy phiền toái hay không?

Đã không thành bạn lại chuốc lấy thù, loại chuyện ngu xuẩn này cậu cũng không muốn phát sinh.

Thở dài, rốt cuộc vẫn chọn [Có].

Chỉ hy vọng đồng đội này đáng tin cậy một chút mới tốt.

Còn đang suy nghĩ, cảnh tượng trước mặt cậu liền hoá hư ảo, rừng cây nhỏ càng ngày càng trở nên mơ hồ, đương nhiên cảnh này cậu trải qua quá nhiều lần, sớm đã chả lạ lẫm gì.

Một lúc sau, bên tai truyền đến thanh âm rộn ràng nhốn nháo.

Đây là...một trung tâm thương mại?

Đám người trước mắt bắt đầu di chuyển, phía trước là thang cuốn màu vàng nhạt, dưới chân là sàn đá cẩm thạch đậm màu, cửa hàng hai bên đều rất có phong cách, quần áo treo trên người ma nơ canh trưng bày trong tủ kính đại khái có cái giá mà Thời Sở vừa nhìn liền bị doạ đi.

Cách đây không xa có một quán kem, bên trong xếp hàng dài, tràn ra cả phía ngoài cửa hàng, hai ba đứa nhóc chơi đùa gần đó.

... Hình ảnh giống với một cửa hàng bình thường......

Thời Sở mặc áo thun quần jeans ở chỗ này cũng chẳng có gì khác biệt, ngược lại rất thích hợp, thế cho nên, sáu ô đựng trang phục cổ trang trong hành lý vô hình được hệ thống tặng kèm từ lúc bắt đầu gia nhập căn bản không có tác dụng.

Thật ra, suy đi nghĩ lại, Thời Sở cũng không nghĩ tới lúc này lại không phải thế giới võ hiệp, trái lại còn là cảnh tượng náo nhiệt phồn hoa.

Cậu cũng không buông lỏng cảnh giác, không chừng một lát sau lại có người lao ra cho mình một quyền thì sao?

Đề phòng xem xét, cậu cầm lên di động, danh sách liên lạc cũ đều đã biến mất không thấy đâu, di động thì lại vẫn còn, phải biết rằng, trước kia khi cậu đến mấy thế giới võ hiệp, di động...đương nhiên là không có khả năng tồn tại.

Chỉ còn lại một số liên lạc, không hiển thị tên, nhưng ngẫm lại thì cũng biết đây là ai.

Thời Sở cầm điện thoại, gọi vào số này.

Bên kia lại rất nhanh bắt máy, Thời Sở vừa định nói, trong tầm mắt xuất hiện một người khiến cho cậu cả kinh đến suýt rớt luôn di động.

Cùng mặc áo thun quần jean nhàn nhã, nhưng so với áo thun của Thời Sở là hàng đổ đống bên đường, quần jeans giặt đi giặt lại tới trắng bệch, áo của người nọ bằng một tháng tiền cơm của Thời Sở, lại nhìn mẫu quần jeans kia, chậc, vừa thấy liền biết giá không rẻ tí nào, huống chi, hắn còn mang một khuôn mặt anh tuấn trong sáng, đứng đây liền có mấy em gái nhỏ âm thầm chỉ chỉ trỏ trỏ.

Càng làm cho Thời Sở mở to mắt, chính là trong tay hắn cũng cầm một cái di động, tiếng nói truyền ra từ di động của chính mình.

"Thời Sở?"

Có gì xấu hổ hơn việc họp tổ đội với bạn trai cũ đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net