Chương 4: Sao băng tận thế (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 4: Sao băng tận thế (3)

Edit: Meo Meo Lười Sưởi Nắng

-------

Dựa vào nhĩ lực (khả năng nghe) của Thời Sở, có thể nghe thấy đủ mọi loại kêu gào thảm thiết do hỗn loạn mang đến, không còn thời gian để do dự, lập tức lựa chọn bốn tiểu đồng đội.

Một cặp song sinh nữ tầm mười sáu mười bảy tuổi, một người tên Chân Già, một người tên Sơ Lâu Toa, mặc quần áo dị tộc điển hình, váy da ủng da, áo ngắn, tóc đen thắt bím bằng đủ thứ trang sức nhỏ nhiều màu kêu leng keng, đuôi tóc mượt mà xanh biếc như đuôi khổng tước, càng tôn thêm gương mặt tươi đẹp như hoa, hoạt bát khả ái. Hai nhóc cũng không phải người Trung Nguyên, nguyên nhân Thời Sở lựa chọn bọn họ là vì combo chiết khấu 70%, tuy rằng tính cách cũng hơi í ẹ, nguyên bản cùng Thời Sở trải qua một cái thế giới giang hồ, lấy vai phản diện xuất hiện, trình độ ngây sơ đáng sợ, cũng bạo lực đến tàn khốc, tóm lại cũng không phải người tốt. Có điều, sau khi chân chính triệu hồi vài lần mới phát hiện, suy nghĩ hai đứa rất đơn giản, bởi vì hệ thống tặng kèm một chút thôi miên thuần phục, hai đứa thế mà lại trở thành tiểu đồng đội trung thành nhất với Thời Sở.

Lại thêm một em gái váy lụa trắng, nhìn mười tám chín tuổi, ánh mắt trầm tĩnh, gương mặt như sương tuyết, không chỉ xinh đẹp mỹ lệ, khí chất còn phóng khoáng, tên Trình Thu Linh; sinh ra tại Thần Kiếm Trang, con gái thứ của Thần Kiếm lệnh chủ Trình Phi Vũ, ở nhà không được cha mẹ thương yêu, tự đem kiếm pháp Tố Tâm gia truyền luyện đến tầng thứ bảy. Lúc Thời Sở trải qua thế giới của Trình Thu Linh, cô nàng không bằng huynh trưởng Trình Thu Hồng từ niên thiếu đã xưng hiệp sĩ giang hồ, không xinh đẹp bằng muội muội Trình Thu Mộc đệ nhất mỹ nữ, kém cả đệ đệ Trình Thu Trạch – đệ tử chân truyền của quật sơn lão nhân. Trình Thu Linh ở Thần Kiếm Trang như người vô hình. Nhưng tới khi gia đình lâm cảnh nguy nan, huynh trưởng chạy trốn, muội muội khóc lóc, đệ đệ gia nhập tà đạo làm phản, cô nàng lại tu luyên võ công cái thế, kinh diễm bốn phương...Cũng là tiều đồng đội có giá cao nhất của Thời Sở.

Còn lại một người so với ba người kia bình thường hơn, là [Tán Hoa Tiên Thủ] Phương Dư Vãn, mặt mày thanh tú, tươi cười nhạt nhẽo, quần áo xanh lá giản dị, khoé mắt in hằn dấu vết phong sương, nhìn tầm ba mươi tuổi, khí chất điềm đạm, ánh mắt ôn nhu, dễ khiến người khác sinh hảo cảm. Nguyên nhân Thời Sở lựa chọn rất đơn giản, cô ấy tinh thông ám khí cùng các loại thuật tà đạo, quan trọng nhất là kinh nghiệm giang hồ phong phú, là một người khéo léo chu đáo, thời điểm sinh tồn cũng là một tiểu đồng đội đáng tin cậy.

(Tóm tắt của editor: Party của Thời Sở có: cặp song sinh dị tộc Chân Già – Sơ Lâu Toa; kiếm khách Trình Thu Linh; tinh thông ám khí Phương Dư Vãn. Quan trọng: tất cả là gái)

Bên Trương Tông Thụy cũng rất mau xuất hiện ba nam một nữ, không hẳn, là hai nam nhân cao lớn, một em gái trẻ cùng một bé trai, đối lập với một bên toàn nữ của Thời Sở.

Thời Sở giới thiệu nhanh: "Chân Già cùng Sơ Lâu Toa là người dị tộc, không chỉ sức lực lớn vô cùng, từ nhỏ còn tu tập thần quyết, rất bạo lực nhưng khá nghe lời. Trình Thu Linh, kiếm khách rất mạnh. Phương Dư Vãn, tinh thông ám khí, rất chuẩn xác, tôi định cho cô ấy dùng thử súng, kinh nghiệm giang hồ của cô ấy tương đối phong phú."

Trương Tông Thụy gật đầu, cũng ngắn gọn giới thiệu: "Bởi vì các thế giới của tôi cũng không giống nhau, các loại hệ thống ma pháp giáo hội cũng không tương đồng, có điều khác biệt không lớn lắm. Iris - Quang Minh Tư Tế, am hiểu thần thuật chữa trị. Arthur, Nguyên Tố Pháp Sư, am hiểu thuật pháp hệ hoả - băng, rất bạo lực, tính tình không tốt lắm. Khải, bán yêu, am hiểu cung tiễn, thông thạo thuật pháp hệ mộc, so ra vẫn kém pháp sư chân chính, nhưng vì hắn là con của tự nhiên nên thuộc tính phi thường hữu dụng, tính tình ổn trọng đáng tin cậy. Chiến Đấu Thiên Sứ - Lance, hắn kỳ thật cũng không phải người, là công cụ do giáo hội chế tạo ra để chuyên đối phó ma pháp, tinh thông thuật pháp hệ lôi (sét)."

(Tóm tắt của editor: Party của Trương Tông Thuỵ có: Iris- chuyên chữa bệnh; Arthur -pháp sư hệ hoả + băng; Khải – pháp sư hệ mộc; Lance – pháp sư hệ lôi)

Hắn vừa dứt lời, vòng bảo vệ của các tiểu đồng đội cũng vừa vặn đếm ngược về 0, bọn họ lúc này mới có thể nhìn thấy thế giới xung quanh, sau đó vừa thấy liền kinh hãi.

Ngoại trừ Lance nhắm mắt lại, cơ hồ không hệ bị dao động, mấy người còn lại đều mở to hai mắt, vẻ mặt không dám tin.

Bọn họ không phải NPC chân chính, vẫn có thể lập tức tiếp nhận tam quan mà hệ thống phân phát, tuyệt không nghi ngờ sự tồn tại của người chơi. Bọn họ đều người là thật, thậm chí không phải NPC trí năng. Bọn họ tồn tại thực sự ở thế giới của bọn họ, nhưng có thể ngẫu nhiên "Xuyên qua".

"Đây là cái quỷ gì?" Arthur khiếp sợ nói. Đương nhiên hắn nói tiếng Anh.

"Arthur." Trương Tông Thụy hô một tiếng.

Cùng Thời Sở chứng kiếm một màn Dị Hình từ trên trời trút xuống như lưu tinh hỏa vũ (sao băng mưa lửa).

Nếu là mưa sao băng thật thì lúc này đã sớm kết thúc rồi, đây lại là quái vật rơi xuống như mưa.

Không biết chỉ xuất hiện quanh đây, hay đã "Ầm ầm" toàn địa cầu rồi, chỉ nhìn đã khiến người hãi hùng khiếp vía.

Arthur lúc này mới quay đầu, không tình nguyện nói: "Tôi đang nghiên cứu một cái phép thuật mới thì bị lôi tới đây." Nói bằng tiếng Trung tiêu chuẩn.

Thời Sở nhìn về phía Trương Tông Thụy, Trương Tông Thụy giải thích: "Bọn họ đều đi theo tôi, xuyên qua không ít thế giới, là tôi dạy bọn họ, vừa vặn cũng có thể lén lút nói chuyện mà không sợ bị người khác nghe hiểu."

Nhìn mấy người nước ngoài chính gốc kia, Thời Sở lại nghĩ tới điểm Tiếng Anh lẹt đẹt hồi cấp 3, chân thành nói: "Anh thực vất vả."

Trương Tông Thuỵ rầu rĩ: "Cậu biết là tốt rồi."

Hai người nhìn nhau, bỗng nhiên cười, không biết vì cái gì, tựa hồ tìm về cảm xúc xa xưa lúc còn là người yêu, xưa hơn là thanh mai trúc mã, ai mà nói yêu đương không dễ, hay chia tay rồi vẫn làm bạn, đơn giản là vô nghĩa, lừa người không hiểu mà thôi.

Cuối cùng, một đám người ăn mặc kỳ quái chả ăn nhập gì với thời đại này đứng trên sân thượng, nhìn thành phố kinh dị trước mặt.

Sắc trời dần tối, hoàng hôn dần buông, từng đợt "Sao băng" vẫn không ngừng rơi xuống địa cầu, chính là ác mộng.

Ít nhất ở trong mắt bọn họ là như vậy.

"Nhanh lên, cho bọn họ thay quần áo đã." Thời Sở nghĩ đến chính là cái này.

Phía dưới khu thương mại đã trở nên vô cùng hỗn loạn, tiếng hét chói tai nơi nơi hoà vào tiếng còi của cảnh sát. Thời Sở vẫn hy vọng cảnh sát có thể nhanh chóng kiểm soát cục diện, nhưng theo kinh nghiệm thực hiện nhiệm vụ, chỉ sợ khả năng không lớn.

Nếu là việc có thể giải quyết dễ dàng đã không trở thành nội dung nhiệm vụ.

"Rầm!"

Lại là một con Dị Hình bổ nhào xuống sân thượng, quán tính quá lớn, giống con lúc nãy tạo thành cái hố lớn trên sân. Mỗi khi một con rơi xuống, cư nhiên dùng một bộ móng vuốt, không, là bộ giác hút ghê tởm nhìn như tứ chi trực tiếp bám dính lấy mặt đất.

"Cẩn thận!" Trương Tông Thụy nghiêm mặt.

Có lẽ do ma sát với khí quyển lúc rơi xuống, trên người quái vật này còn lùng bùng lửa đỏ hừng hực thiêu đốt, da đen lửa đỏ, giống như dung nham trên núi lửa, xúc tu hai bên đỏ tươi như hoa đỏ cắm trên đá núi, nhưng tuyệt đối không khơi gợi cảm xúc tốt đẹp gì. Bởi vì khi xúc tu mở ra, bên trong là đám thịt mềm nhoét nâu đỏ khiến người buồn nôn, cộng thêm bốn cái xúc tu dài ngắn khác biệt, vặn vẹo thành góc độ quỷ dị, dưới đáy có tứ chi gắn giác hút.

Thời Sở đương nhiên biết phải cẩn thận, ngẫm lại những thứ này có thể xuyên qua tầng khí quyển, không chút thương tổn đáp xuống địa cầu, cơ bản chúng nó kinh khủng thế nào chứ, hơn nữa dựa theo lực hấp dẫn của địa cầu khiến quán tính lớn, đủ để đem bất cứ thứ gì hủy thành cặn bã, đây còn là một "Sinh vật" a! Cơ thể bất tử đã nói lên mức độ cứng rắn, sắt thép còn không bằng.

Ngay lúc này, Thời Sở nghe được tiếng bước chân hỗn loạn, kèm theo tiếng gào thét!

Hiển nhiên là mấy người phía dưới không biết chạy trốn nơi nào đành chạy bừa lên sân thượng, vừa lúc thấy cửa mở, muốn tới lánh nạn, lại tận mắt thấy cảnh quái vật đáp đất, tự nhiên thấy lên trên an toàn hơn ở dưới, rốt cuộc nhìn qua quái vật cũng không có cánh.

Người tới... cũng không ít.

Nhìn thấy một đoàn cả trai lẫn gái trên sân thượng, người mặc trang phục cổ trang người mặc quần áo trung cổ, đám người tới cũng sửng sốt một chút, nhưng quay qua nhìn thấy mấy cái xúc tu ghê tởm còn chảy dịch nhớt của quái vật , liền đem ấn tượng quái gở ném ra sau đầu.

"Chạy mau!" Thời Sở chỉ kịp nói hai chữ, đã thấy mấy con Dị Hình cấp tốc "chạy" tới cửa, tứ chi dài ngắn lúc chạy lại giống với côn trùng chân đốt.

Đám người vừa lên sân thượng thấy thế muốn lui, lại bị mấy người chạy sau dồn về trước, đẩy ra ngoài cửa.

Thời Sở khẽ cắn môi, phi thân bay lên, lúc này hận chính mình không lựa chọn vũ khí, ai biết người quái vật này có chạm được vào hay không, dù sao cũng là sinh vật không rõ, lỡ có chết oan thì thật ngu ngốc.

"Công tử, bắt lấy!" Sơ Lâu Toa lanh lảnh hô, trực tiếp đem vũ khí vứt cho Thời Sở.

Vũ khí của cô nàng là một cây rìu lớn, cặp song sinh sống ở bộ tộc, ai cũng dùng loại vũ khí này, chọn cục đá cứng nhất, mài thành lưỡi rìu, gắn lên thân gỗ cứng bị cầm lâu tới bóng loáng, vô cùng kiên cố. Cán rìu nhìn còn dài hơn cả người Sơ Lâu Toa.

Thời Sở tiếp được, lúc mọi người còn chưa kịp thấy rõ, cậu đã đáp xuống trước mặt đám người bị doạ tới thất kinh, đem rìu lớn vung lên, chém ngang một phát!

Bọn Dị Hình ngoài hành tinh này, xúc tu hai bên trực tiếp duỗi dài ra như hai cánh tay đẫm máu, hướng thẳng về Thời Sở, doạ cho trai gái phía sau gào thét lên thảm thiết.

"Mau lui!" Thời Sở vừa hô vừa cảm thấy rìu lớn bổ vào người quái vật như chém vào đá cứng, căn bản không thể tạo thành bất cứ vết thương nào.

Thời Sở vận chuyển nội lực, dù "lòng bàn chân" con quái đang chặt chẽ hút lấy mặt đất, "Đang" một tiếng, cậu vẫn hất ngược được nó bay ra ngoài, rìu đá trên tay Thời Sở cũng sứt mẻ không ít, có thể thấy được mức độ cứng rắn của bọn này. Dị Hình không có ngã rạp, tứ chi quỷ dị của nó vững vàng đáp xuống đất, lại lần nữa xoay thân đối mặt với Thời Sở. Nó hiển nhiên đã bị chọc giận, phát ra sóng âm chấn động từ hai bên xúc tu, thanh âm sắc nhọn vang lớn xông thẳng đến màng nhĩ khiến người nhức óc.

"Con mẹ nó nộ khí rồi!" Một gã choai choai bị ngã ở cửa cầm di động quay được một màn này, hưng phấn hét.

Đám người thấy Thời Sở ngăn lại quái vật, trong lòng bình tĩnh lại, sợ hãi giảm đi tò mò tăng lên.

Trương Tông Thụy trầm mặt, hắn đã nhìn ra Thời Sở rất cường đại, quái vật kia có vẻ không làm gì được Thời Sở, chính là Thời Sở cũng không làm gì được nó.

Cái gọi là cứu vớt thế giới tuyệt đối không phải nói chơi, cho nên hắn ngẩng đầu, nhìn mưa Dị Hình vẫn đang rơi, thật là phá hủy ảo tưởng tốt đẹp về mưa sao băng. Đám chết chóc này rốt cuộc có bao nhiêu? Dựa vào bọn họ, sao có thể hoàn thành nhiệm vụ bất khả thi này?

Trời đất những người này còn đang...

Hắn đi qua, lạnh như băng hô lên: "Còn không mau chạy, nơi này rất nguy hiểm!"

Thời Sở đang nỗ lực ở cứu bọn họ, không phải đang biểu diễn.

Trương Tông Thụy vừa dứt lời, thêm một con Dị Hình rơi từ trên trời xuống, giống bọn trước lún thành một cái hố trên sân!

Sau đó bên trong lại phát ra tiếng hét thất thanh, mọi người quay đầu nhìn, đã thấy một con Dị Hình không biết vọt tới phía sau từ lúc nào, thân hình cao lớn dữ tợn khủng bố, hai cái xúc tu trực tiếp cắn vào một bà cô trung niên, giác hút trên tứ chi gắt gao hút lấy thân thể người này, cơ hồ trong nháy mắt đem cả người bà ta hút khô, túi da khô quắt còn lại sau đấy bị nuốt trọn vào bụng.

Cảnh tượng dường như chỉ xuất hiện trong phim kinh dị kinh rốt cuộc khiến đám người vừa rồi còn tò mò vây xem Thời Sở phát hoảng. Trương Tông Thụy đang muốn nói gì đó, đám người nãy đã chen lấn xô đẩy ra ngoài, một cô gái trẻ còn trực tiếp bị dẫm đạp trên cầu thang. Lối ra sân thượng quá hẹp, lại chen đầy người, Trương Tông Thụy muốn phi vào trong cũng không được, Dị Hình từ đâu ra đã lấp kín toàn bộ phía dưới cầu thang, nhuần nhuyễn đem từng người hút khô nuốt vào bụng.

Tình hình xấu nhất rốt cuộc đã xuất hiện.

Bọn Dị Hình này, dùng con người làm thức ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net