Chương 7: Sao băng tận thế (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Sao băng tận thế (6)

Edit: Meo Meo Lười Sưởi Nắng

-------

Đối với đám Dị Hình này, dùng biện pháp "Chặn đường" chỉ sợ không cản được bao lâu. Bọn họ một đường trượt xuống, thẳng đến khi hai chân vững chãi đặt lên mặt đất mới thở dài nhẹ nhõm. Sơ Lâu Toa đáp đất đầu tiên đem cửa gỡ ra, phát hiện tầng hầm để xe giờ đây cũng đã thành một mảnh hỗn độn. Dị Hình từ trên trời rơi xuống, có không ít con một đường xuyên thẳng tới tầng áp chót này. Chẳng qua người dưới này quá ít nên bọn chúng mới không lưu lại, đa phần lên trên mặt đất rồi.

Điều này càng xác định bọn chúng nhất định là sinh vật có trí tuệ.

Vẫn còn một con Dị Hình lưu lại, Thời Sở dùng cán cây lau nhà xuyên qua nó như xiên thịt nướng.

"Hầm gửi xe này có mấy cửa?"

Trương Tuệ Tuệ thở phì phò, ngữ điệu dồn dập: "Ba, xe của tôi ở gần đây." Nàng run rẩy lôi ra chìa khoá xe từ trong bóp da.

Thời Sở tiến lên vài bước, nhặt lên một chùm chìa khoá trên mặt đất, bên cạnh còn có một cái ví nam. Xem ra, vị này lúc ở bãi đậu xe đã gặp phải bọn Dị Hình nhìn người như nhìn thức ăn ngon kia rồi. Cậu ấn nút trên chìa khoá, một chiếc SUV cách đó không xa phát ra một tiếng "Tích".

"Ai biết lái xe?" Thời Sở giơ lên chìa khóa.

Xe của Trương Tuệ Tuệ không lớn, nhiều nhất ngồi được năm người, chen chúc có thể được sáu, bảy người. Nhưng ở đây tổng cộng có mười lăm người, không thể chui vào hết được. May mắn chiếc SUV kia có thể đỡ một chút.

Vấn đề chính là...... ai sẽ lái xe?

Lâm Tây Uyên xấu hổ: "Tôi ngồi xe buýt tới." Viện nghiên cứu của hắn còn đặc biệt hẻo lánh, trạm xe buýt còn cách xa.

Thời Sở cùng Trương Tông Thụy đều không lựa chọn kỹ năng "Lái xe" này. Đùa sao, người thì một cái cổ đại võ hiệp, người thì một cái huyền huyễn cổ đại phương Tây, cái nào cần tới kỹ năng "Lái xe" hiện đại này chứ.

Lúc này, nữ sinh nhút nhát giơ tay: "Tôi...... Tôi tháng trước mới vừa lấy bằng lái, nhưng, nhưng thật sự không được thành thục cho lắm..."

"Vậy cô lái đi!" Thời Sở đem chìa khóa xe vứt cho nữ sinh: "Mọi người mau lên xe."

Lâm Tây Uyên lên xe Trương Tuệ Tuệ cùng với tỷ muội Sơ Lâu Toa - Chân Già, Iris với Lance cũng được Trương Tông Thụy bố trí ngồi xe này.

Chiếc xe con màu xám đậm này thực sự là quá nhỏ, nhưng mà đôi song sinh dáng người cũng không lớn, Iris cũng thực thon thả, hơn nữa nhóc Lance này ngồi ghế sau tương đối thích hợp. Những người khác hợp lực đem con Dị Hình vừa giải quyết kia cột lên nóc xe Trương Tuệ Tuệ.

Chiếc SUV còn lại có bảy chỗ, không gian lớn hơn một chút. Nữ sinh nhút nhát nhất được phân công lái xe, hai đồng học của nữ sinh cùng với Phương Dư Vãn, Trình Thu Linh chen chúc ở hàng ghế sau cùng. Arthur quang minh chính đại ngồi ở ghế phó lái; vì thế Thời Sở, Trương Tông Thụy cùng Khải chỉ có thể nhồi nhét ở hàng giữa.

Khải vô cùng lịch thiệp, để Thời Sở cùng Trương Tông Thụy lên trước, Trương Tông Thụy đành ngồi sát sạt bên cạnh Thời Sở.

...Cảm giác khẩn trương xấu hổ lúc trước lập tức quay trở lại.

"Đừng bật đèn xe!" Trương Tông Thụy nói với nữ sinh ngồi trước.

Nữ sinh kia hoảng sợ: "Không có đèn xe thì nhìn đường thế nào?"

Giữa Thời Sở cùng tiểu đồng đội của cậu có phương thức liên lạc đặc thù, giống như "thúc âm thành tuyến" (kiểu như một chùm âm thanh đặc biệt). Lúc trước Thời Sở đã giải thích với đồng đội mình như vậy, "thúc âm thành tuyến" trên thực tế rất đặc biệt. Giống như bây giờ cả nhóm chia ra ngồi hai xe khác nhau, Thời Sở vẫn có thể nói chuyện được với bọn họ - "Nhắc Trương Tuệ Tuệ đừng bật đèn xe."

Sơ Lâu Toa cùng Chân Già còn đang hiếu kỳ loại phương tiện giao thông này, chưa kịp lên tiếng thì Iris đã nói với Trương Tuệ Tuệ : "Tốt nhất là không bật đèn xe."

Thực hiển nhiên, Trương Tông Thụy cùng tiểu đồng đội của hắn cũng có loại phương thức liên lạc này.

Lái xe không có đèn chỉ có thể chạy thật chậm, may mắn là mắt người có thể dần dần thích nghi với bóng tối. Chỉ cần không phải tối mịt tối mù đến duỗi tay không thấy được năm ngón, thì vẫn có thể thấy được hình dáng lờ mờ.

Trương Tuệ Tuệ lựa chọn đi ra bằng một cửa ở nơi hẻo lánh nhất, nàng thực thông minh, không cần nghĩ cũng biết bên ngoài bây giờ nhất định vô cùng hỗn loạn.

Nữ sinh lái chiếc SUV phi thường khẩn trương đi theo sau xe Trương Tuệ Tuệ, mồ hồi chảy dài trên mặt.

"La Vũ Hinh cậu cẩn thận một chút đi!" Hai đồng học ngồi sau hiển nhiên là không tin tưởng kỹ thuật lái xe của nữ sinh.

Xe rất nhanh được điều khiển ra cửa tầng hầm, cửa này bình thường cũng không sử dụng nên hiện tại còn barrie chắn ngang cấm thông hành. Trương Tuệ Tuệ đạp chân chân ga trực tiếp vọt qua, La Vũ Hinh theo phía sau, hai chiếc xe liền như vậy ra khỏi tầng hầm.

Phía bên ngoài thế nhưng thực an tĩnh.

Trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố, đáng lẽ không thể quá an tĩnh như vậy được, dù sao khu này cũng thập phần phồn hoa náo nhiệt mà. Có điều cửa ra vừa rồi lại dẫn tới một mặt của hộ thành hà* (con sông hộ thành, thường xây vòng quanh thành để bảo vệ, phòng tuyến); xuyên qua đường lớn chính là công viên trung tâm, kỳ thật cũng chỉ là một hoa viên không lớn lắm, ở phía xa có công viên nhân dân cùng công viên văn hóa. Mấy tiểu công viên này thường ngày vắng ngắt, chả có mấy người tới thăm, 3, 4 giờ chiều đã đóng cửa. Đặt một cửa ra ở đây có thể vì trước kia lượng người ở công viên trung tâm vẫn còn nhiều.

Bóng đêm sâu thẳm, trận mưa Dị Hình rốt cuộc đã ngưng. Nhưng mà, rốt cuộc có bao nhiêu con Dị Hình đáp xuống địa cầu này thì lại chẳng rõ.

Thêm nữa, phiền toái trước mặt bọn họ không nhất định chỉ có Dị Hình.

"Chúng tôi phải về trường học! Mặc kệ mấy người muốn đi đâu thì đi, dù sao chúng tôi phải về trường học, phải không La Vũ Hinh!"

Nữ sinh cao lớn kiên trì nói.

La Vũ Hinh đang lái xe chỉ mấp máy miệng, chưa trả lời.

"Vương Văn, ngươi nói đi!" Thấy La Vũ Hinh không nói gì, nữ sinh cao kều tức giận chọc vào nữ sinh ngồi cạnh.

"Mọi người muốn đi đâu?" Nữ sinh kêu Vương Văn kia hỏi.

Thời Sở trả lời: "Ngoại thành, rất xa đấy." Cậu nhìn thoáng qua vạch xăng xe, may mắn còn đầy xăng, nếu không, đi xa như vậy chỉ sợ không đủ.

"Không biết có đi ngang qua trường chúng tôi không?" Vương Văn nói, sau đó nói ra địa chỉ trường.

Trương Tông Thụy nhìn ra ngoài cửa xe, bên ngoài coi như yên tĩnh: "Trước hết cứ xuống xe đã, tạm thời nên thương lượng một chút vấn đề đường đi."

Trương Tuệ Tuệ phía trước cũng dừng xe.

Thời Sở cùng Trương Tông Thụy không biết viện nghiên cứu 320 kia ở đâu, Trương Tuệ Tuệ cũng không biết, chỉ có Lâm Tây Uyên biết.

Không ngờ rằng bọn họ còn chưa xuống xe, đã nghe tiếng còi xe cảnh sát "Ô ô" xa xa truyền tới, đèn xe cảnh sát ở chỗ ngoặt trực tiếp chiếu tới xe bọn họ.

"Cảnh sát tới rồi!" Nữ sinh cao kều kích động muốn xuống xe, mặc kệ ngày thường đối chính phủ cùng công an có bao nhiêu câu chửi rủa, lúc này thấy xe cảnh sát lại cảm thấy thân thiết, tin tưởng hơn những người xa lạ như nhóm Thời Sở.

"Cao Lệ Lệ." Vương Văn giữ lấy nữ sinh cao kều, đang muốn nhìn rõ hơn một chút. Xe thì đúng là xe cảnh sát rồi, nhưng người bên trong là ai còn chưa biết!

Thời Sở sắc mặt biến đổi: "Mau lái xe!"

Liên lạc với đồng đội ở trên xe Trương Tuệ Tuệ, chiếc xe kia cũng nhanh chóng khởi động.

Cao Lệ Lệ trợn mắt muốn lao về phía trước: "Các người làm gì vậy!"

Nữ sinh vừa dứt câu thì nghe thấy "Rầm" một tiếng thật lớn, một con Dị Hình đen xì vừa vặn đáp xuống xe cảnh sát, trực tiếp đè chiếc xe đến dẹp lép, còi xe cảnh sát vẫn còn vang lên "Ô ô ô". Cao Lệ Lệ bị dọa đến run người, lúc này không cần ai nhắc cũng lập tức ngậm miệng.

Thừa lúc lực chú ý của Dị Hình còn ở trên xe cảnh sát, hai chiếc xe của bọn họ nhanh chóng rời đi.

May mắn là bọn họ không bật đèn xe, xe của Trương Tuệ Tuệ màu xám đậm, chiếc SUV là màu đen, ở trong đêm đen cũng không thấy rõ được. Có tiếng còi xe cảnh sát cản âm, bọn họ thuận lợi rẽ qua chỗ ngoặt phía trước, nhưng lại rất nhanh phát hiện phía trước cũng không dễ đi, vì ở phía xa có một chiếc xe bị Dị Hình tàn sát bừa bãi!

"Rẽ phải!" Thời Sở bình tĩnh nói.

Trương Tuệ Tuệ rẽ phải, trực tiếp đi lên mặt cỏ, xuyên qua hàng cây đến tiểu lộ bên kia, còn phá luôn biển báo cấm thông hành, đi thêm một lúc liền thấy phía trước có đường cao tốc trên cao.

Cao Lệ Lệ nắm chặt tay Vương Văn, bị dọa đến run bần bật.

Mặc dù đám nữ sinh đã đóng chặt hết cửa sổ, vẫn có thể thỉnh thoảng nghe được tiếng gào khóc bên ngoài...

Hết thảy giống như ác mộng, không phải mơ mà là hiện thực.

Lúc này đám nữ sinh không còn dám nhắc lại việc quay về trường học nữa, cơ mà chen chúc cùng những người khác trên xe cũng không có chút cảm giác an toàn nào.

Kỹ thuật lái xe của Trương Tuệ Tuệ thực không tồi, còn La Vũ Hinh lại đang cố hết sức ở phía sau tránh va va chạm chạm, may mà tính năng chiếc SUV này không tồi, độ an toàn rất cao, nếu không đã sớm xảy ra chuyện.

Bọn họ không thể đi lên cao tốc, chỉ có thể men theo thành phố. Dọc đường đi Thời Sở cũng nghĩ tới việc xuống xe giết Dị Hình, có điều trong tay hiện giờ không có vũ khí nên không dễ xuống tay. Trên người đám Dị Hình còn bọc một lớp thật dày như mai rùa, khiến nhiều người bất lực. Coi như vừa rồi tìm được nhược điểm thì vẫn không dễ dàng trừ khử bọn chúng được.

Cảnh sắc xung quanh càng lúc càng trống trải, rõ ràng đang chạy ra hướng ngoại thành.

"Hướng này là đường về trường của chúng tôi." Cao Lệ Lệ giọng khàn khàn.

Vương Văn cũng nhìn ra ngoài cửa xe: "Không sai, rẽ chỗ ngoặt phía trước là tới trường của chúng tôi."

Thời Sở nhìn hai người, "Vậy các cô muốn xuống xe sao?"

Cao Lệ Lệ do dự một chút, không có trả lời, nhưng biểu tình trên mặt đã hiện lên ý muốn quay trở về trường.

Bởi vì bên ngoài càng lúc càng hoang vắng, tung tích đám Dị Hình cũng chả thấy nhiều nữa, lúc này Cao Lệ Lệ mới thêm chút lòng tin.

Vương Văn thở dài: "... Cho chúng tôi về trường được không?"

"La Vũ Hinh thì sao?" Cao Lệ Lệ hỏi.

Vương Văn bắt lấy tay Cao Lệ Lệ: "Bọn họ cũng giúp chúng ta nhiều như vậy, để La Vũ Hinh đưa bọn họ đến nơi cần đến đi."

Đang nói dở, Trương Tuệ Tuệ ở phía trước đã dừng xe lại.

Thời Sở mở cửa xe bước xuống: "Sao vậy?"

Trương Tuệ Tuệ cười khổ: "Hết xăng rồi."

Chiếc SUV sau khi dừng lại cũng bị tắt máy, La Vũ Hinh khởi động vài lần đều không được. Xe này dọc theo đường đi bị va chạm không ít, dù gì thì cũng là chạy xe buổi tối lại không dám bật đèn vì sợ rước tới đám Dị Hình. Không lên cao tốc mà men theo thành phố nên tay mơ như La Vũ Hinh quả thực mệt muốn chết, va chạm nhiều như vậy, không phải xe tăng mà có thể chống đỡ được đến đây đã là tốt lắm rồi.

"Chúng ta đi hướng này đi." Lâm Tây Uyên đề nghị: "Tôi có một người đồng sự làm tiến sĩ ở trường đại học này, tôi đi cùng anh ta một lần nên biết đường, hơn nữa con đường phía trước vốn dĩ lái xe ban ngày cũng không phải thực an toàn, buổi tối càng thêm nguy hiểm."

Thời Sở quay đầu lại, nhìn về phía ba nữ sinh: "Vậy các cô thì sao?"

La Vũ Hinh còn do dự, Cao Lệ Lệ liền giành trước: "Nếu đã tới gần trường học, chúng tôi vẫn nên quay về trường thôi."

Vương Văn thở dài: "Hướng bên kia là rừng núi hoang vắng, các anh định đi thế nào a? Không bằng cùng chúng tôi trốn ở trường đi, dù sao trường học cũng là một vị trí quan trọng, xảy ra chuyện lớn chính phủ đương nhiên sẽ không mặc kệ được."

Không thể không nói, trong ba nữ sinh thông minh nhất chính là Vương Văn, nhiệt tình rủ rê như vậy bất quá là bởi vì trong lòng sợ hãi. Hơn nữa nhìn biểu hiện lúc nãy của đám Thời Sở liền biết bọn họ không phải người bình thường, có bọn họ đi cùng ít nhất sẽ khiến Vương Văn an tâm hơn một chút.

Trương Tuệ Tuệ trực tiếp từ chối: "Không được, chúng tôi có nơi muốn đi rồi."

Kỳ thật nàng cũng biết Vương Văn nói không sai, ở trường học đúng là tốt hơn ở những nơi khác, chỉ cần chính phủ không hoàn toàn tê liệt thì sẽ không mặc kệ, khẳng định sẽ phái người tới cứu viện.

Thời Sở nhíu mày nhìn về khuôn viên trường thực yên tĩnh kia. Nhiệm vụ nhận được là "Cứu vớt thế giới", nhưng cậu cũng không vì vậy mà coi mình như chúa cứu thế, dù sao thì bọn họ cũng không có khả năng cứu mạng từng người một.

"Như vậy, các cô cẩn thận một chút." Thời Sở dặn dò, sau đó nhìn về phía Phương Dư Vãn, Phương Dư Vãn móc ra ba thanh chuỷ thủ đưa cho ba nữ sinh: "Dùng để phòng thân."

Phương Dư Vãn am hiểu ám khí, tất nhiên sẽ không dùng binh khí dài, chỉ thỉnh thoảng dùng chuỷ thủ như đao mà phi. Trong bọc hành lý tuỳ thân của nàng có mấy trăm thanh chuỷ thủ giống nhau như đúc, khuôn mẫu đơn giản không có hoa văn dư thừa, chỉ có thuộc tính sắc bén.

Cao Lệ Lệ sửng sốt, Vương Văn lại tự nhiên nhận lấy: "Cảm ơn."

Chờ đến khi đám Thời Sở dần đi xa, ba nữ sinh mới quay đầu nhìn vườn trường tối om, trái tim đột nhiên sợ hãi!

Bây giờ có muốn hối hận thì những người kia cũng đã đi mất rồi.

Đêm nay, còn có rất nhiều người ngây thơ ở trong nhà chưa phát hiện ra...

Mạt thế, đã lặng yên tiến đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net