Chương 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

☆, chương 67

Trận hàn khí này quanh quẩn bao quanh người Bách Thần, định trụ bước chân của hắn, làm hắn không tự chủ được mà rùng mình.

Kỳ thật thân thể bây giờ đã được rèn luyện rất khỏe, thể chất cũng ngày một cải thiện theo chiều hướng tốt, không nói đâu xa, mấy ngày trước có tuyết rơi nhưng hắn không thấy lạnh, thế mà hôm nay vừa bước tới đây lại đột nhiên lại ớn lạnh, không biết bị làm sao nữa.

Là thân thể lẫn linh hồn đều cảm thấy rét lạnh.

Điều này không chỉ riêng Bách Thần mà đồng liêu trẻ tuổi đến hỗ trợ cùng hắn cũng như vậy, thậm chí phản ứng của hắn ta còn lớn hơn hắn.

Hắn ta đi đằng sau Bách Thần, lạnh đến đến nỗi răng đánh vào nhau phát ra tiếng cạch cạch, sắc mặt trắng bệch.

Tần ngục thừa vốn đã bước vào trong tiểu viện, nhưng thấy hai người không vào theo liền đi ngược trở ra cửa chờ bọn họ.

Ông liếc mắt một cái nhìn thấy hai người hiện tại vẫn còn đứng ngốc ở cửa, cả hai đều lạnh đến mức dại ra.

"Các ngươi sao thế?" Tần ngục thừa mở miệng, thanh âm như chuông lớn, cả người sát khí lẫn chính khí kỳ diệu mà hợp cùng nhau tựa hồ xua tan được một ít âm hàn quanh bọn hắn.

Bách Thần tỉnh táo lại, thành thật đáp: "Nơi này có chút lạnh, không biết vì sao lại không thể cử động được chân."

"Ta cũng thế." Người trẻ tuổi kia sợ hãi nói, "Cảm giác khó chịu như cả người ngâm mình trong nước hồ lạnh băng vậy, lạnh tới tận xương tủy. Tần đại nhân, tổ mẫu ta từng nói qua, người chết oan sẽ có oán khí, loại oán khí này lạnh gấp ngàn lần tuyết mùa đông. Thi thể những quân sĩ vô tội bị chết thảm đều đặt ở đây, lạnh cóng như vậy có khi nào là do oán khí gây ra không?"

"Bây giờ đang là mùa đông, khí hậu vốn dĩ đã rất rét lạnh, trong viện hiện tại còn đặt thêm nhiều khối băng cho nên càng lạnh hơn bên ngoài một chút." Tần ngục thừa nói, "Người chết như đèn tắt, quân sĩ ở đây đều vì nước mà hi sinh, bọn họ sẽ không có oán khí đâu, các ngươi đừng suy nghĩ bậy bạ."

Bách Thần nói: "Hạ quan đã hiểu."

Người trẻ tuổi kia cũng vội vàng đáng ứng đã hiểu rõ.

Nhờ Tần ngục thừa giải thích mà trận lạnh lẽo kỳ quái khiếp người kia cũng giảm bớt hơn rất nhiều, Bách Thần thầm nghĩ cái lạnh tận xương kia chẳng lẽ là do tác dụng tâm lý?

Hay là do thân thể này vẫn còn quá yếu, cần phải rèn luyện thêm nữa?

"Theo ta vào trong đi." Tần ngục thừa nói.

"Vâng."

Không có thời gian để suy nghĩ miên man, Bách Thần vội đi theo ông bước vào tiểu viện.

Khi bước vào tiểu viện lập tức sẽ nhìn thấy một mặt tường, trên mặt tường đó vẽ tiên hạc tùng bách, túc mục bình tĩnh, ngụ ý người chết nằm ở nơi này có thể bình thản, sớm ngày về miền cực lạc.

Vừa vòng qua bức tường liền cảm nhận được một cổ hàn khí ập vào trước mặt, nhìn rõ tứ phía xunh quanh đều đặt những khối băng thật lớn, ngoài ra trong sân còn đặt rất nhiều quan tài không đóng nắp, mỗi cái đều có người đứng kế bên.

Ngục tốt mặc trang phục màu đỏ, còn ngỗ tác mặc áo vải thô màu tro đen, bọn họ ai nấy đều bận việc của mình, biểu tình vô cùng nghiêm túc.

Trước khi vào đây trong lòng Bách Thần còn có chút bồn chồn, nhưng khi đã vào rồi liền nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, tiến vào trạng thái làm việc.

Chỉ có nghiêm túc làm việc mới là sự an ủi tốt nhất đối với người chết.

"Tần đại nhân!" Một tiểu đầu đầu chạy tới, nhìn có chút sốt ruột, "Đúng như ngài tính."

Tần ngục thừa nói: "Khám nghiệm được mấy cổ rồi?"

"Đã khám nghiệm xong mười mấy cổ rồi ạ." Tiều đầu đầu nói, "Chỉ là năm gian phòng đều đã đầy hết, nhưng thi thể Bách Phu Trưởng đội trưởng đội áp giải cần phải được khám nghiệm ngay, vậy giờ nên làm như thế nào ạ?"

Nguyên lại đội quân sĩ áp giải Vương Thành chỉ có trăm người, mà quản trăm người này chính là Bách Phu Trưởng, không có phẩm cấp, hơn nữa rất có khả năng là lâm thời được điều tới để chỉ huy việc áp giải.

Khó trách lại bị đưa đến nơi này mà không đưa đến Đại Lý Tự như phó tướng quân Vương Thành, bởi vì nơi kia chính là nơi khám nghiệm thi thể của nhóm tầng lớp tinh anh.

Tần ngục thừa suy tư một lát, "Vậy đưa tới sân đằng kia đi, kêu ngỗ tác đến, mà vừa lúc ta tìm được hai vị đại nhân đến hỗ trợ, vậy thì khám nghiệm cho ông ta luôn."'

"......." Tiểu đầu mục có chút ngây người, nhưng thấy biểu cảm chân thật đáng tin của cấp trên lập tức nói: "Thuộc hạ sẽ đi bố trí ngay!"

Tần ngục thừa nhìn về phía người trẻ tuổi kia, "Ngô đại nhân viết chữ rất mau, trí nhớ lại tốt, vậy khi ngỗ tác nghiệm thi phiền toái Ngô đại nhân ghi chép lại."

Người trẻ tuổi chắp tay hành lễ, "Tần đại nhân quá khách khí."

Bách Thần có chút kỳ quái, vì sao Tần đại nhân đối với người trẻ tuổi này lại khách khí như thế, nhưng thực mau hắn liền biết được đáp án.

Vị này tên là Ngô Kỳ Phương, là thư lại của Lạc Lan Dạ, tương đương thư ký riêng của anh.

Tuy rằng chỉ là tiểu quan nhưng tự cổ chí kim trong lòng mọi người đều hiểu mà không nói, thư ký riêng của Boss đều rất được coi trọng, là chức vụ được tấn chức nhanh nhất, có lẽ hôm nay chỉ là thư ký riêng nhưng sang hôm sau lại thăng chức thành thượng cấp của ngươi.

Bởi vậy dù Tần đại nhân có chức vị cao hơn hắn ta nhưng cũng phải đối xử khách khí với vị họ Ngô này.

"Bách lục sự, khi ngỗ tác nghiệm thi ngươi đứng ở một bên xem hắn có giở trò bịp bợm gì không là được." Tần ngục thừa nói, "Ta còn phải đích thân trông coi một trọng phạm trong nhà lao, bên này phải làm phiền hai vị rồi."

"Tần đại nhân khách khí, chắc chắn hạ quan sẽ dốc hết sức lực." Bách Thần chắp tay.

Trong khi bọn họ nói chuyện trong sân đằng kia nhóm tạp dịch, ngục tốt và ngỗ tác đã dựng lên một đài giản dị để nghiệm thi, thi thể phủ vải trắng cũng đã được nâng ra.

"Đại nhân, tất cả đã được chuẩn bị ổn thỏa rồi ạ." Tiểu đầu đầu chạy đến bẩm báo.

Tần ngục thừa dẫn Bách Thần và Ngô Kỳ Phương đi đến chỗ nghiệm thi, ông đơn giản dặn dò vài câu sau đó liền rời đi.

"Bách đại nhân, Ngô đại nhân, có thể bắt đầu chưa?" Ngỗ tác là một đại hán cao lớn râu đen, ông ta lấy công cụ ra rồi mới hỏi.

Bách Thần nhìn Ngô Kỳ Phương, người sau chuẩn bị tốt giấy bút, sau đó khẽ gật đầu.

"Bắt đầu đi." Bách Thần hỏi.

Ngỗ tác không cần phải nhiều lời nữa, ông ta và tiểu đồ đệ xốc vải bố trắng lên.

Thi thể đã được cởi quần áo, toàn thân máu đen bên ngoài cũng đã được tẩy sạch sẽ. Mắt hắn ta nhắm chặt, nét mặt bình thản, toàn thân thì trần như nhộng nằm trong sân rét lạnh.

Ngỗ tác cũng bắt đầu nghiệm thi, vừa nghiệm vừa đưa ra những chi tiết và kết luận, Ngô Kỳ Phương bên cạnh nghe, một chữ cũng không bỏ sót mà nhớ kỹ ghi lại, sau đó ký tên vào.

Tiếp đến hắn ta cho Bách Thần xem ghi chép nghiệm chứng đây là sự thật không có sai sót hoặc giở trò gì khác, sau đó Bách Thần cũng ký tên mình thêm vào.

Việc nghiệm thi tiến hành thuần lợi, vị Bách Phu Trưởng này cũng không khác các binh lính kia, đều có một đao trí mạng ngay cổ, ngoài ra trên người không có vết thương nào khác.

Nhưng Bách Thần vẫn cảm thấy có chỗ nào đó rất không đúng. Nhìn thi thể, làn da hơi đen, dáng người cân xứng nhưng tổng vẫn cảm thấy không ổn chỗ nào đó.

Thời điểm ngỗ tác sắp tuyên bố nghiệm thi kết thúc thì mắt Bách Thần sáng lên, đã biết điểm khác thường nằm ở chỗ nào.

"Từ từ."

Ngỗ tác sửng sốt, "Bách đại nhân, ngài còn gì phân phó sao?"

"Ta có thể kiểm tra thi thể không?" Bách Thần dò hỏi.

"Đương nhiên được." Ngỗ tác đáp ứng, trong lòng thì cảm thấy vô cùng kỳ quái. Từ trước đến nay quan lại hay tiểu tốt ai cũng thế, khi bị bắt đi nhìn quá trình nghiệm thi đều ước được cách xa xa, mong mau kết thúc một chút, còn vị này thì ngược lại, còn muốn tự mình kiểm tra thi thể.

Bách Thần tiến lên, cẩn thận quan sát thi thể.

Sau đó hắn vươn ngón tay ra, sờ xuống phía cổ thi thể.

Ngô Kỳ Phương ở phía sau nhìn mà biến sắc, không hiểu vị Bách đại nhân này đang muốn làm cái gì.

Đúng lúc này một người đi tới. Ngô Kỳ Phương tươi cười, đang muốn hành lễ nhưng đột nhiên đổi thành gật gật đầu, im lặng không nói gì.

....... Truyện được edit bởi Khổ Qua Hầm nhà Thiên Dạ Vũ Sắc. Cảm ơn các bạn đã quan tâm đến truyện.......

Tay Bách Thần ở cổ thi thể mà sờ tới sờ lui một hồi, sau đó dừng lại tại một chỗ chỗ, nhẹ nhàng dùng tay chà xát.

Một tầng như da mặt giả bị hắn xoa bong chóc ra.

Ngỗ tác đang đứng nghiêm túc đứng một bên hoảng sợ, không khỏi kinh hô, "Này, đây là cái gì!"

Bách Thần thối lui vài bước, "Phiền ngài đem tầng da mặt này xé ra."

Ngỗ tác có chút há hốc mồm, đang muốn nói cái gì đó nhưng đột nhiên quay đầu nhìn lại, "Lạc đại nhân!"

Một tiếng này của ông ta đánh tỉnh Bách Thần đang trọng trạng thái tự hỏi, hắn bị dọa nhảy dựng, vội vàng xoay người không ngờ Lạc Lan Dạ đang ở ngay sau lưng hắn.

"Lạc đại nhân, ngài đến đây lúc nào vậy?" Bách Thần nhanh hành lễ, "Xin thứ cho hạ quan vô lễ."

"Ngươi phát hiện cái gì?" Lực chú ý của Lạc Lan Dạ tập trung lên cổ thi thể, "Thi thể có vấn đề sao?"

Bách Thần gật đầu, "Nhưng trước phải phiền ngỗ tác xé tầng đó xuống đã, ta có hoài nghi thi thể này không phải là của Bách Phu Trưởng ."

Lạc Lan Dạ cau mày, lập tức phân phó ngỗ tác, "Làm theo, chậm rãi xé ra."

"Vâng!"

Ngỗ tác không dám chậm trễ, từ chỗ Bách Thần xoa bong ra bắt đầu xé một tầng vỏ dính dính, thật không ngờ tới xé ra lại là một khuôn mặt khác!

Người hiện tại nằm trên đài nghiệm thi hoàn toàn là một người khác.

Da mặt giả được lột bỏ, diện mạo người này không có một chút gì tương tự Bách Phu Trưởng.

Sắc mặt Lạc Lan Dạ đại biến, không ai nghĩ đến việc như này lại xảy ra.

"Thật hỗn trướng!" Anh nhịn không được mà mắng.

Ngỗ tác sửng sốt, "Đây... Đây là một người khác?"

Ngô Kỳ Phương phản ứng không kịp, "Đây là sao? Người này không phải Bách Phu Trưởng sao? Nếu không phải là hắn vậy đây là ai?!"

"Người này không phải Bách Phu Trưởng, chỉ là kẻ chết thay." Bách Thần nhìn Lạc Lan Dạ sau lại nói, "Bách Phu Trưởng chân chính không biết đã đi đến nơi nào."

Lạc Lan Dạ nhanh chóng áp hỏa khí xuống, khôi phục lại bình tĩnh.

Anh cầm lấy da mặt được chế tác tinh mỹ kia quan sát một lúc, hỏi: "Ngươi làm sao nhận ra hắn mang cái này?"

Bách Thần nói: "Ban đầu ta cũng không nhìn ra, chỉ là cảm thấy cổ thi thể này mang tới cho ta cmar giác rất quái dị, sau đó tinh tế quan sát một phen thì phát hiện da mặt người này tương đối đen, cổ thì trắng hơn, vì thế hai nơi này xuất hiện một đường ranh giới rõ ràng. Ta thấy giống như có cái gì dính lên nên liền thử xoa một chút không ngờ lại xoa ra được một tầng da mặt."

"Lạc đại nhân." Bách Thần chắp tay, "Việc này khẳng định có nội tình rất lớn."

Bách Phu Trưởng chết đi thế mà lại biến thành người khác, như vậy người chân chính đang ở đâu? Là chạy án hay là bị người của tổ chức sát thủ mang đi?

Bách Phu Trưởng là do triều đình điều xuống, nếu như hắn cũng là một nội quỷ, thế tất là trong triều định có kẻ lén quan hệ cấu kết với người Đột Kiệt.

Dựa theo tuyến đường này mà điều tra, ắt hẳn sẽ bắt được không ít cá lớn.

"Ta đã biết." Lạc Lan Dạ nhìn ngỗ tác, "Ngươi lại tỉ mỉ khám nghiệm thi thể người này lại một lần nữa, cả chân tóc cũng không được buông tha."

"Vâng!"

Có Lạc Lan Dạ ở bên cạnh nhìn chằm chằm, ngỗ tác tự nhiên không dám có một chút chậm trễ nào, lại kiểm tra thi thể từ đầu đến chân cẩn thận khám nghiệm thêm lần nữa.

Một lần này thật đúng tra ra được manh mối.

Ở trên chỗ cổ hai tấc, có một hình xăm tia chớp nho nhỏ được dấu dưới tóc, không có tâm tư để ý kỹ thì vô pháp phát hiện.

Ngô Kỳ Phương vẽ họa tiết hình xăm này lại lên giấy, giao cho Lạc Lan Dạ.

Lạc Lan Dạ cầm lấy giấy nhìn, vừa nhìn lập tức hừ một tiếng, "Là người của Vô Ảnh Lâu."

......................

21/1/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net