Chương 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


☆, chương 70: Ta trước đây là bị mù

Hiện tại đã có thể hiểu rõ sự tình năm ấy. Ngày đó Tiêu Lẫm ngã ngựa không phải là việc ngoài ý muốn mà là do Tiêu Xuyên tìm người Vô Ảnh ra tay.

Vô Ảnh Lâu chỉ làm một việc duy nhất là mua bán mạng người, lấy đó mà suy, Tiêu Xuyên lúc đó thật sự có ý muốn giết chết Tiêu Lẫm.

Không ngờ Tiêu Lẫm mạng lớn, không chết mà chỉ có đôi chân bị phế đi.

Có thâm cừu đại hận như thế, ánh mắt Tiêu Lẫm ngưng kết sát ý dày đặc là chuyện có thể hiểu được.

Bách Thần có thể hiểu được tâm tình rối rắm của Tiêu Lẫm lúc này.

Nếu đem quyển sách này giao cho Đại Lý Tự hoặc Hình Bộ, Tiêu Xuyên sẽ lập tức bị bắt vì tội mưu hại mạng người, nhưng bởi vì Vô Ảnh Lâu cùng với quan lại trong triều cấu kết với người Đột Kiệt, nếu đề cập đến việc này lại lôi kéo tới việc phản loạn kia, hoàng thượng cực kỳ mẫn cảm với điều này.

Ở trong triều Khang Vương không hề thiếu đối thủ, nếu để người có tâm lợi dụng chuyện này làm ra hành động lớn, như vậy toàn bộ trên dưới Khang Vương phủ đều sẽ bị liên lụy. Xúc động làm liều như thế hiển nhiên là việc quá ngu xuẩn.

Hơn nữa, có phúc cùng thưởng, có họa cùng gánh.

Hiện tại Bách Thần trên danh nghĩa là người thuộc Vương phủ, nếu Vương phủ suy sụp hắn cũng xong đời theo.

Cho dù như nào thì con đường này tuyệt đối không thể đi.

Nếu đem quyển sách này cùng với chứng cứ thu thập được giao cho Khang Vương, kết quả cuối cùng Tiêu Xuyên sẽ không thể tiếp tục tranh giành vị trí thế tử, nhưng cũng chỉ có vậy thôi, thử nghĩ xem, cả hai đều là nhi tử của ông, cho dù ông biết được đại nhi tử đã từng mưu hại tiểu nhi tử, thì ông có vì vậy mà đánh chết hay đánh cho Tiêu Xuyên tàn phế không?

Tuyệt đối là không.

Khả năng lớn nhất là giơ cao đánh khẽ, cùng lắm là Tiêu Xuyên không được làm thế tử, chịu ít trừng phạt nhỏ, nhưng ngày tháng trôi quaa gã vẫn có thể được phong làm quận vương.

Kết quả như thế này khẳng định không hề công bằng với Tiêu Lẫm, cho dù kẻ đó là ca ca của y.

....... Truyện được edit bởi Khổ Qua Hầm nhà Thiên Dạ Vũ Sắc. Cảm ơn các bạn đã quan tâm đến truyện.......

Tiêu Lẫm nhắm mắt dưỡng thần, dựa vào ánh sáng yếu ớt trong xe ngựa vẫn có thể mơ hồ nhìn thẩy nửa bên mặt thâm thúy tuấn lãng của y.

Từ việc mày nhíu chặt có thể nhìn ra tâm tình hiện giờ của y không được tốt.

Bách Thần vốn định nói gì đó nhưng nghĩ lại quyết định cho băng sơn này có không gian yên tĩnh một chút.

....... Truyện được edit bởi Khổ Qua Hầm nhà Thiên Dạ Vũ Sắc. Cảm ơn các bạn đã quan tâm đến truyện.......

"Lúc ngươi tới đây có phải đã lọt vào phục kích?" Sau một lúc lâu, Tiêu Lẫm mở mắt, hỏi.

Tiêu Lẫm hoàn toàn tín nhiệm Bách Thần, toàn bộ đều không hề kiêng dè.

Thanh âm của y không lớn nhưng Lâm Phi Vân ở bên ngoài vẫn nghe thấy, anh nói: "Hồi tiểu thiếu gia, là người của Mai Hoa Trang."

"Mai Hoa Trang?" Tiêu Lẫm nhíu mày, "Này không phải là một môn phái trong giang hồ sao?"

"Đúng vậy. Thuộc hạ bắt được một kẻ sống, muốn áp gã đến chỗ trang chủ Mai Hoa Trang đối chất, nhưng gã sợ bị trang chủ xử tử nên đã mau chóng khai hết toàn bộ." Lâm Phi Vân nói, "Hắn và hai người khác là đệ tử ngoại môn của Mai Hoa Trang, kẻ còn lại là sát thủ của Vô Ảnh Lâu, lần này nhận giao dịch mà đến để giết người, thuộc hạ đã phái người đem kẻ đó giam giữ ở nơi an toàn."

Đối phương giao dịch là ai đã không cần bàn tới, hơn nữa lần này có nhân chứng trọng yếu.

Bách Thần và Tiêu Lẫm liếc nhìn nhau, Bách Thần không nhịn được liền, "Vô Ảnh Lâu vẫn chưa sụp đổ sao?"

"Hồi tiểu phu nhân, có thể là dư nghiệt còn sót lại." Lâm Phi Vân nói.

"Cũng tốt, lá gan hắn không nhỏ, thế mà lúc này còn dám ra tay." Tiêu Lẫm cười lạnh, "Hắn muốn chơi thì ta bồi hắn chơi."

"Hai người các ngươi thân là huynh đệ thế mà vì sao hắn lại ra tay nhổ cỏ tận gốc đến vậy?" Cuối cùng Bách Thần cũng hỏi ra nghi vấn đã giữ trong lòng đã lâu.

Trên mặt Tiêu Lẫm hiện ra một tia biểu tình bất đắc dĩ, "Ngươi cho rằng chỉ có tranh đoạt ngôi vị hoàng đế mới tranh đấu kịch liệt hay sao? Vương hầu tước vị đều sẽ giống như thế. Ví như nhà của ngươi, nếu đại ca ngươi có mấy huynh đệ đều là con của vợ cả thì Hầu phủ muốn ngừng muốn nghỉ cũng không được."

Bách Thần thầm nói cũng đúng, cho dù một mẹ sinh ra thì chỉ số thông minh, năng lực này kia cũng khác nhau. Chỉ cần cha mẹ có chút thiên vị, một tia khoảng cách hay một chút hiểu lầm cũng có khả năng tạo ra cục diện bất hòa giữa hai anh em.

"Hồi ta còn nhỏ, hắn rất quan tâm săn sóc cho ta, trong lòng ta cũng thật xem hắn là một vị đại ca tốt, mãi cho đến khi sự việc ngã ngựa kia xảy ra. Khi ta tra xét việc đó có khả năng liên quan đến hắn, ta từng cho rằng là việc điều tra có vấn đề dẫn đến sai lệch." Thanh âm Tiêu Lẫm có chút trầm thấp, ngữ điệu lại bình tĩnh tựa như đang kể chuyện của người khác, "Đáng tiếc đối với lợi ích trước mặt thì huyết mạch tương liên, tình huynh đề này kia đều tiện chân đá đi."

"Ta vẫn cảm thấy quái quái." Bách Thần nói thẳng ra suy nghĩ của mình, "Cho dù là tranh đoạt vương vị thì cũng không thể nào tới mức đăm đăm dồn ngươi vào chỗ chết như vậy."

Tiêu Lẫm nhìn hắn: "Ý của ngươi là?"

"Ta có cảm giác là hắn rất hận ngươi, chẳng những muốn cướp đi vị trí thế tử....." Bách Thần che miệng ho nhẹ một tiếng, "Còn muốn cướp người ngươi thương, vừa làm ngươi chịu đau khổ trên thân thể, vừa đau khổ trên mặt tinh thần."

Tiêu Lẫm trầm mặc.

"Ta cũng không làm gì hắn." Tiêu Lẫm chậm rãi mở miệng, "Hắn lớn hơn ta vài tuổi, bọn ta cùng nhau lớn lên, khi còn nhỏ ngẫu nhiên cũng có đánh nhau nhưng đa số thời điểm tình cảm huynh đệ bọn ta không tồi, hắn cũng đối với ta rất tốt."

Bách Thần: ......

Vậy thì thật kỳ quái.

"Nhưng mà đây đều là việc xưa, bao gồm cả người thương theo lời ngươi nói." Tiêu Lẫm đột nhiên lại nói, "Là lúc trước ta bị mù."

Bách Thần bị lời y tự giễu bản thân chọc cười, làm một tòa băng sơn cao lãnh có thể thẳng thắn thừa nhận chính mình trước đây bị mù thật không dễ dàng rồi.

"Ngươi còn cười." Ngữ khí Tiêu Lẫm có chút vi diệu, "Không phải ngươi cũng từng đòi sống đòi chết vì hắn sao?"

Bách Thần: .......

Đối mặt với lịch sử đen kinh thiên động địa này hắn không có cách nào phản bác, chỉ có thể lặng lẽ cõng nồi, "Ta cũng.... bị mù."

Tiêu Lẫm nhìn hắn, trong mắt tựa hồ có một tia ý cười.

"Đều từng gặp qua loại người chẳng ra gì, chúng ta không cần nói rõ chỗ yếu của nhau." Bách Thần quyết định vứt cái đề tài xấu hổ này qua một bên, "Tiếp theo ngươi định làm như thế nào?"

Tiêu Lẫm hỏi: "Ngươi nghĩ sao?"

"Lật đổ hắn nhưng bất cứ tình huống nào cũng phải bảo vệ tốt bản thân mình." Bách Thần nói.

Tiêu Lẫm mang theo ý cười gật gật đầu, trong mắt tựa như có một ngọn lửa nho nhỏ hiện lên.

....... Truyện được edit bởi Khổ Qua Hầm nhà Thiên Dạ Vũ Sắc. Cảm ơn các bạn đã quan tâm đến truyện.......

Nghỉ cuối tuần trôi qua, Bách Thần lại bắt đầu bận rộn trở lại.

Đi theo Lạc Lan Dạ làm việc thì không thể nào thong thả ung dung như ngồi trong phòng sửa sang lại hồ sơ, từ bắt đầu giờ làm đến thời gian tan làm, cả ngày trừ khoảng thời gian ăn trưa thì hầu như không có cái gọi là 'thời gian nghỉ ngơi'.

Bảo hắn đi theo nhưng cũng muốn hắn sắp xếp lại hồ sơ công văn các loại, có đôi khi còn phải ghi lại các mưu kế của Lạc Lan Dạ vào công văn, thay anh tiếp đãi khách tới thăm, nếu anh cùng các quan viên khác mở cuộc họp thượng nghị thì hắn cũng phải đi theo để làm thư ký.

Tóm lại, chỉ cần hắn ở nha môn, trừ nghỉ trưa và các việc yêu cầu phải bảo mật thì còn lại đều phải đi theo phía sau Lạc Lan Dạ.

Miễn là cấp trên ra lệnh một tiếng thì hắn buộc tung tăng vui vẻ mà làm.

Ban đầu Bách Thần nghĩ rằng việc này cực dễ, cùng lắm là ở Đại Lý Tự đi qua đi lại, viết cái này viết cái kia, chỉ nhiêu đó thôi thì so với nhiệm vụ vật lộn với kẻ bắt cóc ở kiếp trước sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều phải không nè?

Nhưng mà sự thật lại rất tàn khóc. Đi theo Lạc Lan Dạ làm việc, đầu óc không được ngừng nghỉ một giây, phải nghiền ngẫm cách đối nhân xử thế, đồng thời phải mỗi thời mỗi khắc đều phải học tập hấp thụ vô cùng nhiều tri thức, chưa kể thời điểm làm thư ký ghi lại công văn cũng tiêu phí không ít tế bào não của hắn.

Nếu không nhờ mấy tháng "Đột kích bù lại" kia thì giờ đây hắn sẽ càng làm càng tệ rồi, dù sao thì vốn dĩ hắn cũng không am hiểu mấy loại công việc liên quan đến giấy tờ.

Theo Lạc Lan Dạ làm việc ba ngày, hắn mới cảm nhận được trình độ vất vả của Ngô Kỳ Phương trước đây.

Lạc đại nhân chính là một người cuồng công việc, chẳng những đối đãi nghiêm khắc với cấp dưới còn đối với bản thân vô cùng khắc nghiệt. Khó có được ngày để nghỉ ngơi anh cũng dành nó để xem xét kiểm duyệt các hồ sơ vụ án từ các nơi gửi đến.

Cấp trên đã nỗ lực như thế, chẳng lẽ cấp dưới nho nhỏ như hắn có thể lười biếng? Nào có đạo lý như thế! Vì thế chỉ có thể càng thêm ra sức làm việc.

Cũng khó trách từ cổ chí kim chức vụ "Bí thư" này tương đối được lên chức mau. Ngoại trừ tự thân mình nỗ lực vượt thử thách thì việc ở cùng với đại Boss nhiều rất dễ dàng trong việc xoát độ hảo cảm.

Mỗi ngày tan làm về Vương phủ, sức lực toàn thân Bách Thần dường như bị đào rỗng hết cả.

Loại mệt mỏi ngày khác với lúc luyện công, là kiểu mệt mỏi từ sâu bên trong linh hồn trào ra như thác đổ.

Có đôi khi trở về còn chưa ăn cơm đã lăn ra giường ngủ mất, đến ngày hôm sau rèn luyện xong rồi mới ăn. Nếu không phải thấy tiểu thiếu gia nhà mình không gầy đi thì Băng Nhi đã phải lo lắng có phải giống như lúc trước, tiểu thiếu gia ăn không ngon uống không tốt.

Từ khi Bách Thần bắt đầu đi làm, mỗi ngày đều mệt cực kỳ, mệt đến mức không còn sức lực để quan tâm Tiêu Lẫm.

Cũng may còn có Băng Nhi- một radar dò tin bát quái, nàng nói cho Bách Thần một tin tức gần đây.

Mấy ngày trước Liễu Như Phong đã dọn về "nhà mẹ đẻ", Tiêu Xuyên cũng đuổi theo rồi ở nhà Liễu tướng luôn.

"Thật?" Bách Thần rất kinh ngạc, "Việc này không hợp với quy củ nha, thế mà Vương gia cũng đáp ứng?"

Tại tân triều này, trừ bỏ lúc hồi môn và ngày Tết, thì khi đã gả ra ngoài, bất luận là nam hay nữ đều không thể tuỳ tiện về "nhà mẹ đẻ".

"Muội nghe những bà tử kia nói, lí do là Tiêu đại công tử chọc giận Liễu công tử, thế nên trong lúc tức giận Liễu công tử liền dọn đồ bỏ về nhà mẹ đẻ." Mắt Băng Nhi loé ánh sáng bát quái, "Muội còn nghe nói Tiêu đại công tử ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm bị Liễu công tử bắt được tại trận, sau đó ngài ý bị Liễu công tử hung hăng tát mấy cái, hai bên mặt đều bị đánh sưng cả lên."

Bách Thần: .......

"Tiêu đại công tử vì muốn dỗ Liễu công tử nên cũng dọn vào ở nhà Liễu gia luôn." Băng Nhi nói, "Bọn họ còn nói Vương gia mắng Tiêu đại công tử một trận te tát, rồi mới đáp ứng yêu cầu của ngài ấy."

Đêm đó, Bách Thần nằm trên giường suy nghĩ về việc này.

Thật như vậy? Hiện tại cả hai người đó đều ở nhà Liễu gia sao?

Tiêu Xuyên không phải là một tên ngu xuẩn, gã ta đã cưới "Sư tử Hà Đông" Liễu Như Phong về rồi mà còn cả gan đi tìm hoa hỏi liễu ư? Cho là có đi, nhưng vì sao lại ngu đến mức lộ đuôi cho Liễu Như Phong phát hiện?

Bách Thần có một lối suy đoán khác, có phải Tiêu Xuyên đã biết hành động lúc trước của mình đã bị bại lộ, gã ta cũng biết Tiêu Lẫm sẽ không thiện bãi cam hưu (*), đồng thời sợ Tiêu Lẫm trả thù nên dứt khoát kéo Liễu Như Phong diễn một giở tuồng, tìm cái cớ để chui vào Liễu gia tránh nạn?

(*) Thiện bãi cam hưu: Đồng ý bỏ qua một việc nào đó một cách vui vẻ, cam tâm tình nguyện.

Nhưng mà chỉ có thể trốn được nhất thời, đâu thể trốn được một đời nha, làm vậy thì chẳng khác gì làm việc vô nghĩa?

Bách Thần lăn qua lộn lại cứ nghĩ mãi mà không ra, cứ như vậy mà ngủ quên mất.

Buổi sáng ngày thứ hai, Bách Thần vừa mới đi vào đại môn của Đại Lý Tự đã bị một thị vệ lễ phép gọi lại.

"Bách đại nhân." Thị vệ nói, "Lạc đại nhân đã dặn dò, kêu ngài ở chỗ này chờ ngài ấy, ngài ấy sẽ nhanh chóng đi ra."

Bách Thần không hiểu gì, "Xảy ra chuyện gì sao?"

Thị vệ nói: "Bên thành Tây Bắc xảy ra án mạng, Lạc đại nhân muốn đích thân đi tới hiện trường xem!"

Bách Thần sửng sốt, nhanh như vậy đã phải theo boss đi thực tiễn?

...........

15/7/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net