Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nè nè, tôi cảm thấy tin đồn ngày càng thật rồi đó nha."- Mẫn Mẫn khoái chí.
"Không nghe thấy à, tuần trước Tống Biên đã nhận mình thích Điền Chung rồi, còn bảo tụi mình không được đụng vô nữa cơ, nếu không sẽ 'chém' chết a."- Gia Mỹ phụ họa.

Cùng lúc đó, Cố Điền Chung tình cờ đi ngang qua, chợt nghe câu nói của Gia Mỹ liền nhếch miệng cười, nghĩ thầm người mình thích ngoài mặt thì lạnh lùng nhưng sức chiếm hữu cao vô cùng. Hảo đáng yêu, đúng là thỏ con mà.

"Ca, hôm nay tôi phải gì cho anh?"
"Nước."
Tống Biên bực bội đưa chai nước cho Điền Chung. Thấy thỏ con giận dỗi, họ Chung liền phì cười.
"Sao lại giận ca hả Tiểu Biên?"- Câu nói gợi đòn nhất hôm nay.
"Anh!..."- Cũng do hôm nay mồm thối quá nên rước họa vào thân.
"Nhẹ giọng lại đi Tiểu Biên. Gọi ca."
"Ca..."
"Vậy mới ngoan chứ. Cúi đầu xuống đây."- Lấy tay chỉ vào vai mình.
"Hả? Làm gì?"
"Cứ cúi đi."
"Ờ."
"Xuống nữa, sát xuống đây, dựa vào luôn."- Tên vô liêm sĩ nào đó vừa chỉ đạo vừa cười.
Tống Biên vừa dựa vào, con sắc lang thời kì đầu lên tiếng thẩm vấn.
"Cậu có thích ai không?"
"Hự. Sao anh hỏi vậy?"- Tống Biên rút đầu ra, ngước nhìn 'ca ca' của mình.
"Dựa vào mau lên, nếu không tôi tăng thêm ngày bây giờ."
"Tôi biết rồi."
"Được rồi, trả lời câu hỏi tôi đi."
"Ừ... thì cũng thích... nhưng khó nói lắm!"- Tống Biên thẹn đỏ mặt, người mình thích đang ở kế bên mình đây.
"Người đó như thế nào?"- Cố Điền Chung nghiêm túc hỏi.
"Người đó rất tuyệt, trừ tôi ra còn có rất nhiều người thích anh ấy, trước khi làm quen thì anh ấy rất khó chịu, thấy gì không vừa ý là mày lại nhăn lại như chân đạp phải c*t, khi vui thì mặt bớt lạnh hơn một chút, chung quy vẫn là cỡ âm mười độ có. Nhưng sau khi làm quen thì..."
"Thì sao?"- Điền Chung nóng ruột hỏi.
"... thì vẫn như vậy, không khác dù chỉ 1mm."
"Thật vậy?"- Điền Chung gắn gượng hỏi, máu điên đang trào lên tới đỉnh đầu.
"Đúng vậy a. Nhưng nhiều khi anh ấy rất dễ thương, vì sao như vậy thì tôi không biết. Chẳng qua là lâu lâu anh ấy lại tỏ ra ôn nhu, quan tâm tôi thôi, nhưng hiếm lắm."
"Quan tâm cậu? Người đó thân với cậu lắm sao?"- Được tiểu thỏ khen, máu nóng trong người cũng dập bớt.
"Ờ thì... Không liên quan tới ca!"- Tiểu Biên thẹn quá hóa giận.
"Có thể nói cho ca ca của ngươi nghe người đó là ai không?"- Điền Chung hỏi thẳng.
"Tôi..."
"Cùng là anh em hết mà, nói đi."
"Nhưng..."- Tống Biên bối rối, hiện giờ cậu không biết nên làm sao.

Dụ cho cậu nói ra cậu yêu anh cũng thật khó khăn nhưng chim cũng đã vượt qua, gà cũng đã tiến hóa, sắp thành công rồi, chỉ cần cọng lông chi..., ý lộn, cọng lông đuôi nữa thôi là xong rồi. Bé thỏ này thật sự không ngốc như anh nghĩ, nhưng nó cũng không đủ trình độ để hiểu anh muốn gì. Chỉ còn biết trông chờ vào thời gian thôi.

-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-
Chương này viết có hơi ít, cho Min xin lỗi *cúi đầu*
Chương sau có biến =)))))
                                           Min

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC